Coi, Thiên ngủ say chưa kìa. Trong túi áo của Thiên vẫn còn dải lụa màu vàng tôi hay dùng để cột tóc. Thiên là một người phi thường. Việc lái ca nô ra đón tôi nghe có vẻ đơn giản, sự thực là một kỳ công. Không ai bị thương nặng thế mà vẫn lái ca nô ra biển và không ai bắt được cảm giác từ xa cả. Thiên… Tôi nắm chặt tay Thiên, thì thầm vào tai Thiên:
- Cám ơn cậu. Tôi…
- ----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
- Cuối cùng tôi cũng tìm được cô. – Tôi ôm chặt Mai.
- Thiên…
- Về nhà nào!
Mai nắm lấy tay tôi. Rụt rè. Cô ấy ngập ngừng:
- Thiên à… tôi…
- Sao kia?
- Thiên! Em yêu anh!
- Hả? – Tôi giật mình.
May quá! Thì ra chỉ là một giấc mơ. Có điều, sao lại mơ như thế vào lúc này? Thú thật, tôi đã từng trực tiếp thổ lộ với Mai nhưng tôi rất sợ cái ngày cô ấy trả lời. Sợ kinh khủng. Nếu Mai nói vậy thật, tôi không biết làm sao cả. Chuyện ở nghĩa trang chỉ là trả lời gián tiếp, tôi đã một phen đứng tim, giờ Mai trả lời trực tiếp chắc tôi chỉ có nước chạy.
- Thiên…
- Oái! – Tôi hét lên.
- Cậu dậy rồi à? – Mai mỉm cười. – Hôm nay là ngày tháo băng lần cuối đấy.
Hoá ra đêm qua Mai lại nắm tay tôi suốt đêm. Thảo nào mơ như thế.
Một tuần lễ trôi qua, chân của Mai lành hẳn, Mai thi triển khinh công trên mái nhà dễ như trở bàn tay. Tôi cũng có thể đi đứng bình thường, còn một đợt tháo băng nữa là xong.
- Tôi đưa cậu xuống nhé! – Mai nói.
- Ừ.
Tôi nắm tay Mai, cùng bước xuống lầu. Ông quản gia kéo ghế cho tôi và Mai ngồi. Mẹ tôi nhìn tôi, trông bà khá hài lòng:
- Con khoẻ hẳn rồi đấy.
- Dạ.
- Thưa cậu chủ, hồi nãy cậu Đặng có gọi điện, hẹn cậu ra nghĩa trang. – Ông quản gia nói.
- Thế à?
Sau chuyện ở ngoài biển, Giang Phách đã xử phạt nghiêm khắc hơn 50 người trong dòng họ Đặng tội thích khách trưởng tộc, tương đương với tội phản tộc. Chồng của cô Hạnh Dung cũng có dính líu nên bị rút vốn ở công ty, nhỏ Hạnh Thuý bị từ hôn thẳng thừng. Ba ngày trước, Giang Phách tuyên bố ký hôn ước với chị Trần Ánh Tuyết, trái ngược với dự đoán, cuộc hôn nhân này rất được mọi người hoan nghênh, ai cũng bảo chị Ánh Tuyết là người hiền thục, xinh đẹp lại tài năng, lựa chọn như thế là hợp lý.
Tôi gật đầu:
- Được rồi! Bác nhắn với cậu ta là sau khi thay băng xong, con sẽ đến ngay.
- Tôi hiểu. – Bác quản gia liền đi gọi điện, nhắn lại lời hồi nãy.
Tôi hỏi Mai:
- Cô có đi không?
- Không. – Mai trả lời thẳng thừng. – Tôi có việc.
Trả lời thẳng thừng. Hôm nay sao kỳ vậy nhỉ? Tôi có linh cảm chẳng lành.
- Ờ, không sao. Một mình tôi đi cũng được.
- Nhưng thăm mộ xong, con nhớ rủ Giang Phách tới chơi nhé. - Mẹ tôi mỉm cười. – Lâu lắm thằng bé không lại chơi.
- Dạ.
- ----***-----
- Lâu lắm chúng ta không nói chuyện bình yên như thế. – Tôi nói.
Giang Phách nói:
- Lỗi của tôi. Xin lỗi.
Tôi phẩy tay:
- Mọi chuyện đã qua, chúng ta lại là bạn chứ? – Tôi đưa tay ra.
- Bạn tốt bụng quá!
Giang Phách bắt tay tôi. Một tình bạn được hàn gắn, Tiểu Huệ làm chứng. Đã hai năm nay tôi luôn ao ước có được ngày này, cuối cùng đã thành hiện thực. Chúng tôi bắt tay nhau rất lâu. Tôi mỉm cười mãn nguyện.
- À, hôm nay anh có quà cho em đây! – Giang Phách quay qua nói với Tiểu Huệ.
- Anh cũng vậy.
Tôi đặt bó hoa huệ trắng lên mộ em như thường lệ. Giang Phách nói:
- Quà của anh hôm nay đặc biệt hơn mọi hôm.
Giang Phách lấy từ trong bọc giấy một món quà cực kỳ đặc biệt cho em gái: một cành mai vàng. Giang Phách đặt cành mai lên mộ Tiểu Huệ, gãi đầu:
- Thông cảm nhé em, mùa hè mai không có nở, anh tặng em hoa lụa vậy.
- Sao bạn lại dùng hoa mai?
Giang Phách nói:
- Bạn đã được một bông hoa mai sưởi ấm trái tim mình, mình hy vọng cành mai này cũng sưởi ấm cho trái tim của Tiểu Huệ.
Tôi cũng đồng tình với Giang Phách:
- Hoa mai là sứ giả của nắng ấm mà.
Nhưng rồi Giang Phách lại giữ nguyên dáng vẻ đáng ghét ban đầu:
- Nhưng với Giang Phách này, hoa tuyết vẫn là cảnh đẹp nhất.
Đương nhiên, vợ là nhất mà. Không trách cậu ta được. Tôi không giận.
- Vợ bạn đâu Giang Phách? – Tôi hỏi.
- À, cô ấy không đi, bảo rằng phải đến nhà bạn có việc. Chân đã khỏi rồi.
- Vậy… giờ đến nhà mình chơi nha, mẹ mình mong lắm.
- Ừ.
- ----***-----
- Mừng thiếu gia về nhà, mừng cậu Đặng đến chơi. – Ông quản gia mở cửa cho chúng tôi.
Giang Phách bước chân vào nhà tôi hơi ngập ngừng. Tôi mỉm cười, nắm tay cậu ta, kéo một mạch từ ngoài cổng vào trong nhà làm Giang Phách hét toáng lên. Một tay nắm Giang Phách cho cậu ta khỏi run, một tay tôi gõ cửa thật lớn:
- Tôi về rồi đây!
Bụp! Pháo hoa? Từng tua kim tuyến tuôn xuống trước sự ngỡ ngàng của tôi. Bên trong đại sảnh có đầy đủ mọi người: mẹ tôi, chú Hoàng, chị Vân, chị Trân, anh Sơn, Anh Tuấn cùng toàn thể mọi người trong biệt thự, ai ăn mặc cũng đẹp, trên tay có một cái hộp bọc giấy bóng kính buộc ruy-băng.
- Chúc mừng sinh nhật cậu Thiên! - Chị Tuyết đi ra chào đón tôi.
- Ánh Tuyết? – Giang Phách giật tay tôi ra. – Sao cô lại ở đây?
Chị Tuyết mỉm cười:
- À, hôm qua Mai có gọi cho tôi qua đây để giúp một số chuyện, sẵn ăn tiệc luôn. Cô ấy dặn là cậu cũng đến chung vui nên… ăn mặc cho đẹp vào.