Edit: Manh Manh
Cuối cùng, dạo hơn phân nửa Kinh Thị, Thẩm Kiêu mới mang về được một cái áo lông màu xám.
Mùa đông sẽ rất lạnh, mặc áo lông trên người, có thể ấm áp không ít.
Lúc xuống máy bay, đã là nửa đêm.
Sở Ngự sau khi về phòng, liền đi tấm nước nóng.
Vừa mới bắt đầu, nước còn chưa được nung nóng, xối vào người có chút lạnh.
Chờ phòng tắm chậm rãi nổi sương mù, Sở Ngự ngửa đầu.
Giọt nước lăn nửa vòng qua gáy, cuối cùng, cũng chậm rãi chảy xuống.
Tắm rửa xong, cả người Sở Ngự thoải mái hơn nhiều, sau khi lau khô tóc, hắn mở hành lý ra.
Hạt cà phê được đóng gói rất tinh xảo, Sở Ngự để nó lên kệ sách, còn dư lại một ít đồ vật, Sở Ngự cẩn thận xoa xoa, rồi để lên mặt bàn.
Khi ngủ, Sở Ngự mở đèn bàn lên, ánh đèn màu cam, rất ấm áp, ảnh ngược trên bàn khắc lên đầu giường, Sở Ngự xoay người nhìn vài lần, cánh hoa trên đầu ngón tay có chút lạnh, vê nhẹ vài cái, hắn nhắm mắt lại.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Kiêu đã đọc xong quyển bút ký mà Trương Thanh sửa sang lại cho cậu rồi, còn nhớ được không ít từ, coi như là thành công vào cửa.
Hiện tại, tiếng Pháp nhập môn trên cơ bản là không khó đọc.
Nhớ xong một câu mấu chốt cuối cùng, Thẩm Kiêu cẩn thận khép sách lại.
Dọn bàn sạch sẽ, rồi cậu mới đến trước mặt Trương Thanh, nhẹ giọng hỏi, “Thanh ca, có đi trả sách không?”
“Đi, cậu chờ anh một lát.”
Thẩm Kiêu gật đầu, “Không vội, anh từ từ thôi.”
“Thẩm Kiêu có ở đây không? 203 Thẩm Kiêu, dưới lầu có người điện thoại cho cậu.” Tiếng gõ cửa vang lên, là giọng của bác quản lý ký túc.
“Có.” Rất nhanh rất nhanh đã có một giọng nói truyền ra, nghe tới có chút cao hứng.
Điện thoại vẫn luôn thông, không bị treo máy.
Thẩm Kiêu cầm ống nghe, hai mắt sáng rực lên nhiều.
“Tới rồi?” Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh của Sở Ngự, khá thấp, rất êm tai.
Trong nháy mắt, hai lỗ tai Thẩm Kiêu liền phiếm hồng, tim đập cũng nhanh hơn không ít, có chút chua, cũng có chút tê dại.
“Dạ, Sở Ngự ca, khi nào anh mới trở về?” Trước khi Sở Ngự đi Y quốc, có gọi điện thoại nói với cậu, Thẩm Kiêu còn cho rằng đối phương còn ở lại đấy mấy ngày nữa mới có thể trở về.
“Vừa về tối qua.”
“Vậy anh nhớ phải nghỉ ngơi nhiều nha.”
“Ừm, được.” Sở Ngự nhìn hộp quà trên bàn, khóe miệng không tự giác cong cong, ngữ khí cũng ôn hòa đi rất nhiều, “Lần trước thi đấu thế nào?"
Giọng nói ấy đột nhiên trở nên nhu hòa, trực tiếp làm cho cả khuôn mặt Thẩm Kiêu nhiễm hồng, cậu nhịn không được mà dùng sức cọ xát ống nghe, “Nhánh chiết quế rất hữu dụng, cũng may là em không cô phụ nó.”
Ống nghe bên kia truyền đến hai tiếng cười khẽ, “Rất lợi hại, còn có, không có cái gì mà cô hay không cô phụ hết, nó chỉ là một cái ý nghĩ tượng trưng thôi.”
Nhẹ nhàng vòng dây điện thoại hai vòng, Thẩm Kiêu gật đầu, “Dạ, em biết rồi.”
Ngắn ngủi trầm mặc trong chốc lát, Sở Ngự hỏi, “Hôm nay em còn có khóa nào không?”
“Không có, hôm nay là cuối tuần, mà cuối tuần thì em không có khóa.”
“Vậy chờ lát nữa anh tìm em, mang em ra ngoài ăn một bữa, coi như là khen thưởng, được không?”
“Được.”
Cúp điện thoại, Thẩm Kiêu rút ngón tay đang dây dưa trong dây điện thoại ra.
Trên ngón tay lưu lại một ít dấu vết nhợt nhạt, Thẩm Kiêu cũng không để ý, sau khi gỡ dây điện thoại lại như cũ, cậu mới trở về ký túc xá.
Có thể là tươi cười trên mặt quá rõ ràng, Thẩm Kiêu vừa vào ký túc xá đã bị Trương Thanh gọi lại.
“Chậc chậc, là Sở ca gọi đến à?”
“Ừm, lát nữa tôi muốn ra ngoài, không thể đi trả sách với anh được rồi.”
Trương Thanh vẫy vẫy tay, không để ý, “Cậu đi đi, anh trả sách giúp cậu.”
“Được, lần sau tôi trả cho anh.”
Thời tiết hôm nay thực tốt, gió rất ôn nhu, thổi vào mặt rất chi là thoải mái.
Sở Ngự còn chưa vào trường, đã thấy Thẩm Kiêu đứng chờ ở bên ngoài.
Áo khoác màu xám đậm, quần đen, giày vải, bên hông rũ xuống một cái túi màu xanh nhạt.
Vừa nhìn thấy Sở Ngự, Thẩm Kiêu liền chạy tới, gió thổi vào tóc cậu, có chút nghịch ngợm.
“Sở Ngự ca.” Cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Sở Ngự phất phất đầu tóc bị gió thổi loạn của đối phương, trong lòng có chút nhũn ra, “Ừm, đợi bao lâu rồi?”
Thẩm Kiêu lắc đầu, trả lời: “Không lâu, em cũng vừa ra tới thôi.”
“Lần sau nếu trời lạnh, em cứ ở ký túc xá, không cần ra quá sớm, không bao lâu nữa là trời trở lạnh rồi.”
“Dạ, em đã biết.”
Đôi mắt Thẩm Kiêu hơi tròn tròn, thời điểm cậu cười lên, thoạt nhìn rất ngoan.
Sở Ngự cùng đối phương nhìn nhau một lát, cũng cười cười, “Đi thôi, mang em đi ăn ngon.”
Người trong tiệm cơm không nhiều lắm, nhưng cũng ngồi hơn ba cái bàn.
Sở Ngự chọn chổ dựa cửa sổ, rồi mang Thẩm Kiêu ngồi xuống.
Chính sách bây giờ còn chưa được thông thoáng, ra ngoài ăn cơm, trên cơ bản đều là tiệm cơm quốc doanh*, chờ sang đầu xuân năm sau, trên đường hẳn là sẽ có rất nhiều sạp bán đồ ăn vặt, ngọt, mặn, cay, đều có hết, đến lúc đó hắn sẽ mang Thẩm Kiêu đi nếm thử, đối phương hẳn là sẽ rất thích.
*Do nhà nước kinh doanh.
“Sở Ngự ca, mau xem đi, anh muốn ăn cái gì.” Thẩm Kiêu cầm menu đưa cho Sở Ngự, mặt trên có viết thực đơn hôm nay.
Sở Ngự chọn cá chua ngọt, măng mùa đông xào thịt khô, sau đó đưa cho Thẩm Kiêu, “Chọn mấy món em thích ăn, đợi chút nữa đồ ăn lên thì phải ăn phân nửa, không cần lo ăn không hết.”
Thẩm Kiêu gật đầu, “Dạ.” Đồ ăn trên menu không nhiều lắm, cuối cùng Thẩm Kiêu cũng chọn được thịt viên chiên và rau xanh luộc, đều là món Sở Ngự thích ăn trong ấn tượng của cậu.
Đồ ăn thượng tề sau, Sở Ngự gấp cho Thẩm Kiêu một cục thịt viên, “Ăn rất ngon, nếm thử đi.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Kiêu chưa hề tắt đi, nhìn thịt viên trong chén, cậu nhịn không được chớp mắt hai cái, trong lòng có chút vui vẻ.
Bên ngoại nhìn vào thịt viên thực bình thường, khá giòn, nhưng bên trong lại vô cùng mềm, hương vị rất tốt.
“Sở Ngự ca, cái này thật sự ăn rất ngon.”
Sở Ngự cười gật đầu, “Thích thì ăn nhiều một chút, lát nữa lại mua thêm một phần, thịt viên này để lạnh cũng có thể ăn, hơn nữa còn không bị ngấy.”
“Dạ.”
Đôi đũa va chạm vào chén đĩa, thanh âm thanh thúy vang lên, hai người ăn không nhanh, nếm thấy món nào ngon liền sẽ gấp cho đối phương.
Đồ ăn rất ngon, đến cuối cùng, không dư lại bao nhiêu.
Địa phương thú vị ở Kinh Thị rất nhiều, Sở Ngự tính dẫn Thẩm Kiêu đi xem một chút.
Bởi vì đang là cuối tuần, người trong công viên rất nhiều, có chơi cờ, kéo nhị hồ, luyện giọng, cũng có chạy tới chạy lui chơi trốn tìm.
Bên trong có cả một mảnh rừng bạch quả, lá cây rơi rớt đầy đất.
Có mấy nhóc con đang lay hoay tìm quả bạch quả bên trong, lá cây nhiều làm nó rối loạn.
Ngoài ra còn có mấy người trẻ tuổi đứng ở bên trong chụp ảnh, một tầng lại một tầng lá bạch quả đích thật rất đẹp, ghi lại khoảnh khắc này, cũng là một loại tưởng niệm.
Cá Koi trong hồ có thể cho ăn, Sở Ngự mua chút thức ăn cho cá đưa cho Thẩm Kiêu.
Lúm đồng tiền như khảm ở trên mặt, nhìn thức ăn cho cá trước mắt, Thẩm Kiêu cười nhận lấy, đầu quả tim có chút ngứa.
Rải thức ăn một phen, vài con bơi lại đây, trong đó có một bé Koi màu hồng trắng, Thẩm Kiêu rất thích, nên lại ném thêm ít thức ăn cho nó, nhưng bé Koi kia vẫn còn khá nhỏ, đoạt không lại đồng loại xung quanh.
Thẩm Kiêu bị bé Koi chọc cười, hầu như trong đáy mắt đều lộ ra ý cười, Sở Ngự đứng bên cạnh nhìn cậu, không nói chuyện, nhưng trong mắt lại vui sướng không thể che giấu.
Gió nhẹ thổi qua, mặt nước gợn sóng.
Sau khi rải thức ăn cho cá xong, Thẩm Kiêu rửa tay sạch sẽ, đứng lên, “Sở Ngự ca, chúng ta đi thôi.”
Đuôi mắt thiếu niên nhuộm đầy ý cười, nơi đầu quả tim mềm mại của Sở Ngự như bị đâm trúng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tích tích, viết trước 2000 chữ, ngày mai tiếp tục viết, hì hì.
Edit có lời muốn nói: có ngàn sáu mấy chữ à, xạo quá nha..
Danh Sách Chương: