Lưu Thừa Phong nói đến chỗ này, cả người bỗng nhiên ngơ ngẩn, ông lẩm bẩm nói:
“Tiểu ca, ý của cậu là.
.
.
bà ngoại của cô gái nhỏ kia, chính là Nguyễn thần bà trong thôn?”
Ninh Thu Thủy nói rằng:
“Không sai.”
“Mẹ của cô gái nhỏ là con gái của Nguyễn thần bà, khi còn bé tất nhiên lớn lên ở trong thôn, khẳng định cô ta biết chút gì.
.
.
Mà thân thể của Nguyễn thần bà bỗng nhiên chuyển biến xấu, phỏng chừng cũng không phải tật bệnh gì dẫn đến, mà là có liên quan đến quỷ trong thôn!”
“Tôi đoán, trong sợi dây ở phía sau cánh cửa máu đầu tiên của chúng ta, Kỳ Vũ thôn này đã.
.
.
Mất khống chế!”
“Những con quỷ cất oán niệm cực độ này, đều đang tìm Nguyễn thị báo thù!”
Lưu Thừa Phong vừa nghĩ tới cái tràng diện kia, liền không nhịn được hít một hơi khí lạnh:
“Mụ nội nó… bộ tộc Nguyễn thị này rốt cuộc đã làm ra chuyện gì để người người oán trách, có thể tạo ra lệ quỷ đáng sợ như vậy?”
Sau đó, ông lại như suy nghĩ hiểu rõ cái gì.
“Người nữ quỷ da người trước ở Phương Tấc đường gặp phải kia muốn chúng ta dẫn đi… Không phải là Nguyễn thần bà chứ? !”
Bạch Tiêu Tiêu có chút vui mừng vỗ vỗ vai của Lưu Thừa Phong.
“Chú râu rậm được a, có đầu óc rồi!”
Lưu Thừa Phong không nói gì.
“Cho nên kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?”
“Trực tiếp đi tìm Nguyễn thần bà, buộc bả đi Phương Tấc đường sao?”
Ninh Thu Thủy lắc đầu.
“Trong thôn này có nhiều lệ quỷ muốn giết tộc nhân Nguyễn thị như vậy, nhưng bọn họ vẫn còn sống thật tốt, nghĩ đến phải có chút bản lĩnh lợi hại, không dễ dàng đối phó như thế.”
“Trước hết vẫn phải nghĩ xem nên xử lý người bỏ tấm bảng này vào phòng của chúng ta thế nào đi…”
Hai người đều biết anh nói là Đường Kiều.
“Còn có thể xử lý thế nào, ả phá chúng ta thế nào, chúng ta phá lại ả thế nấy!”
“Quay đầu lại chúng ta giấu toàn bộ tấm bảng vào trong phòng của ả, cũng để buổi tối ả thể nghiệm thử tư vị bị quỷ để mắt tới!”
Lưu Thừa Phong ghét ác như thù, vừa nhắc tới Đường Kiều, đó là tức cành hông.
“Bất quá tôi vẫn có một điểm không rõ, ả giúp một NPC để phá chúng ta, rốt cuộc có chỗ tốt gì?”
“Chúng ta chết nhiều, càng không có người giúp ả tìm kiếm đầu mối sinh lộ, không phải ả sẽ càng thêm nguy hiểm sao?”
Đối mặt với nghi vấn của Lưu Thừa Phong, Bạch Tiêu Tiêu giải thích:
“Cửa máu có ẩn dấu hai quy tắc rất kỳ quái, đầu tiên là khi người tử vong trong một cánh cửa máu vượt qua 90% nhân số tiến vào, như vậy, độ khó của nhiệm vụ cửa máu sẽ suy giảm đại phúc độ, sự hạn chế ra tay của quỷ bên trong với người cũng sẽ tăng nhanh, tựa như vừa chỗ Phương Tấc đường đó, nếu như chỉ còn lại có một mình Thu Thủy sống, con nữ quỷ da người kia sẽ không dễ dàng động thủ với anh ta, cần phải có một điều kiện kích hoạt trước và điều kiện đó là không dễ để kích hoạt.”
“Quy tắc ẩn dấu thứ hai chính là, trong cửa máu… Phải thấy máu!”
“Nếu có một người lợi hại, tìm được sinh lộ ở trước khi tất cả mọi người chưa chết… Như vậy, sinh lộ này sẽ ngẫu nhiên giảm số người được bảo vệ, quỷ trong phó bản sẽ ngẫu nhiên lựa chọn tối đa 1/10 số người để gi ết chết!”
“Cuối cùng chính là cơ chế bồi thường, nếu như trong một cửa máu cuối cùng chỉ có một người sống đi ra… Vậy người đó tất nhiên sẽ nhận được một quỷ khí cửa máu tặng!”
Những lời cuối cùng này vừa ra, Ninh, Lưu hai người lập tức đổi sắc mặt!
“Ích lợi thật lớn thúc đẩy, chuyện điên cuồng hơn nữa cũng sẽ có người làm.”
Bạch Tiêu Tiêu tựa hồ thấy nhưng không thể trách với thứ này.
“Đây cũng chính là vì sao bên trong phó bản người tổ đội cơ hồ đều hai ba người cùng một quỷ xá kết đội, anh rất hiếm thấy được người ở thế lực khác tổ hợp thành một đội ngũ.”
“Về phần bỏ những tấm bảng gỗ vào trong phòng của Đường Kiều cũng không phải không được.”
“Bất quá trên cửa của ả có khóa, chúng ta phải nghĩ biện pháp mở khóa.”
Lúc này, Lưu Thừa Phong cười hắc hắc.
“Không cần phiền phức như vậy, tìm cây sắt mỏng nhỏ là được, cái khác giao cho tôi.”
Hai người có chút kinh ngạc nhìn ông.
“Chú còn biết cái này?”
Tựa hồ Lưu Thừa Phong cảm thấy ánh mắt của hai người có dị dạng.
Vội ho một tiếng:
“Trước hết phải nói rõ, môn tài nghệ này là năm đó sư phụ dạy cho tôi, tôi cũng chưa từng dùng nó để làm chuyện xấu… Hơn nữa hiện tại là xã hội pháp chế, lấy bản lãnh của tôi có thể ăn cơm đã dư dả, căn bản không cần mạo hiểm phiêu lưu làm loại chuyện này.”
Hai người gật đầu, rất nhanh bọn họ tìm được rồi một cây sắt mỏng nhỏ, giao cho Lưu Thừa Phong, chỉ thấy ông bẻ cong cây sắt, biến thành hình dạng kỳ quái, sau đó ba người đi tới trước cửa phòng của Đường Kiều, xác nhận chung quanh không có người gì xong, một phen thuần thục Lưu Thừa Phong c ắm vào, ba người liền nghe khóa truyền đến tiếng vang nhỏ.
Cửa… Mở rồi.
Danh Sách Chương: