“Bảy ngày sau, đó là thần miếu tế hội mỗi năm một lần trong thôn, đến lúc đó, tất cả mọi người trong thôn sẽ tham gia, các vị cũng có thể cùng nhau tham gia… Tuy rằng người bên ngoài các vị không tin những thứ này, thế nhưng cầu một chúc phúc, cũng không có chỗ xấu.”
Ông giản đơn dặn dò mọi người một số việc, sau đó dẫn mọi người đi phía nơi chiêu đãi.
Toàn bộ quá trình, trên mặt người phụ trách tên Hầu Không này đều treo một dáng tươi cười.
Dáng tươi cười kia rất cạn rất nhạt, nhưng nhìn qua… Thật là quỷ dị.
Ninh Thu Thủy chỉ là nhìn thoáng qua, đã cảm thấy cả người sợ hãi.
“Nơi này chính là căn phòng của các vị, điện và nước nóng đều là cung cấp 24h, trong thôn cũng tồn tại một ít quy củ, hy vọng các vị vẫn nên tận lực tuân thủ.”
“Thứ nhất, trong thôn có cấm đi lại vào ban đêm, nửa đêm 12am đến hừng đông 6am, tốt nhất không nên ra cửa.”
“Thứ hai, núi phía sau thôn là chỗ thần miếu, bởi chuẩn bị cho tế tự, nơi đó hiện tại không cho phép người ngoài tiếp cận.”
“Thứ ba, nếu như các vị ở trong thôn gặp chuyện kỳ quái gì, có thể đi tìm Nguyễn thần bà.”
Nói xong những thứ này, Hầu Không cũng không để ý mọi người có vấn đề hay không, xoay người vội vã đi xuống lầu.
Ninh Thu Thủy cách cửa sổ đại sảnh, thấy Hầu Không đi vào cánh rừng đen rậm rạp kia, sau đó… Cũng không đi ra nữa.
Sau khi lấy lại tinh thần, anh bắt đầu kiểm tra chỗ ở của mình.
Tuy rằng nơi chiêu đãi nhìn qua cũ nát, trên sàn nhà gỗ và cửa gỗ tất cả đều là vết rạn, nhưng bên trong gian phòng dọn dẹp coi như sạch sẽ.
Ninh, Lưu, Bạch ba người bởi vì lúc phát chìa khóa đã đứng chung một chỗ, cho nên căn phòng cũng liền nhau.
Bên trong gian phòng, Ninh Thu Thủy nhìn thoáng qua đồng hồ vang tích tắc ở trên đỉnh đầu.
Ba giờ chiều.
Cách giờ ăn cơm chiều còn có một đoạn thời gian.
Anh đi một vòng trong gian phòng của mình, phát hiện giường và trên mặt đất đều rất sạch sẽ, tường cũng rất mới rất trắng, nhưng trong không khí, thủy chung để lộ ra một mùi… bị đốt cháy.
Hình như, có vật gì đang cháy.
Lúc này, Ninh Thu Thủy bỗng nhiên lại cảm thấy trong túi có chút ấm áp, theo bản năng anh lấy tay sờ mó, lại là khối huyết ngọc kia.
Ninh Thu Thủy nhìn, huyết ngọc nằm ở trong lòng bàn tay mình… đang tản ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt!
Một màn này, anh cũng không xa lạ gì.
Trước đây bọn họ ở trong biệt thự phía sau cánh cửa máu đầu tiên, con nữ quỷ váy đỏ lầu hài kia chỉ cần tới gần căn phòng của bọn họ một chút, huyết ngọc đang treo sẽ tản mát ra ánh sáng đỏ!
Trong nháy mắt, thân thể của Ninh Thu Thủy căng thẳng!
Lẽ nào, trong phòng của anh… Có đồ không sạch sẽ sao?
…
Vừa nghĩ tới trong phòng của mình, có một thứ đồ bẩn nhìn không thấy đang chính một nơi bí mật gần đó đánh giá bản thân, Ninh Thu Thủy đã thấy nổi da gà cả người!
Anh lặng lẽ rời khỏi phòng, đi tới trên hành lang.
Cảnh tượng có thể để cho tóc gáy của anh dựng ngược đã xuất hiện.
.
.
Huyết ngọc b ắn ra ánh sáng đỏ trong lòng bàn tay không chỉ có không có tắt.
.
.
Thậm chí phát sáng rực rõ!
“Khỉ gió!”
Ninh Thu Thủy nhịn không được âm thầm văng tục.
Anh cầm huyết ngọc đi lòng vòng một chút, bất an nội tâm càng đặc hơn!
Bởi vì thì anh rất nhanh phát hiện, chỉ cần ở trong nơichiêu đãi, hồng ngọc này sẽ b ắn ra ánh sáng!
Lẽ nào.
.
.
Toàn bộ nơi chiêu đãi đều không sạch sẽ sao?
Anh trầm ngâm chỉ chốc lát, lập tức tìm được Bạch Tiêu Tiêu và Lưu Thừa Phong, gọi bọn họ vào trong phòng, cũng đóng cửa phòng lại.
Sau đó, Ninh Thu Thủy móc huyết ngọc ra, đặt ở trước mặt hai người.
“Ai, đây không phải cái khối ở trong phó bản đầu tiên của chúng ta sao.
.
.
Chóa móa! Vì sao nó đang phát sáng? !”
Trên mặt Lưu Thừa Phong đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chuyển biến thành kinh khủng.
Ông nhớ lại thượng nữ quỷ trong cánh máu môn thứ nhất, quan sát bốn phía các ngõ ngách của căn phòng.
Nhưng cũng không có thấy vật gì đáng sợ.
“Đừng tìm nữa.
.
.”
Ninh Thu Thủy lắc đầu, sắc mặt cũng biến thành nghiêm túc không ít.
“Chỉ cần ở trong nơi chiêu đãi, huyết ngọc này sẽ phát sinh ánh sáng.”
Nói xong, anh lại cùng nhận chân giải thích với Bạch Tiêu Tiêu ở bên cạnh nơi phát ra và hiệu quả của huyết ngọc một chút.
Sau khi Bạch Tiêu Tiêu nghe xong, cau mày.
Môi đỏ mọng của cô khẽ mở:
“Cái nơi chiêu đãi này quả thật có vấn đề.”
Nói xong, Bạch Tiêu Tiêu quan sát bốn phía phòng của Ninh Thu Thủy một phen, ánh mắt tập trung ở trên giường gỗ.
Giường gỗ được người tỉ mỉ dọn dẹp qua rồi, tương đối sạch sẽ, ngay cả trong một ít góc nhỏ ở đầu giường đều không có rơi xuống, nhưng.
.
.
Chỉ thấy Bạch Tiêu Tiêu vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng xẹt qua mặt đất dưới giường, sau đó trên ngón tay dính một lớp bụi dày, còn có một chút.
.
.
lông tóc.
“Nhìn thấy không?”
Danh Sách Chương: