Tống Dao tới gần, “Ca của ta đó hả, ngươi không phải không biết rõ, đừng nhìn vóc người cao lớn, vừa thấy nữ nhân liền biến thành cái kẻ lỗ mãng, cho nên a, chuyện này muốn thành, còn phải phiền toái Vệ đại cô nương!”
Nàng nói xong, làm ra tư thế nô tài thỉnh an, cười đến cực kỳ nịnh nọt, Vệ Lâm bị trêu chọc cười: “Ca của ngươi có cô muội muội như ngươi, thật sự là tám đời phúc khí, tốt thôi, chỉ bằng giao tình nhiều năm của hai ta, chuyện này, ta giúp! Nhưng có một điểm, ta trước phải thăm dò một chút ý tứ của Hòa Sinh, nếu như nàng đối với ca ngươi không có hảo cảm, bà mối này ta tuyệt đối không thể làm đâu.”
Tống Dao gật đầu, “Đó là tự nhiên, cũng không thể thay ca ta lấy kẻ thù về nhà, chuyện này tất nhiên phải được nàng nguyện ý.”
Hai tỷ muội lại hợp kế, chuyện tình xem đã được ước định xong.
Vệ Lâm tính tình hấp tấp, nói là làm, trở về phủ liền đi thẳng đến viện Hòa Sinh, Hòa Sinh đang ngủ trưa, cứng rắn bị nàng từ trong mộng đẹp kéo về.
Vệ Lâm hiếm khi được làm bà mai, lần đầu nếm thử, rất hưng phấn, thấy nàng vừa mở mí mắt, liền vội vàng hỏi: “Đường tỷ, ngươi cảm thấy Tống đại ca như thế nào?”
Hòa Sinh buồn ngủ rã rời, không có nghe được rõ ràng, thuận miệng đáp một câu: “Người không tệ.”
Vệ Lâm hỏi lại: “Ngươi cảm thấy hắn đáng ghét sao?”
Hòa Sinh không hiểu ra sao. Đang yên đang lành, hỏi cái này làm chi? Chẳng lẽ Vệ Lâm ngược lại vừa ý Tống công tử rồi hả?
Thành thật đáp: “Không ghét.” Nhớ tới chuyện lần trước đưa thư tình cho Thẩm Hạo, Hòa Sinh nhíu lông mày, cẩn thận nhìn da mặt Vệ Lâm, chậm rì nói: “Nếu như ngươi còn muốn bảo ta hỗ trợ đưa thư, ta mặc kệ.”
Vệ Lâm dùng đầu vai húc nàng, toe toét lộ ra hàm răng trắng, “Lần này không phải chuyện đưa thư.”
Người không tệ, không ghét, hợp lại liền hai chữ —— có hi vọng! Cơ hội đều là người tạo ra, chỉ cần không bài xích, mọi chuyện đều tốt! Tống Dao bên kia, nên bảo nàng khao quà tặng thật to, lần này, nàng muốn làm bà mai rồi!
Nàng cúi đầu cười một mình, Hòa Sinh thấy kỳ quái, cho rằng nàng lại đang tính toán chủ ý tinh quái gì nữa, chỉ trông mong không nên lôi mình vào là bồ tát phù hộ rồi!
”Kêu gào, nói rõ cho ta, chuyện bắc cầu làm mai, đừng tìm ta.”
Vệ Lâm hì hì cười, “Không tìm ngươi.” Lúc này, đổi thành nàng rồi!
Vệ Lâm chân trước ra khỏi viện, vào trong phòng chờ đợi một hồi, trong lòng suy nghĩ chuyện làm mai mối, thật sự dày vò, ước gì có thể lập tức chạy tới nói cho Tống Dao, suy nghĩ một chút, lại đi Tống phủ.
Tống Dao vừa mới chuẩn bị ngủ lại, thấy nàng mặt mày hớn hở, liền biết việc hôn nhân của Tống vũ Chi có hi vọng rồi! lập tức đón vào nhà, Vệ Lâm chạy thở hồng hộc, ngay cả hớp trà cũng chẳng quan tâm uống, ngồi xuống đã nói: “Ta hỏi qua nàng, nàng nói Tống đại ca là người không tệ.”
Tống Dao hỏi: “Sau đó?”
”Không ghét.” Vệ Lâm liếc nàng một cái, nghĩ thầm đây không phải là là đủ rồi ư, người thế gian này, có mấy người vừa thấy đã yêu đâu, phần lớn phải chậm rãi ủ rượu, lên men ấm lên, cuối cùng nước chảy thành sông, thành được nhân duyên.
Chuyện của Hòa Sinh và Tống đại ca, bát tự chưa xem, hiện tại muốn làm, chính là trước phải gặp mặt đã.
”Nếu không như vậy, trước để cho bọn họ gặp mặt riêng, Hòa Sinh là người tính tình chậm chạp, bảo ca ngươi đừng che giấu, nói thẳng, nói xong rồi mới tiến triển bước tiếp theo.”
Tống Dao nhíu mày: “Như vậy có thẳng thắn quá hay không quá? Vạn nhất nàng trực tiếp cự tuyệt, ca của ta mặt mũi không chịu nổi đâu.”
Vệ Lâm trừng nàng, hai hàng lông mi ngoặt thành hình vòm, “Cưới vợ quan trọng hay là mặt mũi quan trọng?”
Thanh âm Tống Dao ỉu xìu,... Cưới vợ quan trọng.”
Vệ Lâm vỗ tay, “Vậy là được rồi! Tóm lại trước cứ như vậy, vạn nhất Hòa Sinh thực cự tuyệt ca ngươi, chúng ta đây liền đổi loại phương thức, nếu như vẫn chưa được, đến lúc đó tính tiếp. Ngươi trước đi theo ca của ngươi nói, buổi chiều ngày mai, ở bên cạnh cầu ngoại thành phía tây, ăn mặc gọn gàng chút, lấy ra chút tự tin, dù sao còn có ta đây!”
Tống Dao cảm thấy không quá ổn thỏa, nhưng cũng chỉ có thể theo nàng. Buổi tối nói với Tống Vũ Chi, Tống Vũ Chi phản ứng đầu tiên chính là lắc đầu, “Làm ẩu.”
Tống Dao mở tay ra: “Cũng chỉ là hẹn gặp mặt, ngươi nói suy nghĩ trong lòng cho nàng biết, trừ lần này ra, chẳng lẽ còn có biện pháp khác? Chẳng lẽ lại trực tiếp đến nhà xin cưới cướp đoạt?”
Tống Vũ Chi khoát tay, “Không không không, ta há lại là loại người này, nếu không hỏi ý của nàng, liền xin cưới, cùng cường đạo có gì khác biệt?”
Tống Dao giao hai tay, cái cổ rướn lên cao, “Nếu không ngài tự mình hẹn? Như lần trước vậy, canh giữ hơn nửa ngày, bị người khác nửa đường đoạt đồ, quay về chính mình sinh hờn dỗi?”
Tống Vũ Chi vội vàng giải thích: “Lần trước là Thẩm công tử tìm nàng có việc, chuyện đó ta không biết trước, sao có thể gọi nửa đường đoạt đồ?” Dừng một chút, trong đầu hiển hiện khuôn mặt của nàng, mặt như hoa đào, vô cùng mịn màng. Trong lòng ngứa một chút, suy nghĩ nửa giây, do dự nói: “Nếu không ngươi bảo Vệ Lâm hẹn nàng? Nhưng không nên làm quá mức rõ ràng, ta sợ làm sợ nàng.”
Tống Dao xùy cười một tiếng: “Biết rồi!”
Buổi sáng, Hòa Sinh gọi Thúy Ngọc trang điểm, nhớ kỹ chuyện buổi chiều cùng Vệ Lâm xuất môn, bảo Thúy Ngọc kéo cho nàng búi tóc rủ xuống đơn giản, vừa chải tóc xong, Vệ Lâm đã tới rồi.
Toàn thân cao thấp nhìn mấy lần, Vệ Lâm ngại nàng quá trắng thuần, kéo đi ra ngoài mua son phấn bột nước. Chân trước mới ra cửa, chân sau người phủ bên cạnh liền chắp tay vào nhà thông báo.
Bùi Lương ngăn người lại, duỗi tay ra, chỉ chỉ trong cửa, sáp đến tai nghe xong lời nói, dặn dò người lui ra, vén rèm bước vào cửa, nhìn trong phòng.
”Chuyện gì?”
Ánh mắt Bùi Lương quan sát, thấy chồng công văn chất chồng chỉnh tề trên bàn ở phía bên phải, đây rõ ràng là công sự hôm nay của gia rốt cuộc đã xong xuôi.
Trong đầu không khỏi thở dài, từ khi đến bên cạnh Vệ phủ, tốc độ gia phê công văn thật sự là càng lúc càng nhanh. Vừa định tiến lên vuốt mông ngựa, liếc lên chính giữa bàn nằm một cuốn sổ con vàng sáng, cạnh góc bôi chu sa, đặt rộng mở, tám phần là xem rồi. Giương mắt nhìn sắc mặt Thẩm Hạo, trong lòng lập tức sang lên.
So với bình thường càng thêm cẩn thận từng li từng tí, ha ha lấy eo đụng lên khuôn mặt, hỏi: “Gia, người đi ra ngoài mấy ngày, Thánh Nhân chắc cũng lo lắng lắm, còn Đức Phi nương nương bên kia, lần trước người nói muốn tìm đồ chơi Giang Nam cho nương nương mà, bà chắc cũng rất trông mong.”
Thẩm Hạo trừng hắn, Bùi Lương không dám lên tiếng, thả tay xuống đứng bên cạnh.
Thẩm Hạo đặt công văn xuống, mày nhíu lại, ngón trỏ chống huyệt thái dương, gõ từng cái.”Thánh Nhân gửi thư, bảo ta sớm trở về.”
Bùi Lương đụng tới câu sau, biết rõ suy nghĩ trong lòng Thẩm Hạo, liền theo ý của hắn nói xuống: “Vệ cô nương làm sao bây giờ? cùng mang về?”
Làm sao mang? Đánh ngất xỉu bỏ trong bao bố mang trở về sao? Thẩm Hạo đứng lên, biết rõ còn cố hỏi, nhìn Bùi Lương hơi lộ ra vẻ đắc ý thỉnh giáo: “Ngươi cảm thấy nàng sẽ chịu?”
Bùi Lương rướn cổ lên, “Lúc này có cái gì không chịu, nói cho nàng biết thân phận của ngài, chẳng lẽ còn không muốn đi với ngài sao?”
Thẩm Hạo “A” một tiếng, mắt liếc hắn, giọng nói lạnh lùng, “Theo tính tình của nàng, chỉ sợ sẽ kêu gào cho thiên hạ biết rõ —— ta Bình Lăng Vương đúng là loại người cường đoạt.”
Bùi Lương nuốt nước miếng, thăm dò nói: “Nếu không người ôn tồn van cầu nàng?”
Trong phòng lập tức trầm mặc xuống, hồi lâu, nghĩ tới giọng nói lạnh như băng rét thấu xương của Thẩm Hạo: “Bùi Lương, ngươi thật to gan —— “
Bùi Lương phù phù một tiếng quỳ xuống, biết rõ lần này ngôn ngữ liều lĩnh, sờ lấy nghịch lân, vội vàng cầu xin tha thứ: “Vương Gia thứ tội, nô tài miệng ti tiện, nên đánh!” Nói xong liền làm bộ đánh miệng rộng của mình, ánh mắt mong chờ nhìn qua Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo nhấc lên mí mắt, chẳng muốn so đo.”Được rồi, đứng lên rồi nói, vào nhà có chuyện gì?”
Bùi Lương vội vàng đứng lên, cong lưng, “Vệ cô nương ra cửa.” Vốn là hắn tự chủ trương, thám tử trong Vệ phủ, lúc nào cũng chú ý động tác của Vệ cô nương, về sau Vương Gia biết rõ, cũng không có nói gì, coi như là ngầm đồng ý.
Bùi Lương thận trọng, nghĩ đến biết người biết ta bách chiến bách thắng, thuận tiện cài người vào Tống phủ.
Thẩm Hạo hai tay chắp sau lưng, chậm rãi dạo bước, chậm rãi mở miệng: “Nàng ra cửa, ngươi cũng tới trước mặt ta bẩm?”
Bùi Lương một lòng đều muốn vỡ nát, nghe ngữ khí hắn không đúng, phù phù quỳ trên mặt đất, khóc không ra nước mắt.
Tâm tình gia bây giờ, giống như bầu trời và ánh trăng, âm tinh tròn khuyết, biến đổi thất thường....!
Thẩm Hạo phất phất tay, ra hiệu hắn lui ra. Đám người đi tới chỗ cửa thềm, lại gọi trở về, dặn dò: “Phái người nhìn nàng, đừng để thất lạc ở trên đường.”
Bùi Lương ai một tiếng đáp ứng.
Thẩm Hạo bước đi thong thả vài bước, cái cổ lại đau từng trận. Hắn thức dậy sớm, mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc, vô luận người ở chỗ nào, giờ mẹo một khắc là thanh tỉnh. Từ ánh sáng sớm đến mặt trời cao chiếu, tính ra, đã cúi đầu bốn canh giờ.
Trở tay xoa bả vai, lực đạo dù sao vẫn không thuận tay. Bởi vì dính tật xấu không thể có nữ nhân, bên cạnh ngay cả thị nữ cũng không có, thỉnh thoảng vai chua lưng đau, trở ngại thể diện, lại không thể bảo Bùi Lương đến bóp, đành phải tự mình xoa bóp.
Đột nhiên nhớ tới đôi tay mảnh khảnh trắng mềm của Hòa Sinh, cũng không biết đôi ta kia đặt trên đầu vai vuốt ve, sẽ là tư vị gì.
Thẩm Hạo suy nghĩ, trong đầu hiện lên hình ảnh khuôn mặt tươi cười khóe miệng cong cong của nàng, rõ rang không thể bỏ nàng lại được rồi. Càng không thèm nghĩ, càng nhớ rõ sâu.
Chậm nhất tháng sau, hắn liền phải hồi kinh, cũng không phải là không có cách nào mang nàng theo, người này hắn đã nhận định, liền trốn không thoát. Hiện tại nhẫn nại tâm tình cùng nàng mài tính tình, đơn giản là cảm thấy nữ hài người ta rụt rè, đợi bớt rụt rè thì tốt rồi.
Đúng rồi, chờ một chút, nàng nhất định sẽ đồng ý.
Thẩm Hạo cười cười, dù sao trước khi hồi kinh, hắn có rất nhiều kiên nhẫn hao tổn với nàng.
Qua buổi trưa, Bùi Lương như thiêu như đốt chạy đến bẩm báo, “Gia, Tống công tử cũng ra cửa, quần áo gấm la ngọc, khuôn mặt đường làm quan rộng mở, nhìn thấy lúc này, hẳn là muốn đi ngoại thành gặp người, hết lần này tới lần khác rất trùng hợp, Vệ cô nương cũng đi ngoại thành, vẫn là một thân một mình!”
Thẩm Hạo nghe xong, khí định thần nhàn nuôi dưỡng nửa ngày lập tức ném lên chín từng mây, “Không có phái người ngăn lại?”
Bùi Lương sợ hãi: “... Không có...”
Thẩm Hạo phất tay áo, đóng sập cửa, “Dắt ngựa cho ta!”