Mọi người thắc mắc là tại sao cha tôi vẫn bám trụ được tới ngày hôm nay, nhờ đứa con gái này đây(lâu lâu phải kể công một chút), nó đã thay bà vợ quá cố của ông ta quán xuyến mọi thứ trong nhà bằng cách bù đầu kiếm học bổng, sau buổi học là đi phục vụ quán phở, tối đến là cắn răng đi làm gia sư cho mấy thằng công tử hách dịch thấy phát ghét. Làm đầu tắt mặt tối mới đủ sức trả tiền lời từ món nợ mà cha tôi vay từ một nhà băng nổi tiếng cho vay nhiều nhưng có lãi suất cao mỗi tháng. Còn món tiền chính thì càng lúc càng tăng lên. Thật đau cái đầu. Hên là tôi được miễn học phí chứ không với cái trường tôi học thì cũng sớm tự tử để thoát nạn rồi.
- Số nợ của cha cô bây giờ lên đến 100.000.000 đồng.
- Hả? 100.000.000? - Cái loa phóng thanh gắn trên miệng tôi làm mọi người trong ngân hàng giật cả mình. - Xin lỗi. Anh không nhầm đấy chứ? Tháng trước mới chỉ có 50.000.000 mà giờ lên đến 100.000.000.
- Cô tưởng là tôi muốn đùa lắm hả? Đã mấy năm hai người không trả nợ cho ngân hàng rồi.
Trời ạ! Thảo nào mấy ngày nay chai trong nhà tôi càng ngày càng nhiều. Cha ơi là cha, thương con một chút không được sao. Hai hàng nước mắt chực tuôn ra.
- Thôi cô nương. Tiền trong đây toàn là giấy không đấy. Tôi biết cô cực khổ trả tiền nợ cho cha nhưng không trách chúng tôi được.
- Hiểu. - Tôi gật đầu, lững thững cầm tờ giấy nợ đi ra ngoài ngân hàng.
Trời trêu người ngay, sao nỡ lòng nào để thân liễu yếu đào tơ như tôi gánh cả một khoảng nợ khổng lồ khi mới chỉ còn đơm nụ chứ. 100.000.000, 100.000.000 có dạy 10 ca trong một ngày cũng không đủ sức để trả món nợ khổng lồ như vậy. Trời ơi, trời ơi.
- Trời ơi! - Tôi trút hết bầu tâm sự vào tiếng hét. - Cha hỡi cha cha nỡ lòng nào để cho đứa con gái này phải lặn lội sớm nắng chiều mưa sáng sớm đi dọn đường, trưa bưng phở tối làm gia sư tàn tạ thế này.
Pẹp. Có cái gì đó ướt ướt ở đầu gối. Tôi nhìn xuống. Hỡi thánh hỡi thần hỡi thiên hỡi địa... Cái quần yêu quý của tôi dính một bệt kem ngay đầu gối. Sao ngày hôm nay xui xẻo ập tới cùng một lúc, thà từ từ để tôi còn thở chứ.
- Cái quần yêu quý của tôi. - Tôi rống lên hãi hùng, mọi người xung quanh ai cũng khiếp vía. - Đứa nào xấc xược. Sao thần May Mắn không thương tôi, đoái hoài tới tôi thế này?
Tôi quay qua quay lại, kiếm đứa nào cầm kem là xử ngay lập tức. Kia rồi, một thằng nhóc đang nhìn tôi như sinh vật lạ, trên tay cầm cái bánh kem còn một tí kem, màu và mùi hoàn toàn trùng với cái thứ làm hỏng quần tôi. Tôi lập tức tóm lấy hung thủ.
- Thằng nhóc kia, mắt mũi để đâu vậy hả? Dơ quần ta rồi thấy chưa.
Cái thằng này, nó bình chân như vại, thản nhiên liếm kem dính trên mép. Tôi phát điên lên được.
- Thằng nhóc kia!
- Bà chị cần gì? - Nó dễ dàng gỡ tay tôi ra, nhảy ra ngoài.
- Đền cái quần cho ta. Mi có biết là ta phải nhịn ăn sáng hai tuần để mua nó không. Mi nỡ lòng nào.
- Đền là được chứ gì? Bao nhiêu?
- 500.000
- Không có tiền. - Nó đáp gọn lỏn.
Tôi hét lớn:
- Về kêu cha mẹ đem tiền tới đây.
- Được, nhà bà chị ở đâu?
- 35 đường Đinh Tiên Hoàng.
- Được, 10 phút sẽ có cái quần mới. Hứa danh dự đấy!
Lúc đó tôi đã hả giận, cũng không muốn làm khó dễ nó làm gì, liền nói:
- Đi đi. Mệt quá!
Không cần biết nó có đi hay không, tôi thẳng bước đi đến chỗ quán phở làm thêm. Một ngày xui xẻo.
[