Lúc Đường Đinh báo muốn anh tới nhà họ Diêu ăn cơm, Tống Gia Diễn hiếm khi mặc âu phục lại quyết định mặc. Vóc dáng anh so với Nhiếp Phàn cùng đi với Phương Á Hi đến trước mộ Đường Đinh xin lỗi hơn hai năm trước hoàn toàn giống hệt. Sau khi cân nhắc hết lần này đến lần khác, anh vẫn quyết định cạo sạch râu, thoáng nhìn trẻ ra mấy tuổi.
“Ba, mẹ, đây chính là Tống Gia Diễn.” Đường Đinh đứng bên cạnh Tống Gia Diễn, mặt vui vẻ giới thiệu anh với ba mẹ.
Được Đường Đinh thông báo trước, ba Diêu không quá ngạc nhiên, nhưng ông lại có ý xấu chỉ đề cập sự tình với mẹ Diêu mà không nói tuổi tác của Tống Gia Diễn. Mẹ Diêu thở hổn hển, không biết nên nói thế nào, may mắn là những bực tức trong lòng bà chỉ nói với chồng chứ không nói với con gái.
Thấy mẹ Diêu đứng ở cửa vẻ mặt khó tin, Tống Gia Diễn cũng hơi câu nệ đứng. Diêu Đạm không thể làm gì khác hơn đành phải ho nhẹ một tiếng hóa giải tình huống lúng túng này, nói: “Sao lại đều đứng trước cửa? Mẹ, mẹ nói đang nấu canh trong bếp mà, mẹ vào xem một chút đi ạ!” Vừa nghe Diêu Đạm nói vậy, mẹ Diêu mới phục hồi tinh thần lại, cười một tiếng với Tống Gia Diễn rồi lại vội vàng chạy vào trong bếp.
Bốn người đi vào phòng khách, Đường Đinh mới vừa ngồi xuống, chưa nói được mấy câu đã bị mẹ Diêu gọi vào trong bếp.
Mẹ Diêu kéo Đường Đinh qua một bên, liếc mắt nhìn qua phòng khách rồi mới nhẹ giọng nói: “Đối tượng con hay gọi điện thoại gần đây chính là cậu ta?”
Đường Đinh gật đầu, “Vâng ạ! Sao vậy ạ? Mẹ, mẹ thấy anh ấy đẹp trai hơn Nhiếp Phàn không?”
“Con nhìn trúng cậu ta vì vẻ ngoài đẹp trai hơn Nhiếp Phàn?” Mẹ Diêu khẽ nhăn mày, không hài lòng với câu trả lời của Đường Đinh.
“Đương nhiên không phải! Anh ấy còn rất nhiều điểm đáng để con nhìn trung!” Đường Đinh nắm tay mẹ Diêu, thân mật nói: “Mẹ, mặc kệ là yêu đương hay kết hôn, con chỉ muốn tìm một người thích con và con cũng thích người đó. Nhiếp Phàn rất tốt, nhưng con không thích anh ta, với lại con cũng không thấy anh ta thích con bao nhiêu.”
“Có lẽ có một vài chỗ Tống Tống không bằng Nhiếp Phàn nhưng tất cả những cái đó chỉ là phương diện vật chất. Con không cần cuộc sống quá sung túc, con cảm thấy chỉ cần có người ở bên cạnh hiểu mình, thật lòng quan tâm, chăm sóc cho mình là đủ rồi!”
“Sau một thời gian, hai người chung sống với nhau, tình yêu rồi sẽ chuyển hóa thành tình thân, con hi vọng người kia sẽ là Tống Gia Diễn.”
Mẹ Diêu cẩn thận nhìn Đường Đinh vài lần, sau đó mới vỗ lên tay cô, khẽ thở dài: “Suy nghĩ của con, mẹ biết!”
Trước khi xảy ra tai nạn, Song Song là một đứa nghịch tử, càng lớn lại càng không làm cho người ta bớt lo. Sau khi lên trung học cũng gây ra nhiều chuyện vượt quá tưởng tượng của bà: yêu đương, trang điểm, nhuộm tóc, trốn học…
Bà không biết vì sao hồi nhỏ thường kề cận bà gọi mẹ rồi nở nụ cười rất ngọt ngào, lớn lên lại biến thành bộ dạng như thế.
Khoảng thời gian đó, Diêu Đạm học đại học ở nước ngoài, thời gian ở nhà không nhiều lắm, nên tâm tư của bà đặt hết vào con gái, cuối cùng kết quả không được như ý. Mãi cho đến lúc con gái tốt nghiệp trung học, đi du lịch rồi gặp tai nạn trở thành người thực vật.
Song Song sau khi tỉnh lại lại dường như là một con người hoàn toàn khác, thay đổi theo đúng hình tượng con gái bà hi vọng: nhu thuận, nghe lời, thỉnh thoảng còn biết làm nũng. Tảng đá trong lòng bà chỉ sợ con gái sau khi tỉnh lại vẫn như trước hoàn toàn không còn. Đến tận bây giờ, bà chỉ mong con gái mình có thể gả cho một người tốt, một người nó thích lại có thể chăm sóc thật tốt cho nó.
Thức ăn được dọn lên bàn, ba Diêu ngồi ở vị trí chủ nhà, bên phải là mẹ Diêu và Đường Đinh, bên trái là Diêu Đạm và Tống Gia Diễn. Có lẽ trước đó anh đã làm quen được với không khí gia đình cô nên không còn tâm trạng hồi hộp, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể nói chuyện với ba Diêu một cách thân thiết như vậy.
Sau bữa tối, khoảng tám giờ, lúc Tống Gia Diễn muốn xin phép về, mẹ Diêu còn chủ động yêu cầu Đường Đinh ra tiễn Tống Gia Diễn.
Từ nhà Diêu gia đi ra đến cổng khu chung cư mất khoảng năm phút, mà Đường Đinh cũng tự nhiên hiểu lời nói của mẹ Diêu là sự chấp nhận bà đối với Tống Gia Diễn.
Vì vậy, quãng đường năm phút đồng hồ này kéo dài cũng thoải mái hơn.
Gần tới mùa hè, hai người cùng nhau đi trên đường đã có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng ve sầu kêu, bồn cây hai bên đường cũng nở rộ những bông hoa, gió nhẹ thoảng qua còn có thể ngửi thấy hương hoa tỏa ra. Tống Gia Diễn đem áo khoác vắt lên tay, cùng Đường Đinh chậm rãi đi tới.
“Tống Tống, lúc trước em gặp phải Phương Á Hi.” Đột nhiên Đường Đinh tức giận nói trước mặt Tống Gia Diễn: “Không ngờ cô ta dám ham muốn anh trai em!”
“Vậy Diêu Đạm phản ứng như thế nào?” Tống Gia Diễn cười, sờ sờ mái tóc mềm mại của Đường Đinh.
Đường Đinh “hừ” một tiếng, “Đương nhiên là không thèm để ý tới cô ta.”
“Vậy không tốt.” Tống Gia Diễn không cho là đúng.
“Nhưng mà em sợ Phương Á Hi chưa chịu từ bỏ ý định. Trước kia cô ta đến nịnh nọt em, chắc là muốn gây thiện cảm với em, thuận lợi cho cô ta tiến thêm một bước tiếp cận anh trai em.” Đường Đinh kéo tay áo Tống Gia Diễn đong đưa, nói lầm bầm: “Cũng không biết anh em với cô ta nói thế nào…Tống Tống, em không muốn cô ta vội tới làm chị dâu em đâu!”
“Em nghĩ rằng anh tình nguyện nhìn Nhiếp Phàn làm chồng em?” Tống Gia Diễn nghiêng người xoa xoa gò má Đường Đinh, “Mặc kệ Diêu Đạm làm thế nào, em phải cách xa Nhiếp Phàn ra cho anh!”
“Haha, đây là anh đang ghen sao?” Đường Đinh vòng tay qua cổ anh, hai mũi chạm nhau, cười rất đắc ý.
Đề tài nói đến Phương Á Hi cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.
Một ngày nào đó của một tháng sau, ăn cơm tối xong, cả nhà họ Diêu có thói quen ngồi trước tivi xem tin tức, nói một chút chuyện phiếm, mà chuyện gần đây thường nói nhất là chuyện của Đường Đinh và Tống Gia Diễn. Từ sau lần ăn cơm tối trước, anh cũng tới vài lần, nhà họ Diêu căn bản đã xác định quan hệ của anh và Đường Đinh. Thậm chí có lần mẹ Diêu còn hỏi Đường Đinh khi nào thì có thể đi thành phố C ra mắt cha mẹ Tống Gia Diễn, dự định nói một chút về việc đính hôn. Sau khi cùng Tống Gia Diễn trao đổi, bọn họ đã quyết định thừa dịp nghỉ “mùng 1 tháng 10″ sẽ đi đến thành phố C một chuyến, thăm ba mẹ Tống tiện thể đi du lịch luôn.
Nhà họ Diêu ăn cơm hơi sớm, bình thường ăn cơm xong mở ti vi lên là vừa lúc tới chương trình tin tức thành phố A. Đường Đinh vừa từ trong bếp rửa trái cây đi ra, trên màn hình ti vi đang chiếu, cô nhìn thấy một người quen thuộc.
“Dạo gần đây, một vụ án làm thuốc giả gây chấn động “Dân Hâm” rốt cuộc đã hạ màn, nguyên nhân là do không đủ bằng chứng, chờ nguyên nhân. Tòa án theo luật cân nhắc quyết định bị cáo không cần thừa nhận trách nhiệm trọng yếu. Thế nhưng thân là luật sư của bị cáo, Nhiếp luật sư vì thế mà bị đã người bên đường hắt nước sơn đỏ khi trên đường về nhà, cũng bị vũ nhục bằng ngôn ngữ. Hiện cảnh sát đã tiến hành điều tra vụ án này…..”
“Ba!” Đường Đinh sững sờ chỉ vào hình ảnh vừa rồi đã biến thành hình của MC nói: “Người kia, người vừa rồi chính là Nhiếp Phàn sao?”