Hòa Sinh chống cằm ngắm cảnh đêm ở hai bên bờ sông, tính toán lộ trình còn lại. Từ Vọng Kinh đến Tô Hàng, đi qua Nam Châu, đi đường bộ bình thường phải mất nửa tháng, nay các nàng đi đường thủy, đoán chừng đi đã mười ngày.
Nha hoàn Thuý Ngọc lại bắt đầu say tàu, Hòa Sinh rót cho nàng chén trà, Thuý Ngọc đội ơn nhận lấy.
Uống trà xong, Hòa Sinh từ trong hộp hành lý lấy ra một quả cầu thơm, đưa tới cho nàng ngửi ngửi. Ngậm miếng đương quy, nửa điểm công hiệu cũng không có, nhất thời nửa khắc cũng tìm không thấy đại phu, lại nôn nhiều như vậy, đoán chừng chống đỡ không bao lâu nữa thì người sẽ chịu không nổi mất.
” Hương này tốt lắm đó, ngày thường ta mệt muốn chết luôn, cầm cái này ngửi ngửi, tinh thần liền tốt lên rất nhiều. Ngươi cũng ngửi thử xem.”
Thuý Ngọc không dám nhận, làm nô tài ai lại dám dùng đồ vật của chủ tử. Không chịu nổi sự kiên trì của Hòa Sinh, nhận lấy đặt ở dưới chóp mũi hít hà, sau đó vội vàng trả trở về.
Nàng xa lạ như vậy là phải rồi. Hòa Sinh gả cho Vệ gia mới có một tháng, Thúy Ngọc với tư cách là đại nha hoàn vừa được phân tới đây hầu hạ, còn chưa có được hưởng mấy ngày vinh quang của đại nha hoàn, đã phải theo nàng xa rời quê hương đến Thịnh Hồ. Tô Hàng tuy phồn thịnh, nhưng cuối cùng cũng kém xa kinh thành hưng thịnh xa hoa, quan trọng hơn là, nơi đây không có bất kỳ người nhà bạn bè thân thuộc nào.
Hòa Sinh nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được lại thở dài.
Lúc trước gả vào Vệ gia, nàng cũng rất vui mừng. Vệ gia là nhà giàu ở Vọng Kinh, mặc dù thua kém các thế gia có căn cơ vững chắc, nhưng gia nghiệp khổng lồ, huynh đệ trong tộc hăm hở tiến bước, rốt cuộc nhân tài mới cũng xuất hiện.
Nàng gả chính là dòng chính nhất mạch Vệ gia, Vệ Nhị gia của Vệ Thị Lang gia. Theo lý thuyết, với bối cảnh của Diêu gia, vô luận như thế nào cũng không xứng với Vệ gia. Trước không đề cập tới Diêu gia không có bất kỳ quan tước nào, cha nàng xuất thân là thương nhân, sĩ nông công thương, một người đứng đầu, một người ở cuối, Vệ gia hoàn toàn không có cách nào vừa ý nàng. Lúc Vệ gia tới cầu hôn, người Diêu gia ngạc nhiên đến mức có thể nhét được quả trứng gà.
Hòa Sinh chưa từng nghĩ tới sẽ gả vào nhà cao cửa rộng, Diêu gia mặc dù không phải nhà đại phú, nhưng tốt xấu ăn mặc không lo, đời này tìm người thành thật cùng nhau vượt qua cả đời cũng đủ rồi. Vệ Nhị gia nàng có nghe người ta nói đến, quân tử tuấn tú lịch sự nhẹ nhàng, gia thế tốt dung mạo tốt, có thể văn có thể võ, có thể nói là con rể tốt. Người như vậy, đủ để tìm thiên kim nhà hầu môn thế gia làm chính thê, nhưng mà làm gì hết lần này tới lần khác lại muốn lấy nàng?
Gả đi ngày thứ hai, Hòa Sinh liền biết rõ nguyên nhân của hôn sự này—— Vệ Nhị gia mấy tháng trước bệnh nặng một trận, mắt thấy không thể vượt qua, cần tìm người xung hỉ. Nàng ngay cả mặt mũi Vệ Nhị gia cũng chưa được nhìn thấy, đã trực tiếp thành Vệ Nhị nãi nãi thủ tiết.
Lần này tới Tô Hàng, cũng là mệnh lệnh của trưởng bối Vệ gia, ngay cả lễ tiết chịu tang cũng miễn đi. Trong một tháng, xong xuôi chuyện cưới xin lẫn lo liệu tang sự, tâm tính người Vệ gia cũng không phập phồng quá lớn, từ lúc Hòa Sinh vào cửa, bọn họ đã chuẩn bị quan tài cho Vệ Nhị gia.
Người Diêu gia thì bất đồng. Từ mừng rỡ đến đau khổ, thật vất vả nuôi lớn nữ nhi, còn chưa kịp chứng kiến nàng vui vẻ làm thê tử người ta thậm chí nỗi xúc động làm mẫu thân người ta, còn sống sờ sờ lại thành công cụ xung hỉ. Tuy nói hiện tại tập tục không bài xích chuyện tái giá, nhưng với thế lực Vệ gia, ngoại trừ Vệ Nhị nãi nãi mặc cho người định đoạt, đời này Hòa Sinh cũng không có cơ hội tái giá.
Người Diêu gia như bị đánh một bạt tai lên mặt, Diêu cha tức giận đến giơ chân, nói dứt khoát phải báo quan. Nhưng mà báo quan có gì tốt, Diêu gia thân là dân chúng bình thường sao có thể đấu lại Vệ gia dòng dõi thế gia? Cuối cùng là còn không phải làm khổ Hòa Sinh sao.
Hòa Sinh muốn an ủi Diêu cha, nhưng nàng còn chưa kịp thông tri cho người nhà đã bị Vệ gia đưa đến Thịnh Hồ, cũng không nói ngày về, phái hai gã sai vặt hộ tống, chỉ nói sau này sẽ đón nàng trở về, cũng cố ý dặn dò đến Thịnh Hồ, không nên lộ ra thân phận của mình, chỉ nói là Vệ gia biểu cô nương.
Dường như sự tồn tại của nàng là có bao nhiêu xấu xa không thể để người nào biết. Hòa Sinh cảm thấy không sao cả, dù sao đời này cũng đã như vậy rồi, cùng với những thứ vô dụng kia, còn không bằng vui vẻ mà sống.
Khi nàng còn nhỏ đã cùng nương tới Tô Hàng, khi đó vừa đúng mùa hoa sen nở rộ, khắp nơi trong thành Thịnh Hồ đều là mùi thơm của ngó sen hoa sen. Nương mang theo nàng và đệ đệ đến Thịnh Hồ thăm người thân, ở lại ước chừng một tháng, đợi lúc trở về, xiêm y trên người dường như còn vương lại mùi thơm ngát của vùng sông nước.
Hòa Sinh thích ăn cá có lẽ là vì yêu thích khoảng thời gian này, thịt cá Thịnh Hồ hương vị tươi mới ngọt ngào, thái lát cá mỏng chần nước sôi, chấm tương đậu tỏi thơm ngon, ăn chung với món dưa muối cay, ngay cả ăn hai bát cơm trắng lớn cũng không thành vấn đề.
Phương Bắc khí hậu quanh năm khô hanh, ao hồ sông rạch gì cũng không có, có muốn ăn một bữa cá, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Chỉ có ngày lễ ngày tết, Hòa Sinh mới có thể giải khát “Cá“.
Hiện tại tốt rồi, nàng đã đến Tô Hàng, sau này bữa bữa đều có thể ăn cá rồi.
Hòa Sinh lấy lại tinh thần, bụng có chút đói, Thúy Ngọc bên cạnh vẫn đang nôn thốc nôn tháo. Cách đó không xa là cảng Tuyền Châu, Hòa Sinh nhẹ giọng dặn dò người chèo thuyền cập bờ nghỉ ngơi một chút.
Vừa đúng tết hoa đăng, nhà nào cũng thả đèn cầu phúc, hôm nay không có cấm đi lại ban đêm, trên đường người người qua lại. Hòa Sinh đội mũ sa mỏng, Thúy Ngọc sợ nàng cảm lạnh, khoác tấm vải mỏng màu xanh nhạt rồi nhắm mắt theo đuôi.
”Các ngươi và Lưu Bá đi dạo đi, một canh giờ sau ở bến tàu chờ ta, ta mang Thúy Ngọc đi tìm đại phu.”
Gã sai vặt và người chèo thuyền Lưu Bá nhìn nhau, do dự vài giây, gật đầu đáp ứng. Nhị nãi nãi này không có nửa điểm kiêu ngạo, làm người rất thân thiện, nơi đây tuy rằng nhiều người, nhưng trị an Tô Hàng luôn vô cùng tốt, còn có Thúy Ngọc đi theo, bọn họ chơi đùa một canh giờ cũng không bất tiện.
Thúy Ngọc đi phía trước, “ Nãi nãi, không thể dung túng bọn họ như vậy, vạn nhất.....”
Hòa Sinh trừng mắt nhìn nàng, “Ngươi lại gọi sai rồi kìa.”
Thúy Ngọc vội vàng sửa lại, từ Vệ gia đi ra, Vệ phu nhân dặn dò, đến Thịnh Hồ, chỉ cho gọi Hòa Sinh là “Nhị Nương Tử” không cho phép gọi “Nhị nãi nãi”.
Hòa Sinh đi lên phía trước, trong miệng nói: “Bọn họ ở trên thuyền bốn năm ngày rồi, khó khăn lắm mới có chút thời gian rỗi rảnh, nên nghỉ ngơi cho tốt. Trước kia khi ta còn ở nhà, còn cùng cha ta đi ra ngoài mua bán. Ngươi đi theo ta, không xảy ra chuyện đâu.”
Thị trấn nhỏ vào tháng tư, trong không khí toả ra mùi nước sông, không lạnh không nóng, gió nhẹ thổi vào mặt, vô cùng sảng khoái. Trên đường tiếng người nói to ồn ào, rất là náo nhiệt, trong nháy mắt như thế, giống như là trở lại vọng kinh cả ngày lẫn đêm ca múa mừng cảnh thái.
Hòa Sinh đi trên con đường đá, bước chân nhẹ nhàng, chỉ có màn sa mỏng của chiếc khẽ động trong gió. Thúy Ngọc đi theo bên cạnh nàng, cách lụa mỏng nhìn bên mặt như ẩn như hiện của nàng, da trắng nõn nà tươi đẹp như mận đào, khó trách Nhị gia bệnh nằm trên giường cũng hô hào nhất định phải lấy nàng. Mỹ nhân như vậy, dù là đặt ở bên cạnh nhìn cũng thấy vui mắt… nếu như Nhị gia không bị bệnh, thì Nhị Nương Tử chính là ông trời tác hợp cho.
Hòa Sinh mang Thúy Ngọc tìm hiệu thuốc gần đây. Đại phu đang muốn đóng cửa, chuẩn bị mang theo thê tử nữ nhi đi thả hoa đăng. Thấy người bệnh đến, đành phải thả đèn lồng trong tay xuống, vội vội vàng vàng xem bệnh cho Thúy Ngọc.
Sắc thuốc trên thuyền bất tiện, đại phu không kê đơn thuốc, chỉ dùng châm cứu để giảm bớt. Hòa Sinh đứng ở bên cạnh nhìn, lông mày Thúy Ngọc nhíu chặt, không dám nhìn.
Đại phu một bên châm cứu một bên đáp lời, Hòa Sinh trước kia cũng học qua châm cứu, Nhị bá nàng là đại phu, trước kia Diêu cha bị đau đầu, toàn tìm hắn ghim kim. Y thuật Nhị bá tốt, thường được mời đến địa phương khác đến khám bệnh tại nhà, Hòa Sinh học được huyệt vị chuyên trị đau đầu, không sợ Diêu cha đau đầu tìm không thấy Nhị bá ghim kim.
Hòa Sinh kỹ càng quan sát, nhìn thủ pháp của hắn đơn giản, huyệt vị châm cứu vừa vặn nàng học qua. Đợi khám và chữa bệnh hoàn tất, nàng tìm đại phu mua bộ châm, còn mấy ngày nữa mới có thể đến Thịnh Hồ, vạn nhất Thúy Ngọc lại say tàu, nàng có thể giúp châm cứu để giảm bớt.
Thúy Ngọc thấy nàng tự mình xem bệnh lại mua châm, trong lòng một hồi ấm áp, trước khi rời xa quê hương thường chán nản tích góp từng tí một. Sau này nàng theo Hòa Sinh qua, Hòa Sinh như thế nào, nàng liền như thế ấy, gặp được chủ tử tốt như vậy, dù sao vẫn tốt hơn làm trâu làm ngựa trong đại trạch.
Châm hết châm, Hòa Sinh đến cửa hàng mua mấy cái hoa đăng, chuẩn bị mang về trên thuyền chia cho mọi người. Trên đường trở về, đoàn người nhộn nhịp, hai bên đường treo đầy các loại hoa đăng, mọi người ngừng chân dưới đèn hoa đoán đố đèn.
Thúy Ngọc dang tay che chở, không cho người bên ngoài chạm vào người Hòa Sinh. Con đường rất lớn, chủ tớ hai người cố ý hướng qua bên đường ít người.
Không biết từ chỗ nào truyền đến một tiếng thét to, đám người đằng trước vội vội vàng vàng tản ra, mấy con tuấn mã phi nhanh đến. Thúy Ngọc đi ở bên trái Hòa Sinh, căn bản không tránh kịp, Hòa Sinh kịp thời phản ứng, dùng sức níu ống tay áo Thúy Ngọc lại kéo nàng qua bên cạnh, lảo đảo một cái, hai người ngã ra bên phải.
Trên lưng ngựa cao cao, nam nhân đứng đầu ghìm chặt dây cương, một thân áo bào gấm trắng, quay đầu lại xem xét, khẽ nâng cằm, vênh váo hung hăng.
Do ngược ánh sáng, Hòa Sinh thấy không rõ bộ dáng của hắn, cũng không dám nhìn dáng vẻ của hắn, chỉ biết là thân hình hắn gầy, dáng vẻ cao cao tại thượng giống như không để cho người khác xâm phạm uy nghiêm. Nàng đỡ Thúy Ngọc đứng dậy, mép váy đều là bùn đất, may mà người không có việc gì.
Thấy là hai nữ tử, tùy tùng đi theo hỏi: “Có sao không?” thái độ không có nửa điểm áy náy.
Thúy Ngọc cúi đầu nhìn, trên mu bàn tay Hòa Sinh bị rách một đường, miệng vết thương không sâu, nhưng đau đến lông mày nàng nhíu chặt. Thúy Ngọc trong lòng sốt ruột, hướng đội kỵ mã hô to: “Có thể không sao ư! Có người cưỡi ngựa như các ngươi vậy ư! Đụng phải người ta rồi còn thảnh thơi quá nhỉ, chẳng lẽ muốn chúng ta không có chuyện gì làm chạy tới chờ các ngươi nhận lỗi!”
Giọng nói nàng tuy nhỏ, nhưng sức lực mười phần. Hô to làm tên tùy tùng bị giật mình, hướng người phía trước nhìn lại. Nam tử lập tức do dự vài giây, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng, thả người nhảy lên, xuống ngựa chuẩn bị bồi tội.
Hắn từ trong bóng nắng đi ra, giống như đạp trên ánh trăng vỡ, bên hông một khối ngọc bội lâm lang, vững vàng dao động theo từng bước chân của hắn, phát ra thanh âm rất êm tai.
Tên tùy tùng sau lưng lập tức cũng xuống lưng ngựa, tất cả cung tất kính đi theo. Bên cạnh người xem náo nhiệt tụ họp tới đây, nhẹ giọng thảo luận đây là thiếu gia nhà nào, lớn lên khí khái hào hùng bất phàm như vậy, toàn thân cao thấp, khí thế thật lớn. Càng nhiều người, chờ xem trò cười này phát triển như thế nào, ngay cả đố đèn cũng không đoán, cả đám người tay xách đèn lồng rướn cổ lên.
Hòa Sinh không thích bị người khác nghị luận, thầm nghĩ nên nhanh chóng chấm dứt chuyện này, để mọi người ta giải tán mới tốt. Sắp hết một canh giờ rồi, nàng và Thúy Ngọc cũng phải tranh thủ quay về bến tàu.
Mắt thấy nam nhân từng bước tới gần, đứng cách nàng ba thước. Không đợi hắn mở miệng, Hòa Sinh liền nói: “Chúng ta không có việc gì, sau này xuất hành cẩn thận một chút, tránh làm người khác bị thương.” Dứt lời, nàng không muốn dây dưa, mang theo Thúy Ngọc liền rời đi.
Bóng dáng rõ ràng tiêu sái, nhưng đi quá nhanh, không có chú ý dưới chân, liền trượt về phía trước, mắt thấy sẽ ngã như chó.
Thúy Ngọc theo phản xạ kêu một tiếng, thuận tay kéo tay áo nàng, nhưng đằng trước đã có người đoạt trước một bước.
Thẩm Hạo thật ra không muốn đi đỡ người, tiếc rằng người cách quá gần, vừa vặn thiếu chút nữa đụng vào người ta, không đỡ không được.
Lúc này động tác đưa tay đỡ nhìn như đơn giản, kì thực trong lòng đủ loại giày vò.
Những người qua lại thân thiết đều biết, Bình Lăng Vương cổ quái, đơn giản không thích con gái tới gần, nếu như không cẩn thận đụng trúng, cả người sẽ không thoải mái, chạm trúng con gái nũng nịu làm nũng, da gà có thể rơi đầy đất. Lần trước ở Tương An Hầu phủ làm khách, tỳ nữ hầu trà không cẩn thận đụng phải tay Thẩm Hạo, kết quả hắn lập tức rời tiệc quay về tắm gội.
Theo người Bình Lăng Vương Phủ, Vương Gia tắm rửa chà xát hết cả một buổi trưa. Tên tùy tùng sau lưng nhìn nhìn, nghĩ thầm lúc này đỡ như thế, đợi tí nữa không biết Vương Gia sẽ tắm gội mấy lần.
Thẩm Hạo cũng nghĩ như vậy, thường ngày hắn trầm ổn tỉnh táo, gặp chuyện đều có thể nghĩ ra kế sách ứng đối. Nhưng đụng trúng con gái liền có thói quen cảm thấy buồn nôn không khỏe, vô luận như thế nào cũng sửa không được.
Người ngoài không biết rõ tình hình, cho rằng Bình Lăng Vương bướng bỉnh cao ngạo, chướng mắt con gái bình thường, cho nên đến nay cũng chưa đón dâu, ngay cả nửa phòng thiếp thất cũng không có. Hắn đã 28 tuổi, nhưng ý muốn nửa điểm đón dâu cũng không có. Toàn bộ mọi người ở Vọng Kinh đều rướn cổ nhìn quanh, xem cuối cùng hắn sẽ rung động trước dạng con gái nào.
Chỉ có một mình Thẩm Hạo biết, hắn đã từng có bao nhiêu sốt ruột. Đại phu, đạo sĩ hòa thượng đều đã tìm qua, mẫu phi Đức Phi của hắn tìm danh y khắp thiên hạ, nhưng không có người nào có thể chữa khỏi bệnh của hắn.
Trong số các hoàng tử, hắn là người xuất chúng nhất, văn thao vũ lược mọi thứ thành thạo, nhưng chỉ vì bệnh này, mà lỡ mất vị trí Thái Tử.
Ba tội bất hiếu, lớn nhất là không con. Cho dù Đức Phi dùng đủ loại phương pháp nhằm chữa hết tâm bệnh cho Thẩm Hạo, thánh nhân đã sớm có tính toán khác. Đứa con trai này dù ưu tú thế nào, giang sơn Thẩm gia cũng không được phép có nửa điểm sai lầm.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Hạo không cam lòng chịu thua người khác, nhưng có thể nói chuyện hoang đường này lại đả kích hắn rất lớn. Càng về sau hắn cũng không sốt ruột nữa, toàn bộ người tùy thân hầu hạ đều đổi thành gã sai vặt, tận lực tránh tiếp xúc với phái nữ.
Người làm đại sự, không có thời gian yêu yêu đương đương, nữ nhân bất quá chỉ là sủng vật dùng để mua vui, đối với hắn mà nói, không có là tốt nhất, khỏi phải lãng phí tinh lực không cần thiết.
Nghĩ như vậy, tay đụng với cánh tay Hòa Sinh, nàng mặc chính là lụa sa mỏng, thấp thoáng bên trong áo mỏng là màu trắng muốt nõn nà. Khi da thịt vừa chạm vào nhau, cảm giác chán ghét trong ấn tượng không hề có, ngược lại là khí tức ấm áp mập mờ.
Còn chưa kịp phản ứng, người đối diện lại giống như con thỏ nhảy ra, giống như là trốn tránh còn không kịp, kéo nha hoàn bên cạnh chạy về hướng bến tàu.
Người xem náo nhiệt chung quanh dần dần tản đi, tùy tùng thấy Thẩm Hạo giật mình hồi lâu, tiến lên khẽ gọi: “Vương Gia, nên khởi hành thôi, thuyền đang chờ ở bến tàu.”
Thẩm Hạo lấy lại tinh thần, nhìn bóng lưng mềm mại của người thiếu nữ ở xa xa, vừa rồi chạm vào tay của nàng, đầu ngón tay dường như còn lưu lại hơi ấm.
Có lẽ là ảo giác, hoặc là cảm giác khó chịu này biến mất quá nhanh, bằng không thì hắn như thế nào lại không hề cảm thấy buồn nôn?
Trên đời này, nữ nhân có thể tới gần mà hắn hắn không cảm thấy khó chịu, đến nay vẫn còn chưa xuất hiện.
Lúc trước không có, sau này cũng không mong đợi.
Thẩm Hạo lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, thả người nhảy lên lưng ngựa, lao tới bến tàu.