Chính xác hơn, thứ đằng xa đó là chiếc xe ngựa của Trần Y Tình.
Kẻ đánh xe là thuộc hạ của Trần Y Tình. Vẻ mặt hắn hoảng loạn vừa vội vã thúc ngựa vừa liên tục nhìn đằng sau. Xe ngựa chạy cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi mai phục của Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt.
Chiếc xe ngựa nhìn bề ngoài là của Trần Y Tình nhưng Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt chưa thấy rõ người ngồi trong xe. Tất cả đều là phỏng đoán nhưng hai nàng không còn nhiều thời gian để do dự. Xe ngựa sắp tiến vào nơi mai phục, nếu hai nàng còn do dự, nó sẽ chạy qua. Nếu người trong xe thực sự là Trần Y Tình, hai nàng chỉ cần do dự trong tích tắc thì cơ hội ngàn vàng sẽ vụt mất. Sau này muốn gϊếŧ bà ta, càng khó khăn hơn.
Thân thủ của tên đánh xe không tệ. Mũi tên của Thuế Tử Duyệt bay đến bất ngờ nhưng hắn vẫn nhanh nhẹn tránh được. Đáng tiếc, hắn tránh được mũi tên đầu nhưng không tránh được mũi tên thứ hai.
Khi Thuế Tử Duyệt bắn mũi tên thứ nhất, mũi tên thứ hai đã nằm trên nỏ, sẵn sàng được bắn ra. Thuế Tử Duyệt sẽ không ký thác tất cả hy vọng vào một lần cơ hội, nàng luôn chuẩn bị phương án dự phòng. Chính vì vậy, lúc tên đánh xe né được mũi tên đầu, nàng cũng đồng thời bắn mũi tên tiếp theo.
Mũi tên nhanh chóng đâm vào ngực tên đánh xe. Hắn rớt xuống đất, ôm ngực hét to: “Chủ nhân!” Sau đó lăn đùng ra chết.
Tô Quân Nhụy phóng ám khí về phía xe ngựa. Dây cương đứt lìa, con ngựa sợ hãi bỏ chạy, xe ngựa rung lắc dữ dội, nóc xe bị hất tung. Tô Quân Nhụy vận công chờ phát động, Thuế Tử Duyệt cầm chắc nỏ trong tay chờ cơ hội.
Một bóng người từ trong xe ngựa lao ra, quả nhiên là Trần Y Tình!
Thuế Tử Duyệt đã chuẩn bị sẵn sàng. Một mũi tên lập tức được bắn ra. Song song đó, Tô Quân Nhụy cũng vận nội công bay theo. Cả hai cùng lao về phía Trần Y Tình.
Trần Y Tình không tránh né mũi tên mà dùng nội lực đánh văng nó. Không ngờ Tô Quân Nhụy cũng bay đến đánh một chưởng vào vai bà ta.
Trần Y Tình đã bị thương trước đó. Nay, bà ta còn trúng một chưởng với mười phần công lực của Tô Quân Nhụy. Thân già của bà ta không chịu nổi. Cú chưởng toàn lực của cô khiến bà ta phải ói máu.
Thuế Tử Duyệt bắn thêm một mũi tên về Trần Y Tình. Bà ta tung chưởng đánh lệch hướng mũi tên để nó bay về phía Tô Quân Nhụy.
Mũi tên chuyển hướng bay về phía Tô Quân Nhụy. Tô Quân Nhụy xoay kiếm đánh văng. Khóe miệng của Trần Y Tình còn vương vết máu. Bà ta thừa cơ hội bay nhanh về phía Tô Quân Nhụy. Hai người lập tức giao đấu.
Cây nỏ trong tay Thuế Tử Duyệt đã trở nêm vô dụng. Nếu nàng vẫn tiếp tục bắn tiếp, mũi tên sẽ ngộ thương Tô Quân Nhụy. Nàng lập tức ném cây nỏ, rút trường kiếm bên hông phi thân về phía Trần Y Tình gia nhập trận đấu.
Trong chớp mắt, ba người đã đánh gần trăm chiêu.
Trần Y Tình đã trọng thương không thể sử dụng hết nội lực. Bà ta dần yếu thế trước Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt.
Ba người tách ra. Trần Y Tình nhìn Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt cười lạnh nói: “Hai con nha đầu miệng còn hôi sữa hôm nay còn dám vác xác đến đây chịu chết.”
Tô Quân Nhụy trào phúng: "Trước khi đến đây vãn bối đã sợ hãi khôn xiết. Tiền bối võ nghệ cao cường, hay là nhường vãn bối vài chiêu?"
Sắc mặt Trần Y Tình lập tức khó coi. Bà ta giận dữ nói: “Để ta tiễn các ngươi một đoạn!”
Thuế Tử Duyệt lạnh lùng nói: “Đích thực hôm nay sẽ có người phải chết. Kẻ chết là ai, chúng ta đánh rồi mới biết.” Vừa dứt lời, nàng tấn công Trần Y Tình. Tô Quân Nhụy lập tức phối hợp lao nhanh đến.
Trần Y Tình tung chưởng tiếp chiêu. Nếu là lúc trước, hai con nha đầu đáng là gì trong mắt bà ta. Nhưng bây giờ đã khác. Gần đây, thân thể bà ta liên tiếp bị thương, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới đã đến. Thương tích cũ do độc của Tô Mặc Ưu gây ra. Loại độc đó rất âm hiểm, trong nhất thời sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng độc tính thì rất khó trừ tận gốc. Bà ta phải dùng nội lực không ngừng ngăn cản độc xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng. Nếu bà ta không tìm ra cách giải độc, sớm muộn nội lực cũng sẽ bị tiêu hao dần vì độc. Từ nay về sau, nội lực của bà ta chẳng những không thể tiến mà còn bị lùi.
Thương tích mới do đám cao thủ trong hoàng cung Hồ Quốc gây ra. Nguyên nhân là do tên Thẩm Hy Phong tin lời của con ả tiện nhân kia. Hắn đã ra lệnh cho đám cao thủ giăng bẫy hãm hại khiến bà ta phải chịu nhiều đau khổ.
Tuy lúc đó Trần Y Tình có thể thoát thân nhưng cơ thể đã bị thương nghiêm trọng. Nay bà ta còn bị hai con nha đầu chặn gϊếŧ. Trọng thương chưa lành, nội lực suy giảm, thân thủ đã không còn mạnh mẽ như trước. Đối mặt với màn phối hợp vô cùng ăn ý của Thuế Tử Duyệt và Tô Quân Nhụy, Trần Y Tình dần yếu thế là chuyện đương nhiên.
Thuế Tử Duyệt cười kiêu ngạo: “Tiền bối, xem ra, hôm nay kẻ phải chết là bà, không phải chúng tôi.”
Trần Y Tình giận dữ quát: “Ăn nói láo xược. Nếu ta không mắc bẫy của ả tiện nhân kia, không bị thương, các ngươi đã xuống suối vàng từ lâu!”
“Mộ Dung Lam?” Thuế Tử Duyệt nheo mắt hỏi: “Cô ta là đồ đệ của bà mà?”
Trần Y Tình lạnh lùng nói: “Ả tiện nhân đó ăn cây táo rào cây sung! Nếu biết trước, ta đã hút sạch nội lực của nó, biến nó thành dược nhân từ lâu rồi!”
“Hút sạch nội lực?” Thuế Tử Duyệt khó hiểu lặp lại, sau đó nàng bỗng trợn to hai mắt giận dữ hét: “Bà nhận Mộ Dung Lam làm đồ đệ chỉ vì muốn hút nội lực của cô ta?!” Nàng không dám tin Trần Y Tình coi trọng Mộ Dung Lam không phải vì muốn bồi dưỡng cô ta mà chỉ vì muốn hút nội lực?
Trong nháy mắt, đầu của Thuế Tử Duyệt nảy ra vô số suy đoán. Tại sao nội lực của Trần Y Tình lại kinh người đến thế? Dù cho bà ta có năng khiếu hơn người, có võ lâm tuyệt học hay sống thọ hơn người khác thì nội lực cũng không kinh khủng đến vậy. Chẳng lẽ……
Hèn chi bà ta đã dạy Mộ Dung Lam môn võ công tàn độc đó, chỉ chú trọng nội lực không chú trọng chiêu thức. Thì ra là có mục đích? Thông suốt mọi chuyện, người có gia giáo như Thuế Tử Duyệt cũng phải lớn tiếng mắng: “Bà đúng là một lão yêu tinh! Chết không đền hết tội!” Tuy nàng ghét Mộ Dung Lam nhưng nàng không chấp nhận cách làm của Trần Y Tình. Nàng lao đến tấn công Trần Y Tình, chiêu thức tàn nhẫn hơn trước rất nhiều.
Trần Y Tình mắng. Ba người tiếp tục màn đấu.
Chiêu thức của Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt càng tàn nhẫn bao nhiêu, Trần Y Tình càng đuối sức bấy nhiêu. Bà ta biết nếu còn tiếp tục đánh, bà ta nhất định sẽ bỏ mạng tại đây. Tình huống cấp bách, chạy là thượng sách.
Mục đích chủ yếu của Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt là chặn đường gϊếŧ Trần Y Tình, hai nàng sẽ để cho bà ta chạy thoát? Trước khi Trần Y Tình đến, hai nàng đã giăng bẫy xung quanh, Trần Y Tình muốn chạy cũng khó.
Cặp mắt của Thuế Tử Duyệt chợt sắc lạnh. Nàng liều mạng chịu một chưởng của Trần Y Tình, tay cầm kiếm đâm tới.
“Duyệt Duyệt?!” Tô Quân Nhụy vừa thấy đã biết mục đích của Thuế Tử Duyệt. Cô vội vàng gọi nàng, đáng tiếc đã trễ. Thuế Tử Duyệt bị Trần Y Tình đánh một chưởng vào ngực.
Mặc dù nội lực của Trần Y Tình đã yếu đi rất nhiều nhưng một chưởng đánh ra cũng đủ làm cho Thuế Tử Duyệt phun máu. Tuy nhiên, kiếm của nàng vẫn tiếp tục đâm tới. Nó đâm thẳng vào ngực của Trần Y Tình.
Trần Y Tình không ngờ Thuế Tử Duyệt chán sống và bất chấp đến thế. Bà ta lập tức xoay tay bắt lấy kiếm của Thuế Tử Duyệt nhưng đã chậm một bước. Thuế Tử Duyệt liều mạng dồn hết sức cầm kiếm đâm vào.
Trần Y Tình hét lên. Nhiều năm qua, chưa có ai có thể đâm bà ta bị thương. Nay bà ta phải chịu thua trong tay một con nha đầu miệng còn hôi sữa như Thuế Tử Duyệt. Trần Y Tình giận sôi máu, khóe mắt như muốn nứt ra. Bà ta giận dữ mắng Thuế Tử Duyệt: “Nha đầu thúi! Ngươi dám!”
Đến giờ phút này, Trần Y Tình đã biết hôm nay bà ta thoát không khỏi. Cộng thêm bị Thuế Tử Duyệt chọc giận, Trần Y Tình bỗng nổi lên ý định cùng ôm nhau chết chung. Bà ta nổi giận gầm lên bất chấp thương tích trên người, mặc kệ kinh mạch đứt đoạn, chỉ một lòng dồn hết sức đánh một chưởng về phía Thuế Tử Duyệt. Trần Y Tình nhất quyết phải biến Thuế Tử Duyệt thành cái nệm lót xác cho bà ta!
“Duyệt Duyệt!?” Tô Quân Nhụy vội vàng hét lớn. Khi chưởng của Trần Y Tình sắp đánh tới Thuế Tử Duyệt, cô đã bất chấp tất cả nhanh chóng ôm lấy nàng, hứng chịu một chưởng chí mạng của Trần Y Tình thay nàng.
“Phụt!” Tô Quân Nhụy phun máu. Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ y phục của cả hai nàng.
“Quân Nhụy!” Thuế Tử Duyệt hoảng loạn bàng hoàng, mặt mũi tái nhợt. Nàng ôm Tô Quân Nhụy vào lòng, cả người nàng cứng lại. Hai nàng song song ngã xuống đất.
Toàn bộ kinh mạch của Trần Y Tình đều đứt đoạn, kiệt sức mà chết.
Thuế Tử Duyệt ôm chặt Tô Quân Nhụy, hai tay nàng run rẩy.
“Quân Nhụy……Quân Nhụy……” Sắc mặt Tô Quân Nhụy trắng bệch, không phản ứng. Máu tươi trên mặt cô làm đau hai mắt của Thuế Tử Duyệt. “Không…không…nàng đừng rời bỏ ta……đừng rời bỏ ta……” Thuế Tử Duyệt khóc lớn, lệ rơi giàn giụa đầy mặt. Hai nàng đã thành công gϊếŧ được Trần Y Tình nhưng Thuế Tử Duyệt không hề thấy vui.
Nếu thành công đồng nghĩa với việc mất đi Quân Nhụy, Thuế Tử Duyệt thà rằng bản thân chưa bao giờ thành công.
“Đều tại ta……tại ta sai……” Nếu nàng không liều mạng đâm tới, chọc giận Trần Y Tình, bà ta sẽ không muốn ôm nàng chết chung. Quân Nhụy cũng sẽ không bị thương.
Nếu biết trước, nàng sẽ để bà ta chạy thoát, để bà ta chạy thoát…
Nỗi hối hận tột cùng đánh sâu vào cõi lòng của Thuế Tử Duyệt. Nàng ôm Tô Quân Nhụy, ngồi trên đất khóc ròng. Thuế Tử Duyệt khóc rất thảm thương, khóc trong tuyệt vọng. Rất lâu sau, nàng chịu đựng cơn đau nhói ở ngực ôm
Tô Quân Nhụy lên ngựa.
Nàng đã từng cứu Quân Nhụy một lần, nay cũng có thể cứu Quân Nhụy lần hai. Chỉ cần mang Quân Nhụy về doanh trại, có lẽ…có lẽ sẽ còn đường sống!
Đúng vậy!
Phải về doanh trại! Về doanh trại!
Thuế Tử Duyệt cưỡi ngựa chạy nhanh về hướng doanh trại. Bất thình lình, một mũi tên nhọn bắn nhanh về phía nàng. Thuế Tử Duyệt kéo dây cương, tránh được. Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy một bạch y nhân đang ngồi trên ngựa, tay hắn cầm nỏ, mặt tươi cười nhìn nàng. Năm cao thủ giang hồ đang đứng phía sau hắn.
“Chủ thượng đoán đâu trúng đó. Các người đúng là đến đây chặn gϊếŧ Trần Y Tình.”