.
.
.
Trong sương mù dày đặc, một chiếc xe buýt cũ nát đang chậm rãi lái dọc theo con đường mênh mông vô bờ.
Trong xe buýt tổng cộng có 7 người, ba nữ, bốn nam.
Bọn họ ngồi trên xe, cách cửa sổ xe, nhìn sương mù dày đặc ngoài cửa sổ, biểu tình không đồng nhất.
Nghi hoặc, mê võng, sợ hãi.
.
.
Nhưng trừ cái đó ra, sắc mặt của bọn họ đều tái nhợt như nhau.
Dường như ở trên đường, bọn họ đã trải qua chuyện đáng sợ gì vậy.
Chiếc xe buýt này cứ đi thẳng ra trước, cho đến khi tới ngoài một căn biệt thư cổ xưa lại lỗi thời, mới rốt cục dừng lại.
Chung quanh biệt thự bị sương mù dày đặc bao phủ, cả vật thể đen kịt, thần bí mà quỷ dị.
Cửa xe mở ra, tựa hồ đang nói cho các hành khách bên trong biết.
.
.nên xuống xe.
7 người trên xe chậm rãi xuống xe, bọn họ quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong con ngươi mang theo một tia sợ hãi không nói ra được.
Bởi vì, chỗ ngồi của tài xế trên chiếc xe buýt này, vị trí vốn nên tồn tại một tài xế.
.
.
lại rỗng tuếch.
Đúng vậy, chiếc xe buýt này.
.
.
không có tài xế.
Theo một hành khách sau cùng xuống xe, cửa xe buýt tự động đóng lại, sau đó lại khởi động, thẳng đến biến mất ở chỗ sâu trong sương mù dày đặc.
.
.
7 người đứng ở ngoài biệt thự đen thui, nhìn lẫn nhau, nhìn thấy thần sắc cực kỳ khó coi trên mặt đôi bên.
“Đi thôi.
.
.”
“Tôi nghĩ, chúng ta đã không có sự lựa chọn nào khác.”
Thời điểm mấu chốt, một người đàn ông cao ốm trong đám người đã mở miệng, anh mang một cái mắt kính có khung bằng gỗ màu nâu đậm, trên mặt mũi thanh tú hiện ra lãnh tĩnh không giống người khác.
“Phải.
.
.
phải đi vào thật sao?”
Giọng của cô gái xinh đẹp đeo khuyên tai vàng run lên.
Cô mặc rất hở, nên rất lạnh.
Hai tay ôm cánh tay, không ngừng ma sát.
“Vạn nhất bên trong.
.
.
không an toàn thì sao?”
Những người khác trầm mặc.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng, đây là trò đùa dai nào đó, hoặc là một số người nào đó chuyên môn mời bọn họ quay tiết mục.
.
.
Nhưng, khi bọn họ phát hiện trên xe buýt căn bản cũng không có tài xế thì đều lâm vào sợ hãi thật sâu!
Tuy rằng mọi người đều đã từng là người kiên định với chủ nghĩa duy vật, nhưng mà lúc trước có phát sinh chút chuyện.
.
.
thực sự quá không thể tưởng tượng nổi!
“Cho nên, cô muốn đi vào trong sương mù sao?”
Ninh Thu Thủy hít sâu một hơi, nỗ lực để cho mình biểu hiện bình tĩnh.
Kỳ thực tim của anh đập rất nhanh.
Từ sau khi anh nhận được bức thư thần bí, đi tới cái chỗ này, tổng cộng chưa tới một tiếng đồng hồ.
Nhưng trong một tiếng đồng hồ này, lại thực sự trùng kích thế giới quan của anh quá lớn!
“Cô đã quên, trước đó ở ngã tư đường kia, có một tên mập tự nhảy xe rồi sao?”
Nhắc tới người mập mạp kia, trong con ngươi xinh đẹp của cô gái, lập tức tràn ngập ra sợ hãi lớn lao!
Chân của cô mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững!
Lúc đầu, trên xe buýt có tổng cộng 8 người.
Sau khi tất cả mọi người ngủ, đột nhiên xuất hiện trên xe buýt.
Trong đó có một người mập mạp, trên đường vẫn hùng hùng hổ hổ, nói nhất định là một tiết mục thương mại vô lương, muốn mời bọn họ để làm một chương trình thực tế.
Người mập mạp kia không nhịn được nói, điện thoại di động của bọn họ khẳng định bị đổi rồi, trên thực tế tài xế xe đang lái xe buýt ở dưới chân bọn họ, cảnh tượng sương mù dày đặc chuyên môn chế tạo từ các loại như băng khô.
.
.
Cuối cùng, ở lúc xe buýt tạm dừng ở một ngã tư đường, người mập mạp kia trực tiếp mở cửa sổ xe ra, nhảy xuống, một mình đi vào trong sương mù dày đặc.
.
.
Chuyện phát triển đến một bước này, cũng còn xem như là bình thường.
Nhưng mà, khi mọi người đi tới ngã tư đường kế tiếp, lại phát hiện trên đèn tín hiệu giao thông bị sương mù dày đặc bao phủ có cái gì đang bay.
.
.
Theo xe buýt chậm rãi tới gần, bọn họ mới nhìn rõ, thứ vẫn lay động trên đèn tín hiệu giao thông kia.
.
.
Rõ ràng là da người máu dầm dề của người mập mạp rời đi lúc nãy!
Tấm da kia bị lột hoàn chỉnh, thậm chí mọi người còn có thể thấy biểu tình vặn vẹo cực độ kinh khủng của người mập mạp kia nữa, như là trước khi chết nhìn thấy chuyện đặc biệt đáng sợ gì vậy!
Mà trên cột đèn tín hiệu giao thông, không ngừng chảy một mảng máu tươi đỏ thắm!
Một màn này, trực tiếp để mọi người trên xe sợ choáng váng!
Có người không tin tà, lại kéo cửa sổ xe, vì vậy một mùi máu tươi để người ngửi được chỉ muốn nôn cứ bay khắp xe như vậy.
.
.
.
.
Nhắc tới người mập mạp kia, sắc mặt của mọi người đều hết sức khó coi, thậm chí có người bắt đầu nôn khan.
“.
.
.
Nếu không người nào dám đến gần mảnh sương mù dày đặc kia, chúng ta đây chỉ có thể tiến vào căn biệt thự màu đen này.
.
.”
Ninh Thu Thủy hít sâu một hơi.
Danh Sách Chương: