“Không phải, đây là đang làm gì? Khởi nghĩa sao?”
Lưu Thừa Phong bị bức tranh này làm cho hồ đồ.
Bạch Tiêu Tiêu lại xề gần bức tranh, vươn đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ma sát, trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia hồ nghi.
“Không đúng lắm, các anh nhìn kỹ bối cảnh của bức tranh này xem…”
Hai người nghe vậy, cũng phát hiện bối cảnh trên bức tranh có chút… Vô cùng thê lương.
“Mặt trời chói chang nhô lên cao, thảm thực vật chết héo, dòng suối nhỏ khô cạn…”
“Đây là… Đại hạn? !”
Lưu Thừa Phong kinh hô một tiếng.
Ninh Thu Thủy tựa hồ nghĩ tới điều gì, lẩm bẩm nói:
“Người lương thiện chảy khô máu, biến thành cam lộ…”
…
Trong nháy mắt đó, Ninh Thu Thủy cảm giác phía sau lưng không ngừng bốc hàn khí.
Anh mơ hồ cảm thấy, trận đại hạn năm đó, có khả năng trong thôn xảy ra chuyên rất kinh khủng.
.
.
Ngay khi Ninh, Bạch hai người chăm chú quan sát bức tranh, Lưu Thừa Phong lại đi tới một bên, tra nhìn xem chú giải của bức tranh.
“Quả nhiên là đại hạn.
.
.
Di, các vị mau đến xem!”
Tựa hồ Lưu Thừa Phong phát hiện cái gì, biến sắc, kêu hai người cạnh bức tranh.
Hai người lập tức tới, đợi bọn họ thấy phương hướng Lưu Thừa Phong chỉ, đều hơi bị sửng sốt.
Nơi đó.
.
.
Dĩ nhiên xuất hiện một cái tên mới.
Quảng Tu.
“Cũng họ Quảng? Có thể có quan hệ với Quảng Xuyên hay không?”
Nhãn thần của Ninh Thu Thủy hơi sáng, cấp tốc xem chú giải của bức tranh này.
Ý đại thể của chú giải là ——
Khoảng chừng hơn một trăm hai mươi năm trước, Kỳ Vũ thôn đại hạn ba năm, suối khô, không chỉ có là hoa mầu thất thu, ngay cả hoa cỏ cây cối trên núi đều hoàn toàn chết héo.
Khi đó, nguồn nước của cả thôn đều dựa vào một cái giếng cổ tiền nhân đào ra.
Nhưng sau đại hạn đó là nạn đói, mắt thấy người trong thôn chết đói càng ngày càng nhiều, các thôn dân liền có một số đi tới trong nhà lúc đó một danh viên ngoại duy nhất trong thôn Quảng Tu, muốn mượn Quảng Tu một ít lương thực dư để ăn.
Nhưng sau khi những người đó đi, cũng không có trở lại nữa.
Những thôn dân khác phát giác dị dạng, vì vậy liền lặng lẽ đến ngoài cửa nhà Quảng Tu, ghé vào trên tường phát hiện Quảng Tu lại gi ết chết các thôn dân đi nhà bọn họ mượn lương thực, băm cho cho ăn!
Chuyện này sau khi bị lộ ra ngoài, các thôn dân của toàn bộ thôn tức giận!
Ở dưới sự hướng dẫn của một vị trung niên tên là Nguyễn Khai Hoàng, thôn dân đang giết vào trong nhà Quảng Tu, Quảng Tu bị chém nát tại chỗ, vợ và con lại bị giam giữ vào trong Yên Vũ miếu.
Yên Vũ miếu là miếu cầu mưa Quảng Tu tập kết người và tài vật cả thôn tu kiến, hàng năm các thôn dân dâng cống phẩm lên, khẩn cầu thổ địa hàng năm mưa thuận gió hoà.
Nhưng trên thực tế, tòa miếu kia chỉ là thủ đoạn dùng để vơ vét của cải của Quảng Tu.
Nhắc tới cũng kỳ, đêm Quảng Tu bị chém nét, bầu trời đã mưa xuống một trận.
Yên Vũ miếu bị sét đánh một cái, cháy.
Có người thấy lửa kia ở bị mưa to tưới không chỉ không có tắt, trái lại càng cháy càng vượng, vì vậy vợ và con của Quảng Tu đã bị chết cháy ở trong Yên Vũ miếu.
Các thôn dân đều nói, đây là lão thiên gia mở mắt, ác nhân bị trời phạt.
Cuối cùng, các thôn dân ở dưới sự hướng dẫn của Nguyễn Khai Hoàng, dần dần khôi phục sinh hoạt an ổn.
Hậu nhân vì kỷ niệm cống hiến của Nguyễn Khai Hoàng đối với Kỳ Vũ thôn, đã dùng hoàng kim đúc một pho tượng bản nhỏ, cùng xây dựng một từ đường cho ông.
Như trên, chính là chú giải của toàn bộ nội dung.
“Xem ra, người cầm lưỡi liềm trong tay trên bức tranh chính là Nguyễn Khai Hoàng rồi, người bị trói trên mặt đất chính là con trai của Quảng Tu và vợ con của ổng.”
“Nói như vậy.
.
.”
Ninh Thu Thủy lập tức lấy bài vị trong tay ra, nhìn hai chữ Quảng Xuyên phía trên, hơi lộ ra kích động nói:
“Quảng xuyên.
.
.
sẽ không phải là đứa con bị chết cháy kia của Quảng Tu chứ?”
Bạch Tiêu Tiêu gật đầu phụ họa.
“Đại khái là vậy.”
Lúc nói chuyện, cô tựa hồ phát hiện cái gì, trong miệng phát ra một tiếng ‘Di’, đạc bộ đi tới trước mặt chú giải, ánh mắt trên dưới quan sát một phen, lại từ trên người móc ra một cái đèn pin nhỏ chiếu một cái, âm thanh bỗng nhiên nghiêm túc không ít:
“Phía sau chú giải này có cái gì!”
Ninh, Lưu hai người nghe vậy, lập tức tiến lên trước.
“Vật gì vậy?”
Ánh sáng trong con ngươi của Bạch Tiêu Tiêu chớp tắt bất định.
“Không rõ ràng lắm, nhưng trong vách tường phía sau chú giải có một mảnh không gian lớn.”
“Các anh.
.
.
tránh ra chút trước.”
Hai người biết cô muốn làm gì, Lưu Thừa Phong trừng mắt ngăn cản nói:
“Chị Bạch, cô không nên làm bậy nha, không phải ông cụ quét rác trước kia đã nói những thứ này không thể động loạn sao?”
Bạch Tiêu Tiêu lãnh tĩnh nói:
“Yên tâm, trong lòng tôi đều biết.”
Thấy cô cố chấp như vậy, hai người đều lui về phía sau vài bước, Bạch Tiêu Tiêu cũng không chút khách khí nào, từ trong túi móc ra mấy đồng xu, cô từ trong đó chọn lựa ra một đồng xu, khảy ở trên khung vuông của chú giải một hồi, ốc phía trên liền bị mở ra!
Danh Sách Chương: