• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Tiểu Linh



Biên tập: Takaki Chan



Năm nay mùa hè ở thành phố A nóng bất thường, giữa trưa nếu ra ngoài đi dạo một vòng cả người như bị nướng trên lò vậy. Mặt trời nóng rực treo ở phía chân trời, ve sầu trên cây kêu không ngừng, mọi người đi lại ở ngã tư đường lại có vẻ nôn nóng và bất an, hận bây giờ không thể mang cả người đi vào trong phòng điều hòa.



Trong con ngõ nhỏ, dây mây bò đầy trên biển hiệu sắt cũ gỉ, không biết từ lúc nào đã có một người đứng lẳng lặng ở đằng kia. Người đàn ông cao gầy, mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans, trên đầu đội mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, không nhìn thấy rõ khuôn mặt. Một tay anh tùy ý đút trong túi quần, còn tay kia thì cầm một tờ giấy A4 mỏng, trên mặt giấy phủ kín các chữ lớn nhỏ.



Anh ngẩng đầu nhìn dòng chữ trên tấm biển sắt, lại nhìn vào tờ giấy trên tay: “Đường Vô Thường… A, chính là nơi này… Cái tên này đúng là điềm xấu!”



Tiến lên phía trước vài bước, người đàn ông nhìn vách tường loang lổ, xung quanh có cây cối cao lớn che đi ánh mặt trời gay gắt. Do dự vài giây, cuối cùng anh vẫn bước vào con ngõ nhỏ thoạt nhìn có chút lành lạnh.



Đi vào bên trong được vài phút, một dãy nhà cũ xuất hiện trước mắt anh, khu nhà không cao lắm, chỉ khoảng bốn, năm tầng, xung quanh trồng một số loại hoa: hải đường, sắc vi và hoa nhài, làm ngày hè oi bức dường như cũng giảm bớt vài phần.



Người đàn ông quan sát xung quanh, phát hiện ra không có một bóng người, vì thế lấy điện thoại di động ra rồi bấm dãy số trên tờ giấy.



Tiếng “tút tút” qua đi, đầu dây bên kia điện thoại là một giọng nói của một phụ nữ trung niên: “Alô?”



Người đàn ông ngừng một chút sau đó mới nói: “Chào bác! Tôi nhìn thấy tờ quảng cáo cho thuê nhà dán trên cột điện, cho nên, xin hỏi bác có thể đưa tôi đi xem phòng được không ạ?”



Người phụ nữ dường như bị dọa, hít sâu một hơi rồi mới trả lời: “Bây giờ cậu ở đâu?”



“Ơ… Tôi đã vào đường Vô Thường, ngay tại…” Người đàn ông chạy vài bước, nheo mắt nhìn về phía biển nhà gần anh nhất: “Trước tòa nhà A!”



“Cậu chờ chút, tôi ra ngay.” Bác gái không đợi anh nói xong liền cắt ngang một câu, sau đó lập tức cúp điện thoại.



Người đàn ông chậm rãi buông điện thoại ra khỏi tai, khẽ nhíu mày, bây giờ đột nhiên anh cảm thấy nghi ngờ đây là là một trò lừa đảo.



Vài phút sau, người đàn ông đang ngắm hoa chợt nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền đến. Quay đầu lại thì thấy một bác gái mặc một chiếc áo sơ mi hoa, quần soóc màu đen, mái tóc xoăn ngắn đang đi về phía anh.



“Cậu chính là người vừa mới gọi điện thoại đến à?”



Người đàn ông mấp máy miệng, gật đầu.



Bác gái phẩy phẩy quạt hương bồ, nói: “Đi theo tôi. Phòng ở ngay phía trước.”



Quạt hương bồ:



Chỉnh lại mũ, người đàn ông mới chậm rãi đi theo.



“Nhóc đẹp trai, cậu muốn mua phòng sao?”



“Vâng ạ.”



“Nói thật nhé! Bởi vì mấy tháng nữa con tôi sẽ đón tôi và người bạn già ra nước ngoài dưỡng lão nên tôi mới tính bán rẻ như vậy. Lát nữa tôi đưa cậu đi xem phòng, cậu cứ xem thoải mái, còn tôi sẽ ở ngay phòng bên cạnh. Nếu cậu quyết định mua, cần giúp đỡ cứ gọi tôi nhé.”



“Vâng.”



“À, nhóc đẹp trai, cậu tên là gì?”



“Tống Gia Diễn.”



“Tên rất hay!”



“……”



Tống Gia Diễn muốn xem căn nhà ở tầng 3 tòa nhà B2, tầng dưới trồng mấy cây long não, bác gái vừa mở cánh cửa an ninh vừa tiếp tục nói: “Tự cậu vào xem đi, tôi sẽ chờ ngoài cửa. Muốn hỏi gì cứ gọi, tôi sẽ vào ngay.”



Nghi ngờ nhìn khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ, Tống Gia Diễn cuối cùng vẫn đi vào.



Căn nhà xem ra đã lâu không có người ở, trong phòng phủ một lớp bụi dày làm không khí xung quanh càng thêm đục ngầu. Rèm cửa sổ không được kéo ra làm căn phòng mờ tối, đồ nội thất trong phòng đều được phủ bằng vải trắng. Tống Gia Diễn đi quanh một vòng, khá hài lòng. Hai phòng ngủ một phòng khách, không quá lớn cũng không quá nhỏ, rất thích hợp cho anh sống một mình.



Đi ra cửa, Tống Gia Diễn giơ lên tờ giấy A4 luôn cầm trong tay, hỏi: “Nếu thật sự đúng như giá viết đây thì tôi mua.”



Bác gái kinh hỉ, hai mắt tỏa sáng: “Thật sao?”



*kinh hỉ: kinh ngạc + vui mừng



Tống Gia Diễn gật đầu: “Vâng, bác muốn tôi trả tiền bằng thẻ hay tiền mặt?”



“Chuyện này không vội, chúng ta ký hợp đồng trước đã.”



“Hả?”



Không biết là do hiệu suất làm việc của dân thành phố A vốn cao hay Tống Gia Diễn gặp được một người có năng lực tốt? Dù sao những thủ tục lằng nhằng để sang tên chủ nhà mới vốn là mất đến một tháng, nhưng không biết bị bác gái dùng con đường nào… được rồi, hay còn gọi là “cửa sau”. Chỉ sau hai tuần lễ, tên chủ nhà của căn nhà ở tầng 3, tòa nhà B2, đường Vô Thường biến thành Tống Gia Diễn.



Từ thành phố C đi đến thành phố A được một tháng ba ngày, nơi ở của Tống Gia Diễn từ nhà trọ Thanh Niên sáu người ở một phòng biến thành căn hộ nhỏ 65m².



Chính thức “chuyển nhà” vào một buổi chạng vạng có gió se lạnh, Tống Gia Diễn khoác hai cái túi du lịch trên lưng, mang theo một túi xách bên cạnh, xuống điểm xe buýt gần nhà, đi bộ tới đích đến.



Trước khi chuyển nhà, Tống Gia Diễn đã gọi nhân viên công ty vệ sinh đến lau dọn căn hộ. Anh là một người lười, nếu làm chút việc nhà thì không sao, nhưng nếu bảo anh quét dọn một căn nhà đã lâu không có người ở thì thà để anh tiếp tục sống ở nhà trọ Thanh Niên.



Mở cửa ra, Tống Gia Diễn cởi giày, ném hành lý ở bên cạnh sô pha. Anh vừa dọn dẹp lại vừa nghĩ: Có lẽ hai ngày này, mình có thể đi siêu thị mua những vật dụng cần thiết trước, sau đó đến chợ hoa mua chậu cây xương rồng có thể hấp thụ bức xạ, đi cả hàng tạp hóa mua một ít mì ăn liền linh tinh…, dù sao chắc mình cũng sẽ ở đây khá lâu nhỉ?



Tống Gia Diễn lấy bàn chải đánh răng, khăn mặt và các đồ dùng vệ sinh từ trong túi ra, sau đó đi vào phòng tắm. Vừa để đồ xuống, đột nhiên anh cảm thấy đằng sau lưng có một ánh mắt, cảm giác có người đang nhìn anh rất rõ ràng. Cả người anh bỗng chốc nổi lên một tầng da gà, sau đó anh rất từ từ quay đầu lại.



Một cô gái có mái tóc thẳng dài, mặc áo phông đang ngồi ở giữa không trung giống như đức Phật. Không sai, mọi người không hề nghe lầm, chính là “ngồi” ở giữa không trung.



Cô gái thấy Tống Gia Diễn đang nhìn mình thì rất hung phấn, vẫy vẫy tay, nói: “Hi!”



“……”



Hi, hi em gái cô!



“Cô!” Tống Già Diễn nắm chặt lấy cửa phòng tắm, tay chỉ vào cô, quát: “Cô, cô rốt cuộc cô là ai?”



“Tôi ư?” Cô ma nữ cũng chỉ vào mình, nghiêng đầu cười nói: “Mọi người gọi tôi là Đường Đinh!”



Từ khi bắt đầu có nhận thức, Đinh Đinh đã một mình sống trông căn hộ nhỏ này. Cô có thể đi xuyên tường, có thể không cần ngủ hay ăn cơm; người khác không phát hiện được sự tồn tại của cô cho dù cô có đứng ở ngay trước mặt người đó mà la to. Không có những kỷ niệm của quá khứ, không có người có thể nói chuyện, giống như toàn thế giới chỉ còn một mình cô.



Mãi cho đến khi cô gặp được hai vợ chồng nhà họ Trương sống ở nhà bên cạnh, cô mới hiểu được, thì ra bản thân đã biến thành một con ma.



Chị Trương dạy cô rất nhiều điều cần chú ý, để học hỏi mọi chuyện, chị Trương và chồng đã tỏ ra rất có kinh nghiệm về ma, còn giới thiệu cô với rất nhiều “cư dân” xung quanh.



Chị Trương nói cô tên là Đinh Đinh, mà chị ta cũng chỉ mới gặp qua cô vài lần, nghe được có người gọi cô là Đinh Đinh mà thôi, chị ta cũng không hiểu vì sao sau khi làm ma Đinh Đinh lại bị mất đi ký ức vốn có.



Chị Trương dạy cô cách cầm nắm đồ vật bằng tay giống như người người bình thường, còn dặn dò Đinh Đinh nhất định phải cẩn thận, phải nhìn hết sức chăm chú vào thứ cô muốn cầm, nếu như thất thần sẽ bị thất bại giữa chừng. Chị Trương còn dặn cô trăm ngàn lần không được để cho mọi người phát hiện sự tồn tại của họ, bởi nếu tìm được đạo sĩ chân chính, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.



Đinh Đinh không muốn mình đến ma cũng không thể làm được, chỉ có thể vội vàng gật đầu, cam đoan ghi nhớ.



Một tháng sau, trong lúc nhàm chán Đinh Đinh bay lượn qua các phòng. Rốt cuộc cô cũng thấy được người khác, ngoại trừ chị Trương, đó là một đôi vợ chồng trẻ. Bọn họ gần như mỗi buổi tối đều sẽ làm việc mà theo lời chị Trương là “yêu tinh đánh nhau”. Tuy không thích nghe loại âm thanh này, nhưng Đinh Đinh vẫn rất vui vì cuối cùng căn nhà này cũng có chút hơi người.



Một thời gian sau, nhân lúc nửa đêm lúc cặp vợ chồng đã đi ngủ, Đinh Đinh lẻn vào để tập luyện dùng “tay” cầm nắm đồ vật. Đối tượng luyện tập của cô là một cái cốc nhựa nhỏ đặt trên bàn nước trong phòng khách. Nhưng mà, khi đến lúc cô thành công cầm nó lên được thì cửa phòng ngủ mở ra, người đàn ông đứng ở cửa vốn còn đang buồn ngủ bỗng dưng trợn tròn mắt. Vì rèm cửa sổ phòng khách vẫn chưa được kéo vào nên nhờ ánh trăng chiếu vào mà anh ta nhìn rõ cái cốc nhựa đang lơ lửng giữa không trung.



Nhìn thấy người đàn ông đột ngột xuất hiện, Đinh Đinh thật vinh dự nhận một trận sợ hãi, run tay đánh rơi cái cốc nhựa xuống sàn gỗ, phát ra tiếng động không hề nhỏ. Không gian xung quanh bỗng nhiên đột ngột yên lặng, trầm mặc đến đáng sợ.



Người đàn ông hít sâu một hơi, hét lên: “Trời ơi! Có ma!”



Tiếng hét này có thể sánh với tiếng sư tử Hà Đông gầm, mà với hiệu quả cách âm nhà trọ cũ này, dễ dàng đoán được trong lúc nhất thời trong phạm vi một trăm thước đều xôn xao, nhốn nháo hẳn lên.



Lúc phục hồi tinh thần lại Đinh Đinh vội vàng bay tới chỗ vợ chồng nhà họ Trương, ma nữ mắc lỗi nào đó chỉ có thể ngồi ở một góc bị người trách móc.



Cặp vợ chồng mới ở hơn một tháng vội vội vàng vàng chuyển nhà. Sau một khoảng thời gian có một người đàn ông trí thức độc thân chuyển đến, rồi đến một sinh viên nữ, rồi người làm nghề đặc biệt… Mà sau khi bọn họ ở được vài tuần lễ đều sẽ một bên miệng kêu “Ma! Có ma!”, một bên vội vàng sắp xếp đồ đạc rời khỏi nơi này.



Đinh Đinh buồn bực chỉ có thể ngồi góc phòng vẽ vòng tròn.



Tuy nhiên, căn hộ nhỏ bị bỏ trống cả năm trời năm nay vào một buổi chiều nóng nực một lần nữa đã chào đón vị khách đầu tiên của mình. Đinh Đinh lén lút trốn ở một nơi theo dõi, khi nghe đến việc anh muốn mua căn nhà này thậm chí đã vui mừng đến nỗi muốn xông ra ôm lấy anh. Thuê nhà thì có thể dễ dàng chuyển đi, nhưng đã mua thì cũng không thể bỏ đi, phải không?



Nhìn hai nhân viên vệ sinh dọn dẹp nhà khiến cho nó trở nên rạng rỡ hẳn lên, Đinh Đinh cảm thấy bản thân nếu muốn tập luyện năng lực đặc biệt thì sẽ chờ lúc anh ra khỏi nhà mới làm, không dễ có người đến ở, cũng không thể lại dọa anh chạy được! Nắm tay.



Có lẽ năm nay là năm may mắn của Đinh Đinh, kinh hỉ đến một cái lại một cái, không chỉ có người đến ở làm bạn lâu dài với cô mà người kia còn có thể nhìn đến cô, còn có thể nói chuyện cùng cô.



*kinh hỉ: ngạc nhiên + vui mừng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang