• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Mạc Tịnh, Tiểu Linh



Biên tập: Bỉ Ngạn Hoa



“Đinh Đinh, nấu thêm ba phần sủi cảo. Cho nhiều dấm chua vào nhé.”



Mở cửa tủ lạnh ra, Đinh Đinh ngẩn người sửng sốt, nhanh chóng bay tới cửa phòng tắm, trả lời yêu cầu bất chợt của Tống Gia Diễn: “Được rồi.”



Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Tống Gia Diễn đưa ma nữ Đinh Đinh đi siêu thị. Trong ba ngày này, bữa sáng cơ bản là bỏ qua vì ngủ trên giường, bữa trưa và bữa tối chỉ ăn những đồ trữ trong tủ lạnh nên giống hệt nhau, bởi “Tống Tống” được nhắc tới trong miệng Đinh Đinh không mua gạo và các thứ có thể làm thành các loại món ăn.



Vốn không quá tin việc ma nữ nấu cơm nhưng theo tình huống ngày đầu tiên gặp bọn họ mặt đến bây giờ thì Tống Gia Diễn đã bắt đầu hơi lo lắng cho căn hộ nhỏ của mình. Thức ăn thì chỉ cần giã đông rồi cho thêm chút gia vị vào là được, cho dù có khó ăn một chút cũng sẽ không đến nỗi nào? Chứ bây giờ lại cần đun nấu lên, thực sự anh không dám nếm thử.



Sau khi được ai đó do dự đồng ý, Đinh Đinh lần đầu tiên hưng phấn nhấn nút bật lò vi sóng để nấu chút bánh trôi. Sau khi bị lấy lý do “Không chịu được quấy rầy!” đuổi ra phòng khách, Tống Gia Diễn vụng trộm đứng nấp sau cửa nhìn trộm. Lò vi sóng không phải bếp than, không cần lo lắng có khói than hay bị cháy, cho dù có không cẩn thận bị giật điện, nhưng cô ấy là “ma” nên cũng sẽ không có phản ứng?



Đinh Đinh nấu đồ ăn đông lạnh cũng không tệ, mặn nhạt vừa phải, hương vị phong phú. Trước kia Tống Gia Diễn đã từng ăn qua đồ ăn mẹ làm, cơm muộn của cha, bánh bạn học nữ nướng, cơm hộp của anh em, nay anh còn ăn đồ ăn đông lạnh ma nữ nấu, cuộc đời này có lẽ cũng hoàn chỉnh nhiều hơn so với những người khác.



Rất nhiều người nói “mắt trái nhìn thấy ma”, hiện tại cả hai mắt anh đều đã nhìn thấy, không biết là phúc hay họa.



Sau khi nhìn chằm chằm đồ ăn Đinh Đinh làm vài lần, Tống Gia Diễn liền yên tâm, tin tưởng cô có thể làm ra đồ có thể ăn được, cũng sẽ không hủy diệt căn nhà hay làm thương tổn anh. Vì thế, mới xuất hiện cảnh tượng như lúc mở đầu như vậy.



Kính coong, kính coong!



Vừa đem sủi cảo đặt vào trong bát xong, Đinh Đinh vẫn đang cầm thìa vớt thì nghe thấy tiếng chuông cửa, bị dọa giật mình đến nỗi đánh rơi cái thìa xuống sàn nhà, phát ra tiếng động không nhỏ.



Đinh Đinh vội vàng bay tới trước cửa phòng tắm, lại phát hiện cửa đã đóng lại, mà chuông cửa vẫn đang kêu không ngừng.



Dưới tình thế cấp bách này, cô đánh liều thò đầu qua cửa.



“A… a… a… Tại sao cô lại nhìn trộm tôi tắm hả?” Tống Gia Diễn trừng mắt nhìn đầu Đinh Đinh đang hiện ra giữa cửa phòng tắm, sống chết nắm chặt quần, sợ bị trần như nhộng.



Đinh Đinh nhíu mày: “Ai thèm nhìn lén anh tắm chứ? Chẳng qua là có người đang ấn chuông cửa thôi!”



“Vậy cô ra mở cửa đi!”



Đinh Đinh: “……”



Tống Gia Diễn: “……”



“Rất xin lỗi! Tôi quên mất cô là…” Tống Gia Diễn xấu hổ.



Đinh Đinh “hừ” một tiếng rồi bay đi.



Mặc quần vào ra mở cửa, người ở ngoài cửa đội mũ lưỡi trai, phía sau có một cái thùng rất lớn dán đầy các lớp băng dính.



“Xin chào, xin hỏi anh có phải là anh Tống Gia Diễn không?”



Tống Gia Diễn không hiểu gật đầu: “Vâng.”



“Ở đây có đồ chuyển phát cho anh, phiền anh ký nhận.” Chuyển phát viên lấy ra hóa đơn cùng một cái bút bi.



Nhận lấy hai thứ, cẩn thận nhìn những thông tin trên đó Tống Gia Diễn mới hạ bút ký tên mình xuống.



Tiễn bước chuyển phát viên, Tống Gia Diễn bắt đầu lục tung nhà tìm con dao nhỏ hoặc cây kéo, Đinh Đinh ngồi ở trên thùng, trên mặt lộ vẻ tò mò, hỏi: “Tống Tống, bên trong là cái gì vậy?”



“Cô quan tâm bên trong có cái gì làm chi? Nhanh chút giúp tôi tìm đồ để mở thùng ra đi.”



“Anh không nói tôi sẽ không giúp anh!” Đinh Đinh kiêu ngạo.



Tống Gia Diễn cúi người đứng ở tại chỗ, thở dài, nói: “Thì cũng phải mở ra thì tôi mới có thể nói cho cô biết bên trong là cái gì chứ?”



Bên trong thùng những linh kiện máy tính bàn được dùng xốp bọc lại rất kĩ, màn hình, bàn phím, chuột cùng dây điện, dây nối, nhìn qua đại khái mới khoảng bảy, tám phần, nhìn rõ được nó đã từng được dùng qua. Tống Gia Diễn lấy mọi thứ ra, thật cẩn thận mang lên phòng, sau khi lau dọn cùng sửa sang sạch sẽ cái bàn, anh mới bắt đầu lắp ráp.



“Tống Tống, cái này gọi cái gì?”



“Máy tính.” Tống Gia Diễn ngạc nhiên ngẩng đầu: “Đừng nói với tôi là đến máy tính cô cũng không biết nhé! Chẳng lẽ lúc cô chết máy tính vẫn chưa thông dụng sao?”



“Không phải đã nói tôi quên rất nhiều chuyện sao? Mọi chuyện tôi đều nhờ những người khách cũ mới biết được.”



“Được rồi.” Tống Gia Diễn buông tay, tiếp tục lắp ráp.



Chờ máy tính khởi động, trên màn hình hiện ra quen hình ảnh thuộc, Tống Gia Diễn mở các ổ C, D F ra kiểm tra, phát hiện ra đây là máy tính anh đã từng dùng lúc ở thành phố C. Rời khỏi ghế đi vào phòng bếp, anh liền nhìn thấy ba món sủi cảo nhân.



Đặt hai tay lên mặt bàn, Đinh Đinh kéo kéo vai Tống Gia Diễn, “Tống Tống, đừng tham ăn như vậy. Nói cho tôi biết đi, máy tính dùng để làm gì?”



Nuốt miếng sủi cảo xuống, Tống Gia Diễn nói: “Lướt web, chơi trò chơi, nghe nhạc…Tóm lại là rất nhiều.”



Đinh Đinh nghe xong, hưng phấn nói: “Có thể tìm ra cách giúp tôi gặp lại cha mẹ không?”



“Cha mẹ cô ở đâu? Nếu như ở trong thành phố, cô trực tiếp bay đến không phải tốt hơn sao?”



“Tôi không biết…” Đinh Đinh nhỏ giọng, “Tôi không biết tên cha mẹ mình, cũng không biết bọn họ hiện tại đang ở đâu.”



“Vậy làm sao cô biết mình không phải là trẻ mồ côi?” Tống Gia Diễn uống một ngụm canh, thuận miệng hỏi.



“……”



“Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Đừng nhìn tôi như vậy!” Tống Gia Diễn giơ tay đầu hàng, không khí quanh người Đinh Đinh nháy mắt trở nên âm trầm quả thực làm cho người ta cực kỳ sợ hãi*, ma nữ quả nhiên vẫn là ma nữ, không thể trở thành người bình thường.



*Nguyên văn: 毛骨悚然: mao cốt tủng nhiên: cực kỳ kinh hãi



Đinh Đinh bay tới cửa sổ, u buồn nhìn trời: “Từ khi tôi bắt đầu trở thành ma, cái gì cũng không thể nhớ được. Thậm chí đến tên của tôi cũng là do chị Trương ngẫu nhiên nghe thấy, dòng họ là Triệu Tiền Tôn Lý hay là Chu, Ngô Trịnh Vương đây? Tôi có bạn bè hay không, có người thân không, những vấn đề đó trong đầu hoàn toàn trỗng rỗng.”



“Ngoại trừ anh và ‘bọn họ’ không ai có thể nhìn thấy tôi, nói chuyện cùng tôi. Cho dù nếu tôi biết cha mẹ tôi đang ở đâu thì cũng có ích lợi gì đâu? Tôi căn bản cái gì cũng đều không làm được……”



Đinh Đinh cúi mặt quay đầu, hai vai run lên giống như đang khóc.



Tống Gia Diễn bối rối, vô tâm nói mấy câu không ngờ làm cho ma nữ khóc, bây giờ phải làm thế nào đây? Muốn anh đi an ủi sao? Trời biết anh tám đời chưa từng an ủi ai bao giờ, không vui sướng khi người gặp họa mà bỏ đá xuống giếng là đã đủ nghĩa khí……



Hơi hơi vươn tay, Tống Gia Diễn muốn vỗ vai cô, nhưng tay lại xuyên qua.



“Đúng, rất xin lỗi! Cô nhất định không phải cô nhi, cha mẹ cô nhất định đang khoẻ mạnh, đang thoải mái hạnh phúc mà hưởng thụ cuộc sống tuổi già. Mất trí nhớ cũng không sao cả, không phải bây giờ cô đang rất tốt sao? Không có người nói chuyện, cô có thể nói cùng tôi mà, còn có chị Trương kia nữa…”



Đinh Đinh chậm rãi quay đầu lại, nhếch miệng, trên mặt lộ vẻ trêu tức, “Ha ha ha, bị lừa rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK