Tô Quân Nhụy cầm trường kiếm, sắc mặt trầm trọng. Tiếng kinh hô của Lâm Nham không khiến mặt cô biến sắc. Trước khi đến đây, cô đã dự kiến tình huống xấu nhất. Dù Thuế Tử Duyệt có ở quân doanh hay không, đây cũng sẽ là một cái bẫy. Nếu đã là bẫy, làm sao cô có thể dễ dàng ra ngoài?
Tô Quân Nhụy không cảm thấy kỳ lạ khi cô có thể dễ dàng đột nhập vào nơi đây. Có lẽ nó cũng là một phần của cái bẫy. Tô Quân Nhụy biết nhưng không thể không nhảy vào. Cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ cách ứng phó. Cô không chờ được, cô sợ Thuế Tử Duyệt cũng chờ không nổi.
Lâm Nham và Trần Hán đều xụ mặt nhưng vẫn bình tĩnh không hoảng loạn. Nếu đã tình nguyện đi theo Tô Quân Nhụy đến đây, họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải liều mạng.
Ánh đuốc bên ngoài ngày càng nhiều thêm. Vì cách một bức màn, ba người Tô Quân Nhụy không rõ tình huống. Tương tự, người bên ngoài cũng không biết bên trong lều ra sao. Võ công của Tô Quân Nhụy cao cường, Trần Hán và Lâm Nham không phải hạng vô danh tiểu tốt. Dù bên ngoài có ngàn vạn đại quân cũng không dám lỗ mãng xông vào.
Hai bên giằng co, chỉ cách một bức màn mỏng nhưng không ai dám tùy tiện xốc lên.
Tô Quân Nhụy đứng trong căn lều nhìn vào bức màn, lạnh lùng nói: “Thật khó tưởng tượng, vì muốn bắt một Vương gia nhàn rỗi bất tài như Tô Quân Nhụy phải làm phiền nhiều người đến vậy, thật không dám nhận.”
“Hừ, sắp chết đến nơi mà Tiêu Dao Vương vẫn còn thời gian để khua môi múa mép. Hay là ra ngoài chịu chết đi!” Giọng của một tên đàn ông trung niên phát ra.
Tô Quân Nhụy cười lạnh nói: “Hửm? Các ngươi thật quá tự tin. Nếu đã vậy, ngươi còn chờ gì nữa, sao không tự mình vào?”
Tên đàn ông kia phẫn nộ quát: “Đúng là mạnh miệng, ngươi nghĩ bọn ta thực sự không dám vào?” Dứt lời vẫn không thấy ai vọt vào, ngược lại, nghe được tiếng tranh chấp bên ngoài.
Tô Quân Nhụy tập trung nghe. Cô nghe được tiếng ai đó đang sốt sắng khuyên can: “Tướng quân, chớ hành động thiếu suy nghĩ!”
“Hỗn xược! Bọn chúng chỉ có ba người, chúng ta có thiên quân vạn mã, sao phải sợ chúng?”
Tô Quân Nhụy: “……” Nhị điện hạ? Cửu hoàng phi?
Thẩm Hy Phong!?
Tiếng tranh chấp bên ngoài vẫn chưa dứt. Tô Quân Nhụy đã động thủ trước. Cô bắt đầu phóng ám khí thẳng về hướng phát ra âm thanh.
“Tướng quân cẩn thận!”
“A!”
“Tướng quân!?”
“Lũ khốn nạn! Gϊếŧ sạch cho ta!”
Ám khí trực tiếp lấy mạng. Tên tướng quân rống lên thảm thiết, ngã xuống trên mặt đất, chết tại chỗ.
Phía bên ngoài lập tức hỗn loạn, các binh sĩ lập tức vọt vào. Tô Quân Nhụy hành động cực nhanh. Khi địch quân vừa lao vào căn lều, ba người Tô Quân Nhụy đã phá lều xông ra. Lâm Nham theo sau cô, Trần Hán khiêng "Thuế Tử Duyệt" theo sát hai người kia.
Doanh trại Hồ Quốc thành đống hỗn độn. Tướng quân của chúng đã chết nên đám binh sĩ loạn cào cào, không biết làm gì.
“Tô Quân Nhụy!” Một binh sĩ lập tức hét lớn khi thấy Tô Quân Nhụy.
“Ở đây!”
“Mau bắn tên!”
“Gϊếŧ chúng!”
Một loạt mưa tên bay tán loạn, Tô Quân Nhụy xoay kiếm ngăn cản. Cô lao thẳng về phía đám cung thủ, tàn sát không chừa một tên.
Tiếng thét thảm thiết vang khắp quân doanh, bọn lính cầm vũ khí lao tới. Tô Quân Nhụy gϊếŧ đỏ cả mắt. Cô không quan tâm, chỉ cần ai đến gần, cô đều gϊếŧ. Chẳng bao lâu, cả người Tô Quân Nhụy đều nhuốm đầy máu.
Lâm Nham hậu thuẫn cho Tô Quân Nhụy, hắn vừa gϊếŧ địch vừa bảo vệ phía sau lưng cho Tô Quân Nhụy.
Chỉ khổ cho Trần Hán, vừa phải gϊếŧ địch vừa phải vác "Thuế Tử Duyệt". Vì là mệnh lệnh của Tô Quân Nhụy nên hắn không thể quăng cô ta xuống đất. Trần Hán sức lực dồi dào. Hắn không gặp khó khăn khi vác "Thuế Tử Duyệt" nhưng lại cản trở hắn vung chùy. Trong lúc giao chiến, ngay cả bản thân mình, Trần Hán còn bất chấp, huống chi “Thuế Tử Duyệt” trên vai? Chiếc chăn trên người "Thuế Tử Duyệt" bị cắt trúng để lại vết thương trên người cô ta. "Thuế Tử Duyệt" tỉnh lại vì quá đau, chưa kịp nói đã bị Trần Hán đánh hôn mê, sau đó không tỉnh lại nữa. Không rõ sống hay chết.
“Gϊếŧ Tô Quân Nhụy! Cửu hoàng phi đã nói, sống hay chết đều được!” Một tên quan văn đứng sau đám lính kêu to. Nghiễm nhiên chính là tiếng của kẻ đã khuyên can tên tướng quân bên ngoài lều.
Tô Quân Nhụy nheo mắt. Cô đang bực bội trong lòng nay nghe được giọng nói kia lại càng bực hơn. Cô đoạt lấy một cây trường thương của tên binh sĩ, phóng nhanh nó về phía tên quân sư lắm mồm.
Tên quân sư không biết võ nghệ, thấy cây trường thương lao thẳng đến, sợ đến mất mật. Nhờ đám binh sĩ bao quanh bảo vệ nên mới vất vả tránh kịp. Không ngờ, hắn mới vừa thoát thân, một cây thương khác đã phóng tới trước mặt.
Tô Quân Nhụy phóng một lần không trúng, lập tức phóng cây trường thương thứ hai. Tên quân sư lắm mồm nào dễ an toàn thoát thân lần hai? Cây thương cắm thẳng vào ngực, hắn ngã xuống ngựa, chết tại chỗ.
Tô Quân Nhụy cười dữ tợn, chạy đến bên người Lâm Nham và Trần Hán hô: “Hôm nay chúng ta có đi không có về, dù có chết, cũng phải để bọn chúng lót xác!”
Trần Hán cười lớn đắc ý, cất cao giọng nói: “Rất hay! Gϊếŧ bọn chúng không chừa một manh giáp!”
Ba người vừa đại khai sát giới vừa di chuyển về phía cửa quân doanh. Đi đến đâu, máu chảy đến đó.
Mạng người rất đáng quý.
Nhưng tại thời buổi loạn lạc mạng người lại giống như con kiến, rẻ mạt vô cùng.
--------//--------
Võ công cái thế hay sức mạnh hơn người cũng phải đến lúc kiệt sức. Dù ba người chém gϊếŧ điên cuồng nhưng vẫn không thể gϊếŧ hết ngàn vạn binh lính.
Khoảng cách từ chỗ Tô Quân Nhụy đến cửa doanh trại rất gần. Ngày thường, Tô Quân Nhụy chỉ cần nhảy một phát đã đến nơi. Sao nay bỗng nhiêu khê và xa xôi quá? Chém gϊếŧ đến kiệt sức cũng chưa thấy tới.
Cả người Tô Quân Nhụy toàn là máu, nhiều chỗ bị thương, sức cùng lực kiệt. Kiếm trong tay cũng không cầm nỗi. Cô bỗng thấy tuyệt vọng rã rời.
Tình cảnh như thế này, Tô Quân Nhụy đã từng trải qua. Khoan hãy nhắc đời trước, chỉ nói đời này, lúc ở điện Thái Hòa, cô cũng từng trải qua tình huống gϊếŧ hoài không hết cũng từng trải qua tình huống không còn cách hóa giải. Thế nhưng, khi đó Tô Quân Nhụy không tuyệt vọng vì cô biết chỉ cần bản thân tiếp tục kiên trì, chắn chắn quân cứu viện sẽ đến. Còn bây giờ?
Sẽ không có viện quân nào đến cứu ba người.
Đến doanh trại Hồ Quốc, từ đầu đến cuối, chỉ có ba người bọn họ.
Có lẽ hôm nay sẽ chết ở đây.
Chết, Tô Quân Nhụy không sợ. Cô chỉ tiếc vì đã liên lụy Lâm Nham và Trần Hán, chỉ tiếc vì trước khi chết không gặp được Thuế Tử Duyệt.
Cô hận bản thân mình dù được sống lại một lần, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục không thể vãn hồi!
Tô Quân Nhụy cầm kiếm, hung hăng nhìn đám binh lính chết dưới kiếm của mình. Hai mắt cô đỏ ngầu.
Nếu đã vậy thì thử xem trước khi chết, cô có thể gϊếŧ thêm bao nhiêu người nữa! Có thể kéo theo bao nhiêu người cùng xuống địa ngục với cô!
Đêm nay mãi mãi là một đêm ám ảnh nhất trong lòng binh lính Hồ Quốc. Ba người Cẩm Quốc cả người đỏ tươi, máu lấm lem không còn thấy rõ mặt mũi, đứng trong doanh trại tàn sát liên tục cho đến hừng đông. Gϊếŧ mãi cho đến khi xác người nằm ngổn ngang chật kíp cả mặt đất. Gϊếŧ mãi cho đến khi con đường mà họ đi qua đều là một mảng đỏ tươi tanh nồng! Gϊếŧ đến cả người bọn họ đều tanh mùi máu, ác liệt và tàn độc đến nổi số binh lính còn lại của Hồ Quốc đều phải run sợ.
Bỗng nhiên!
Một mũi tên nhọn bay xuyên qua đám đông hỗn loạn, bắn chết tên lính đang vung kiếm tấn công Tô Quân Nhụy.
Trước mắt Tô Quân Nhụy đã là một mảng đỏ tươi. Cô thấy không rõ, chỉ nghe một giọng nói quen thuộc: “Mộ Dung Lam quả là biết giăng bẫy, dám dùng em gái của ta làm mồi nhử, đúng là tìm chết!” Giọng nói lạnh băng như muốn dìm chết người nghe trong giá rét.
Lâm Nham kiệt sức nhìn về nơi phát ra âm thanh. Hắn thấy Thuế Tử Dật thân mặc áo giáp, ngồi trên lưng ngựa, điển trai oai hùng cùng với cặp mắt đầy sát khí. Hình ảnh đặc biệt bắt mắt dưới ánh ban mai. Giọng nói lạnh băng không hề có cảm xúc nhưng giờ phút này đặc biệt êm tai.
Lâm Nham chợt phát hiện, chém gϊếŧ cả đêm không ngừng nghỉ, bọn họ đã gần đến cửa doanh trại.
Từ trước đến nay, Trần Hán là một người rắn rỏi. Dù kêu hắn đi chết, hắn cũng chỉ nhíu mày. Lần này đi theo Tô Quân Nhụy đến doanh trại Hồ Quốc, hắn đã dự tính bản thân sẽ chết nên hắn chưa từng sợ hãi. Tuy nhiên, khi nghe được giọng nói của Thuế Tử Dật, hắn thực sự rất muốn chạy đến ôm đùi Thuế Tử Dật để kêu cha gọi mẹ!
Cứu tinh!!
Ân nhân!!
Có thể sống sót đương nhiên là chuyện tốt. Nếu được sống, ai lại muốn chết? Trần Hán luôn nghĩ rằng sau gần cả đêm chém gϊếŧ trong tuyệt vọng, thứ chờ đợi hắn sẽ là cái chết. Chỉ là trước khi chết, hắn có thể gϊếŧ thêm được bao nhiêu người mà thôi. Giờ bỗng thấy được hy vọng sống sót, ai chẳng muốn kêu cha gọi mẹ?
Tuyệt địa phùng sinh*! Ai chưa từng trải qua sẽ không bao giờ hiểu được.
(*Tuyệt địa phùng sinh: đã rơi vào đường cùng/vào tuyệt vọng chỉ còn chờ chết bỗng được sống sót trở ra.)
Ba người đã kiệt sức nhưng khi nghe được giọng của Thuế Tử Dật lại như hồi quang phản chiếu*. Vô duyên vô cớ có lại sức lực đại sát thêm một phen.
(*Hồi quang phản chiếu: một thuật ngữ Phật giáo là sự minh mẫn cuối cùng, chỉ hiện tượng hồi phục trở lại một cách mạnh mẽ và đột ngột của một người trước khi chết.
Ở đây tác giả muốn ngụ ý: ba người Tô Quân Nhụy đã tuyệt vọng chỉ còn chờ kiệt sức mà chết nay bỗng thấy ánh sáng cuối đường hầm nên liền lạc quan thấy khỏe trở lại.)
Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, tia nắng ban mai đã đến. Thuế Tử Dật dẫn quân đến cứu viện. Nỗi tuyệt vọng bất an của ba người Tô Quân Nhụy cũng tiêu biến.
Tô Quân Nhụy vừa được cứu liền hôn mê bất tỉnh. Trần Hán và Lâm Nham đều kiệt sức. Trần Hán còn sức kêu cha gọi mẹ nhưng Lâm Nham thì không. Hắn cũng bất tỉnh như Tô Quân Nhụy.
Khi tin tức ba người được cứu viện truyền đến tai Mạnh Hòa Thanh. Anh ta mới yên tâm thở phào.
“Hừ!” Trong căn lều lớn, Mạnh Hòa Thanh với gương mặt tuấn dật lạnh lùng mắng: "Ngu xuẩn!"
Mộ Dung Lam biết được tin tức đã tức giận vô cùng, xé nát lá thư trong tay: “Một đám phế vật, cả doanh trại với ngàn vạn binh lính cũng không gϊếŧ được ba người!?”
Cung nữ bên cạnh lập tức quỳ xuống run bần bật vì sợ.
Mộ Dung Lam nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nhị điện hạ đâu?”
Tiểu cung nữ lắp bắp trả lời: “Hồi, hồi Cửu phu nhân…… Nhị, Nhị điện hạ đã nhận được tin tức…… đang xử lý việc này cùng với Dung đại nhân……”
Mộ Dung Lam tức giận nghiến răng, ra lệnh cho tiểu cung nữ cút. Ả ngồi trong phòng một lát, sau đó đi thẳng phòng của Thuế Tử Duyệt.