• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Mạc Tịnh



Biên tập: Takaki Chan



Một việc tốt đẹp nhất trong cuộc sống là vì mình mà trên mặt người nào đó luôn tràn đầy nụ cười.



Mặt trời chiều ngả về tây, mọi nhà bắt đầu sáng đèn, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây phát ra âm thanh “sàn sạt”. Trong nhà rộng 65m2 trống rỗng tràn ngập mùi hương củ cải trắng nấu sườn, Tống Gia Diễn duỗi thân mình dựa vào vách tường phòng bếp, Đinh Đinh cầm thìa nếm mùi vị, bọt khí trong nồi nổi lên.



Buông thìa xuống, Đinh Đinh liếc mắt nhìn Tống Tống đang dựa vào tường cách đó không xa, cô cong khóe miệng cười rộ lên, đôi mắt cong cong rất là đáng yêu: “Tống Tống, chịu khó chờ chút nữa là xong rồi, anh có muốn đến nếm thử hương vị trước không?”



Tống Gia Diễn không đáp lời, lắc đầu xoay người đi ra.



Từ khi anh tốt nghiệp đại học rồi đi làm, không biết đã bao lâu không có người nấu cơm cho anh như vậy? Hồi nhỏ, nhìn mẹ ở trong phòng bếp bận rộn, nếu không rửa tay mà ăn vụng sẽ bị cha đánh mu bàn tay. Sau khi vào đại học, hình như cũng chưa từng trải qua. Mặc dù cha mẹ anh không đáng tin, nhưng những thứ anh nên có cũng chưa từng thiếu.



Vì sao vừa mới nhìn thấy cảnh tượng ấy sẽ làm anh cảm thấy ấm áp và lưu luyến?



Đinh Đinh tên thật là Đường Đinh, không hiểu sao anh không thể nào tin cô tự sát, mà nghe từ lời bác gái chủ nhà, cô hẳn là một người thuê ở đây, cô không nói đến cha mẹ cô, bạn bè cô. Tự sát thì cũng phải có lý do, không có khả năng vô duyên vô cớ nhảy lầu để chơi?



“Tống Tống, được rồi đó, mau tới ăn cơm!” Đinh Đinh nhảy nhót bay tới phòng khách, nhìn thấy Tống Gia Diễn nhíu mày, dáng vẻ như có thâm thù đại hận cực kỳ khổ sở, cô ngạc nhiên: “Tống Tống, anh làm sao vậy? Không vui sao?”



Tống Gia Diễn ngẩng đầu, chần chờ vài giây vẫn quyết định nói ra: “Đinh Đinh, tên thật của cô là Đường Đinh……”



“Đường…Đường Đinh? Tôi họ Đường?”



“Đúng vậy! Tôi có gọi điện thoại cho người chủ nhà trước để hỏi. Bác ấy có kể một chút về chuyện của cô. Cô là nhảy lầu tự sát chết ở nơi này.”



“Tự sát?” Đinh Đinh chợt ngẩn ra, lập tức trừng mắt, kéo tóc mình, rõ ràng khó chấp nhận: “Vì sao tôi muốn tự sát? Tôi sẽ không tự sát đâu. Cái gì tôi cũng không nhớ được. Tống Tống, cái gì tôi cũng nhớ được, làm sao bây giờ.”



“Tôi nghĩ mình có thể là qua đường cái không cẩn thận bị xe đâm chết, bị chậu hoa trên lầu rơi xuống đập chết, bị người cướp của không thành giết chết…Vậy mà…, nhưng mà, cho tới bây giờ tôi không nghĩ tới sẽ là tự sát?!”



“Không có việc gì, không có việc gì.” Tống Gia Diễn đưa tay ra muốn an ủi cô, nhưng lại bị xuyên qua: “Tôi… Để tôi giúp cô tìm hiểu…Đúng, tôi sẽ giúp cô tìm hiểu, tra ra nguyên nhân cô tự sát!”



“Giúp tôi tìm hiểu? Anh định giúp như thế nào?”



“Cục cảnh sát nhất định sẽ có ghi lại, ngày mai tôi sẽ đến hỏi giúp cô.” Nếu cảnh sát có tham gia như vậy sẽ lập án điều tra, nhất định họ sẽ lưu lại vụ việc năm đó, nhưng có thể xem được hay không thì thật đúng là một vấn đề, dù sao anh không phải là người trong ngành cảnh sát.



Sáng sớm ngày hôm sau, khi vẫn còn đang dán ở trên giường ngủ thì Tống Gia Diễn đã bị Đinh Đinh ngồi xổm ở đầu giường luôn luôn lẩm bẩm để gọi anh dậy, sau đó bị buộc đi đánh răng rửa mặt, buộc ra khỏi nhà, buộc đi cục cảnh sát. Đêm qua, anh đã tra qua ở trên mạng, cục cảnh sát phụ trách vùng này ở ngay trên đường Mặc Trì, đi bằng xe buýt điểm xe đường Vô Thường cách khoảng sáu điểm là đến nơi.



Nâng tay xem đồng hồ trên màn hình hiển thị 8h15’, người nào đó đã lâu không ra khỏi nhà sớm nên lờ mờ dựa vào biển quảng cáo bên cạnh điểm dừng xe buýt, dáng vẻ thiếu ngủ trầm trọng.



“Tống Tống…Tống Tống, đi hỏi cục cảnh sát có thể biết nguyên nhân tôi tự sát sao?” Đinh Đinh rối rắm bay xung quanh Tống Gia Diễn.



Tống Gia Diễn thở dài, những lời này cô ấy đã hỏi qua không dưới trăm lần. Rốt cuộc không hiểu sao anh lại nghĩ gì mà đáp ứng giúp cô tìm hiểu cơ chứ? Bây giờ anh hối hận có được không? Được rồi, nếu anh đổi ý nhất định Đinh Đinh sẽ thực hiện câu nguyền rủa quen thuộc “Ta thành ma cũng không tha cho ngươi”.



Lấy di động ở trong túi ra, đi đến mục viết tin nhắn mới, ngón tay Tống Gia Diễn lướt nhanh ấn phím trên màn hình. Đinh Đinh tò mò bay đến xem, trên màn hình viết: “Không nhất thiết phải biết, bởi vì có khả năng cảnh sát sẽ không cho xem thông tin.”



Đinh Đinh hoảng sợ: “Cái kia, cái kia phải làm sao bây giờ?”



“Không biết*! Đến lúc đó rồi tính!”



*Nguyên văn là “rau trộn”: đại ý là không biết làm như thế nào.



Trước cửa cục cảnh sát có mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở đó, thỉnh thoảng đi qua vài vị đồng chí mặc cảnh phục, Tống Gia Diễn này một người một ma đứng yên một chỗ, cảm thấy rất lúng túng xấu hổ. Nuốt nước miếng, người nào đó từ khi bắt đầu nhận thức chưa từng tới chỗ nghiêm túc như thế này, cuối cùng vẫn phải đi vào.



Bên trong rất yên tĩnh, đáng tiếc vừa mới bước qua cửa Tống Gia Diễn đã bị ngăn lại.



Đồng chí cảnh sát trẻ tuổi trực trước cửa nói không cảm xúc: “Xin hỏi anh tới đây có việc gì?”



Tống Gia Diễn căng thẳng, ổn định lại tâm trạng rồi mới mở miệng nói: “Là thế này, tôi có một người bạn mất cách đây một năm nên muốn đến hỏi trường hợp của cô ấy.”



“Trường hợp?” Tiểu cảnh sát nở nụ cười: “Anh cũng nói cô ấy đã chết thì có thể có trường hợp gì?”



“A? Không, không phải nói như vậy. Chỉ là tôi muốn biết cô ấy chết như thế nào, tình huống lúc đó ra sao!”



“Rất xin lỗi! Những thông tin như vậy không được phép để lộ ra ngoài, anh không phải cảnh sát cũng chẳng phải luật sư biết chuyện đó để làm gì?”



“Phiền anh giúp đỡ! Cô ấy tên Đường Đinh, nghe nói là một năm trước tự sát chết…”



Trong lòng Tống Gia Diễn biết rất rõ là khó có thể lấy được tin tức anh muốn từ cục cảnh sát, nhưng anh vẫn nguyện ý đi thử một lần. Mà ngay lúc anh nói ra cái tên “Đường Đinh”, người đàn ông đi sau anh đột nhiên thoáng dừng lại, liếc nhìn anh rồi đi ra cửa. Tống Gia Diễn không phát hiện ra nhưng Đinh Đinh lại thấy được.



Đinh Đinh kéo kéo góc áo Tống Gia Diễn, ánh mắt luôn nhìn người đàn ông kia, “Tống Tống, tôi lại nhìn thấy một người làm cho tôi có cảm giác rất quen thuộc.”



Tống Gia Diễn ngẩn người, nhìn Đinh Đinh sau đó theo nhìn theo hướng tay cô chỉ thì thấy một người đàn ông mặc bộ vest phẳng phiu, cầm túi công văn trên tay. Anh cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng mà không rõ khuôn mặt anh ta, giống như người phụ nữ ở chợ đêm lần trước.



“Tống Tống, khi tôi nhìn thấy anh ta…” Đinh Đinh vẻ mặt mê man, tay phải đặt lên chỗ trái tim “Vì sao khi tôi nhìn thấy anh ta thì lại có cảm giác rất đau lòng? Nơi này giống như bị người ta xé nát, đau quá. Lại tràn ngập một chút hận…Vì sao…”



Tống Gia Diễn lo lắng nhìn Đinh Đinh lại chỉ vào người đàn ông đang đi ra xa quay đầu lại hỏi: “Đồng chí cảnh sát, xin hỏi anh có thể cho tôi biết người đàn ông kia là ai không?”



Viên cảnh sát trẻ nhìn theo tay anh trả lời: “À, người đó hả? Anh ấy là luật sư Nhiếp Phàn.”



Nhiếp Phàn? Luật sư? Vì sao khi Đinh Đinh nhìn thấy anh ta thì lại có loại cảm giác đó? Chẳng lẽ anh ta là người cô quen biết khi còn sống, thậm chí rất có khả năng là có quan hệ không bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK