• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi qua trò chơi tìm được Tống Gia Diễn, Đường Đinh thuận lợi lấy được số điện thoại di động của anh, QQ và các phương thức liên lạc khác. Mặc dù hiện tại Tống Gia Diễn đang ở thành phố C, có lẽ bốn, năm ngày nữa mới cùng Phương Niệm quay trở lại thành phố A, mà Đường Đinh vẫn không tìm được lý do nào để mình đi ra khỏi nhà, nhưng hai người vẫn có thể chat webcam qua mạng, có thể trò chuyện, so với trước kia không biết được sự tồn tại của đối phương thì tốt hơn nhiều.



Buổi tối chờ khi ba mẹ đã trở về phòng ngủ, Đường Đinh mới đề nghị chat webcam, bây giờ cô chưa muốn người nhà biết sự tồn tại của Tống Gia Diễn. Dù sao từ vị trí họ mà phân tích thì cô không hề quen biết người này mà nếu như nói hai người quen nhau qua trò chơi trên mạng thì người nhà nhất định sẽ không yên lòng, sợ cô bị lừa gạt, rồi sẽ hết sức ngăn cản tình cảm của hai người. Cô không hy vọng xảy ra chuyện như vậy.



“Tống Tống, thân phận của em hiện tại bây giờ là Diêu Song Song, hai mươi sáu tuổi, đang ở nhà chờ đi làm….”



Đeo tai nghe vào, nhìn một gương mặt xa lạ xuất hiện trên màn hình máy tính, ngũ quan thanh tú, khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, anh thấy so với hình dáng Đường Đinh trước kia có nhiều nét giống. Tuy nhiên, nếu không phải lời nói cùng hành động của cô gái này giống Đường Đinh như từ một khuôn mẫu khắc ra thì Tống Gia Diễn quả thật không tin cô chính là Đường Đinh.



“Không phải em đang ở nhà chờ đi làm, mà căn bản là lười biếng không muốn đi làm!” Tống Gia Diễn khẽ cười nói.



Đường Đinh bĩu môi, giơ giơ nắm đấm đến trước màn hình, “Em nói cho anh biết, không nên chọc em tức giận! Hiện tại em đã là thực thể, trăm phần trăm có thể đánh anh!”



“Được, em nếu có thể đến gặp anh, cho em đánh bao nhiêu cũng không vấn đề gì.”



“Đây chính là anh nói, không được phép nuốt lời!” Đường Đinh toét miệng cười, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu.



Tống Gia Diễn còn muốn trêu chọc cô thêm một chút, nhưng lại thấy trên màn hình cô chợt đưa tay ra, dường như là chạm vào màn hình, không lâu trong tai nghe cũng truyền đến những âm thanh xa lạ.



“Tống Tống, em rất nhớ anh…”



Trong hai năm nay, không ngày nào em không nhớ tới anh. Cho dù các bài tập trị liệu khó khăn đến đâu nhưng em vẫn cố gắng chịu đựng, chỉ sợ anh sẽ quên đi Đường Đinh này, sợ bên cạnh anh có một người phụ nữ khác, sợ lúc tình cờ gặp anh sẽ nhìn bằng một đôi mắt hờ hững…..



Mặc dù chúng ta chỉ có thể nhìn nhau qua máy tính, thế nhưng, có thể được nhìn thấy anh đã tốt lắm rồi!



Ba người nhà họ Diêu phát hiện ra gần đây thời gian Đường Đinh ngồi ngây người trước máy tính ngày càng nhiều. Đôi khi, khi gọi cô ra khỏi phòng xuống ăn cơm còn có thể nhìn thấy trên màn hình là trò chơi với hiệu ứng đẹp mắt, mà Đường Đinh lại cười hì hì.



Ngược lại, mẹ Diêu cảm thấy con gái mình vui vẻ hơn nhiều so với trước kia, nụ cười cũng rực rỡ hơn, nhưng nếu cô chơi trò chơi quá ham mê, không có chừng mực thì sẽ lập tức ngăn cản. Vì vậy, bà liền bảo Diêu Đạm hướng dẫn cho Đường Đinh, dù sao con gái trên mạng vẫn cần phải cẩn thận.



Ăn cơm tối xong, Diêu Đạm lĩnh nhiệm vụ đi sau Đường Đinh, nhìn cô trở về phòng cũng thuận tiện vào theo.



Dưới ánh mắt kỳ quái của em gái, Diêu Đạm vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên như thường, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô. Anh liếc mắt sang phía máy tính chuẩn bị nói chuyện, nhưng lời nói chưa kịp nói ra thì cảm thấy là lạ, cẩn thận nhìn lại màn hình máy tính của Đường Đinh, anh mới phát hiện trò cô đang chơi cũng chính là trò mình đang chơi.



“Song Song, em ở khu nào?” Diêu Đạm nhìn nhân vật thầy thuốc của Đường Đinh đang treo máy ở một khu an toàn vắng vẻ, hỏi.



“Cẩm Tú song thành.”



Diêu Đạm nghi ngờ nhìn Đường Đinh, nói: “Em là một người mới, sao lại chơi ở một khu cũ như vậy? Còn chung khu với anh…..”



Đường Đinh giật giật khóe miệng, không biết nên nói thế nào. Trời đất chứng giám, đã lâu cô không chơi, làm sao có thể biết cùng khu với anh trai?



Diêu Đạm sờ sờ cằm, trong bụng có chủ kiến: Nếu mẹ đã muốn anh chú ý em gái một chút, bây giờ nó lại cùng mình ở chung một khu, thế thì mang theo nó cùng chơi là điều tất nhiên!



“Em cấp mấy? Có muốn anh mang đi phó bản không?”



Đường Đinh vừa định từ chối nói không cần thì đã nhìn thấy nhân vật “Đường Tống” do Tống Gia Diễn thao tác đi đến chỗ cô treo máy.



[Trước mặt] [Đường Tống]: Anh vừa ăn xong, em ăn cơm chưa?



Trên màn ảnh xuất hiện khung đối thoại không lớn, chừng năm giây liền biến mất, nhưng Diêu Đạm cũng không phải là kẻ mù! Ánh mắt anh vẫn luôn dừng lại trên nhân vật của cô nữa chứ!!!!



Nhất thời, hai anh em nhà họ Diêu như bị điểm huyệt câm, trong phòng không ai lên tiếng, chỉ nghe thấy âm nhạc của trò chơi không ngừng vang lên.



Tống Gia Diễn thấy Đường Đinh không trả lời, nghĩ rằng cô vẫn còn đang ăn cơm, liền đến bên cạnh nhân vật của cô ngồi xuống.



Nhìn nhân vật Đường Tống ngồi xuống, từ góc nhìn này giống như anh đang dựa vào lòng cô, cũng không biết cử chỉ này của Tống Gia Diễn có phải cố ý hay không.



Khóe miệng Đường Đinh khẽ giật, thoáng chột dạ, chỉ có thể cười khan với Diêu Đạm: “Anh…cái này…”



“Đây là Tống ca!” Diêu Đạm ánh mắt sáng rực chỉ vào màn hình máy tính, “Em làm thế nào câu được lão đại nhà anh?”



“…”



Nghe xong những lời này của Diêu Đạm, cô có thể tin tưởng trên con đường tình yêu của mình và Tống Gia Diễn vừa mất đi một chướng ngại vật hay không? Hay lại có thêm một đồng minh?



Vào hai ngày nghỉ sau khi Diêu Đạm đi làm được một tháng, hai mươi ngày trước Tống Gia Diễn cũng đã trở lại thành phố A. Mặc dù hai người vẫn chat webcam vào buổi tối, nhưng Đường Đinh vẫn không kiềm chế được, bắt đầu khuyến khích anh trai đi gặp mặt lão đại mình sung bái.



Vì thế, hai ngày sau, trong bang tiến hành tổ chức một buổi offline, địa điểm là một quán KTV ở thành phố A.



Gần tới tháng tư, thời tiết đã trở nên ấm hơn, nhưng Đường Đinh không có dũng khí mặc những bộ thời trang mùa xuân mỏng manh, thay vào đó lại là một chiếc áo bông dày nhìn giống như một chú gấu mập mạp.



Lúc ra cửa, Diêu Đạm nhìn thấy Đường Đinh ăn mặc như một cô gái hai mươi tuổi, không nhịn được lên tiếng nói: “Song Song, anh nhớ em đã hai mươi tuổi rồi?”



“Anh, anh đang ghen tỵ em có gương mặt con trẻ con sao?” Đường Đinh chớp chớp hai mắt. “…” Trong bang hẹn thời gian là một giờ rưỡi chiều, Diêu Đạm cùng Đường Đinh đến KTV trước năm phút. Lúc đẩy cửa vào phòng đã đặt trước, bên trong đã có khoảng năm, sáu người.



Đường Đinh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tống Gia Diễn đang ngồi trong một góc chơi điện thoại, nhân lúc Diêu Đạm đi nhận diện bạn trên mạng, cô rón ra rón rén đi về phía anh. Vốn định dọa anh một chút, nhưng kết quả người không hù được, chính cô còn bị anh ôm lấy.



“Tính xấu không đổi.” Tống Gia Diễn vuốt vuốt tóc Đường Đinh, sát lại gần tai cô khẽ nói.



Đường Đinh sửng sốt một chút, vươn tay ôm lấy cổ Tống Gia Diễn tiến vào trong ngực anh cọ cọ, thỏa mãn mà cười hì hì.



“Tống Tống, anh xem, em có thể ôm lấy anh.”



“Ừ.”



“Anh cũng có thể ôm em.”



“Ừ!”



“Thật tốt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK