Thuế Tử Duyệt và Tô Quân Nhụy đi vào một nhà dân. Người trong nhà nghe tiếng động liền chạy ra ngoài xem. Một nam thanh niên mặc cẩm y cười khúc khích khi thấy hai nàng. Cậu ta trêu chọc: "À! Sao chật vật, xấc bấc xang bang quá vậy!" Người trong nhà chính là Tô Mặc Ưu và Lâm Nham?! Sao họ ở đây?
“Vương gia, Phu nhân!” Lâm Nham vội vàng hành lễ khi thấy Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt.
“Miễn. Chúng ta cần rời khỏi đây ngay.” Tô Quân Nhụy lập tức miễn lễ cho Lâm Nham, vừa đi vào nhà vừa giải thích tình huống ở hoàng cung Hồ Quốc. Sau đó, cô quay sang nói với Lâm Nham và Tô Mặc Ưu: “Sao vậy? Hai người còn đứng đó làm gì? Muốn nhìn hai chúng tôi thay đồ?”
Lâm Nham: “……”
Nhất thời, hai chàng quên mất hai người kia là nữ. Nghe xong lời đuổi khách, hai chàng ba chân bốn cẳng đi nhanh ra ngoài. Thuế Tử Duyệt vội vàng đóng cửa lại, Tô Quân Nhụy đã cởi hết y phục đang mặc, bắt đầu thay nam trang. Thuế Tử Duyệt im lặng đứng nhìn Tô Quân Nhụy.
Tô Quân Nhụy thay được một nửa, mới phát hiện Thuế Tử Duyệt vẫn chưa thay. Cô quay đầu nhìn Thuế Tử Duyệt, thấy kỳ lạ nên hỏi nàng: “Sao vậy Duyệt Duyệt?”
Thuế Tử Duyệt mặt mày bình tĩnh, đưa mắt nhìn Tô Quân Nhụy một lượt từ trên xuống. Một lúc sau, nàng mới nói: “Không có gì, hôm nay ta mới nhận ra tướng mạo của phu quân mình quá đẹp mắt, đẹp đến mức có thể dùng mỹ nhân kế.” Nàng nói xong mới bắt đầu thay y phục.
Tô Quân Nhụy: “……” Là mình bị ảo giác phải không? Sao mình nghe được trong giọng của Duyệt Duyệt có thứ gì đó giống như…..ghen tị?
Tiêu Dao Vương cẩn thận nhìn Vương Phi nhà mình, cẩn thận mở miệng hỏi: “Nương tử ~ nàng đang ghen tị?”
Vương Phi bình tĩnh thay y phục, không thèm liếc nhìn Vương gia một lần, chỉ nhàn nhạt đáp: “Không có, nàng nghĩ nhiều.”
Vương gia cười phá lên, đáng tiếc hiện tại thiên thời địa lợi nhân hoà, cả ba đều không có. Cô không tiện thực hiện ý đồ đen tối của mình.
Tô Mặc Ưu và Lâm Nham ở đây để tiếp ứng cho Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt. Bọn họ đã đến từ sớm, ban đầu họ tính khi Tô Quân Nhụy tìm được Thuế Tử Duyệt, hai người đó sẽ lập tức rời khỏi hoàng cung. Nơi này gần cửa Tây Bắc nhất. Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt sẽ chạy ra khỏi cung từ cửa Tây Bắc. Khi đó bốn người họ sẽ họp mặt tại đây, cùng nhau rời đi. Thuế Tử Duyệt muốn ở lại hoàng cung thêm một khoảng thời gian mới làm cho kế hoạch bị dời lại. Hai người bọn họ đã chờ ở đây rất nhiều ngày.
Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt đã chạy thoát khỏi cung nhưng hai nàng vẫn còn ở kinh thành của Hồ Quốc. Bốn người luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ. Sau khi cải trang xong, hai nàng nhanh chóng rời khỏi kinh thành cùng với Tô Mặc Ưu và Lâm Nham.
Xe ngựa chạy thật nhanh không dám trì hoãn. Họ phải ra khỏi thành trước khi lệnh truy nã Thuế Tử Duyệt được ban ra. Tô Mặc Ưu đã chuẩn bị đầy đủ nên chẳng bao lâu bốn người đã rời khỏi kinh thành Hồ Quốc.
Lâm Nham đánh xe chạy nhanh nên đường đi rất xóc nảy. Bên trong xe, Tô Mặc Ưu nói với Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt: “Mấy ngày nay, quân đội của Tử Dật đã giao chiến vài lần với quân của Thẩm Hy Phong, chưa hề thua trận nào. Hiện tại, quân của Tử Dật đang tiến rất gần đến kinh thành Hồ Quốc. Dựa theo tốc độ chạy của xe ngựa, chúng ta sẽ đến quân doanh vào tối nay."
Tô Quân Nhụy nhíu mày gật đầu. Cô cảm thấy con đường đào vong của bọn họ quá thuận lợi, lòng ẩn ẩn bất an.
Quả nhiên, trời vừa sập tối, xe ngựa đã bị ai đó cản lại. Người cản bọn họ chính là Thiên Tề Lão Nhân - Trần Y Tình.
Trần Y Tình rất tự cao tự đại. Bà ta chỉ dẫn theo một tên thuộc hạ đứng giữa đường chặn đầu bốn người.
Thuế Tử Duyệt không khỏi lo lắng khi thấy Trần Y Tình. Lần quyết đấu trước đó, nàng đã thất bại thê thảm. Giờ gặp lại Trần Y Tình, nói không lo chính là nói dối.
Tô Quân Nhụy chưa từng đánh nhau với Trần Y Tình nhưng cô biết rõ thực lực của Thuế Tử Duyệt. Người dễ dàng đả thương Thuế Tử Duyệt hiển nhiên không phải dạng tầm thường. Cô không thể khinh địch.
Tô Quân Nhụy nhìn sơ bên trong xe, phe cô tổng cộng có bốn người. Thuế Tử Duyệt đã khôi phục nội lực, võ công của Lâm Nham cũng được, Tô Mặc Ưu thì hơi kém nhưng vẫn hữu dụng. Dù hợp lực của cả bốn người cũng không đủ sức gϊếŧ Trần Y Tình. Trong kế hoạch ban đầu của Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt, trước tiên hai nàng sẽ gài bẫy để Thẩm Hy Phong gây thương tích thật nặng cho Trần Y Tình, sau đó hai nàng sẽ hợp sức với Thuế Tử Dật gϊếŧ chết bà ta.
Hôm nay Thẩm Hy Phong vẫn chưa ra tay, Thuế Tử Dật cũng không có mặt. Hai nàng hoàn toàn không có khả năng đánh thắng Trần Y Tình.
Nhưng muốn thoát thân vẫn được.
Từ lúc bắt đầu, Tô Quân Nhụy chỉ nghĩ đến việc thoát thân.
Trần Y Tình đánh giá Tô Quân Nhụy, cặp mắt luôn nheo nay bỗng trợn to. Bà ta kinh ngạc nói: “A! Không ngờ, trong đám nhỏ, mấy thằng con trai chẳng có đứa nào ra gì nhưng mấy đứa con gái thì khác.” Bà ta nhìn Tô Quân Nhụy gật đầu nói: “Ừ, khá lắm. Có căn cốt, xinh xắn.” Tuy không đẹp như đệ tử ngoan nhưng tướng mạo đẹp mắt.
Tô Quân Nhụy nheo mắt cười đáp: “Đa tạ tiền bối khích lệ.” Mặt thì tươi cười nhưng ám khí trong tay đã phóng ra.
Binh bất yếm trá, Tô Quân Nhụy chưa từng thấy hổ thẹn hay chú ý lễ nghĩa trên chiến trường. Hữu dụng là được.
Trần Y Tình cười lạnh, chặn ám khí của Tô Quân Nhụy: “Đáng tiếc, tâm tính không tốt.”
Tô Quân Nhụy cười đáp: “Đúng là vãn bối rất xấu tính nhưng tiền bối cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu!” Dứt lời, Tô Quân Nhụy bay đến tấn công Trần Y Tình.
Trần Y Tình giận dữ: “Tìm chết!” Bà ta phản công.
Thuế Tử Duyệt thấy thế vội vàng xông lên giúp Tô Quân Nhụy. Lâm Nham và Tô Mặc Ưu hợp sức đối phó tên thuộc hạ của Trần Y Tình.
Nội lực của Trần Y Tình thâm hậu, nếu đấu nội lực, Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt hoàn toàn đánh không lại. Hai nàng chưa bao giờ muốn so chiêu hay đấu lực với Trần Y Tình.
Trần Y Tình đã quen dùng nội lực để giành phần thắng, tuổi cũng đã cao nên cơ thể không nhanh nhẹn bằng Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt. Mỗi lần bà ta xuất chiêu, hai nàng đều tránh né.
Hai con nha đầu muốn tiêu hao nội lực của ta!
Mặt khác, công phu của tên thuộc hạ cũng rất lợi hại. Dù có lợi hại đến mấy nhưng một làm sao đấu lại hai. Lâm Nham ra trận gϊếŧ địch đã lâu, tuy diện mạo thanh tú dễ coi nhưng sát khí trên người quá nặng, kinh nghiệm gϊếŧ người phong phú, xuống tay không bao giờ do dự chần chờ. Sau một hồi giao đấu, tên thuộc hạ dần đuối sức không địch lại đòn tấn công liên hoàn của Lâm Nham và Tô Mặc Ưu.
Bỗng nhiên, Tô Mặc Ưu quăng bột trắng vào mặt tên thuộc hạ.
Lâm Nham: “……”
Nhiều lúc, hắn cảm thấy Tô Mặc Ưu rất giống Tô Quân Nhụy. Giống nhất ở chỗ…… luôn thích dùng tiểu xảo. Đương nhiên da mặt còn rất dày.
Thuộc hạ của Trần Y Tình không ngờ Tô Mặc Ưu sẽ chơi tiểu xảo. Cơ thể hắn lảo đảo. Lâm Nham nắm đúng thời cơ, lao nhanh đến gần tên thuộc hạ, một kiếm đoạt mạng.
Tên thủ hạ bị đâm thẳng vào ngực, nhìn Lâm Nham chỉ kịp thốt lên: “Đê tiện!” lăn đùng ra chết.
Lâm Nham: “……” Tại sao hắn cảm thấy bản thân vừa đóng vai ác?
Tô Mặc Ưu biết võ nghệ mình thấp kém nên cậu ta biết thân biết phận leo lên xe ngựa chuẩn bị đánh xe. Lâm Nham lập tức gia nhập trận đấu giúp Tô Quân Nhụy đối phó Trần Y Tình. Trần Y Tình quả thật rất khó đối phó, đánh nãy giờ, Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt đều bị thương trong khi bà ta vẫn lành lặn.
Có Lâm Nham giúp sức, Thuế Tử Duyệt cảm thấy tình thế tốt hơn rất nhiều. Trần Y Tình lạnh lùng cười: “Ta đã coi thường các ngươi. Dù kéo thêm người đến giúp, cả bọn cũng kéo nhau đi tìm đường chết thôi!” Dứt lời, bà ta dồn lực tung một chưởng về phía Lâm Nham.
“Lâm Nham cẩn thận, mau tránh ra!” Tô Quân Nhụy hô to.
Lâm Nham theo bản năng muốn tiếp chiêu nhưng vì tiếng hô của Tô Quân Nhụy hắn đã lăn sang một bên né tránh. Có lẽ do tòng quân quá lâu, hắn đã quen tuân theo mệnh lệnh của chủ soái. Đầu hắn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã tuân lệnh Tô Quân Nhụy. Chính vì vậy, hắn đã tự cứu bản thân một mạng.
Tô Quân Nhụy và Thuế Tử Duyệt đều cố ý lấy kiếm chiêu đối địch, chưa từng lấy cứng đối cứng với Trần Y Tình nhưng Trần Y Tình quá lợi hại. Mặc dù hai nàng luôn tìm cách tránh né nhưng vẫn bị chưởng phong mạnh mẽ của Trần Y Tình đánh đến nội thương. Sau khi dồn sức hô to cảnh báo Lâm Nham, Tô Quân Nhụy liền cảm thấy một vị tanh ngọt nơi cổ họng. Cô không kiềm được dòng máu nóng đang cuộn trào. Một ngụm máu tươi được phun ra.
Cứ tiếp tục chịu trận không phải là cách hay. Họ đánh không lại Trần Y Tình, sớm muộn cũng sẽ chết trong tay lão yêu tinh.
Lâm Nham tránh được một mạng nhưng cũng chật vật khốn đốn. Hắn thấy Tô Mặc Ưu đánh xe ngựa chạy đến, vội vàng hô lớn: “Vương gia! Người còn bột không!?”
Tô Mặc Ưu vội vàng đánh xe ngựa xông tới. Lâm Nham tính chơi tiểu xảo, chưa kịp nói hết đã nghe thấy tiếng của Tô Mặc Ưu: “Mau tránh ra!!”
Mọi người lập tức tản ra. Tô Mặc Ưu bất chấp nguy hiểm đứng thẳng trên xe ngựa, liên tục quăng bột về phía Trần Y Tình.
Tức khắc, bột trắng bay đầy trời khiến mọi người đau cả mắt.
Trần Y Tình có võ công cao cường cũng thắng không nổi chiêu rải bột đại pháp của Tô Mặc Ưu. Tránh cũng không tránh được, cả người bà ta đầy bột.
Tô Quân Nhụy thấy toàn thân Trần Y Tình đã dính đầy bột trắng nhưng bà ta vẫn đứng vững. Cô lập tức hét với Tô Mặc Ưu: “Còn nữa không? Vẫn chưa đủ, thêm nữa đi!”
Tô Mặc Ưu nhanh chóng ngồi xuống xe ngựa, nghe vậy liền hét: “Bộ tỷ tưởng là bột mì hả?! Muốn không đệ đem cho tỷ 10 cân?! Hết sạch rồi, đệ xài hết rồi! Còn chưa chịu chuồn lẹ!”
Đám người Tô Quân Nhụy lập tức nhảy lên xe, Tô Mặc Ưu vội vàng đánh xe ngựa đưa ba người kia chạy về phía doanh trại của Thuế Tử Dật.
Xe ngựa chạy như điên. Tô Quân Nhụy ôm ngực ngồi trên xe ngựa nói: “Lão yêu tinh đã trúng độc là cơ hội tốt để gϊếŧ bà ta! Chúng ta trốn làm gì?”
Tô Mặc Ưu vừa la vừa đánh xe: “Gϊếŧ?! Sao mà gϊếŧ? Lão yêu tinh võ nghệ cao cường, mặc dù trúng độc cũng không dễ chết vậy đâu. Còn tỷ và Duyệt Duyệt tỷ chỉ còn nửa cái mạng. Ai sẽ gϊếŧ lão yêu tinh? Chẳng lẽ kêu Lâm Nham? Đó không phải kêu đi gϊếŧ người mà là kêu đi chịu chết!”
Lâm Nham nói: “Do mạt tướng võ nghệ không tinh!”
Tô Quân Nhụy nói: “Thứ bột của cậu quá vô dụng!”
Tô Mặc Ưu mắng: “Trời! Trước khi đến đây, Hoàng huynh đã cho đệ đó! Ngàn vàng khó mua! Tỷ còn chê nó vô dụng?! Tại lão yêu tinh lợi hại quá thôi! Dù có đổi loại bột khác lợi hại hơn cũng vô dụng!”
Tô Quân Nhụy: “……” Cậu chối cũng giỏi lắm!
Thuế Tử Duyệt mệt mỏi hỏi: “Bà ta có đuổi kịp không?”
Tô Mặc Ưu nói: “Yên tâm đi! Tuy lão yêu tinh lợi hại nhưng bột của đệ cũng không vô dụng. Nó có thể giữ chân bà ta. Chút nữa, dược tính sẽ phát huy tác dụng. Nhưng nó không đủ sức gϊếŧ chết bà ta. Chúng ta phải tranh thủ thời gian mau chóng về doanh trại của Tử Dật.” Thuế Tử Duyệt nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy lần này không thể gϊếŧ Trần Y Tình, đúng là đáng tiếc. Giữ lại rừng xanh lo gì không có củi đốt.
Quan trọng là sống sót trở về.