May mà còn có Thái tử phi. Trước khi Hoàng hậu bị mang đi, hướng nàng đưa mắt liếc qua một cái, đại khái chính là bảo nàng lập tức đi tìm Thái tử.
Thái tử phi một đường vội vàng trở về Đông cung, nghĩ tới hình ảnh giương cung bạt kiếm vừa rồi trong cung Hoàng hậu, liền cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Trong nội cung đề phòng sâm nghiêm, mà chuyện lần này Thánh Nhân cố ý giấu giếm, ngay cả con muỗi cũng không bay lọt vào thành cung, càng đừng nói tiết lộ tin tức. Vì vậy, Thái tử bên này cũng không biết rõ tình hình.
Thái tử phi đẩy ra Đông Hoa điện, đây là nơi Thái tử thường xuyên lưu lại, nàng ngại mặt mũi, sẽ không tuỳ tiện chủ động tìm hắn.
Trước cửa điện không người hầu hạ, hẳn là bị phân phát xuống dưới. Chỉ có một tên tiểu thái giám bên ngoài điện trông coi, vừa thấy nàng, vẻ mặt kinh ngạc, mở miệng liền muốn thông báo.
Thái tử phi trừng mắt nhìn hắn, vô thức cảm thấy không đúng, chỉ thị hắn không thể lên tiếng. Nàng cầm váy bước nhẹ vào nội điện, còn chưa bước qua bậc cửa khảm kim ngọc, liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm vui cười của nam tử.
Thái tử phi trong lòng căng thẳng, ngừng thở nhấc màn che lên, liếc mắt trông thấy Thái tử Điện hạ nàng ngày nhớ đêm mong, giờ phút này đang tóc tai bù xù quần áokhông chỉnh tề, nâng chén giải sầu nằm ở trong ngực Trần An.
Trần An và Thái tử ăn mặc như nhau, vạt áo đen, tư thái tùy ý. Thái tử phi nha mộttiếng thét lên, che ngực, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.
Nàng vừa rồi nhìn thấy… nhìn thấy ôn nhu trên mặt Thái tử; vuốt ve an ủi ưu sầu,không phải cho nàng, không phải cho tần thiếp khác của Đông cung, mà là cho mộtnam nhân.
Trần An trông thấy có người đứng sau rèm, quát lên: "Là ai?"
Thái tử phi đứng phía sau màn che không lên tiếng. Ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, làm sao nói chuyện nỗi nữa.
Trần An mặc dù lớn lên không đẹp, nhưng giọng nói của hắn rất êm tai, thanh âm như có như không giống như từ núi xa bay tới, nhu nhu hòa hòa, lại không có loại lãnh đạm cách xa người ngàn dặm, vừa không có loại nhiệt tình đối với ai cũng đều là bạn bè, giọng nói của hắn lộ ra tiên khí, nói chuyện giống như là đang ca hát.
Thái tử phi nghĩ, có lẽ Thái tử chỉ là một lúc mê mẩn tâm trí, thích giọng nói của Trần An. đi nhạc phường tìm mấy người có cùng giọng nói trời ban vào Đông cung, Thái tử mỗi ngày nghe thanh âm đàn sáo, một ngày nào đó sẽ chán ghét, sẽ hồi tâm chuyển ý.
Nàng trốn ở phía sau rèm không nói lời nào, Trần An cau chặt lông mày, đứng dậy muốn đi thăm dò. Thái tử ôm chặt cổ tay của hắn.
Thời điểm này vào điện lại không thông truyền, ngoại trừ Thái tử phi, còn có thể là ai. Thái tử rũ mắt, tay càng dùng sức níu Trần An lại, phút chốc, hắn một tay kéo, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Thái tử phi trốn phía sau rèm, nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng tim đập mạnh càng gõ càng vang. Đột nhiên màn che bị kéo ra, lộ ra mặt mũi lạnh lùng của Thái tử.
hắn cuộn tay áo lên, giơ tay lên, tay kia nắm Trần An, một mực gắn bó. hắn nhìn về phía nàng, trong mắt không có nửa điểm độ ấm, tựa như khối băng rét lạnh đến cực điểm ngày Đông, "Ngươi hôm nay đến, chắc là vì cái này. Sau này không cần lén lút vào Đông Hoa điện này, quan hệ giữa ta và An nhi, nếu như trong sáng, không cần che giấu."
Thái tử phi đón nhận ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy hai lỗ tai ù ù như trống, âm thanh xung quanh đều không thể lọt vào tai, huyệt Thái Dương căng trướng, nàng gần nhưđã quên hô hấp.
Qua vài giây, nàng chậm rãi mở miệng, "Mẫu hậu vào Thừa Thiên điện rồi."
Thái tử khẽ giật mình, rồi sau đó buông tay Trần An ra, tiến lên bối rối hỏi: "Ngươi nóicái gì? Mẫu hậu sao lại vào Thừa Thiên điện?"
Thái tử phi cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, vào giờ phút này nàng không cách nào đối mặt với Thái tử, toàn bộ nơi đây đều làm cho nàng cảm thấy buồn nôn.
Nàng cố gắng hết khả năng không hít thở bầu không khí trong điện này, đây là Thái tử và Trần An hít thở qua, thật làm cho người buồn nôn. Nín thở, đè thấp tiếng nói, nàng cố hết sức giữ mình bình tĩnh, nhưng vẫn không đè nén được giọng nói đang kêu gào trong lòng mình.
Giọng nàng run rẩy: "Nguyên nhân gây ra tất nhiên không cần ta tới nói cho người biết, rất nhanh, người của ngươi sẽ trình lên kỹ càng, hôm nay ta tới, chỉ vì một câu dặn dò của mẫu hậu: "vô luận như thế nào, nhất định phải giữ được hậu vị của bà ấy."
Nàng nói xong, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. Phía sau Thái tử không có đuổi theo, hắn thất thần tại chỗ, bên cạnh Trần An lo lắng an ủi.
Thái tử phi đi ra bậc thềm bên ngoài Thông Thiên điện, bậc thềm bằng đá màu đen ngay ngắn chỉnh tề nối dài không dứt, một đường kéo dài xuống phía dưới, nàng nhìn ra ngoài, mây xanh xa xa nơi chân trời giống như cuồn cuộn bốc lên.
Thời tiết thay đổi, hết thảy đều phải đổi rồi. Thái tử phi tự lẩm bẩm, kéo tay áo che mặt, gào khóc.
Thái tử quỳ gối ở phía trước bệ đá, Lý Phúc Toàn tay cầm phất trần, xoay người khuyên bảo, "Điện hạ, trở về đi." hắn khuyên một tiếng này, ý tứ hàm xúc âm thanh kéo dài, thị nữ thái giám đứng bên ngoài điện Thái Hòa, nghe được mà trong lòng run sợ.
Mà trước khi Thái tử đến không lâu, Thánh Nhân đã phát hỏa một lần. Ngay tiếp theo các cung nữ hầu trà ngự tiền luôn luôn được sủng ái đều bị đanh trượng.
Thái tử không nghe khuyên bảo, cúi đầu xuống, sau lưng ngoan cố cứng rắn, giống như là đè nặng ngàn cân.
Nếu như đã đến, thì không thể trở về. hắn cả đời này đều quen nghe lệnh mẫu hậu, nịnh nọt phụ hoàng, lần này mẫu hậu gặp nạn, hắn có ngốc, cũng biết, mặc dù phía trước có núi đao biển lửa, hắn cũng phải đến điện Thái Hòa chuyến này.
không đến, chính là bất trung bất hiếu. Đến, cho dù không thể vì mẫu hậu cầu được vài phần tình cảm, tốt xấu cũng có thể biết được một chút suy nghĩ trong lòng phụ hoàng.
Lý Phúc Toàn thản nhiên mà thở dài, kiếp nạn hôm nay của Thái tử, xem ra là tránhkhông được rồi. hắn xoay người lại thông báo vào trong điện Thái Hòa, thanh âm vừa the thé vừa nhỏ nhẹ, hô lên nhưng không cảm thấy chói tai: "Thái tử cầu kiến - - "
Thánh Nhân cũng không tuyên Thái tử yết kiến, mà để cho hắn quỳ ở ngoài điện mộtcanh giờ.
Thái tử đã quỳ đến không còn chút cảm giác nào, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào khối đá khắc Bàn Long trong tầm mắt, Bàn Long giương nanh múa vuốt phảng phất như muốn phá đá bay ra, đè ép lồng ngực người khác hoảng sợ khó chịu.
trên đầu vật đổi sao dời, có lẽ mưa trốn ở sau mây rơi xuống trần, trong lúc nhất thời thuận theo mây đen tiêu tán. Những ngôi sao xuất hiện, rồi lại không biết khi nào sẽ bị mây đen thay thế.
Tiếng quần áo xột xoạt, sa y màu đỏ bỗng nhiên rơi vào tầm mắt, "Nếu là muốn cầu tình, thì sớm rời đi, không cần phải nói những lời vô dụng kia."
Thái tử khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt cứng nhắc mà uy nghiêm của Thánh Nhân bày ngay trước mắt, hắn không biết từ chỗ nào lấy ra dũng khí, thốt lên: "Phụ hoàng, van người tha cho mẫu hậu!"
Nguyên nhân gây ra sự việc hắn đã hiểu rõ ràng ngay trên đường tới đây, chuyện mẫu hậu làm loạn hoàng cung như vậy, thật sự làm không phải là hành vi mà quốc nhất chi mẫu nên làm, hết lần này tới lần khác còn bị người khác nắm nhược điểm trong tay.
Nhưng, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nhỏ thì có thể bỏ qua, lớn thì sẽ phế hậu, hết thảy đều quyết định bởi suy nghĩ của Thánh Nhân.
Về phần Thẩm Hạo bên kia, Thái tử giờ phút này đã không còn suy nghĩ nhiều. Là hắnsai khiến cũng được, không phải cũng được, tóm lại hai huynh đệ là phải đi đến mộtbước này thôi.
Thái tử đang nghĩ ngợi, đột nhiên Thánh Nhân mở miệng nói: "Nữ nhi nhà Mai gia kiện lên trên, trẫm sai người điều tra rõ, lại không ngờ phát hiện, chuyện hoang đường này, chẳng qua là tội này mẫu hậu ngươi phạm chỉ như là hạt cát trong sa mạc."
Thái tử bịch một cái nằm sấp xuống, bò lên phía trước, ôm lấy hai chân Thánh Nhân,nói mà rơi nước mắt lã chã: "Phụ hoàng, không thể tin lời gian trá!"
Thánh Nhân cúi đầu nhìn hắn, quay lưng lại ánh sáng, Thái tử chỉ có thể từ ánh sáng mông lung phía sau rơi nước mắt, suy nghĩ vẻ mặt giờ phút này trên mặt Thánh Nhân.
Thánh Nhân lại không cho hắn thời gian quan sát, trực tiếp đá văng hắn ra, cười lạnhnói: "Kẻ gian? Kẻ gian lớn nhất hậu cung này, chính là mẫu hậu tốt của ngươi!"
Thái tử bị đá đầu váng mắt hoa, đầu đập vào hàng rào trên đá, mơ hồ chảy ra máu.
hắn nhớ tới khi còn bé chuyện cùng Hoàng tử khác tranh đoạt mực nghiên mực. Lúc đó hắn vẫn chưa phải Thái tử, mới vừa vào Thái Học học tập, mẫu hậu nói cho hắnbiết bất cứ việc gì đều phải tranh giành trước người khác, như vậy phụ hoàng mới thích hắn. Cho nên hắn liều mạng hăng hái đọc sách, hắn muốn trở thành người ưu tú nhất, trở thành người có thể được phụ hoàng và sư phụ khích lệ.
Vừa mới bắt đầu hắn còn có thể đứng ở trước mặt mọi người, nhưng thời gian dần qua, hắn phát hiện, vô luận bản thân cố gắng như thế nào, cũng không sánh bằng Hoàng tử khác. Thậm chí ngay cả Tam đệ lười biếng học tập, tùy tùy tiện tiện trước khi thi học nhiều hơn mấy câu, đạt được lời bình cũng tốt hơn hắn.
Là bọn họ quá thông minh, hay là hắn quá ngu dốt? Thái tử không dám nghĩ, cũngkhông dám hỏi, hắn sợ mình vừa nói ra khỏi miệng, sẽ khiến cho người khác ghé mắt. Có đôi khi, có một số việc, chỉ cần không nói ra miệng, đó chính là chuyện giả dối hư ảo.
hắn liều mạng cố gắng so với trước kia có thể nói là gấp hai lần, nhưng cuối cùng chỉ có thể đạt được thành tích bình thường, chưa nói tới đứng đầu trong danh sách. hắncó thể vùi đầu khổ học, so với đám đệ đệ và bọn bằng hữu của hắn, chỉ khiến trong lòng của hắn ghen ghét ngày càng nhiều.
Thẳng đến có một lần, phụ hoàng nói hắn viết rất văn chương rất tốt, có mô phạm Khổng Mạnh, thưởng hắn một nghiên mực phương Nam Sơn. Tam Điện hạ nhìn trúng,nói cũng muốn, liền cầu hắn tặng cho, hắn làm sao đồng ý cho được, Tam Điện hạ là dạng người gì, vô lại đệ nhất thiên hạ, xin không được liền cướp lấy.
Tam Điện hạ nghĩ, dù thế nào đi nữa hắn mới năm tuổi, đại ca ca cũng tám tuổi, nhất định sẽ không so đo với hắn. Lại không nghĩ, Thái tử lần kia, lại cùng với tiểu đệ đệ sáu tuổi đánh nhau đến đầu rơi máu chảy.
Thái tử gào to ôm nghiên mực trong ngực, bĩu môi xông lên Thánh Nhân nói: "A da, Tam đệ muốn cướp nghiên mực người thưởng cho con."
Thánh Nhân một cái tát đánh qua.
Thái tử bất chấp khuôn mặt bên trái sưng to, không thể tin được mà nhìn phụ hoàng tồn tại giống như thiên thần trong lòng hắn.
Phụ hoàng vì sao lại đánh hắn, rõ ràng là lỗi của Tam đệ!
Thánh Nhân chỉ vào Thái tử giận dữ mắng mỏ: "Làm người huynh trưởng, bên ngoài mẫu mực, há có thể cùng ấu đệ tranh chấp!"
Thái tử nghĩ, có lẽ lần này hắn sai rồi. hắn là ca ca, hắn cần phải khiêm nhường.
Thái tử tuổi nhỏ với suy nghĩ ngây thơ đã tiếp nhận cách răn dạy như vậy, thẳng đến có một lần, hắn nhìn thấy Nhị Điện hạ đoạt đồ vật của Tam Điện hạ.
Thái tử nghĩ thầm, lần này, phụ hoàng chắc chắn sẽ giáo huấn Nhị đệ!
Nhưng Thánh Nhân lại bắt Tam Điện hạ xin lỗi Nhị Điện hạ.
"Làm đệ đệ, sao có thể tranh chấp với huynh trưởng? Phải biết tôn trọng kính yêu."
Trong nháy mắt đó, Thái tử hiểu được, thì ra công bằng của phụ hoàng, không phải cho tất cả mọi người. Rồi hai mươi năm sau đó, hắn cơ hồ từng giây từng phút cũng cảm thụ được phần không công bằng này, nhưng không cách nào hò hét phản kháng.
Thánh Nhân xoay người lại, không có chút tình cảm chút ném xuống một câu nói: "Ngay từ hôm nay, cấm Thái tử rời Đông cung, tự kiểm điểm ba tháng."
Giờ khắc này, Thái tử đột nhiên không muốn lại tiếp tục trầm mặc. hắn hô lên, dùng khí lực bình sinh lớn nhất, "Thánh Nhân xin dừng bước!"