Nguyễn Lệ vẫn luôn biết Bạc Kha Nhiễm là 1 người xinh đẹp.
Mặt trái xoan tiêu chuẩn, làn da trắng nõn giống như sữa dê, rõ ràng có một đôi mắt đào hoa câu người nhưng lại thanh triệt sáng ngời giống như hồ nước, môi mỏng không điểm mà xích.
Rốt cuộc mới chỉ hai mươi tuổi, đúng là như hoa như ngọc.
Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm, hơi thở đều đều, không hề phát hiện có người đến, xem ra đang ngủ say sưa.
Nguyễn Lệ duỗi tay muốn gọi cô, ai ngờ tay mới chạm đến áo khoác, người trước đó một giây còn ngủ say sưa lập tức bừng tỉnh.
Đôi mắt sáng như gương
"Lệ tỷ, chị đã đến rồi?" Giọng mũi hơi ngạt.
"uh." Nguyễn Lệ liền ngồi xuống chiếc ghế dựa trước mặt cô.
Ngủ dậy liền cảm thấy lạnh, Bạc Kha Nhiễm không khỏi bọc mình trong áo lông vũ.
Thấy thế, Nguyễn Lệ mở miệng: "Đã nói với em bao nhiêu lần, đừng có ngủ ở bên ngoài, giờ mới thấy lạnh đi?"
Bạc Kha Nhiễm hướng cô cười cười, sau đó kéo cao khóa kéo áo lông vũ.
Nguyễn Lệ ngồi thẳng người, gọi cô tới gần, mở miệng hỏi: "Em biết cung phi đi?"
"Cung phi?"
Bạc Kha Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Lệ.
Sao có thể không biết?
Cung Phi hiện tại là kịch bản nhà nhà đều tranh đấu nhau giành giật.
Mà chủ nhân của kịch bản này, chính là đạo diễn kim bài của giới giải trí - Thẩm Dữ.
Người này mới chỉ hai mươi bảy tuổi, bốn năm trước ra nước ngoài đào tạo sâu, năm trước trở về liền sản xuất Vây Thành, làm sự nghiệp của hắn giống như lên như diều gặp gió, một bước lên trời. Sau đó chỉ trong một năm ngắn ngủi, hoàn toàn đứng vững gót chân trong giới giải trí, mới vừa tuyên bố kết thúc quay Thiện Mị, sang năm sẽ công chiếu phim, phỏng chừng lại làm giá trị con người hắn tăng thêm mấy phần.
Lúc này mọi người đều liều mạng muốn đi nịnh bợ đạo diễn kim bài Thẩm Dữ.
Tính ra chính là chú nhỏ có nửa phần quan hệ với cô.
Đồng thời cũng là vị hôn phu của cô.
Năm cô mười bảy tuổi, liền biết mình có một vị hôn phu, hơn nữa người này là Thẩm Dữ.
Ngẫu nhiên nghe được Bạc Lập cùng Thẩm Sưởng thảo luận ở thư phòng, lúc ấy trái tim cô không tránh khỏi nhảy dựng lên.
Tâm tình phức tạp không nói nên lời.
Hôn ước của bọn họ là do tổ tông định, theo thông tục chính là vừa sinh ra đã định.
Ở thế kỷ 21, cư nhiên còn sẽ có hôn ước này, nói ra chắc không ai tin, mà thật không may việc này liền chân thật phát sinh trên người cô.
Lại nói đến việc gọi chú nhỏ Thẩm Dữ, nguyên nhân bởi vì Thẩm Tư Gia.
Thẩm Dữ là đường thúc của Thẩm Tư Gia, mà cô và Thẩm Tư Gia là bạn từ bé, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Thẩm Tư Gia gọi anh là chú nhỏ, cô cứ như vậy lẽo đẽo theo sau kêu chú nhỏ.
Rõ ràng hai người không có quan hệ huyết thống, cô lại cứ như vậy nhiều năm gọi anh là chú nhỏ.
Sau này khi biết được bí mật,một đoạn thời gian, cô không dám cùng Thẩm Dữ gặp mặt.
Không lâu sau đấy, cô nghe Thẩm Tư Gia nói, Thẩm Dữ muốn xuất ngoại.
Lần này anh đi, liền đi luôn bốn năm, mấy năm nay, trên cơ bản bọn họ không có bất cứ liên hệ gì
Thẩm Dữ đi được một năm, Bạc Lập liền cùng cô đề cập qua chuyện này, không phải thương lượng, mà là thông báo.
Bạc Lập tựa hồ không cho cô cơ hội lựa chọn.
Nháy mắt, cô tốt nghiệp đại học.
Tháng bảy năm nay Thẩm Dữ về nước, lập tức bận rộn quay chụp Thiện Mị, cho đến giờ hai người vẫn chưa gặp mặt.
"Biết, làm sao vậy?" Cô ra vẻ trấn định hỏi Nguyễn Lệ.
Nguyễn Lệ đột nhiên cắn môi cười, duỗi tay đem một bên túi mở ra, lấy ra một tập tiều liệu đưa cho cô.
"Cái gì vậy chị?"
"Kịch bản Cung phi."
Bạc Kha Nhiễm bỗng nhiên run tay, kịch bản vừa mới chạm đến ngón tay cô, liên trực tiếp rơi trên mặt đất.
"Sao thế?"
Nguyễn Lệ lập tức đem kịch bản nhặt lên, một lần nữa nhét vào tay cô.
"Như thế nào, cao hứng choáng váng? Nhìn tiền đồ của em này?"
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng nuốt nước miếng,run rẩy đem kịch bản chuyển qua, bìa mặt quả nhiên viết to hai chữ Cung Phi, mà góc phải bên dưới đạo diễn tên là.
Thẩm Dữ.
"Lệ tỷ, không phải nói rất khó được đến cơ hội sao, chị như thế nào sẽ......"
"Em không cần quan tâm sao chị có được, hiện tại cơ hội nằm ở trong tay chúng ta, em cẩn thẩn xem kịch bản, cân nhắc một chút."
"Cân nhắc một chút...... Làm cái gì?" Bạc Kha Nhiễm cẩn thận hỏi.
Nguyễn Lệ cắn môi.
"Thử kính."
"A?"
"A cái gì, cung phi chính là tác phẩm cuối phẩm cuối cùng trong năm này Thẩm đạo diễn chế tác, điện ảnh còn không có quay chụp, hiện tại đâu đâu cũng đề cập, không ít đại minh tinh hàng đầu đều muốn đi tranh thủ......"
"Lệ tỷ, tựa như chị nói, không ít đại minh tinh đều muốn đi tranh thủ, cạnh tranh khẳng định là phi thường kịch liệt, em bất quá chỉ là một tiểu hoa, nhân khí không có, sao có thể chọn em?" Bạc Kha Nhiễm lắc đầu nói.
Mắt Nguyễn Lệ chợt lóe, trầm giọng hướng Bạc Kha Nhiễm nói:
"Quản hắn chọn hay không chọn, làm không được nữ chính, nhưng chỉ cần may mắn, có thể xuất hiện trong tác phẩm của Thẩm đạo diễn so với nữ chính trong các tác phẩm khác, vẫn là hơn ngàn vạn lần."
Lời này của Nguyễn Lệ, Bạc Kha Nhiễm tuyệt đối tin tưởng, bởi vì đạo diễn của Cung phi là Thẩm Dữ, mà Thẩm Dữ là cái tên bảo đảm ratings, đại biểu phòng bán vé.
"Chính là......"
"Không có chính là, thử kính em cần phải đi." Nguyễn Lệ ngữ khí kiên định, không cho nàng cơ hội cự tuyệt.
Bạc Kha Nhiễm nhấp nhấp miệng.
"Em đã biết."
"Lúc này mới ngoan, chúng ta đến nắm lấy cơ hội, chỉ cần có thể trở thành đả nữ, sau này sẽ là một bước ngoặt, một lần là nổi tiếng."
Nguyễn Lệ tươi cười sáng lạn, bộ dáng giống như là đã nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đứng ở trên đỉnh mây.
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Lệ, thói quen ma xát bìa sách, lòng bàn tay ma xát đúng góc viết tên Thẩm Dữ, ma xát tới nhăn lại mà vẫn không hề hay biết.
Nguyễn Lệ duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô, "Chuẩn bị một chút, hôm sau còn có quay chụp, cuối tuần cùng chị đi thử kính."
"Vâng."