- Xin lỗi “Mọt sách” nhé! Hồi bữa mình lỡ lời.
- Hả? – Đang ngồi trên chiếc ghế vô cùng thăng bằng tôi cũng bị choáng.
Không phải chứ? Nhỏ “Ve chai” đang cúi đầu xin lỗi tôi chuyện hồi bữa. Thật không thể tin vào mắt mình, tuy nhỏ này biết đúng biết sai thật nhưng cố chấp chưa từng thấy, phải chờ người ta xuống nước mới làm lành dù lỗi sờ sờ là của mình. Nay lại thân hành xin lỗi... Tiêu rồi!
Tôi chạy như bay xuống lầu, miệng hét lên:
- Thông báo! Thông báo! Sắp có thiên tai xảy ra. Mọi người mau về nhà tìm nơi ẩn nấp.
- Khoan đã!
“Ve chai” chạy theo tôi, cố với lấy tay tôi. Nhưng nhỏ chạy sao lại.
Tôi phóng một mạch về nhà. Đóng rầm cửa.
- Xuống hầm! Xuống hầm gấp! Sắp có thiên tai, động đất, lũ lụt xảy ra rồi. – Tôi xách thằng nhóc lên, chạy ra vườn.
Nó nhảy xuống, hét lớn.
- Gì vậy? Đang đôn đốc dọn dẹp.
- Tiêu rồi, thiên tai sắp ập xuống rồi. – Tôi thở hồng hộc, hồi nãy chạy nhanh quá.
- Đừng có xạo, dự báo thời tiết mới hôm qua còn nói trời đẹp mà. Xạo!
- Thật đấy! Sáng nay bla bla... – Tôi kể lại sự bất thường của hôm nay cho nó nghe.
Nó nghe rồi phì cười.
- Thật là... người ta đã xin lỗi thì cô phải chịu khó nghe chứ, ai lại sợ như vậy.
Tôi đỏ mặt, ngượng nghịu.
- Tại nhỏ có bao giờ như vầy đâu? Nay lại...
- Được rồi, được rồi, mai hẵng hay.
- Ờ. Ủa, hôm nay mọi người có vẻ bận rộn nhỉ
Đúng rồi, tôi thấy bác quản gia cứ lăng xăng chạy tới chạy lui đôn đốc. Ai cũng cầm chổi chạy tới một hướng.
- À, mai sẽ có một người quen tới đây gửi con cho ông ấy đi công tác, cô ấy sẽ ở lại đây. – Nó giải thích cho tôi hiểu.
- Cô ấy? – Tôi thấy hơi bực khi nghe cái từ đó.
- Người ở nhờ nhà chúng ta là tiểu thư của tập đoàn Vạn Trang, thân giao của chúng ta. – Nó mỉm cười. – Hôm qua tôi mới gặp cô ấy, cô ấy vẫn xinh đẹp như xưa. – Nó ra vẻ mơ mộng
- Vậy à?
Nó rướn người lên bẹo má tôi, cười nắc nẻ.
- Vợ đừng có ghen, chỉ là bạn thường thôi.
Tim tôi thót lên một cái. Mặt tôi đỏ lên.
- Ai ghen gì chứ? Ăn nói cho cẩn thận đấy!
- ----***-----
Thịch, thịch, thịch. Bình tĩnh nào. Nhỏ “Ve chai” đang tiến đến gần bàn mình. Chuẩn bị nào.
Nhỏ cẩn thận nắm chặt lấy tay tôi, khẽ khàng nói:
- “Mọt sách” cho mình xin lỗi nhé! Hôm nọ lỡ lời.
- Ờ ờ. Bồ... bồ... đừng... – Tôi lắp bắp, nói theo kịch bản đã chuẩn bị sẵn tối hôm qua.
- Chuyện anh Dũng không thể quy là tại bồ được. Cũng tại mình nóng quá. – Nhỏ siết chặt tay tôi, mặt vô cùng thành khẩn.
- Không sao đâu mà. – Tôi thở mạnh.
- Cám ơn.
Ơn trời, tôi nói được rồi.
- Còn chuyện tình cảm giữa mình và anh Dũng... - Nhỏ thở dài – Đã cắt đứt rồi.
- Vậy...
- Nhưng không sao. Mình đã có đối tượng mới rồi. - Mặt nhỏ tươi hẳn lên.
Rầm. Trời ạ! Thảo nào nó chịu làm lành sớm thế. Con nhỏ láu cá này...
- Ai vậy? – Tôi ráng cắn răng để khỏi cắn con nhỏ này.
- Đó là một người tuyệt vời, dũng mãnh, dịu dàng,... - Nhỏ tuôn ra một tràng những từ dùng để tả một chàng trai tuyệt vời.
- Được rồi, được rồi. – Tôi xua tay. - Tốp!
- “Xích thố”! Tới giờ sinh hoạt CLB rồi! – “Atula” khoác bộ võ phục lên vai, gọi tôi.
Tôi lấy vội bộ võ phục trong hộc bàn, chạy theo “Atula”.
- Bye bồ! Mai gặp lại nhé! – Tôi biết rõ là hôm nay không sinh hoạt CLB Tri thức.
- ----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
- Họ tới chưa hả con. – Bà mẹ của tôi sốt ruột nhìn lên đồng hồ.
- Chưa ạ. – Tôi chẳng mong gì.
Ồ, tiếng của quản gia. Họ đến rồi!
- Chào bác ạ! - Tiếng của tiểu thư vẫn dịu dàng, chẳng thay đổi tí nào.
- Trân đấy à? Lâu lắm không gặp cháu lớn quá!- Mẹ tôi âu yếm xoa đầu cô ta.
- Lâu không gặp! Thiên! – Cô ấy nghiêng đầu mỉm cười.
- Dạ! – Tôi cũng cười lấy lệ. – Thưa chị!
Chị ấy hình như có gì đó phật ý, nhíu mày lại.
- Em đang chờ chị hay chờ ai đấy?
Mẹ tôi hiểu ý, mỉm cười.
- Con đừng có buồn, nó đang ngóng vợ đấy mà. – Bà xoa đầu tôi như đứa trẻ. (Tự tin quá, mấy tuổi rồi?)
- Vợ? - Chị ấy mở mắt tròn xoe.
- Ừ. - Mẹ quay qua tôi, mỉm cười. – Con cứ lo,con bé nói sinh hoạt CLB xong về nhanh mà.
Nói thì nói vậy chứ ruột tôi lo lắm, kể từ khi Mai bị bắt cóc đến giờ có đến hàng trăm kẻ muốn đem cô ấy ra doạ tôi đổi lấy tập đoàn. Bọn vô lương ấy chẳng biết tiếc mạng người là gì.
Tiếng chuông gọi cửa. Về rôi!
- Tôi về rồi đây! – Mai mỉm cười với tôi.
Cô ấy không bị gì cả, tốt quá!
- Hôm nay học có vui không? – Tôi hỏi.
- Buổi tập tuyệt vời, hôm nay thượng đài tôi thắng đủ hai mươi chầu kem. – Cô ấy mỉm cười đắc thắng - Tội nghiệp nhỏ “Atula” nó khóc dữ lắm, thua đủ mười ván.
Đúng là cao thủ.
- À, nghe nói hôm nay có người đến ở trọ, đâu? – Mai hớn hở mở cửa phòng khách bước vào.
- ----***-----
- Con về rồi đây! – Tôi vẫy tay với phu nhân.
- Con về rồi à? Giới thiệu với con, đây là tiểu thư tập đoàn Vạn Trang. – Phu nhân đưa tay qua.
Trông đẹp quá nhỉ, cái lưng này chắc cỡ tuổi tôi thôi.
- Chào cậu, hân hạnh làm quen.
- Đây là con dâu tương lai nhà bác đấy! – Phu nhân thêm vào.
- Chào bạn! - Tiểu thư quay mặt lại.
Cái mặt quen quen. Hình như nó thiếu cái gì đó...
Nhưng có lẽ nhỏ tinh mắt hơn tôi.
- “Mọt sách”?
Đúng rồi! Thiếu hai cái miểng chai. Nhỏ này sao hôm nay lại ở đây thế này?
Chú thích: Tâm trạng hai nhân vật chính dạo này phức tạp cho nên phải thêm lời kể của Dương Nhất Thiên nữa.