Thật lâu sau đó, Sở phụ khép nhật ký lại, day day mi tâm, thoạt nhìn rất mỏi mệt.
Thẩm Kiêu rót thêm cho ông một ly trà, rồi im lặng ngồi đó. Cho đến khi, một tiếng thở dài vang lên đánh vỡ không gian yên tĩnh.
"Aizz, Tiểu Thẩm, con ra ngoài đi." Nói xong ông tạm dừng một lát, "Về sau thường trở về ăn cơm, để cô Sở...... ta làm cho mấy đứa ăn."
Thẩm Kiêu đứng lên, cuối đầu với Sở phụ một cái, "Cảm ơn chú."
Sở phụ nghiêng người, "Bây giờ ta vẫn chưa chịu nỗi đại lễ này, chờ lúc ta có thể thật tình chúc phúc hai đứa rồi lại nói."
"Dạ, cảm ơn chú đã nguyện ý tin tưởng con."
"Ừ, con ra ngoài đi, vào đây lâu như vậy, tiểu tử kia chờ cũng sốt ruột lắm rồi."
Trong hẻm nhỏ, Sở Ngự nắm lấy tay Thẩm Kiêu, khô ráo lại ấm áp. Hắn dùng lòng bàn tay cọ cọ vào vết chai mỏng trong tay đối phương, có chút ngưa ngứa.
Thẩm Kiêu cũng giống như bình thường, duỗi thẳng mấy ngón tay, từng chút từng chút một chạm vào mu bàn tay của đối phương, cậu ôn thanh nói, "Sở Ngự ca, về sau chúng ta có rảnh thì trở về nhiều một chút đi, em rất thích ăn cơm của cô làm, được không?"
Qua một hồi lâu, Thẩm Kiêu nghe thấy một tiếng "Được", bàn tay cậu bị nắm chặt, khó duỗi thẳng ra được.
Thẩm Kiêu cẩn thận cọ vào ngón cái đối phương, ngữ khí vô cùng ôn hòa, "Chú rất tốt, còn rất thương anh."
Sở Ngự gật đầu, thanh âm có chút thấp, "Ừ, anh biết."
"Em muốn nhanh đến thăm lão sư và sư mẫu, anh đi cùng không?" Thấy thời gian còn sớm, Thẩm Kiêu muốn đến thăm Hạ lão sư.
"Anh không đi đâu, hôm nay trời nóng quá, còn chưa nấu chè đậu xanh xong, để anh về nhà nấu cho em." Thầy trò mấy năm không thấy, tự nhiên là muốn giao lưu tâm đắc, có Sở Ngự ở đó, khả năng họ sẽ không được tự nhiên.
"Được, anh nhớ bỏ nhiều đường một chút."
Cửa lớn bị gõ vang, Hạ phu nhân mặc sườn xám màu lam ra mở cửa, dịu dàng hào phóng, vẫn hệt như năm đó.
"Sư mẫu."
Một tiếng sư mẫu, hốc mắt Hạ phu nhân liền đỏ lên, "Đứa trẻ ngoan, cuối cùng cũng trở lại rồi, mau vào đi con."
Thân thể đối phương có chút run rẩy, Thẩm Kiêu tiến lên đỡ đỡ, "Dạ, đã về rồi, em đến thăm người."
Hạ phu nhân sờ sờ đầu đối phương, mặt đầy từ ái, "Ngoan, lão sư con ở thư phòng, con vào tìm ông ấy đi, ông ấy giờ đang đọc sách, chính là quyển sách mới xuất bản trước đó của con, mặc dù đã đọc rất nhiều lần rồi, ông ấy rất nhớ con đó." Bọn họ đối với Thẩm Kiêu, có sự táng thưởng đối với học sinh, cũng có yêu thương với tiểu bối trong nhà, mấy năm nay cũng thường nhớ mong đến cậu.
"Dạ,"
Cửa lớn thư phòng được mở ra, ánh sáng bên trong không được tốt lắm, có vẻ hơi tối, cạnh bàn làm việc treo một ngọn đèn nhỏ, lưng lão sư hình như đã không còn thẳng, mái tóc cũng giống như toàn là màu trắng......
Thẩm Kiêu gõ cửa, lẳng lặng đứng chờ.
"Sao hôm nay bà lại gõ cửa rồi?" Hạ Lận Khải còn tưởng là vợ mình, ngữ khí ôn hòa mang theo chút trêu đùa, thẳng đến khi ông ngẩng đầu, nụ cười mới chậm rãi ngưng lại.
"Lão sư, 5 năm lẻ ba tháng, em trở về rồi." Hai mắt Thẩm Kiêu rất sáng, vẫn giống như trước đây.
Sau khi Hạ Lận Khải lấy lại tinh thần, rất không cao hứng mà hừ một tiếng, cả giận nói, "Còn không mau vào đi, đứng ở cửa, chắn ta hết rồi."
Thẩm Kiêu đi vào, khẽ cười nói, "Lão sư, tính tình của người vẫn giống như trước đây."
Không để ý tới Thẩm Kiêu trêu chọc, tay Hạ Lận Khải nhanh nhẹn lật sách, ngữ khí cũng không tốt lắm, "Còn không phải do tên học trò nào đó quá ngốc, ra ngoài lâu như vậy mới trở về, ta cảm thấy mất mặt, tính tình tự nhiên liền không tốt thôi."
"Là là là, là em quá ngu ngốc, quá kém rồi." Ngữ khí có vẻ đã xìu xuống.
Hạ Lận Khải cho rằng mình nói quá nặng lời, có chút hối hận, ngẩng đầu lên liền phát hiện trên mặt đối phương đầy ý cười, mặt ông lập tức đỏ bừng, cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Thẩm Kiêu đến bên cạnh Hạ Lận Khải, ôn thanh nói, "Đúng là rất lâu, có điều em học được rất nhiều thứ, có thể nói nhiều đề tài hơn với lão sư người rồi."
"Chỉ biết nói mấy lời tốt đẹp, lại đây ta nhìn xem bây giờ trình độ của em tới đâu rồi."
"Vâng, lão sư cứ hỏi, chỉ cần là các từ thường thấy thì đều có thể."
Hạ Lận Khải hỏi xong, cảm giác tự hào đột nhiên sinh ra, nhìn cậu học sinh bên cạnh, mong nhớ trong lòng chậm rãi bị lấp đầy, cuối cùng gật gật đầu, "Cũng không tệ lắm." Ông không hoàn toàn khen cậu, chỉ nói một câu không tồi.
Thẩm Kiêu cũng không rối rắm, vui vẻ tiếp nhận đánh giá.
"Lão sư, Thomas tiên sinh nói em chuyển lời hỏi thăm đến thầy, ông ấy rất chờ mong lần gặp tiếp theo với thầy."
Hạ Lận Khải nghe thấy cố nhân, trên mặt lộ ra một tia hoài niệm, "Ừm, ta biết rồi, chỉ là đáng tiếc, có lẽ không được."
Tiếc nuối quá mức rõ ràng, Thẩm Kiêu nghe xong trong lòng hơi chua xót.
"Em đi kệ sách đối diện tìm sách xem đi, ta muốn an tĩnh một lát." Nhắc tới ông bạn già, tâm tình Hạ Lận Khải rõ ràng giảm xuống rất nhiều, đó là người duy nhất ở nơi xứ lạ quê người đã cho vợ chồng ông sự ấm áp, thiện lương ôn hòa, thân sĩ bác học, ở bên người ông ấy vĩnh viễn đều sẽ cảm thấy thoải mái, nghĩ nghĩ, ông lại nhớ tới đoạn thời gian đó.
Thẩm Kiêu thấy cảm xúc Hạ Lận Khải tụt xuống, biết đối phương lâm vào hồi ức, nên cũng yên lặng đi đến đối diện.
Sách trên kệ cũng không khác với trong trí nhớ là bao, Thẩm Kiêu tìm từng tầng một, rồi ở kệ thứ ba phát hiện quyển sách mà mình đã từng phiên dịch, có sáu quyển, đều sách mấy năm nay Thẩm Kiêu cậu dịch. Rút thử một quyển, mở trang đầu tiên ra, mặt trên có lời nhận xét: Phiên dịch không tồi, dùng từ nghiêm cẩn*.
*Cẩn thận + nghiêm túc.
Bên trên nhận xét là số 100, là lão sư cho điểm. Những cuốn Thẩm Kiêu từng dịch, trên mỗi một quyển đều có lời đánh giá đúng vào trọng tâm, mỗi một quyển đều có số 100 này. Nhìn nhìn, vành mắt Thẩm Kiêu đỏ lên, nhịn không được nhẹ giọng nỉ non, "Cảm ơn lão sư." Thanh âm rất nhẹ rất nhẹ, trừ bỏ bản thân Thẩm Kiêu, không ai có thể nghe thấy được.
Lúc Thẩm Kiêu rời đi, Hạ Lận Khải cắt cho cậu một ít nho, nho năm nay rất ngọt, ông biết Thẩm Kiêu sẽ thích.
Hẻm nhỏ có chút dài, mặt trời lặn, ánh chiều tà cũng dần buông, Sở tiên sinh cậu chờ mong đã tới.
Sở Ngự bước lên dắt tay đối phương, ôn thanh nói, "Đi thôi, chè đậu xanh nấu xong rồi, anh tới đón em về nhà."
Lúm đồng tiền trên mặt không khắc chế được mà tròn tròn lên, thanh âm giống như trộn lẫn vào đường, "Ừm, về nhà."
Chè đậu xanh hôm nay ngọt hơn hôm qua một ít, thời điểm Thẩm Kiêu uống vào liền cười híp mắt.
Tắm rửa xong, hai người nằm trên giường đọc sách, đọc được một nửa, Sở Ngự ôm chặt người vào trong lòng ngực, thấp giọng dò hỏi, "Em có mấy ngày nghỉ?"
"Nửa tháng, làm sao vậy?" Thẩm Kiêu cọ cọ vào cầm người phía sau, tiếp tục lật sách.
Sở Ngự cười cười, "Chỉ tính toán khi nào thì trở về thăm Thẩm gia gia bọn họ thôi."
Thẩm Kiêu buông sách xuống, "Vậy thì ngày mốt đi, ở nhà mười ngày." Nói xong cậu tư thế, đối diện hỏi Sở Ngự, "Chúng ta cùng nhau trở về được không?"
Sở Ngự gật đầu, thấp giọng đáp ứng, "Được, bọn họ nhất định sẽ chúc phúc chúng ta."
Sở Ngự nhìn cậu càng ngày càng ôn hòa, Thẩm Kiêu nhịn không được vòng lấy cổ đối phương, khẽ cười nói, "Sao anh lại khẳng định như vậy, nếu bọn họ không đồng ý thì làm sao bây giờ?"
Trong mắt thiếu niên mang theo ý cười, Sở Ngự tiến đến hôn lên má lúm đồng tiền của đối phương, "Bởi vì bọn họ đã biết, cũng đồng ý rồi."
"Anh nói...... Cái gì?"
Nhìn thiếu niên lộ ra nghi hoặc, Sở Ngự ôn thanh đáp lại, "Năm ngoái bồi em xong anh đã trở về Thẩm gia truân, nói cho Thẩm thúc là anh đang theo đuổi em, có thể là thấy anh tương đối chân thành, nên ông ấy đồng ý rồi." Sở Ngự vĩnh viễn nhớ rõ lời Thẩm phụ nói với hắn lúc ấy: Mạng Kiêu Kiêu là do cậu cứu, cậu muốn theo đuổi nó ta ngăn cản không được, nhưng ta lấy thân phận của người làm cha khẩn cầu cậu, nếu một ngày nào đó cậu không thích nó nữa, ngàn vạn lần phải nói cho nó biết, không được lừa gạt nó, ta giáo dục nó rất tốt, nó sẽ không vô cớ gây rối, đến lúc đó ta sẽ đến dẫn nó trở về, sẽ không gây thêm phiền toái cho cậu.
Không có trách cứ, cũng không có nhục mạ, chỉ có hy vọng tha thiết của một người làm cha.
"Anh...... Vì sao lại, không đợi em cùng đi nói, anh làm tốt chuyện em phải làm như vậy, em...... Em sẽ......" Vành mắt cậu phiếm hồng, âm thanh nức nở.
Sở Ngự nhẹ nhàng hôn vào trán đối phương, cảm thán nói, "Đây là lần đầu tiên sau 5 năm em mới về nhà, sao anh lại để em mang theo cảm giác bất an trở về được, cho dù chỉ có một chút, anh cũng luyến tiếc, huống chi bất an kia là anh mang lại cho em, Kiêu Kiêu của ang nên nên tràn đầy vui mừng mà trở về mới đúng."
Thẩm Kiêu dùng sức ôm chặt Sở Ngự, trong giọng nói có chút nghẹn ngào, "Khi đối mặt với anh, em đều cảm thấy, nói cái gì cũng không tốt, nói cái gì cũng không biểu đạt ra em thích anh bao nhiêu, Sở Ngự, Sở tiên sinh của em."
Sở Ngự vỗ nhẹ sống lưng đối phương, thấp giọng an ủi, "Em không cần phải nói, anh đều biết hết, anh có thể cảm giác được."
Qua một hồi lâu, Thẩm Kiêu buông lỏng cổ Sở Ngự ra, đôi mắt vẫn còn chút phiếm hồng.
Sở Ngự thở dài, hôn lên đuôi mắt phiếm hồng của đối phương, "Lần sau không được khóc nữa."
"Không khóc."
"A, được, không khóc." Ngữ khí sủng nhịnh làm Thẩm Kiêu có chút nóng lên.
Làn da bạch ngọc có chút hồng nhạt mê người, mà hồng nhạt lại bị màu đỏ bao vây, ánh nước long lanh lộ ra, lúc này cậu còn hồng hơn hoa hồng, ánh nước như phủ lên đậu đỏ một tầng bọc đường, thoạt nhìn càng thêm mê người.
Thiếu niên vẫn luôn ở rơi lệ, giọng nói đã khàn khàn, bị Sở Ngự chặt chẽ ôm lấy, mồ hôi như hạt đậu tích trên người cậu, "Ô...... Nóng." Nghe tới đáng thương hề hề.
Sở Ngự cười nhẹ ra tiếng, "Tham ăn."
Giọng nói nam nhân quá mức khàn khàn, Thẩm Kiêu nghe được sủng nịch nồng đậm từ bên trong, chỉ là động tác và ngữ khí đối phương hoàn toàn tương phản, lực đạo lớn làm thân thể cậu phát run, cậu nỗ lực hoàn lên cổ hắn, thò người lại gần, ngậm lấy hầu kết đối phương, thở dốc nói, "Không có tham ăn." Thẩm Kiêu cho rằng đối phương đang chuyện đêm nay cậu ăn hết hai chén chè đậu xanh, nên muốn phản bác mình không phải là tham ăn, chỉ là quá ngọt nên cậu nhịn không được thôi.
Sở Ngự bóp chặt eo đối phương, xúc cảm rất tinh tế, hôn hôn vào giữa mày cậu, "Ừ, Kiêu Kiêu rất ngoan, không có tham ăn."
"Ừm, em...... Rất ngoan, mới...... Không có...... Tham ăn."