- Tốt! Ta sẽ tiến xa hơn một chút. – Nó nói. – Đem thịt ra đây!
Tôi mệt mỏi đặt con dao xuống, cố gắng lê chân đến chỗ tủ lạnh mà lôi ra một miếng thịt cỡ ba ký.
- Đây thưa thầy!
- Bây giờ cô cắt thịt xem nào. – Nó mỉm cười.
- Để tôi thử.
Tôi đặt miếng thịt lên tấm thớt, cắt từng miếng nhỏ.
- Cắt theo chiều ngang trước đã. – Nó chỉ tay.
- Ờ.
Tôi trở dao, cắt miếng thịt theo kiểu mấy ông đầu bếp hay làm. Từ từ, từ từ. Cái miếng thịt chết tiệt, sao mà nó dai thế không biết.
- Dai quá!
- Cắt mạnh lên! – Nó nói.
Tôi cố gắng đưa con dao cắt thật mạnh. Xoẹt!
Keng!
- Ái! – Tôi gục xuống.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Gì vậy nhỉ? Không lẽ… Tôi vội vàng chạy đến chỗ Mai xem thử. Mai đang gục xuống, con dao bị rơi và dính đầy máu.
- Mai! – Tôi chạy đến chỗ Mai nâng tay cô ấy lên. – Có sao không?
Trời ơi! Mai bị đứt tay một chỗ khá sâu, lại ngay chỗ tay thuận nữa chứ.
- Không sao… băng bó một lúc là khỏi ngay mà. – Mai cười gượng.
- Đi nào! – Tôi dẫn cô ấy đến chỗ bồn nước rửa tay.
- ----***-----
- Ái! – Mai khẽ kêu lên. – Không sao! Tiếp đi! – Cô ấy mỉm cười.
Đồ bướng bỉnh, bị dao cắt sâu đến thế mà còn cười tươi như hoa. Tôi nhẹ nhàng dùng bông thấm thuốc đỏ để nhẹ trên vết thương của cô nàng. Vết thương sâu lắm, độ nửa phân mà chạy dọc cả bàn tay.
- Vết thương thế này thì không thể cầm dao cắt đồ nữa rồi. – Tôi nghĩ thầm.
- Sao vậy? – Mai nghiêng đầu hỏi.
- Vết thương này thì cô không thể cầm dao được, tối thiểu là 2 tuần sau mới cầm nổi con dao. – Tôi thở dài, băng vết thương cho Mai.
- Hả? Sao có thể như thế được. – Mai ngỡ ngàng.
Tôi im lặng. Biết nói sao đây nhỉ? Cô ấy đã rất cố gắng và kỳ vọng để có một thành tích tốt nhưng sự thật vẫn là sự thật, cô ấy không thể cầm dao được nữa.
- Cậu bịp tôi chứ gì? – Mai hét lên. – Tay tôi vẫn còn ngon lành lắm! Xem nè!
Mai ráng cầm hộp bông băng lên nhưng làm sao mà được. Thấy chưa, mới nâng lên được tí xíu là cô nàng lại khuỵu xuống ngay.
- Đừng có ráng, để tôi lựa lời nói với cố. – Tôi mỉm cười.
Mai hình như vẫn không nghe lời tôi nói, cứ gục xuống.
- ----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
Lựa lời nói thì hay lắm nhưng mọi người sẽ nghĩ là tôi với nó cố tình làm vậy để né tránh, sao có thể chấp nhận được chứ! Cứ nhìn cái tay bị băng là tôi cứ tức điên lên, nếu lúc đó tôi không bị đứt tay thì đâu có như thế. Tức chết đi được!
- Đã nói là không phải lỗi của cô mà sao cứ trở qua trở lại mãi thế. – Nó nằm kế bên cằn nhằn.
- Nhưng…
- Cố tin tôi chưa bao giờ nói dối, không sao đâu! – Nó mỉm cười. - Ngủ đi! Kẻo già.
Nó kéo mớ tóc dài của tôi lại gần rồi nhắm mắt ngủ ngon lành. Tôi xoay lại nhìn khuôn mặt nó lúc ngủ. Thật là vô tư, chẳng giống những lúc đi họp gia tộc về hay trao đổi với phu nhân chuyện gì. Tôi muốn, rất muốn giữ gương mặt này thật lâu, tôi muốn đem lại cho nó những giây phút thật yên bình. Thế mà chính tôi lại là người mà nó lo lắng, suy tư nhiều nhất (có lẽ là sau mẹ nó).
Giá như lúc đó tôi không bị đứt tay thuận thì đâu có… Tôi không chấp nhận! Không chấp nhận!
- Nhất quyết không chấp nhận! – Tôi giơ hai tay lên.
À há, mình còn một tay lành lặn. Sao không thử? Nhưng, nó không phải là tay thuận, cắt tỉa rất khó khăn.
Lòng tôi lại chùn xuống.
Thằng nhóc đột nhiên trở mình, miệng lẩm bẩm:
- Cố lên, Mai ơi!
Tôi mỉm cười. Kệ, không có gì để mất cả, có gì thì đứt luôn hai tay cho có cặp.
- Tôi sẽ cố!
Tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên má Thiên rồi vén chăn ra ngoài.
- Nhà bếp thẳng tiến!
Phải làm bằng được. Quyết tâm!