• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[BH] (Edit Hoàn) Trọng Sinh Cưng Chiều Thành Nghiện - 077-Trọng Thương

Nguồn: Lạc

May mắn, thực lực của các thị vệ không tệ, số lượng cũng nhiều hơn đám hắc y nhân nên thế cục không bị mất cân bằng. Vương phi còn bị trói, Thuế Tử Duyệt đang bị bao vây không thể tiến lùi. Nàng sợ đao kiếm vô nhãn sẽ gây thương tích cho Vương phi nên đã nói với bà: “Mẫu thân, đắc tội!” Dứt lời, nàng nắm lấy y phục của Vương phi, dùng sức hất bà ra khỏi vòng vây.


Vương phi chưa kịp lên tiếng đã bị hất lên không, văng ra ngoài.

“Mẫu thân!” Lục Tuyết hét lên. Nếu tình thế cho phép, chắc nàng ta sẽ nạt vào mặt Thuế Tử Duyệt: “Cô điên rồi sao!?" Tiếp theo có lẽ sẽ là một câu khen ngợi: Quăng đẹp lắm!

Đám thị vệ bảo vệ Lục Tuyết đã chuẩn bị sẵn tư thế khi vừa thấy Vương phi bị phu nhân đẩy văng ra ngoài. Cả đám lập tức vụt nhanh tới đỡ được Vương phi.

“Mẫu thân!” Lục Tuyết vội vàng lấy miếng vải trong miệng Vương phi ra, giúp bà cởi trói.

“Ta không sao.” Sắc mặt Vương phi tái nhợt. Sống đến tuổi này, có chuyện nào mà bà chưa trải qua, tuy lần đầu bị người ta hất văng ra ngoài nhưng nó không đủ sức dọa bà sợ. Bà lo lắng nhìn Thuế Tử Duyệt đang chém gϊếŧ ác liệt với đám hắc y nhân. Bà sốt ruột không yên: “Duyệt Duyệt vẫn còn trong đó?


Lục Tuyết cũng nhìn về phía Thuế Tử Duyệt. Động tác của Thuế Tử Duyệt linh hoạt, thân thể vẫn còn lành lặn. Nàng ấy thấy tình hình vẫn còn trong tầm kiểm soát của Thuế Tử Duyệt nên đã lên tiếng an ủi: “Mẫu thân yên tâm, Duyệt Duyệt võ công cao cường, chắc sẽ…” Nàng ấy còn chưa dứt lời, một chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi chạy đến. Lục Tuyết nhìn chiếc xe ngựa, thầm có dự cảm chẳng lành.

Thuế Tử Duyệt đã thấy chiếc xe ngựa nhưng nàng không rảnh bận tâm. Nỗi bất an trỗi dậy trong lòng nàng, nàng chỉ muốn rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt.

Lục Tuyết nhìn xe ngựa ngày càng gần sau đó ngừng lại một góc. Kẻ đánh xe là một đàn ông trung niên mặc đồ đen, nhìn dáng vẻ không phải kẻ tầm thường. Lục Tuyết nghi ngờ. Bất thình lình, một người từ trong xe bước ra, kẻ này có hoá thành tro Lục Tuyết cũng nhận ra.


Mộ Dung Lam!?

Ả chưa chết?!

Quả nhiên ả chưa chết!

Chẳng những chưa chết, nhìn dáng vẻ, chắc sống không tệ!

Mộ Dung Lam bước xuống từ chiếc xe ngựa xa hoa. Ả bước xuống cùng với một người.

Một bà lão, tuổi tác cũng gần xuống lỗ.

Mộ Dung Lam cười nói với bà lão:”Lư lão, người luôn muốn tôi làm đệ tử của người phải không? Người thấy đó…” Ả tươi cười chỉ tay vào Thuế Tử Duyệt đang đánh nhau với đám hắc y cách đó không xa và nói với bà lão: “Nếu người giúp tôi bắt được cô ta, tôi sẽ đồng ý làm đệ tử của người.”

Tiếng đao kiếm loảng xoảng va vào nhau quá lớn, Lục Tuyết không nghe rõ cuộc nói chuyện giữa Mộ Dung Lam và bà lão nhưng nàng ấy thấy khi Mộ Dung Lam chỉ tay vào Thuế Tử Duyệt, bà lão cũng nhìn theo. Lục Tuyết thấy không ổn, lập tức thông báo với Thuế Tử Duyệt: “Duyệt Duyệt! Cẩn thận!” Lục Tuyết kinh hoàng, sắc mặt hoảng loạn chưa từng có.
Đáng tiếc, nàng đã chậm một bước.

Không! Nàng không chậm, do bà lão kia quá nhanh!

Trong nháy mắt, bà lão bạo khởi khinh công, thân thể rời mặt đất, bay thẳng về phía Thuế Tử Duyệt với tốc độ nhanh như chớp. Bà ta đánh một chưởng từ đằng sau Thuế Tử Duyệt, nàng lập tức xoay lại tiếp chiêu.

“Phụt!” Song chưởng đối nhau, một luồng nội lực thâm hậu ập đến. Lồng ngực của Thuế Tử Duyệt đau đớn kịch liệt, nàng phun máu.

Lục Tuyết thét lên: “Duyệt Duyệt!”

Thuế Tử Duyệt ôm ngực, miễn cưỡng đứng thẳng trên đất, nhìn bà lão kia.

Bà lão ngạc nhiên nhìn Thuế Tử Duyệt, khặc khặc cười: “Tiểu nha đầu cũng có chút bản lĩnh… Khó trách được tiểu đệ tử của ta nhìn trúng. Nhiều năm qua, hiếm có ai chịu một chưởng của ta mà vẫn còn sống, người đứng vững được trên hai chân càng ít hơn, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngươi còn trẻ tiếp được một chưởng của ta, chẳng những sống sót còn đủ sức đứng thẳng lưng. Khá lắm.”
Lồng ngực Thuế Tử Duyệt đau điếng, nàng hoàn toàn không phải đối thủ của bà lão kia.

Từ lúc đầu, nàng luôn lo lắng thị vệ bên phe nàng sẽ đấu không lại đám hắc y nhân nhưng ít ra họ vẫn có thể liều mạng chống cự. Bây giờ có thêm bà lão này, cơ hội thắng nhỏ nhoi cũng vụt mất.

Thuế Tử Duyệt bất an tột độ. Nàng hét to với Lục Tuyết: “Mặc kệ tôi, đưa Vương phi chạy mau!”

Đám thị vệ tuân lệnh, nhanh tay nhanh chân khiêng Lục Tuyết và Vương phi chạy nhanh qua cầu.

“Muốn chạy?” Bà lão hừ lạnh, cười nói: “Đâu dễ!” Vừa nói vừa đuổi theo tung một chưởng.

Đòn chưởng vô cùng tàn bạo. Thị vệ bảo vệ Lục Tuyết bị trúng chưởng ngay lưng, anh ta hộc máu suýt kéo Lục Tuyết ngã ngựa. Một thị vệ gần đó nhanh tay đỡ được Lục Tuyết, mang theo tên thị vệ bị trọng thương ra sức tháo chạy.
Thuế Tử Duyệt thấy bà lão kia không chịu buông tha cho đoàn người Vương phi. Nàng cố nén cơn đau ở ngực, phi thân đến đầu cầu, cầm kiếm chặn đường đám hắc y.

“Hửm?” Bà lão nhìn chằm chằm Thuế Tử Duyệt đang đứng ở đầu cầu. Bà ta hành xử cẩn thận, đôi mắt vẩn đục không hề có dao động bất thường. Không ai đoán được suy nghĩ của bà ta. Sau một hồi, bà ta mới lên tiếng: “Tiểu nha đầu thật can đảm, dựa vào thực lực của ngươi cũng dám ngăn cản ta?”

Thuế Tử Duyệt đứng ngay đầu cầu. Nàng không nén được cơn đau tiếp tục hộc máu, sau đó nhìn bà lão cười đáp: “Dĩ nhiên thiếp thân không đủ sức cản được bà… dù sao cũng chết, phải thử một lần mới cam tâm.”

Bà lão nheo mắt nhìn Thuế Từ Duyệt. Tiểu nha đầu cũng quật cường lắm.

Thân hình Thuế Tử Duyệt tuy gầy ốm hiên ngang đứng trước cầu treo, canh giữ con đường huyết mạch. Nàng không cho phép bất cứ ai làm càn. Bà lão cẩn thận đánh giá nàng, biểu cảm khen ngợi lóe ra từ cặp mắt vẩn đục. Bà ta nhìn và nói với vẻ đáng tiếc: “Ta luôn nghĩ rằng tuổi trẻ ngày nay không ai giỏi giang, võ công, mưu lược đều kém xa thế hệ chúng ta. Không ngờ, hôm nay ta gặp được một đứa thiệt khá. Tiểu nha đầu, ngươi giỏi lắm, rất giỏi. Đáng tiếc,....” Bà lão nói đến đây thì ngừng lại, lắc đầu, sau đó nói tiếp: “Đáng tiếc, dung mạo còn thiếu một chút, bằng không, dựa vào tính cách và bản lĩnh của ngươi, đủ tư cách làm đệ tử của ta, chỉ trách ta là một kẻ thích coi mặt làm việc.” Bà ta nói xong liền tung chưởng đánh tới Thuế Tử Duyệt.
Thuế Tử Duyệt có thể né tránh nhưng nàng không làm. Nếu nàng tránh thì đoàn người Lục Tuyết sẽ khó thoát. Nàng chỉ còn cách tiếp chưởng. Nàng vận nội lực, không sợ hãi. Đòn chưởng còn chưa tới, nàng đã liều mạng tung chưởng đánh trước.

“Phụt!” Thuế Tử Duyệt bị một chưởng của bà lão hất văng. Mới mấy hồi trước, nàng đã bị nội thương nay còn tiếp thêm một chưởng, cơ thể nàng làm sao chịu nổi? Một chưởng đã đủ khiến nàng nằm rạp trên đất không động đậy.

Bà lão bước đến gần nhìn Thuế Tử Duyệt cảm thán: “Quá gan dạ .”

Thuế Tử Duyệt nghiến răng nén đau đứng dậy. Nàng ôm ngực, quay lại nhìn đoàn người Lục Tuyết. Khi họ đã qua được cầu treo, nàng nén đau, lại liều mạng vận công phóng cây nhuyễn kiếm về phía đầu cầu. Thanh kiếm bay lướt qua sợi dây cầu. Lưỡi kiếm sắc bén cộng thêm nội lực đã cắt đứt sợi dây một cách ngọt xớt.
Hai vách núi cách nhau rất xa, ở giữa là một vực thẳm sâu vạn trượng, thứ duy nhất nối liền hai bên chính là cây cầu treo. Hiện tại cây cầu đã đứt, dù là người có khinh công tuyệt đỉnh cũng chưa chắc qua được. Càng đừng nói đến chuyện bắt người từ bên kia vách núi. Đó là chuyện không tưởng.

“Thuế Tử Duyệt!” “Duyệt Duyệt!” Vương phi và Lục Tuyết đứng bên kia núi la hét gọi tên nàng khi thấy nàng cắt đứt dây cầu.

Thuế Tử Duyệt không còn sức đáp lại. Khi nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Vương phi và Lục Tuyết, nàng quay người lại nhìn hai người kia. Họ đang giãy giụa réo gọi tên nàng như muốn băng qua vực thẳm cứu nàng. Đám hị vệ đang cố gắng giữ chặt lấy họ. Nàng vô lực chống đỡ, hai mắt nặng trĩu dần khép lại. Cuối cùng, nàng cũng không phụ sự phó thác của Quân Nhụy, có thể ung dung đối mặt với Quân Nhụy rồi.
Bà lão bất ngờ khi thấy hành động quyết tuyệt của Thuế Tử Duyệt. Khi dây cầu bị cắt, bà ta giận vô cùng. Bà ta rất muốn dốc toàn lực tung một chưởng đánh chết Thuế Tử Duyệt ngay tại chỗ.

“Sư phụ! Đừng mà!” Bà lão vừa định ra tay, Mộ Dung Lam đã lên tiếng ngăn cản.

Bà lão thu tay, thắc mắc nhìn Mộ Dung Lam: “Sao vậy? Tiểu đệ tử đau lòng? Ngay cả tiếng sư phụ cũng kêu ra miệng.”

Mộ Dung Lam nhìn Thuế Tử Duyệt đã bất tỉnh nằm trên đất. Nét hoảng loạn dần rút đi, thay bằng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo vốn có. Ả nói: “Lục Tuyết và Triệu Uyển Uyển đã chạy thoát, chúng ta chỉ còn mình Thuế Tử Duyệt. Cô ta không thể chết.”

Bà lão thoáng nhìn người đang nằm trên đất, suy nghĩ rồi nói: “Cứ vậy đi, giữ lại mạng cho nó.” Mục đích của chuyến trà trộn vào Cẩm Quốc lần này chính là bắt con tin. Giờ con tin đã chạy thoát. Nếu Thuế Tử Duyệt cũng chết, bọn họ biết lấy gì về phục mệnh.
Mộ Dung Lam thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy bà lão thu tay. Ả quay lại nhìn đám thị vệ đang còn giằng co với bọn hắc y. Bà lão chợt thấy phiền chán khi nhìn cuộc hỗn chiến. Bà ta lao ngay vào vòng chiến gϊếŧ hơn phân nửa số thị vệ chỉ với vài chiêu. Số thị vệ còn lại thấy phe mình đã mất thế nhưng họ không muốn rơi vào tay lão yêu bà. Thừa dịp lão yêu kia chưa để ý, cả bọn đã cùng nhau nhảy vực quyên sinh.

Họ không cứu được phu nhân! Hổ thẹn với Vương gia.

Sinh tử của đám thị vệ chưa bao giờ là vấn đề trong mắt Mộ Dung Lam. Ả không quan tâm bọn họ nhảy vực hay nhảy sông. Đó không phải việc của ả. Cuối cùng, ả bế Thuế Tử Duyệt cùng lên xe ngựa.

“Chỗ này không nên ở lâu, đi ngay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK