Edit: Ly Ly
Beta: Manh Manh
Trong viện nghiên cứu Kinh Thị, Sở Ngự đang làm thí nghiệm.
Thí nghiệm này do chính Sở Ngự xin tự mình làm, hoàn toàn từ một mình hắn tham dự.
Mà lúc này đây vào giai đoạn mấu chốt của thí nghiệm, chỉ cần đưa vào số liệu vừa mới tính toán xong, mà mô hình không bị sụp xuống, như vậy cuộc thí nghiệm tốn thời gian 5 năm này liền tính là thành công, điều này cũng có nghĩa là nghiên cứu của nhân loại về vật lý sẽ tiến thêm một bước dài.
Sở Ngự đã liên tục công tác ba ngày, ba ngày này, hắn không bước ra khỏi phòng thí nghiệm một bước, linh cảm tới không thể hiểu được, rồi lại làm hắn phấn khởi không thôi.
Đưa vào số liệu đo lường đã được tính toán tốt, Sở Ngự hít sâu một hơi sau đó ấn xuống nút xác nhận.
Lượng tính toán quá lớn, Sở Ngự gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, đồng tử lập loè cực độ hưng phấn, không chớp mắt.
Giải toán kết thúc, trên màn hình xuất hiện từng sợi mỏng như chỉ, chúng nó phía sau nối tiếp phía trước quấn quanh ở bên nhau, cấu thành một bức họa cuộn tròn mỹ lệ, đó là mô hình đẹp nhất mà Sở Ngự từng gặp qua, hắn nhịn không được duỗi tay sờ sờ màn hình.
Theo sau Sở Ngự cảm thấy một trận choáng váng, đại não vận động với tốc độ cao trong thời gian dài khiến hắn cảm thấy mỏi mệt xưa nay chưa từng có, cho dù thí nghiệm đã thành công, cũng không thể giảm bớt được bao nhiêu.
Sở Ngự đi đến cửa chính bên trái phòng thí nghiệm, cầm lấy điện thoại ở bên trên, gọi cho một dãy số.
Thời gian chờ đợi đặc biệt lâu, thân thể làm việc quá tải khiến hắn cảm thấy tức ngực, đại não choáng váng, đây là điềm báo đột tử, Sở Ngự cũng không biết, tại sao bản thân còn chưa lâm vào hôn mê, hắn cần cấp cứu.
“Nơi này là bệnh viện Nhân Dân 1 ở Kinh Thị, xin hỏi ngài cần giúp đỡ gì?” Một đạo giọng nữ truyền đến từ ống nghe bên kia.
Âm thanh Sở Ngự có chút chột dạ, nhưng hắn vẫn rõ ràng biểu đạt trạng thái của mình: “Xin chào, tôi là Sở Ngự, trạng thái thân thể hiện tại của tôi vô cùng không tốt, liên tục công tác ba ngày, không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng có ăn cơm, hiện tại tôi xuất hiện choáng váng, các triệu chứng như tim đập nhanh và ù tai, nhóm máu A, không có lịch sử dị ứng thuốc, tọa độ là số 962, khu Minh Sơn, đường Minh Kinh Hồ, Kinh Thị.”
Sở Ngự vừa mới nói xong, người ở đầu dây bên kia liền trả lời: “Tốt, Sở tiên sinh, chúng tôi hiểu tình huống của ngài, xe cứu thương đã xuất phát.”
Nói xong liền gác máy, rốt cuộc Sở Ngự nói địa điểm kia, chính là toàn bộ Kinh Thị chỉ đứng sau viện nghiên cứu Kinh Thị có hệ thống bảo vệ đặc biệt hoàn thiện nơi các lãnh đạo quốc gia sinh sống, mỗi nhân viên bên trong viện nghiên cứu đều là tài phú thật lớn của quốc gia.
Treo điện thoại, Sở Ngự ấn xuống hệ thống cảnh báo.
Hiện tại hắn đã xuất hiện hiện tượng tim đập nhanh, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, trước khi ý thức tan rã, Sở Ngự nhìn thấy cửa phòng thí nghiệm mở ra, sau đó hắn liền ngất đi.
Thời điểm Sở Ngự tỉnh lại lần nữa có chút giật mình đối với cảnh tượng trước mắt, đây không phải là bệnh viện Kinh Thị mà hắn quen thuộc, vách tường được làm bằng xi măng, dưới thân giường bệnh cũng cứng bang bang, mấu chốt là hiện tại hắn không cảm giác cơ thể có triệu chứng như mệt mỏi.
Vừa định ngồi dậy làm quen một chút tình huống, đại não liền truyền đến một trận đau đớn bén nhọn, ngắn ngủi vài phút, trong đầu liền hiện lên từng chút một 19 năm qua của nguyên thân.
Mặc dù chỉ có ngắn ngủi vài phút, Sở Ngự lại cảm giác được dài lâu xưa nay chưa từng có, đau đớn bén nhọn kia, như có người dùng kim châm đâm lên trên miệng vết thương, bén nhọn, đau đớn, gian nan.
Tiếp thu xong ký ức nguyên thân, điều này cũng để hắn hiểu rõ bản thân xuyên không vào một quyển tiểu thuyết đã đọc qua lúc trước, điều này khiến cho Sở Ngự cảm thấy một tia không thể tin tưởng, không có nguyên nhân nào khác, Sở Ngự là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, đối với loại sự tình như xuyên không trọng sinh này, hắn không tin, nhưng hiện tại thế giới quan của hắn đã chịu chấn động……
Sau một thời gian ngắn thất thần, Sở Ngự khôi phục trở lại, tuy là không biết tại sao lại xuyên không vào một quyển sách, nhưng hắn vẫn tiếp nhận sinh mệnh lần thứ hai này, mặc dù không biết nguyên thân đã đi đến đâu.
Trong trí nhớ nguyên thân giả bệnh để đến bệnh viện trốn tránh làm việc nhà nông, còn lo liệu giấy chứng minh nằm viện, không nghĩ đến vừa nằm xuống trong chốc lát Sở Ngự liền đến nơi này, nguyên thân cũng không biết tung tích…… Ở trong đầu kêu gọi vài tiếng, sau khi không có ai đáp lại, Sở Ngự cũng liền tiếp nhận hiện trạng, bất luận như thế nào, còn sống sẽ tốt hơn là đã chết, huống hồ nếu nguyên thân vẫn còn, như vậy những ngày lành tiếp theo của gã cũng sắp kết thúc, nữ chủ trọng sinh sẽ bày ra một loạt trả thù đối với gã, cho đến khi nguyên thân tử vong.
Sở Ngự đỡ trán, sửa sửa tình tiết tiểu thuyết trong đầu.
Quyển tiểu thuyết kia là do một vị trợ lý mới tới viện nghiên cứu viết, nguyên tác đem Sở Ngự viết vào trong sách, hơn nữa còn đem hắn đắp nặn thành một tên tra nam, bị nữ chủ trọng sinh trả thù, một nhân vật pháo hôi bị phán tội lưu manh và cuối cùng bị bắn chết.
Tiểu thuyết tên là 《Trọng sinh thập niên 70 truy phu vội》, câu chuyện kể về nữ chủ Tô Điềm Điềm kiếp trước bởi vì bất mãn với cha mẹ đã định thân cho bản thân khi còn bé, bị chính hảo tỷ muội Thẩm Liên Hoa tẩy não, coi trọng thanh niên tri thức trong thôn tân xuống nông thôn, thanh niên tri thức kia lớn lên trắng nõn, nhìn qua nho nhã lễ độ, một phen đối lập, càng thêm không muốn gả cho đối tượng đính hôn Thẩm Kiến Quốc.
Dưới sự giật dây bắc cầu của Thẩm Liên Hoa, Tô Điềm Điềm đã thông đồng một chỗ cùng với thanh niên tri thức Sở Ngự vừa mới xuống nông thôn, cũng chính là nguyên thân.
Nhưng nguyên thân đã nhìn qua quá nhiều cô nương xinh đẹp, Tô Điềm Điềm ở trong mắt nguyên thân cũng chỉ là một thiếu nữ nông thôn hơi có chút điểm tư sắc mà thôi, nguyên thân đương nhiên không có sinh ra tình cảm đối với nàng, chỉ lừa gạt Tô Điềm Điềm cho gã ăn, giúp gã làm việc mà thôi……
Kiếp trước Tô Điềm Điềm bị nguyên thân lừa thân lừa tâm, cuối cùng sau khi khôi phục kì thi đại học, nguyên thân thi đậu đại học vỗ vỗ mông rời đi, nhưng Tô Điềm Điềm không cam lòng, lấy hết tiền trong gia đình đi lên kinh đô tìm nguyên thân, thời điểm nguyên thân nhìn thấy Tô Điềm Điềm nàng đã biến thành bộ dáng của một người phụ nữ trung niên, nhặt rác ở trong thùng rác…… Rõ ràng chỉ mới hơn 30 tuổi, thoạt nhìn còn muốn già hơn so với phụ nữ trung niên 50 tuổi, nguyên thân tùy tiện ném chút tiền liền mang theo vợ và nhi tử rời đi.
Tô Điềm Điềm nản lòng thoái chí, tích cóp tiền mua vé xe về nhà, ai biết lại bị đại ca đuổi ra khỏi nhà.
Nguyên lai lúc trước sau khi nàng lấy hết tiền trong nhà một mình đi Kinh Thị, mẹ nàng lo lắng cho nàng, mỗi ngày tâm thần đều không yên, cuối cùng trong lúc làm việc không chú ý, bị rắn độc cắn, cuối cùng không thể cứu chữa trở về.
Ba nàng cũng một đêm bạc đầu, cuối cùng bị bệnh phổi, không có tiền trị kéo dài hai năm rồi cũng đi…… Chịu đả kích lớn Tô Điềm Điềm chậm rãi đi đến cửa thôn, gặp Thẩm Kiến Quốc lái xe về nhà thăm viếng, nghe người trong thôn nói Thẩm Kiến Quốc phát tài.
Nguyên lai khi Thẩm Kiến Quốc lái xe cho nhà nước tích cóp được chút tiền, thời điểm cải cách mở cửa từ bỏ chén cơm tài xế này, xuống biển làm buôn bán.
Hiện tại sinh ý làm rất lớn, trở thành ông chủ lớn, hơn nữa rất đau lòng tức phụ.
Hai mắt đẫm lệ trong mông lung, Tô Điềm Điềm phát hiện thê tử của Thẩm Kiến Quốc chính là hảo tỷ muội lúc trước của mình Thẩm Liên Hoa.
Lúc này Tô Điềm Điềm hiểu rõ hết thảy, nguyên lai cuộc đời của bản thân lại là một chuyện cười, rõ ràng hạnh phúc dễ như trở bàn tay, lại bị hai tên cặn bã huỷ hoại, nhưng bọn hắn vẫn sống tốt như vậy, nàng chịu không nổi kích thích, nhảy sông.
Tỉnh lại một lần nữa trọng sinh trở về năm 1975, trước khi mọi chuyện chưa bắt đầu.
Ngay sau đó, nàng triển khai một loạt trả thù đối với nguyên thân, đầu tiên là thiết kế nguyên thân cùng Thẩm Liên Hoa thượng C* (chỗ này mình cũng không biết dịch thế nào -.-), sau đó báo cáo nguyên thân lên mặt trộm lương thực trong đại đội, dâm loạn tiểu cô nương trong thôn…… Cuối cùng nguyên thân vào ngục giam, bị bắn chết.
Mà Thẩm Liên Hoa cũng bị đuổi ra khỏi thôn, bị bắt đi khu đèn đỏ, cuối cùng chết do HIV.
*Nguyên văn đây: 先是设计原身和沈莲花上了C
Thoát khỏi hai kẻ thù kiếp trước, Tô Điềm Điềm liền bắt đầu nghiệp lớn kiếm tiền của mình, dựa vào việc làm đồ ăn vặt, tích góp được một ít tiền vốn, quốc gia cải cách mở cửa đương thời kinh doanh biển trở thành một thế hệ doanh nhân nổi danh, cùng nam chủ Thẩm Kiến Quốc hạnh phúc ở bên nhau, cuối cùng còn sinh một đôi long phượng thai, cả đời mỹ mãn.
Mặc dù chuyện xưa thoạt nhìn thực vả mặt, nhưng Sở Ngự lại cảm thấy nữ chủ rất ghê tởm, trợ lý lúc trước hướng hắn tỏ tình bị hắn cự tuyệt sau đó viết xuống quyển sách này giống như nữ chủ chán ghét nhân sinh.
Sở Ngự kiếp trước (hiện đại) tuy rằng đã 37, lại không kết hôn, cũng không yêu đương, hắn cũng không có tính toán tìm một người nào đó để lập gia đình.
Lúc trước khi trợ lý thổ lộ hắn tự nhận là rất uyển chuyển hơn nữa còn kiên định biểu đạt sự cự tuyệt, nhưng không biết trợ lý kia lại nghĩ như thế nào, cư nhiên đem cữu cữu của nàng đến uy hiếp hắn, nói nếu không đồng ý, vậy kinh phí để làm thí nghiệm của hắn sẽ bị khấu trừ, muốn hắn thức thời.
Sở Ngự không biết điều gì đã cho nàng dũng khí, cuối cùng Sở Ngự chỉ có thể báo cáo tình hình cho giám đốc, sau đó người trợ lý này liền không còn xuất hiện nữa.
Lại một lần nghe thấy tên vị trợ lý, là khi trợ lý mới tới đưa cho hắn một kiện hàng, nói là xx chuyển giao, kêu anh nhất định phải mang cho Sở Ngự, tân trợ lý để kiện hàng đi qua kiểm tra an ninh phát hiện không có dị thường liền đưa cho Sở Ngự.
Trong gói là một quyển sách, chính là quyển 《Trọng sinh thập niên 70 truy phu vội》, Sở Ngự xuất phát từ tò mò, xem quyển sách kia.
Sau khi xem xong mới nhìn đến kết cục của người trùng tên trùng họ với bản thân trong tiểu thuyết liền bị ngạnh một chút, nhưng Sở Ngự cũng không quá chú ý đến chuyện này, để trợ lý đem quyển tiểu thuyết ném xuống sau đó liền đầu nhập vào thí nghiệm một lần nữa.
Hiện tại mới nhớ ra, vẫn còn một chút không thoải mái về sinh lý và tâm lý.
Sở Ngự đứng dậy đi xuống từ trên giường bệnh, hắn dự định trở về Thẩm gia truân, rốt cuộc nguyên thân là giả bệnh, hơn nữa nơi này là bệnh viện huyện thành, nguyên thân là đến tìm quan hệ để mở bệnh án giả, rốt cuộc bệnh viện lớn một chút mức độ tin cậy tương đối cao, mang nó trở về đại đội đóng dấu cũng dễ dàng hơn một ít, không dễ dàng bị vạch trần.
Hiện tại trở về, nói không chừng có thể chạy trở về trước khi trời tối.
Sở Ngự không định tìm quan hệ làm giả bệnh án, dự định thanh toán phí liền rời đi.
Ai biết, mới vừa đi đến cửa bệnh viện, liền nhìn thấy đại đội trưởng Thẩm gia truân Thẩm Minh cùng một ít tiểu tử trẻ tuổi của Thẩm gia truân.
Chỉ thấy bọn họ nâng một tên thiếu niên từ trên máy kéo xuống, người nọ đã hôn mê bất tỉnh, một cái cẳng chân bày ra mức độ quy tắc uốn lượn bất thường, trên trán tất cả đều là máu……
“Bác sĩ, bác sĩ, cứu mạng a, mau đến cứu con tôi”.
Thẩm Minh vừa mới kêu xong, ba người y tá tràn ra từ bệnh viện, đem người thiếu niên kia nâng vào.
Sở Ngự cách bọn họ một khoảng không xa, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy nước mắt hiện lên trong mắt Thẩm Minh, nam nhân trung niên ở độ tuổi 50, vì nhi tử, lập tức phá vở tất cả, lại không thể cố nén nước mắt, loại tình huống này Sở Ngự nhìn thấy rất nhiều rất nhiều, nhưng cũng đã hơn mười mấy năm chưa gặp qua……
Theo thiếu niên càng ngày càng xa, Sở Ngự cũng dần dần đem thiếu niên tưởng tượng trong đầu tương xứng cùng với thanh niên vừa mới đến kia.
Nếu muốn hỏi tại sao lúc trước Sở Ngự lại muốn xem hết quyển sách kia, Sở Ngự sẽ không chút do dự cho ra đáp án, bởi vì bên trong có một người, làm Sở Ngự cảm thấy cảm động.
Hắn sinh ra cảm tình khác thường đối với một người trong sách, hắn cảm thấy đau lòng với những gì đã xảy ra với thanh niên bên trong, thiếu niên kia là Thẩm Kiêu.
Rõ ràng sẽ có một tương lai rất tốt, lại bị nữ chủ trả thù, cuối cùng gãy chân, mắt mù.
Mặc dù cuối cùng đôi mắt hồi phục thị lực, nhưng chân lại vĩnh viễn mất đi, cả người trở nên tối tăm, mẫn cảm, yếu ớt.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Sở Ngự sinh ra ác cảm đối với nữ chủ Tô Điềm Điềm, Sở Ngự có thể lý giải Tô Điềm Điềm trả thù nguyên thân cùng Thẩm Liên Hoa, lại không thể tiếp thu nàng thương tổn một người vô tội, chỉ bởi vì người thiếu niên tên Thẩm Kiêu kia mắng nữ chủ vài câu khi nữ chủ cùng nam chủ từ hôn, khiến cho một người thiếu niên có tương lai rất tốt tiếp nhận nhiều thống khổ như vậy, Sở Ngự cảm thấy ghê tởm đến cực điểm..
Danh Sách Chương: