Mục lục
Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hạo khoác áo khoác gấm Vân Nam trúc xanh, ôm ngực, lông mày nhíu chặt. Người khác khác sinh bệnh, dáng vẻ đều là ốm yếu không chịu nổi, hắn thì ngược lại, dáng vẻ y như là sắp hi sinh oanh liệt cho tổ quốc.

Bùi Lương ở bên cạnh hầu hạ, không dám nhướng mắt nhìn Thẩm Hạo trong tư thế sẵn sàng “bất cứ lúc nào cũng có thể xách thương ra trận giết địch“.

Vương gia nhà bọn họ thật sự là... Từng giây từng phút đều không quên giữ vững khí khái đại nam tử a.

Mành cửa kia lắc lư, theo âm thanh vuốt phẳng quần áo rất nhỏ, đi tới, ngoại trừ nha hoàn mặc y phục xanh vừa rồi, phía sau còn dẫn theo người.

Thẩm Hạo tựa đầu gác qua một bên, gầm nhẹ: “Đi vào!”

Thanh âm của hắn trầm thấp giàu từ tính, mang theo một sựctức giận không thể mạo phạm, Hòa Sinh giật mình, không tự chủ được lui về sau một bước.

Bùi lương bất đắc dĩ, Vương Gia muốn giữ mặt mũi, không muốn cho người khác nhìn thấy bộ dạng bệnh tật này của hắn.

Tiến lên trấn an, ngữ khí cung kính: “Cô nương, thiếu gia nhà ta lo lắng truyền bệnh qua không khí, nhất thời nóng vội, chỗ nào mạo phạm, xin thông cảm.”

Hắn ngày thường người cao ngựa lớn, phía sau đứng một loạt tùy tùng đều là hán tử khôi ngô, may là y phục cử chỉ tràn đầy khí chất phi phàm, mới không làm cho người ta sợ hãi.

Thúy Ngọc phúc lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Nhị Nương Tử nhà ta ở phòng trong nghỉ ngơi, nghe thấy đằng trước có động tĩnh, sai ta tới hỏi thăm. Thấy thiếu gia nhà ngươi thân thể không khỏe, sợ là chứng bệnh say tàu. Nhị Nương Tử biết y thuật, vừa vặn mang theo ngân châm chữa bệnh, cảm động ân đức đêm nay của thiếu gia nhà ngươi, đặc biệt tới hỏi, nếu như thật sự dày vò khó nhịn, có thể bảo Nhị Nương Tử thử một chút“.

Nàng cũng say tàu, tất nhiên là biết rõ triệu chứng này có bao nhiêu khó chịu, nôn đến mức sống không bằng chết, ước gì có thể nhảy sông, bơi về đến bờ bên cạnh, cũng không muốn ở trên thuyền thêm một giây. Nếu không phải thật sự nhìn người này bị giày vò đến chết đi sống lại, nàng mới không muốn để Nhị Nương Tử đến chữa bệnh cho hắn.

Bùi lương nhìn Thẩm Hạo.

Thẩm Hạo khinh miệt vứt sang một bên.

..... Chết vì sĩ diện chỉ khổ thân. Trong lòng Bùi Lương than nhẹ một tiếng, quay đầu lại ôm quyền cúc lễ: “Làm phiền cô nương quan tâm, thiếu gia nhà ta... chịu đựng được.” Hắn nói xong, không khỏi quay đầu lại nhìn Thẩm Hạo, phía sau “chịu không nổi cũng không có biện pháp” nửa câu nghẹn lại trong bụng.

Hòa Sinh mặt đỏ lên, ảo não xen vào việc của người khác của mình, nhìn đi, người ta không lĩnh tình mà.

Hai người quay về giường của mình ngồi xuống, Thúy Ngọc tức giận nói:“Chữa bệnh cho hắn còn không muốn, tính tình thật đáng ghét!” Giọng nói của nàng không lớn, nhưng đủ để truyền tới màn che bên kia.

Hòa Sinh vội vàng che miệng nàng, ra dấu tay xuỵt xuỵt, “Người ta cũng không xin chúng ta đi, hắn nôn thì kệ hắn, chúng ta ngủ thì chúng ta ngủ, không liên quan đến nhau mới tốt.”

Thúy Ngọc nỗ bĩu môi, chỉnh đốn đệm chăn, chuẩn bị đi ngủ.

Hòa Sinh vẫn mặc quần áo mà ngủ, Thúy Ngọc nằm ở bên giường trông coi. Ngủ được nửa chừng, nghe được bên ngoài màn che có người đang gọi, giọng nói dồn dập, ngữ khí bất an.

Hòa Sinh mơ mơ màng màng phân biệt mấy lần, hoàn toàn thanh tỉnh mới nghe rõ.

Thì ra là Bùi Lương đang cầu xin mời nàng chữa bệnh.

Lúc này Hòa Sinh do dự. Không quen không biết, trông mong chạy tới hai lần, vạn nhất lại bị vị thiếu gia kia cự tuyệt, nàng không biết nên tự xử như thế nào. Dù sao, nàng vẫn cùng người nọ cùng ở trên chiếc thuyền này tới năm sáu ngày.

Thúy Ngọc cũng tỉnh, chủ tớ hai người nhìn nhau.

Hòa Sinh tiến đến bên tai Thúy Ngọc nói mấy câu, Thúy Ngọc dựa theo nguyên văn, hô to với đầu kia hô: “Thiếu gia nhà của ngươi chịu không nổi? Để hắn đến mời đi.”

Tốt như vậy, hắn nếu muốn chữa bệnh, thì tự mình mở miệng. Nói không muốn, nàng cũng tránh khỏi một chuyến tay không.

Lại liên tục truyền đến âm thanh nôn mửa nhiều lần. Qua hồi lâu, rốt cuộc vang lên một thanh âm yếu ớt, giống như là nghiến răng nghiến lợi nói ra, hết lần này tới lần khác mang theo vài phần vô lực: “Thỉnh cô nương xem bệnh cho tại hạ...”

Hòa Sinh ngẩn người, từ trên giường ngồi dậy.

——

Thẩm Hạo nằm nghiêng ở trên giường, tay trái dựa vào gối gấm tròn, ánh mắt lười biếng nhìn nàng một cái.

Vừa mới cầu nàng, thật ra hắn không cam tâm tình nguyện. Đường đường một nam tử hán, đội trời đạp đất, vậy mà bởi vì chuyện say tàu nhỏ này mà phải xin một nữ tử giúp đỡ, truyền đi, thể diện của Bình Lăng Vương hắn đặt ở nơi nào?

Huống chi, tiểu nương tử này khóe miệng khẽ cong, dáng vẻ giống như cười mà không phải cười, chẳng lẽ lại là đang chê cười hắn?

Nghĩ vậy, Thẩm Hạo không khỏi ổn định lại ánh mắt, cùng với ánh mắt không tập trung vừa rồi hoàn toàn bất đồng, lần này, hắn là dồn hết sức lực nhìn mặt nàng.

Mặt trái xoan, mi lá liễu, mắt long lanh miệng anh đào, làn da trắng nõn, nếu không phải trên mặt nàng là vẻ mặt “cười nhạo”, ngược lại thật sự có vài phần giống như bức họa tiên nữ hầu đào.

Hòa Sinh trời sinh trên khóe miệng nhếch lên, cho dù mặt không biểu tình, cũng giống như là đang cười. Điểm này, Thẩm Hạo quả thật, quả thật là oan uổng nàng.

Chính nàng cũng không biết tâm lý đối phương, ngây ngốc ngồi ở ghế ngồi tròn bên giường, hiển nhiên đã chú ý tới ánh mắt nóng rực của người đối diện truyền tới. Nàng vừa rồi không cầm theo mũ sa, cả người “bại lộ” dưới nhìn chăm chú của hắn, rất là xấu hổ.

Nhìn mắt của Thúy Ngọc, hi vọng nàng có thể chú ý tới khác thường của mình, từ đó cầm mũ sa tới đây. Nhưng Thúy Ngọc cực kỳ mệt mỏi, người mặc dù đứng đấy, mí mắt sớm đã híp lại rồi.

Hòa Sinh đành phải thản nhiên xê dịch ghế của mình ra phía sau, hy vọng có thể cách sự” mạo phạm” của hắn xa một chút.

Chuyện lén lút của nàng bị thu hết vào mắt, không biết sao, Thẩm Hạo ngược lại có hứng thú.

Hai lần thấy nàng, cũng không có xuất hiện triệu chứng khác thường mà trước kia tiếp xúc với nữ nhân, làm hắn rất là hiếu kỳ.

Hắn vén tay áo trái lên, lộ ra một đoạn khuỷu tay.

”Tiểu nương tử, mời.”

Ý của hắn, là muốn mời nàng bắt mạch. —— chỉ cần nàng chạm vào, là hắn có thể biết cảm giác mình của mình có sai lầm hay không.

Đầu Hòa Sinh đều đã hạ thấp tới đất rồi, nàng nhỏ giọng nói như muỗi kêu: “Không cần bắt mạch, ngươi quay đầu lại đi.”

Thẩm Hạo vẫn không nhúc nhích.

Người này... Có chút chán ghét. Hòa Sinh rủ mắt đứng lên, nếu như hắn không muốn xoay qua chỗ khác, nàng chuyển là được chứ gì.

Thẩm Hạo còn chưa kịp phản ứng, Hòa Sinh đã vòng qua gối giường, đứng ở phía sau hắn.

”Công tử, sẽ đau một chút, ngươi ráng chịu đựng nhé.”

Dứt lời, nàng móc ra ba cây ngân châm, vừa nhanh vừa chuẩn ghim xuống ót Thẩm Hạo.



Bùi lương xùy xùy mà quay lưng lại, không đành lòng xem ba cây kim châm Thẩm Hạo.

Vẻ mặt Thẩm Hạo cứng ngắc, hiển nhiên còn chưa hoàn hồn khi đột nhiên bị châm kim. Hắn trừng mắt nhìn Bùi lương đứng kế bên nhìn có chút hả hê, nói: “Cô nương, phòng ngừa chu đáo, mời châm luôn cho tùy tòng của ta.”

Bùi lương cười không nổi nữa rồi.

Hòa Sinh cúi đầu đứng đối diện với vị trí cửa sổ thuyền, không có trở lại ngồi chỗ. Nhìn cũng không nhìn Thẩm Hạo, nhỏ giọng nói: “Không cần, không có bệnh mà châm kim, châm sẽ xảy ra chuyện.” Nàng dừng một chút, lại nói: “Một khắc sau, ta lại đến lấy châm.”

Dứt lời, nàng liền đi qua rèm bên kia, đánh thức Thúy Ngọc, giống như chạy trốn chui vào đầu kia khoang thuyền.

Có rèm che chắn, trong lòng Hòa Sinh thả lỏng, vội vàng tìm mũ sa đến, niệm câu: “Cùng người ngoài chung sống một thuyền, quả nhiên không thuận tiện. Chỉ mong trong mấy ngày này, không nên có tiếp xúc gì mới tốt.”

Thúy Ngọc nửa ngủ nửa tỉnh gật đầu.

Nhĩ lực Bùi Lương tốt, nghiền ngẫm lời này tiết lộ cho Thẩm Hạo —— ngươi xem, dọa người ta sợ! Còn xin đem mạch, trước kia khi cần phóng đãng thì càng muốn nghiêm túc, còn khi cần phải nghiêm túc thì hết lần này tới lần khác lại lỗ mãng như vậy.

Thẩm Hạo hừ một tiếng, Bùi lương lập tức lùi lại câm miệng không nói nữa.

Một phút đồng hồ qua đi, Hòa Sinh đúng hẹn tới.

Trên giường, Thẩm Hạo vẫn bày ra tư thái như cũ, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, cùng vừa rồi bất đồng, giờ phút này hắn nhắm chặt hai mắt, dường như đã ngủ.

Hòa Sinh thả nhẹ bước chân, rất nhanh lấy châm, động tác nhẹ nhàng, tận lực không đánh thức hắn.

Đợi đã lấy xong châm chuẩn bị trở về, người trên giường bỗng nhiên xoay người một cái, duỗi ra hai tay vừa vặn ngăn Hòa Sinh lại, thoạt nhìn giống như muốn giữ chặt nàng.

Nhưng hắn tính sai cự ly, chỉ kém tí tẹo, mắt thấy sắp đụng phải nàng, lại bị nàng tránh qua.

Thẩm Hạo nhíu nhíu mày, biểu lộ trên mặt chợt lóe lên.

Đi tới phía trước được mấy bước nhỏ, Hòa Sinh vô thức quay đầu nhìn, người trên giường bình thản ngủ, không có nửa điểm khác thường.

Có thể vừa rồi nàng quá ngạc nhiên?

Hòa Sinh cũng không nghĩ quá nhiều, trở lại đầu rèm kia chuẩn bị đi ngủ.

Trên giường, Thẩm Hạo mở mắt ra, như có điều suy nghĩ.

Lần này không có thực hiện được, tổng có lần sau. Hắn nhất định phải biết rõ, nữ tử này đối với hắn mà nói, rốt cuộc có bất đồng hay không.

Sau vài ngày, Hòa Sinh không bước ra khoang thuyền nửa bước, tránh hết thảy cơ hội tiếp xúc với Thẩm Hạo.

Nàng muốn làm quả phụ an phận, phải thời khắc cảnh giác.

Mắt thấy sắp đến Thịnh Hồ, trên mặt Thẩm Hạo vẫn như cũ, nhưng trong lòng có chút gấp. Nàng ở bên trong lẫn trốn cực kỳ kĩ, đừng nói đụng nàng, ngay cả mặt cũng không thấy.

Nhưng cho dù gấp, hắn cũng sẽ không biểu đạt ra.

Thúy Ngọc cắn hạt dưa, chọn nhặt quà vặt các loại trên bàn tròn nhỏ, nghĩ thầm Thẩm công tử này vẫn còn vô cùng hào phóng, trên đường đi tặng ăn lại tặng uống, thái độ cung kính hữu lễ, nghĩ đến nhân phẩm cũng không tệ lắm.

Nàng nói: “Cô nương, ngươi cũng ăn chút.”

”Vừa nếm qua, đợi lát nữa ăn nữa.” Hòa Sinh ngồi ở dưới cửa, toàn tâm toàn ý loay hoay thêu thùa.

Trước khi đến Thịnh Hồ, nàng đã chuẩn bị tốt quà tặng. Ngoại trừ Thúy Ngọc, Vệ gia không có cái gì cho nàng. Tuy nói bên kia là thân thích, nhưng đi ra bên ngoài, cấp bậc lễ nghĩa gì gì đó không thể thiếu, huống chi nàng là ăn nhờ ở đậu.

Thêu hết một châm cuối cùng, nàng cầm lấy vải thêu, hỏi Thúy Ngọc: “Xem được không?”

Thúy Ngọc khóe miệng run lên, trên vải thêu nhăn nhăn nhó nhó căn bản nhìn không ra thêu cái gì.

”Được rồi, không cần ngươi nói nữa.” Hòa Sinh ủ rũ ném vải thêu sang một bên. Nữ công của nàng kém, nàng biết rất rõ. Khi còn bé lười biếng không muốn học, cả ngày nghĩ đến đi chơi với cha, mặc kệ nương dạy bao nhiêu lần, vẫn học không tốt.

Dù sao cũng không muốn gả vào nhà cao cửa rộng, đồ như vậy lấy ra có hữu dụng gì?

Tuyệt đối không nghĩ tới, chuyện trước kia nàng xem thường không muốn học, thời khắc mấu chốt lại thành pháp bảo duy nhất để nàng giữ thể diện.

Thúy Ngọc nói: “Cô nương, để ta thêu đi, đảm bảo đa dạng hơn mười lần.”

Hòa Sinh vốn định tự mình thêu, như vậy mới lộ ra tâm ý. Hiện tại thêu xong, thật sự vô cùng thê thảm, bức tranh thêu cứ như vậy tặng cho người ta, chỉ sợ không phải tâm ý, mà là muốn làm kẻ thù.

Hòa Sinh suy sụp gật đầu.

Rèm thoáng dao động, Bùi lương ở bên ngoài hô: “Cô nương, sáng sớm ngày mai tới Thịnh Hồ.”

Biết ngày mai sẽ có thể tới Thịnh Hồ, trong lòng Hòa Sinh buông lỏng, liên tục phập phòng lo sợ, nàng cũng mệt mỏi a. Đáp: “Biết rồi, cám ơn Bùi công tử.”

Bùi Lương lại nói: “sắp phân ra, chỉ sợ ngày sau vô duyên gặp lại, cô nương trị chứng bệnh say tàu cho chủ nhân nhà ta, Bùi mỗ cảm kích muôn phần, có thể mời cô nương, cho Bùi mỗ ở trước mặt gửi lời cảm ơn?”

Hòa Sinh không cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt: “Bùi công tử khách khí. Trên đường đi nhận được chiếu cố của chủ nhân nhà ngươi, châm kim chỉ là việc rất nhỏ, không cần ghi nhớ.”

Ngôn ngữ lạnh lùng, vừa vặn hợp lại với mặt mũi lạnh như băng của Thẩm Hạo vô cùng hợp nhau. Bùi lương nhún nhún vai, chỉ chỉ rèm đầu kia —— người ta không muốn a.

Thẩm Hạo liếc hắn một cái, tận lực khống chế thanh âm lớn nhỏ: “Nhìn ta làm chi, còn không mau đi ra đầu thuyền nhìn phương hướng.”

Dường như cự tuyệt vừa rồi không có nửa điểm quan hệ với hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK