• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Làm sao vậy?”
Ninh Thu Thủy thấy ông rốt cục yên tĩnh, thuận miệng hỏi một câu.
Cái trán của Lưu Thừa Phong rịn ra mồ hôi lạnh:
“Tôi cảm thấy hình như có vật gì nhìn chằm chằm tôi, nếu như, tôi còn tiếp tục làm chuyện này nữa.

.

.”
Ông không có tiếp tục nói hết.
Nhưng lòng Ninh Thu Thủy đã biết rõ.
Hiển nhiên, quy tắc ở trong biệt thự, lầu hai tách biệt với những tầng lầu khác.
Nếu như bọn họ mạnh mẽ muốn truyền tin tức từ lầu hai xuống lầu một hoặc tầng trệt.

.

.


Đó chính là phá hủy quy tắc của thế giới phía sau cửa máu, sẽ gặp bất tường đáng sợ!
“Ai, cái này, bọn họ thực sự là chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

.

.”
Lúc nói chuyện, ông thở dài, ngồi xuống sát bộ hài cốt bên cửa sổ kia, từ trong tay nó lại cầm lấy quyển nhật ký kia, lật ra một hồi rồi nói:
“Tiểu ca.

.

.

cậu nói quái vật phía ngoài kia đến tột cùng là thứ đồ chơi gì?”
Ninh Thu Thủy suy nghĩ một chút.
“Nhìn ghi chép từ trong quyển nhật ký, người đàn bà kinh khủng phía ngoài kia, chắc có quan hệ với bà ngoại của cô gái nhỏ, hơn nữa phụ mẫu của cô gái nhỏ nhất định biết cái gì.”
“Nhưng cụ thể là tình huống gì, chúng ta đã không được biết rồi.”
“Có thể, chờ chuyện này kết thúc, chúng ta trở về có thể hỏi người đàn ông mặc âu phục kia thử.”
Lưu Thừa Phong gật đầu.

.

.
Trong ba ngày còn lại, bọn họ đều ở trong căn phòng này ăn ăn uống uống.

Cũng may thức ăn nước uống đều tương đối sung túc, duy trì sinh kế không là vấn đề gì.
Về phần hai người sống sót dưới lầu, rốt cục vẫn không có chống được qua ba ngày sau cùng.
Ban đêm ngày thứ ba, sau khi Tiết Quy Trạch cũng bị nữ quỷ trong biệt thự g iết chết cũng ăn tươi, chỉ còn lại Nghiêm Ấu Bình tinh thần tan vỡ ở trong sợ hãi cực độ.
Cô chạy ra khỏi biệt thự, trốn vào trong màn mưa, kết quả không cần nói cũng biết.
Lưu Thừa Phong cảm thấy có chút khó chịu.
Dù sao những người này cũng từng cùng nhau ở chung một đoạn thời gian, hơn nữa bọn họ cũng không phải người xấu gì.

Nhưng loại khó chịu này rất nhanh thì theo biến mất thời gian.
Nửa đêm ngày thứ năm, hai người ngủ say, bị tiếng kèn xe ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên làm giật mình tỉnh giấc.
Hai người cấp tốc đứng dậy, đứng ở cửa sổ, nhìn ra ngoài màn mưa
Chỉ thấy một xe buýt dừng ở bên ngoài biệt thự, đang bóp kèn.
Chiếc xe buýt này, hai người rất quen thuộc.
Chính là chiếcngày đó đưa bọn họ vào trong sương mù dày đặc!
“Ai! Xe tới! Xe tới!”
“Nhưng… Tiểu ca, chúng ta làm sao ra ngoài a? !”
Lưu Thừa Phong nhìn xe buýt đứng ở cửa biệt thự cũ nát, vừa mừng rỡ kêu hai tiếng, nhưng vừa quay đầu lại, vui sướng nội tâm liền bị một trận băng lãnh tưới tắt!
Ông thấy, người đàn bà váy đỏ cao gầy kinh khủng kia lại đứng ở cửa của bọn họ, thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm bọn họ!
Tựa hồ người đàn bà này cũng biết, hai người bọn họ muốn đi ra ngoài.
“Phải mau chóng nghĩ biện pháp!”
“Chiếc xe buýt kia tuyệt đối sẽ không chờ chúng ta quá lâu!”
Mâu quang của Ninh Thu Thủy thước động, tìm kiếm công cụ.
Ngay khi anh suy tính muốn dỡ xuống thanh tháp trên cửa sổ xuống, lão thái thái vẫn nằm ở hai bên trái phải lại mở miệng nói chuyện.
Mặc dù thanh âm của bà thập phần yếu ớt, nhưng hai người gần, hay là nghe thấy bà đang nói cái gì.
“Các hậu sinh… đẩy tôi ra ngoài đi…”
Hai người chậm rãi cúi đầu, nhìn lão thái thái.
Biểu tình trên mặt lão thái thái bình tĩnh một cách không ngờ, nhãn thần cũng khôi phục thanh minh ngắn ngủi.
Tựa hồ sau khi ở trong dằn vặt lâu dài, bà đã muốn kết thúc đây hết thảy.
“Lúc nó… ăn đồ… sẽ không có biện pháp làm những chuyện khác…”
“Đẩy tôi ra ngoài… nhân lúc nó ăn tôi… Các cậu nhanh chóng đi… Vĩnh viễn không nên trở về…”
Lưu Thừa Phong trợn mắt nói:

“Như vậy sao được… con mẹ nó, tiểu ca, cậu thực sự đẩy bả lão thái thái ra ngoài a? !”
Ninh Thu Thủy trả lời:
“Đẩy, chết một người.”
“Không đẩy, chết cả ba.”
Lão thái thái cũng cười nói:
“Cậu ta nói đúng…”
“Tôi… Cũng sẽ không… Trách các cậu… Sống… Với tôi mà nói… Thật sự quá đau khổ…”
“Các cậu coi như làm một chuyện tốt… Giúp tôi… Giải thoát đi…”
Lưu Thừa Phong nghe vậy, cũng không lòng dạ đàn bà nữa, cắn răng, cùng Ninh Thu Thủy đẩy lão thái thái ra bên ngoài tới trước mặt nữ quỷ váy đỏ kia!

Nguyên bản nữ quỷ váy đỏ không chuẩn bị ăn lão thái thái, bởi vì còn cần giữ lại để nó tiếp tục câu cá.
Nhưng đã hai ngày nó không có ăn uống gì… Thật sự không cách nào nhẫn nhịn thịt đưa đến bên mép nữa!
Chỉ thấy nó cầm dao nĩa trong tay, hung hăng đâm vào ngực bụng của lão thái thái, sau đó là tràng diện cực kỳ tàn nhẫn, thấy Lưu Thừa Phong buồn nôn một trận…
“Đi mau!”
Ninh Thu Thủy kéo huyết ngọc ở trên bệ cửa sổ cùng, Lưu Thừa Phong mạnh xẹt qua bên cạnh nữ quỷ đang đại khoái đóa di!
Băng lãnh thấu xương kia, theo ánh mắt oán độc của nữ quỷ phóng ra, để chân người mềm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK