Tiếng loảng xoảng vang lên, xe lửa tiến vào quỹ đạo, bên ngoài cửa sổ cỏ cây rậm rạp, giọt sương chiết xạ ánh mặt trời, tỏa sáng lấp lánh.
Từ khi Thẩm Kiêu lên xe lửa, ý cười trên mặt chưa từng mất đi, mặt mày giãn ra, có thể nhìn ra tâm tình cậu rất tốt. Sở Ngự nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, thấp giọng dò hỏi, "Muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Thẩm Kiêu lắc đầu, "Không cần, em không mệt, anh ngủ một lát đi, nhân lúc đầu còn chưa choáng anh nhanh nghỉ ngơi đi." Nói xong cậu sửa sửa đầu tóc đối phương, thúc giục, "Mau nằm xuống, bằng không lát nữa sẽ khó chịu đó."
"Được." Trái tim bị ấm áp, mềm mại lấp đầy.
Thẩm Kiêu kéo màn xe xuống, che lại ánh mặt trời, ánh sáng bị chắn lại một tầng, người ngủ sẽ không cảm thấy chói mắt.
Trong không khí nhàm chán trên xe lửa, Thẩm Kiêu nhẹ nhàng lật từng trang báo, đầu tóc đối phương không mướt đẫm mồ hôi, mà vẫn khô khô mát mát, vài sợi tóc ngẫu nhiên bị thổi bay, nghịch ngợm xoay vòng tròn.
Ông cụ cách vách nhịn không được dò hỏi, "Nhóc con, cậu đã quạt cả một buổi sáng rồi, không mỏi tay sao?"
Thẩm Kiêu hạ thấp thanh âm, rồi trả lời, "Không mỏi ạ."
"Vậy quạt đi, có điều tình huynh đệ của mấy cậu cũng thật không tồi." Ông cụ cảm khái.
"Dạ, tình cảm của chúng cháu rất tốt." Cậu thấp giọng nỉ non, khóe miệng vẫn luôn cong cong.
Dưới cái nóng bức của mùa hạ, thu hoạch được một trận gió mát lạnh làm bạn, tháng đổi năm dời.
Lúc Sở Ngự tỉnh lại, trời bên ngoài hơi tối, nhìn thời gian đã 7 giờ, hắn ngủ mười mấy tiếng đồng hồ. Sở Ngự ngồi dậy, sửa sang lại quần áo.
"Anh đã tỉnh, có khó chịu hay không?" Thẩm Kiêu để ly nước lên bàn trà. Áo sơ mi của Sở Ngự còn mấy nếp uốn, cậu liền giúp sửa lại một chút.
"Không khó chịu, đầu cũng không choáng." Sở Ngự kéo Thẩm Kiêu ngồi xuống, "Có phải em rất mệt không?"
Thẩm Kiêu lắc lắc đầu, cầm ly nước đưa cho Sở Ngự, "Uống nước đi."
Là nước ấm, rất thích hợp cho vào miệng.
Sở Ngự nhẹ ma sát thành ly, ngữ khí nhiễm ý cười, "Em đổi nước rất nhiều lần rồi?"
"Không có, mới hai lần thôi."
Cùng với một tiếng cười nhẹ, môi Sở Ngự phủ lấy miệng ly.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần buông, quấn quanh nhánh cây, tiếng còi xe lửa làm đám chim nhỏ đang kiếm ăn bay tán loạn, Sở Ngự lấy tờ báo qua, gấp lại, nhìn về phía Thẩm Kiêu, "Dựa vào anh nghỉ ngơi một lát đi."
"Ừm, dạ."
Gió mát hiu hiu, mang mệt mỏi đến, Thẩm Kiêu gối lên vai Sở Ngự ngủ mất.
Lúc xuống xe lửa, đã là đêm khuya, dưới ánh đèn đường, rất nhiều người nghỉ chân lại.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thẩm phụ, vành mắt Thẩm Kiêu đỏ lên, chỉ vài bước đi đường, nhưng cậu lại cảm giác mình đã đi thật lâu, cái ôm của ba vẫn giống như quá khứ, to rộng ấm áp.
"Ba." Thanh âm vừa nghẹn ngào vừa run rẫy nhè nhẹ.
Trong mắt Thẩm phụ có chút vẩn đục, ông vỗ vỗ lưng Thẩm Kiêu, động tác rất nhẹ, từng chút từng chút một, "Aizz, trở về là tốt, trở về là tốt rồi." Tưởng niệm hóa thành chân thực, độ ấm xuyên thấu qua lòng bàn tay, dung nhập vào chổ trống trong lòng.
Ngồi trên xe, tâm tình Thẩm Kiêu chậm rãi bình phục. "Ba, khoảng thời gian này mọi người trong nhà có khỏe không?"
"Vẫn khỏe, lúc trước con nói con sẽ về, mấy lão nhân trong nhà vẫn luôn nhớ thương con, Tiểu Bắc bọn nó sau khi tan học cũng không đi chơi, hoặc là một mực canh ở nhà, hoặc là đến cửa thôn chơi, mẹ con còn nói mấy ngày nay phải giặt quần áo cho thật sạch nữa." Thẩm phụ vui tươi hớn hở nói.
Nghe Thẩm phụ nói xong, Thẩm Kiêu cười cười, má lúm đồng tiền trên mặt rất sâu, tròn vo.
Tốc độ xe khá nhanh, Thẩm Kiêu nhéo nhéo tay Sở Ngự, nhìn về phía Thẩm Kiến Quốc đang lái xe, nhẹ giọng nói, "Anh hai, láy chậm một chút, em có chút chóng mặt." Nói xong, cậu mở cửa sổ lớn thêm một ít.
Thẩm Kiến Quốc giảm tốc độ, "Bây giờ còn chóng mặt không?" Ngữ khí anh lộ ra sự quan tâm.
"Không ạ."
Đêm đã khuya, trong thôn vô cùng an tĩnh, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu xuống cây cổ thụ trong tiểu viện, mà bàn đá dưới tàn cây, đã ngồi đầy người.
"Chú nhỏ, chú nhỏ." Đám nhỏ chạy hết ra trước, Thẩm Kiêu bị nhóc con trong lòng làm lui lại mấy bước, cậu sờ sờ đầu đối phương, nhẹ giọng nói, "Ừm, chú nhỏ đã về, Tiểu Tây cũng trưởng thành rồi." So với 5 năm trước, nhóc con này đã lớn hơn rất nhiều, thân cao ngang eo Thẩm Kiêu, còn đâu dáng vẻ đầu củ cải nữa.
Thẩm Tiểu Nam, Thẩm Tiểu Bắc bên cạnh cũng đã lớn hơn nhiều, người cũng cao rất nhanh, giờ đã cao đến vai Thẩm Kiêu rồi, chúng giống như có hơi thẹn thùng, chỉ đứng ở một bên, không dám lên phía trước. Thẩm Kiêu theo thứ tự sờ sờ đầu mấy nhóc, cuối cùng đi tới trước mặt Thẩm gia gia, Thẩm nãi nãi.
Lão nhân chờ đã lâu, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hạ xuống, nếp nhăn trùng diệp lên nhau, nhìn qua vô cùng nhăn nheo, Thẩm Kiêu cúi người, "Gia gia, nãi nãi."
Mái tóc mềm mại bị vuốt ve, "Ngoan, ở đây, đều ở đây hết, ở đây chờ Kiêu Kiêu trở về."
Chóp mũi Thẩm Kiêu đau xót, vui sướng như bị hòa tan, tim phổi có chút tê ngứa, giống như một quả chanh nướng, lại đắng vừa chát, cuối cùng cậu chỉ có thể nắm chặt hai tay, đáp lại, "Dạ, con đã về rồi."
Đèn trong viện đều bị dập tắt, trong phòng, Sở Ngự ôm chặt thiếu niên vào lòng, thấp giọng an ủi, "Anh ở đây, đừng khóc."
Người trong lòng vẫn không nhúc nhích, chỉ gắt gao ôm chặt hắn, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng nức nở. Sở Ngự không nói chuyện, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của đối phương, từng chút từng chút một.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, Sở Ngự nâng tay lên, day day mi tâm, đợi cơn buồn ngủ rút đi, hắn mới mở bừng mắt. Thẩm Kiêu bên cạnh vẫn đang ngủ say, đáy mắt phủ xanh đen, Sở Ngự rút cánh tay đang bị Thẩm Kiêu gối lên ra.
Thiếu niên giống như cảm nhận được trong lòng thiếu thiếu cái gì, nhăn mi lại, Sở Ngự hôn vào trán đối phương, một lần nữa bị hơi thở quen thuộc bao vây, Thẩm Kiêu rất nhanh đã an tĩnh lại, lâm vào ngủ say.
Tuy rằng đã là tháng sáu, nhưng sáng sớm vẫn se se lạnh, Sở Ngự vặn nhỏ quạt, ra khỏi phòng.
Trong viện, Thẩm Kiến Quốc đang xử lý một khối gỗ, trên mặt đất rơi rất nhiều mãnh gỗ, vụn gỗ.
Thẩm Kiến Quốc thấy Sở Ngự từ trong phòng bước ra, nên cùng đối phương chào hỏi, "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Trước giờ hai người ít khi nói chuyện với nhau, bầu không khí có chút đình trệ, Thẩm Kiến Quốc nắm chặt giũa trong tay hỏi, "Sao cậu không ngủ thêm một lát, bây giờ còn sớm lắm."
"Ngủ không được, nên ra ngoài dạo một chút." Nói xong hắn đi đến bên cạnh Thẩm Kiến Quốc, cầm một khối gỗ đã được giũa xong lên, "Là anh làm giúp Kiêu Kiêu sao?"
Nhắc tới Thẩm Kiêu, không khí giữa hai người đã sinh động hơn, "Đúng vậy, Kiêu Kiêu thích điêu khắc, chất liệu khối gỗ này rất tốt, tôi muốn xử lý cho em ấy trước một chút."
Sở Ngự nhìn kỹ lại, phát hiện kết cấu khối gỗ rất rõ ràng, xúc cảm tinh tế, quả thật rất thích hợp để điêu khắc. Hai người lại giao lưu một lát, Sở Ngự đứng lên, định đi lấy ít nước.
Đúng lúc này, Thẩm Kiến Quốc gọi Sở Ngự lại. Nắm cái giũa trong tay thật chặt, anh thấp giọng nói, "Cảm ơn."
Sở Ngự giật mình, qua một hồi lâu mới phản ứng lại, vì sao Thẩm Kiến Quốc lại nói lời cảm tạ.
"Không cần, tôi cũng không giúp đỡ được gì, là kẻ ác tự gieo gió gặt bão, lẽ ra nên bị trừng phạt, còn anh là bị bôi nhọ, tự nhiên sẽ không có việc gì."
Có thể do đối phương quá nghiêm túc, nói chuyện có nề nếp, lại kỳ diệu làm Thẩm Kiến Quốc thả lỏng hơn nhiều, "Đúng vậy, kẻ ác cũng đã chịu trừng phạt." Anh biết, nếu không có Sở Ngự, có lẽ anh đã giống với Tô Điềm Điềm bị bắt vào trong tù, tàng d*, ít ai sẽ nghĩ đến một cô gái nhỏ xinh mới là thủ phạm, huống chi đối phương ở trong cục cảnh sát đã một mực chắc chắn là anh sai sử nàng......
*藏d, cứu ạ, hết thượng c rồi giờ tới tàng d. Hong lẽ là bả tàng trữ mai thúy? 😱
Lúc được phán vô tội phóng thích, Thẩm Kiến Quốc có đến ngục giam xem Tô Điềm Điềm, dáng vẻ đối phương vô cùng chật vật, đầu bù tóc rối. Tuy rằng cuối cùng tra được Tô Điềm Điềm trước đó cũng không biết đó là d phẩm, chỉ trở thành con dê thế tội, nhưng chung quy lại là vẫn không có liên quan gì đến Thẩm Kiến Quốc. Cuối cùng Tô Điềm Điềm bị phán 5 năm tù giam, Thẩm Kiến Quốc cũng khởi tố ly hôn.
Anh biết Tô Điềm Điềm có rất nhiều chuyện lừa anh, tỷ như, không có một chút tri thức chuyên nào, mà nàng lại biết mua cổ phiếu kiếm tiền, chuyện đó vĩnh viễn không rõ nguyên do; cho dù ngày nào cũng mệt, thì hôm sau làn da nàng vẫn luôn trắng trắng mịn mịn, rất có khí sắc; rõ ràng các bước nấu ăn không có gì đặc biệt, nhưng lại ngon hơn người khác làm, dù lượng gia vị bỏ vào cũng giống nhau như đúc......
Thẩm Kiến Quốc đã từng ôm hy vọng với Tô Điềm Điềm, nhưng sau đó chỉ liên tiếp nhận được thất vọng, thẳng đến một lần cuối cùng đó, khe hở không nứt, nhưng lại trực tiếp bị đập nát. Có điều cũng may, đối với thứ gọi là tình cảm này, anh vẫn không mất đi hy vọng, bởi vì ví dụ tốt nhất đang đứng bên cạnh anh.
Sở Ngự ở Thẩm gia truân hai ngày rồi rời đi, bây giờ viện nghiên cứu đang đầu tư vào vấn đề mới, Sở Ngự là người phụ trách, một tuần nghỉ ngơi đã kết thúc, hắn phải trở về công tác, lại qua mấy ngày nữa Thẩm Kiêu cũng phải về Kinh Thị.
Ngày đầu tiên đến bộ ngoại giao báo danh, Sở Ngự đưa cho Thẩm Kiêu một khối chocolate, "Kiêu Kiêu, cố lên nha."
Chocolate tan ra trong miệng, có chút ngọt ngào, Thẩm Kiêu đẩy phần chocolate còn chưa tan sang một bên, hai mắt lóe sáng, "Dạ, em sẽ." Cậu sẽ nỗ lực phiên dịch tốt mỗi một câu một chữ, mỗi một chương.
"Ừm, bộ ngoại giao chỉ cách viện nghiên cứu hai con phố, về sau nhớ chờ anh đón em tan tầm."
Thẩm Kiêu lấy chocolate còn lại trên tay đối phương qua, xé bao bì, nhét vào miệng Sở Ngự, nhẹ giọng nói, "Dạ, chỉ là nếu em tan tầm trước, em sẽ đến chờ anh, được không?"
Đối với Sở Ngự mà nói, chocolate nào cũng quá ngọt, có điều cái này ăn vào, hương vị lại rất vừa vặn.
"Được."
Tiếng chuông đinh đinh lại vang lên, Sở Ngự đạp xe thật sự rất chậm, Thẩm Kiêu nhịn không được quơ quơ cẳng chân. Ngày mùa hè khá dài, mặt trời vẫn mọc lên ở đằng đông, bọn họ sẽ như vậy mà đi qua một năm rồi lại một năm nữa.
Tháng 12, Kinh Thị tuyết rơi.
Lúc Sở Ngự đến bộ ngoại giao, Thẩm Kiêu cũng đang từ bên trong ra ngoài. Sở Ngự bước nhanh tới, cầm lấy chiếc túi trong tay đối phương, "Nhiệm vụ hôm nay có nặng không?" Nói xong, hắn lấy tay cậu nhét vào trong túi mình.
Thẩm Kiêu cười, lúm đồng tiền tròn tròn hiện lên, "Không có, là hồ sơ dịch thuật trước kia của chủ nhiệm, em năn nỉ rất lâu hắn mới đồng ý cho em mượn đó."
Thiếu niên giống như mèo con bắt được cá khô, đắc ý dào dạt, trong mắt lộ ra ánh sáng lấp lánh.
Sở Ngự giúp Thẩm Kiêu quấn khăn quàng cổ, phủi tuyết trên đầu đối phương xuống, ôn thanh nói, "Anh muốn hỏi, Thẩm tiên sinh có thể cùng đến Thụy Điển một chuyến với anh được không, làm phiên dịch viên riêng cho anh vài ngày."
"Thuỵ Điển?"
"Ừm, Thuỵ Điển, muốn để em chứng kiến vinh quang này cùng anh."
Hoa tuyết bay xuống, dính một chút vào tóc hai người, Thẩm Kiêu cười khẽ, "Vô cùng vinh hạnh, Sở tiên sinh của em."
HOÀN CHÍNH VĂN.