• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ráng lên nào, ráng lên nào. Tôi cố gắng dùng tay trái đưa con dao vào vị trí chính xác của củ cải. Cũng may nhờ tôi chăm tập võ mà tay trái cũng mạnh ngang tay phải nhưng nó cứ ngược ngạo thế nào. Nãy giờ hơn ba tiếng đồng hồ chỉ cắt được ba củ cải được đẹp mắt tí xíu. Cạch, lại xéo nữa rồi.
- Không sao! Tiếp tục! – Tôi đưa cánh tay đã mỏi nhừ cầm con dao lên cắt tiếp.
Sao không được vậy nhỉ? Chắc phải có bí quyết gì đó mới cắt thành thạo được.
Tôi bèn chạy đến chỗ điện thoại, bấm số của “Atula” (Atula nấu ăn đạt điểm cao nhất lớp) hỏi xem thử bí quyết trình bày món ăn.
- Alô… - Giọng nói còn ngái ngủ vang lên bên kia đầu dây.
- “Atula” hả? “Xích thố” đây! – Tôi nói.
- “Xích thố” hả? - Nhỏ cười hì hì. - Biết mấy giờ rồi không hả? Không cho người ta ngủ sao? - Nhỏ hét lên.
Tôi cố gắng chịu trận một chút. Độ năm phút, nhỏ nguôi xuống, tôi hỏi:
- Nè, làm cách nào mà bồ trình bày món ăn đẹp được vậy?
- Hả, sao bữa nay bồ lại hỏi chuyện đó. - Giọng nó có vẻ ngạc nhiên.
- Nhiều chuyện, không nói, đây cho một bản “Con heo đất” bây giờ. (tôi hát bài đó dở nhất, dở nhất chứ không phải là dở đâu, nên nhỏ sợ lắm)
- Thôi thôi, để đây bày cho. - Nhỏ hắng giọng. – Lúc trình bày món ăn, cứ suy nghĩ về người mình muốn nấu cho thưởng thức nhất rồi tưởng tượng khuôn mặt người đó khi thưởng thức các món ăn, mình sẽ có thể trình bày một món ăn cực ngon.
- Cho ví dụ đi!
Nó thở dài:
- Bồ thông minh lắm mà.
- Nói!
- Ví dụ như hồi đó đây kiểm tra công nghệ bài gọt vỏ quả cà chua, đây đã nghĩ đến khuôn mặt của mẹ khi ăn món ăn có trang trí quả cà chua đó. Còn giờ… - Đến đó nó ngập ngừng - giờ thì đây nghĩ đến anh Sơn. Nói chung là nghĩ rằng mình sẽ nấu và trình bày món ăn cho người mình yêu quý nhất thì chắc chắn sẽ thành công 100%
- Cám ơn! – Tôi cúp máy một cái rụp.
Bí quyết trình bày… Khuôn mặt người mình yêu quý nhất khi thưởng thức món ăn ư?
- ----***-----
Hai ngày nay cứ thế, tối tối là tôi vén chăn xuống bếp luyện tập. Nhờ siêng năng, nay tôi có thể dùng tay trái cắt rau dễ dàng dù chưa thuần thục cho lắm nhưng đã có những bước tiến khá xa. Có điều cũng tại thế mà tôi bị mất ngủ, phải ngủ bù vào ban ngày. Và điều đó khiến cho thằng nhóc sinh nghi.
- Sao dạo này cô hay ngủ trưa thế? Bình thương đâu có vậy. – Nó nhíu mày hỏi tôi.
- Đâu, đâu có sao.
Tim tôi thót lên. Cái thằng nhóc này thông minh lắm, càng nói càng lộ.
- Tôi ngủ đây! – Tôi đắp chăn ngủ một giấc.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Lạ thật! Bình thường phải xem sách đến mười một giờ khuya mới ngủ còn sáng dậy lúc năm giờ luyện võ. Sao lần này lại hoàn toàn trái ngược. Đã vậy còn than thở ê ẩm cánh tay trái nữa. Không lẽ…
Tôi vội vàng chạy xuống bếp coi thử. Bếp vẫn còn nguyên, chẳng có gì xê dịch cả.
- Nguỵ trang kỹ thật. Nhưng còn một sơ hở.
Tôi đến chỗ tủ lạnh, mở ngăn đông lạnh thức ăn coi thử. Quả nhiên… túi rau, thịt, cá đã giảm đi một nửa. Vậy là tối nào cô nàng cũng xuống đây luyện tập. Nhưng tay thuận bị thương rồi tập luyện thế nào được nhỉ? Chẳng lẽ dùng tay trái à?
- Cái đồ cứng đầu, đã bảo là không sao mà.
Tối nay phải xem thử cô nàng làm sao đã.
- ----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
Tôi quay qua. Mắt nó nhắm nghiền, có tiếng ngáy khe khẽ. Tốt rồi. Tôi vén chăn, lén xuống bếp tập luyện.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Tôi đưa tay qua, thấy trống trống. Biết là cô nàng xuống bếp rồi nên tôi cũng xuống bếp. Tới bếp, tôi thấy cửa bếp đóng kín, không khe hở để nhìn. Công nhận là sau này cô nàng theo ngành công an theo dõi tội phạm hợp đấy. Tôi không chịu thua.
Tôi chạy một vòng ra sau nhà, tới chỗ vườn hoa. Tôi nhìn xung quanh tìm cái đó. Xem nào… cách chậu mai trung tâm ba bước chân. Đây rồi! Tôi vạch bụi cỏ dại ra, sờ sờ xem cái nút màu đỏ. Tách! Một đường hầm mở ra. Tôi bước xuống.
Mai mới về nhà nên không biết đến cái này. Đây là căn hầm bí mật của biệt thự, tất cả mọi hoạt động của con người đều được theo dõi ở hầm này và hầm này thông với tất cả mọi phòng ốc trong biệt thự. Đây là nơi tuyệt mật, chỉ có người thừa kế và con dâu đích được cấp thẻ khoá tức là trong nhà bây giờ chỉ có tôi, mẹ và sau này là Mai được vào. Cha giao thẻ khoá cho tôi lúc tôi khoảng 8 tuổi.
Tôi chạy tới phòng điều khiển. Tôi đưa thẻ khoá vào khe, cửa lập tức mở ra.
Tôi bật màn hình theo dõi ở phòng bếp lên xem thử.
Mai quả nhiên là đang tập cắt rau ở đó. Cô nàng dùng tay trái để luyện tập. Trông khó khăn lắm! Chốc chốc Mai lại cắt trúng tay phải nhưng chỉ ôm tay một chút thôi rồi tiếp tục tập tiếp, không một lời than thở, không một tiếng oán trách. Mai lúc nào cũng thể hiện khuôn mặt quyết tâm, không phải là miễn cưỡng. Mai tiến bộ lắm, biết tỉa rau rồi.
- Oái!
Tôi nhìn lên màn hình. Mai tiếp tục cắt nhầm vào tay phải. Mặc dù vậy cô ấy vẫn mặc, chỉ sát trùng chút xíu rồi tiếp tục cầm dao tập tiếp. Mai vẫn cố gắng. Vì tôi ư?
- Đồ ngốc! – Tôi thở dài. – Sao lại thế?
Không thể bỏ mặc cô nàng được. Tôi ấn cái nút trên chiếc ghế bành da. Tiếng bíp nhận lệnh vang lên. Nền nhà nổi lên hai đường trượt, các bánh xe của chiếc ghế tự động trượt lên đó, đến đường hầm thông với phòng bếp. Gần đến chỗ, nền nhà nâng chiếc ghế lên cao, nền nhà của phòng bếp phía trên mở ra cho chiếc ghế lên trên. Tôi đặt chân lên nền của phòng bếp, chiếc ghế sẽ tự theo đường cũ về lại phòng điều khiển.
Mai đang ở đó, quỳ trên nền nhà (vì vết cắt hồi nãy khá sâu), quay lưng về phía tôi. Vai cô ấy run lên nhưng không hề thốt ra một lời than thở.
Thông minh, đáng yêu, cứng đầu và luôn kiên trì, đó chính là một trong vô số lý do tôi yêu cô ấy.
- Này! – Tôi đập vai Mai.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Tôi giật mình, quay ra sau. Nó, nó đang đứng đó, nhìn tôi, im lặng.
- Sao cậu lại tới đây được? Tôi khoá cửa rồi mà.
Nó mỉm cười.
- Bí mật.
- Vậy là… cậu thấy hết rồi phải không?
Nó gật đầu.
Tôi không còn lời nào để nói nữa. Chỉ cúi đầu chờ một cơn thịnh nộ kinh hoàng giáng xuống đầu thôi. Tôi nói:
- Muốn nói gì thì nói đi!
Nó im lặng. Tay nó khẽ động đậy. Chắc sắp sửa ký đầu tôi đây. Tôi đành nhắm mắt chịu trận chứ tay còn lành lặn đâu mà đánh trả nữa.
- Có đau không?
Trái ngược với dự đoán của tôi, nó nâng tay tôi lên, quan sát vết thương. Nó dịu dàng hỏi:
- Có đau lắm không?
- Không? – Tôi lắc đầu nguây nguậy.
Nó ký nhẹ vào đầu tôi.
- Không đau cũng phải đi băng bó. – Nói rồi nó dẫn tôi đi băng bó vết thương.
- ----***-----
Khác với lần trước, lần này nó chấm thuốc rất nhẹ nên ít thấy rát hơn. Hôm nay sao tự nhiên tôi cảm thấy nó quá dịu dàng, cứ tưởng đang gặp một người đồng trang lứa chứ không phải là thằng nhóc thua mình năm tuổi. Có điều con trai độ tuổi tôi chắc cũng không bằng một góc của nó. Khoan đã, tôi đang nghĩ cái quái quỷ gì thế này? Dừng lại! Tại nãy giờ cả hai cứ im lặng nên mới vậy.
- Xin lỗi. – Nó mỉm cười buồn bã.
Tôi ngạc nhiên. Người đáng xin lỗi là tôi kia.
- Xin lỗi vì đã để cô phải luyện tập một mình. – Nó thở dài. – Xin lỗi.
- Tôi mới là người cần phải nói thế. – Tôi nói.
Nó tiếp tục băng bó cho tôi. Chuyên nghiệp thật đấy, thoăn thoắt chút xíu mà đã xong mấy cái vết thương.
- Cám ơn! – Tôi mỉm cười.
- Cố lên!
Tôi hăng hái xắn tay áo lên, nói:
- Đương nhiên rồi! Tôi sẽ cố gắng hết sức!
- Đưa tay đây! Tôi cho thần chú cho!
Tôi tò mò, đưa tay trái cho nó. Nó khẽ cười, nâng tay tôi lên và… hôn nhẹ lên đó.
- Cô sẽ thành công thôi, tôi biết mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK