Thái tử mắt rưng rưng. "Phụ hoàng!"
Hoàng Thượng nhìn hắn rồi nhìn sang Tô Mặc Ưu, nói: "Cả đời này của trẫm đã vì ngôi vị hoàng đế này mà bất chấp thủ đoạn, huynh đệ tương tàn, tới cuối cùng chỉ còn lại một người đệ đệ là Cẩn Du...Trẫm không mong con sẽ giống như ta...các huynh đệ của con...nếu tha được thì cứ tha. Ngôi vị này...quá lạnh..." Hoàng Thượng nói xong liền ngất đi.
"Phụ hoàng!?" Thái tử sợ hãi, vội cất tiếng gọi, sau đó đưa tay lên mũi của Hoàng Thượng thăm dò nhịp thở.
Thái tử thở ra một hơi, nhẹ nhõm cả người.
Tô Quân Nhụy nhìn chiếu thư, nói: "Mật thất tuy an toàn nhưng ở đây không thức ăn không nước uống, không thể ở lâu. Cơ thể Thái Thượng Hoàng suy nhược có thể tạm thời để người nghỉ ngơi ở đây. Hoàng Thượng, chúng ta vào đây đã được một lúc không biết tình hình ngoài ra sao, vì an toàn của ngài, ngài vẫn nên cùng Thái Thượng Hoàng ở đây đi." Bây giờ thân phận đã khác, xưng hô cũng nên thay đổi.
Thái tử nhăn mày nói: "Ta đường đường là một nam nhi thân dài vai rộng, sao có thể trốn ở đây để một nữ tử như ngươi ra đó một mình?"
Tô Mặc Ưu xen vào: "Ca ca, ngươi đã sắp thành thiên tử, đừng để bản thân lâm vào nguy hiểm. Thần đệ sẽ cùng Quận chúa ra ngoài tìm hiểu tình hình, nếu không có nguy hiểm sẽ lập tức trở về. Còn nếu có nguy hiểm..." Hắn không nói tiếp nhưng ai cũng đoán được ý tiếp theo là gì.
Tô Quân Nhụy sắc mặt kém đi. Cô nói: "Ta cần phải báo tin cho Duyệt Duyệt. Trước khi tách ra, ta đã hẹn với nàng, nếu đến giờ mẹo mà ta vẫn chưa bắn pháo hiệu, nàng sẽ trực tiếp dẫn binh tấn công hoàng cung. Nhưng chúng ta không thể chờ tới giờ mẹo được nữa rồi. Dù chúng ta không gấp nhưng cơ thể của Thái Thượng Hoàng cũng chống không được bao lâu." Huống chi, nếu mật thất bị phát hiện, bọn họ chắc chắn không còn được thoát thân, cần phải ra ngoài báo tin cho Thuế Tử Duyệt.
Hai người nhìn nhau, từ chối ý tưởng của Thái tử, cẩn thận áp tai vào cửa thám thính động tĩnh bên ngoài. Bên ngoài im ắng, cả hai mở cửa mật thất, đi ra ngoài, vừa trở ra liền đóng cửa lại.
Tẩm cung không có người, đồ vật vẫn vẹn nguyên, nhìn cảnh tượng có lẽ chưa có ai phát hiện nơi này. Tô Mặc Ưu nhẹ nhõm như bỏ được cục đá trước ngực xuống đất, muốn lại gần mật thất gọi Thái tử ra ngoài.
Tô Quân Nhụy chợt thấy một bóng người ngoài cửa, cô mở to mắt lập tức kéo Tô Mặc Ưu lại.
Cái bóng của một nữ tử.
Tô Quân Nhụy chăm chú nhìn bóng người ngoài cửa, cô đã đoán được người đó là ai.
Nữ tử vẫn đứng ngoài cửa không nhúc nhích, nàng ta nhàn nhã cất tiếng chào Tô Quân Nhụy: "Quận chúa đại nhân, đã lâu không gặp."
Cửa tẩm cung bỗng mở ra, Ngự lâm quân nhanh chóng ùa vào. Tô Quân Nhụy và Tô Mặc Ưu vẫn đứng im tại chỗ chăm chú nhìn nữ nhân ngoài cửa.
"Mộ Dung Lam!" Tô Quân Nhụy nghiến răng nói.
Mộ Dung Lam vẫn mặc hồng y như ngày nào, nhìn Tô Quân Nhụy nở nụ cười xinh đẹp, nàng ta nói: "Quận chúa đại nhân, không ngờ lại có ngày hai ta sẽ dùng cách này để gặp lại nhau còn ở một nơi như thế này nữa."
Tô Quân Nhụy cắn răng nói: "Thuốc độc hại Hoàng Thượng là do ngươi đưa cho Ngũ hoàng tử?!"
Mộ Dung Lam nhướng mày vẻ mặt vô tội trả lời: "Quận chúa đại nhân, ngươi đang nói gì vậy? Rõ ràng là ngươi và Thập lục hoàng tử thừa lúc Hoàng Thượng bệnh nặng, canh đến tối lẻn vào điện Thái Hòa muốn hành thích Hoàng Thượng, bị chúng ta bắt ngay tại trận, sao giờ lại vu oan hãm hại ta?"
Tô Quân Nhụy nghiến răng nhìn Mộ Dung Lam lộ nguyên hình, thù mới hận cũ, cô chỉ muốn lao tới một kiếm chém chết ả. "Hừ, đổi trắng thay đen, bản lĩnh ngậm máu phun người của Mộ Dung cô nương càng ngày càng tiến bộ."
Mộ Dung Lam cười xinh đẹp, đáp: "Tiểu nữ xin cảm tạ lời khích lệ của Quận chúa đại nhân." Sau đó nàng ta nheo mắt lại cười nói tiếp: "Nhưng mà, lời khích lệ của Quận chúa e rằng ngày tháng sau này tiểu nữ không còn dịp để nghe nữa, thật là đáng tiếc. Hôm nay, tiểu nữ không thể không tiễn Quận chúa đại nhân và Thập lục hoàng tử lên đường trước."
Ánh sáng của pháo hiệu lặng lẽ bắn lên bầu trời, Tô Quân Nhụy nhìn pháo hiệu. Cô kìm chế khóe môi của mình đang muốn nhếch lên nở nụ cười rạng rỡ, thu lại tầm mắt, nhìn sang Mộ Dung Lam: "Mộ Dung cô nương thật quá tự tin, ngươi chắc chắn người phải chết hôm nay sẽ là hai ta? Nói không chừng người chết lại là Mộ Dung cô nương thì sao?"
Mộ Dung Lam cười đáp: "Quận chúa đã nói vậy, sao chúng ta không đánh cược một ván, xem tối nay ai sẽ là người chết trước?" Nàng ta nói đến câu này, mắt liền đảo tới kệ sách sau đó mới nói tiếp: "Nhưng mà Quận chúa đại nhân và Thập lục hoàng tử cứ yên tâm, chờ sau khi các ngươi chết rồi, ta sẽ sai người phong kín kệ sách đó lại để cho người mà các ngươi muốn bảo vệ sẽ mãi mãi được bảo vệ trong đó, được không?"
Tô Quân Nhụy cười lạnh: "Mộ Dung cô nương thật có lòng nhưng ta không muốn làm phiền Mộ Dung cô nương. Lúc này ta lại thấy hơi lạ, sao chỉ có một nữ tử như Mộ Dung cô nương đơn độc xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ Tam hoàng tử có gan gϊếŧ cha đoạt ngôi bây giờ lại xấu hổ không muốn gặp người khác?"
"Hừ..." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh, Tô Quân Nhụy và Tô Mặc Ưu nhìn ra cửa liền thấy Mộ Dung Tấn đang mặc hoa phục từ sau cửa đi ra. Vẻ mặt Mộ Dung Tấn đắc ý ngạo mạn, hắn chậm rãi đến gần Mộ Dung Lam, mắt nhìn Tô Quân Nhụy cười lạnh rồi nói: "Không ngờ đã nhiều năm qua đi nhưng miệng lưỡi của Quận chúa vẫn còn sắc bén như vậy."
Tô Quân Nhụy cười nói: "Mộ Dung đại nhân quá khen, miệng ta dù có lợi hại cũng không sánh bằng Mộ Dung đại nhân, ngay cả Vương công công bên cạnh Hoàng Thượng cũng mua chuộc được, nếu bàn về công phu mồm mép ở Cẩm quốc này, không ai sánh bằng Mộ Dung đại nhân?"
Mộ Dung Tấn cười lạnh đáp: "Công phu mồm mép thôi, nếu Quận chúa đồng ý quy thuận, sau này ngươi và ta sẽ có dịp so tài."
Tô Quân Nhụy cười nói: "Mộ Dung đại nhân cũng để mắt tới bổn Quận chúa nữa à, làm bổn Quận chúa vừa mừng lại vừa lo. Nhưng mà..." Cô nói đến đây, hơi mỉm cười nghiêng đầu, dáng vẻ thắc mắc hỏi Mộ Dung Tấn: "Mộ Dung đại nhân ngươi thấy đó, Tam ca của ta, cả chuyện tày trời hắn cũng đã làm rồi thế mà bây giờ lại không dám lộ mặt. Một người như hắn, ngài nói ta làm sao dám đi theo các ngươi làm việc? Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, các ngươi lấy ra ta làm ma thế mạng, trời trời trời, đến lúc đó thì khổ thân bổn Quận chúa~~."
Mộ Dung Tấn cười lạnh nói: "Ngươi không cần kích ta, giờ Hoàng Thượng đã có được di chiếu của Tiên hoàng, tất nhiên là đang chuẩn bị cho đại điển đăng cơ, gϊếŧ gà cần gì dao mổ trâu, đối phó với loại tiểu quỷ các ngươi cần gì Hoàng Thượng ra mặt?"
Tô Mặc Ưu mắng: "Đúng là mặt dày vô sỉ! Phụ hoàng chưa bao giờ truyền ngôi cho hắn, hắn còn dám mặt dày xưng hai chữ «Hoàng Thượng»!"
Mộ Dung Tấn lạnh lùng quát: "To gan! Dám bất kính với Hoàng Thượng! Tội đáng tru di!"
Tô Mặc Ưu giận dữ quát lại: "Loạn thần tặc tử!"
Mộ Dung Lam đột nhiên lùi ra sau, mắt của Mộ Dung Tấn chợt chuyển lạnh, hắn nhìn chằm chằm Tô Quân Nhụy, sắc mặt hung ác lạnh lùng ra lệnh: "Bắt sống hay gϊếŧ chết cũng được, lên cho ta."
Ngự lâm quân xông lên.
...................
Bên ngoài hoàng thành.
Thuế Tử Duyệt không chớp mắt, nàng cứ nhìn đăm đăm về phía hoàng cung cách đó không xa. Sắc trời đã tối đen, từ vị trí của nàng nhìn tới, hoàng thành chỉ là một hình ảnh mơ hồ trong đêm.
"Quận chúa phu nhân." Tôn Thiên đi tới thấy dáng vẻ lo lắng của Thuế Tử Duyệt bèn khuyên nàng: "Ngài đã đứng đây nhìn rất lâu rồi, hay là ngài qua đó nghỉ ngơi một chút, bên này có ta canh gác, nếu có tin tức, ta sẽ báo cho ngài biết ngay lập tức."
Thuế Tử Duyệt biết Tôn Thiên có lòng tốt nên nàng nhìn hắn cười rồi nói: "Đã khiến Tôn đại ca phải lo lắng nhưng nếu ta không nhìn, ta sẽ không yên tâm, dù có đi nghỉ ngơi cũng không nghỉ được, không bằng đứng đây nhìn, lòng sẽ an ổn hơn, ngươi đừng lo cho ta." Nàng nói xong, nghĩ nghĩ gì rồi hỏi: "Tôn đại ca, bây giờ là giờ nào rồi?"
Tôn Thiên nói: "Giờ sửu, phu nhân yên tâm sẽ không trễ giờ."
Thuế Tử Duyệt gật đầu, tiếp tục nhìn về hoàng cung.
Tôn Thiên còn muốn khuyên thêm vài câu đã bị Tô Quân Trạch ngăn cản.
"Cứ để muội ấy nhìn đi.." Tô Quân Trạch nói. Cảm giác nhớ nhung, lo lắng một người. Hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Phụ thân của hắn bị nhốt trong thiên lao, mẫu thân thì không rõ tung tích, muội muội cùng Thái tử vào cung vẫn chưa có tin về, vị hôn thê còn ở kinh thành cũng chưa biết hoàn cảnh ra sao, nàng có bị liên lụy hay không? Chính vì thế, chỉ có mình hắn mới là người hiểu rõ tâm trạng của Thuế Tử Duyệt hơn ai hết.
Tô Quân Trạch còn đang suy tư chợt nghe được tiếng hô lớn của Thuế Tử Duyệt. "Là pháo hiệu! Quân Nhụy gặp nguy hiểm!"
Tô Quân Trạch ngẩng đầu nhìn lên trời, pháo hiệu đang dần biến mất giữa màn đêm. Mạnh Hòe Thanh đang im lặng bỗng đứng bật dậy, hắn nhìn về hoàng thành, môi mỏng nhếch lên cười hưng phấn.
Thuế Tử Duyệt xoay người cầm kiếm lên. Tô Quân Trạch đứng dậy, tai nghe được giọng nói phấn khởi của Mạnh Hòe Thanh: "Tướng sĩ của Thanh Long trang đâu?"
Một đám binh lính phía sau ồ ạt đáp lại: "Ở đây!"
Mạnh Hòe Thanh khí thế bừng bừng, chĩa mũi kiếm về phía hoàng thành, hứng khởi nói với binh lính sau lưng: "Đêm nay, ta sẽ dẫn các ngươi vào hoàng cung dạo chơi! Đi thôi!"
Binh lính hô lớn: "Đi!" Cả đám theo hắn lên ngựa.
Thuế Tử Duyệt và Tô Quân Trạch cũng sôi nổi lên ngựa, Mạnh Hòe Thanh đi đầu, tay cầm dây cương phóng nhanh về hướng hoàng cung.
Thuế Tử Duyệt theo sát phía sau hắn.
Tôn Thiên hét: "Mạnh Hòe Thanh, ngươi đừng làm bậy!" Sau đó đuổi theo sau. Đêm nay, Tô Quân Trạch có cơ hội chứng kiến như thế nào mới gọi là làm theo ý mình, như thế nào mới được gọi là kẻ điên!
Ban đầu, Tô Quân Trạch luôn cảm thấy Tôn Thiên lúc nào cũng phải chú ý đến từng việc làm từng hành động của Mạnh Hòe Thanh, thật quá phiền có phần hơi khoa trương, dù sao Mạnh Hòe Thanh cũng không phải là đứa con nít, hắn đâu tới nỗi sẽ làm ra chuyện khác người? Nhưng bây giờ, có vẻ như Tô Quân Trạch đã hiểu được nỗi lo của Tôn Thiên.
Mạnh Hòe Thanh thống lĩnh binh sĩ chạy như bay về phía hoàng cung, hoàn toàn không quan tâm hai bên đường. Gặp chướng ngại vật, hắn sẽ trực tiếp cưỡi ngựa nhảy vọt qua, nếu không nhảy được hắn sẽ dùng roi quất bể thứ đó. Nhắm hoàng cung mà chạy, bụi bay mù mịt khắp nơi, kinh thành yên tĩnh suýt chút nữa đã loạn cào cào.
Cả đám nhân mã lấy tốc độ khó tin mà lao về trước, chẳng bao lâu đã đến cửa hoàng cung. Thủ vệ ngăn họ lại.
"Các ngươi là ai!? Ban đêm dám xông vào cung..." Thủ vệ chưa nói hết câu đã bị Mạnh Hòe Thanh dùng nỏ bắn chết.
Tô Quân Trạch: "!" nghẹn họng, mắt trân trân.
Tôn Thiên: "Mạnh Hòe Thanh!"
Mạnh Hòe Thanh phớt lờ, nhanh như chớp tiếp tục bắn thêm ba tên, bắn chết hết thủ vệ tại cửa cung sau đó cho người xuống mở cửa.
Một người từ trong đám binh lính bước ra, bắn một cái móc sắt lên tường hoàng cung, sau đó thi triển khinh công nhẹ nhàng trèo qua tường, chốc lát sau, cửa cung lặng lẽ mở ra.
Mạnh Hòe Thanh nâng đầu lấy tư thế kiêu ngạo nhất nói: "Đi, dẫn các ngươi vào hoàng cung dạo chơi!"
Sau đó hắn giục ngựa vọt vào, hành động của hắn khiến ai cũng phải nghĩ nửa đêm vào cung là một việc hết sức đơn giản!