"Ngưu đạo.. anh ấy nói với chú.. cháu với anh ấy có quan hệ.."
Ngưu Kính nhìn cô, khô khốc nói ra hai chữ.
"Chú cháu.."
Ngưu Kính nói câu này xong, một thời gian rất dài trôi qua, hai người đều không nói chuyện với nhau, ai cũng không chủ động phá vợ sự yên tĩnh này.
Tuy rằng bọn họ không có nói chuyện, nhưng suy nghĩ trong đầu hai người đã trăm xoay ngàn chuyển.
Thẳng đến thật lâu sau, cuối cùng là Ngưu Kính đánh vỡ sự yên lặng này, ông khô khốc hỏi.
"Hai người các người.. đến tột cùng là ai nói thật ai nói dối?"
Bạc Kha Nhiễm nuốt nuốt giọng, nói: "Chúng cháu đều nói thật."
Ngưu Kính mở to hai mắt nhìn, bọn họ.. lời hai người bọn họ nói đều là sự thật?
Thẩm Dữ nói với ông, hai người là chú cháu, là nói thật.
Bạc Kha Nhiễm nói với ông, hai người là vợ chồng, cũng là nói thật.
Vậy chẳng phải là nói đã là chú cháu còn là vợ chồng của nhau sao?
Chẳng lẽ đất nước bây giờ lại thoáng đến vậy rồi sao, có quan hệ chú cháu cũng có thể kết hôn, hơn nữa người nhà của hai người bọn họ cũng không hề phản đối cái thể loại này?
Ngưu Kính cảm thấy tam quan của mình sắp không giữ được nữa rồi.
"Các người.. các người.." Ông run run rẩy rẩy, câu nói loạn luân kia dù thế nào cũng không thốt nên lời.
Bạc Kha Nhiễm vừa thấy bộ dạng này của ông, liền khẳng định là ông hiểu sai nghĩa, cô vội vàng giải thích.
"Chú đừng hiểu lầm, không như chú nghĩ đâu."
"Cháu cùng anh ấy không có quan hệ huyết thống."
Một hơi của Ngưu Kính bị nghẹn lại ở cổ họng, thiếu chút nữa thì không thở được.
"Không có quan hệ huyết thống?"
"Vâng, không có, hoàn toàn không dính dáng đến nhau một chút nào hết."
"Vậy hai người.."
Làm sao mà thành chú cháu..
"Cái này liên quan đến bạn của cháu, anh ấy là con út trong nhà, chú ruột của bạn cháu, hai nhà chúng cháu lại là thế gia, cho nên khi còn nhỏ cũng liền theo cô ấy gọi là chú nhỏ, lúc này mới trở thành chú cháu."
Bạc Kha Nhiễm nói như vậy, Ngưu Kính liền rõ ràng mọi chuyện, thì ra còn có chuyện như vậy.
Ông lúc ấy còn tưởng rằng hai người bọn họ..
Bất quá mọi chuyện cũng do Thẩm Dữ mà ra, thời điểm cậu ta nói chuyện với mình, hoàn toàn là bộ dáng trưởng bối, ông cứ nghĩ rằng trưởng bối lo cho cháu gái, lúc này mới tin tưởng lời cậu ta.
Ai mà biết được chân tướng cư nhiên là cái này..
Ông đúng là có bệnh nên đi nghe lời cậu ta nói.
Bất quá liền nói bọn họ không phải là chú cháu, bọn họ cư nhiên là vợ chồng.
Vợ chồng!
Ông càng không thể tin được, rốt cuộc ông vẫn luôn cho rằng, người giống như Thẩm Dữ sợ là cả đời không tìm được người thích hợp, ai mà ngờ cậu ta lại vô thanh vô tức liền đem chuyện đại sự nhân sinh làm xong đâu vào đó.
Lại lấy trúng được một cô vợ vừa xinh đẹp vừa có tài năng hơn nữa còn là một nha đầu.
Ông làm sao lại cảm thấy Bạc Kha Nhiễm rất hợp với cậu ta, thật là mệt mà.
Nghĩ đến đây, ông không khỏi nghĩ đến một việc khác.
Chính là giảm xuất diễn của Kỷ Thư Kỳ.
Ông thậm chí cảm nhận được, tất cả chuyện này đều do cậu ta lên kế hoạch, một phần giúp cho bộ phim hay hơn, nhưng trọng yếu vẫn là trả thù cho vợ mình.
Tuy rằng mục đích ban đầu không quang minh chính đại gì cho cam, nhưng đích thật là không thể phủ nhận, cậu ta làm cho bộ phim của mình tốt hơn, có thể nói là một công đôi việc.
Giúp ông, đồng thời cũng báo được thù.
Từ sau khi Ngưu Kính biết được tâm tư nho nhỏ của Thẩm Dữ, ông càng thêm kiên định, một người đàn ông gần ba mươi năm tính tình lãnh đạm sau khi cưới vợ tuyệt đối là thê nô.
Người như vậy mà trở thành thê nô, này thật là không dám nghĩ đến nha.
Bất quá bây giờ nghĩ lại, lúc trước ông vẫn luôn muốn ghép đôi cô cùng Thiệu Chi bên nhau, sau lưng ông không khỏi đổ một trận mồ hôi lạnh.
May mắn Thẩm Dữ ở bên kia không biết, may là cậu ta không biết, nếu không sẽ không biết cậu ta chính mình thành thế nào nữa.
Trong lòng Ngưu Kính giờ phút này âm thầm cảm thấy may mắn.
"Ngưu đạo, chú đan suy nghĩ gì vậy?"
Bạc Kha Nhiễm thấy bộ dáng lâm vào trầm tư của Ngưu Kính, bèn hỏi ông.
Ngưu Kính phục hồi tinh thần, lắc lắc đầu nói: "Không có việc gì, cháu yên tâm đi, nếu hai người đã ẩn hôn, chú sẽ không nói cho người khác biết, được rồi, không còn sớm nữa, cũng sắp đến giờ quay rồi, nhanh trở về đi."
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
Sau đó hai người đi ra khỏi phòng để nước, thời điểm trước khi tách ra, Ngưu Kính đột nhiên ngừng lại nói với Bạc Kha Nhiễm một câu.
"Cậu ta đúng là người bao che khuyết điểm."
Nói xong không đợi Bạc Kha Nhiễm phản ứng lại, ông đã nghênh ngang rời đi.
Bạc Kha Nhiễm đứng ở một bên nhìn theo bóng dáng ông, lại suy nghĩ đến lời nói của ông thật lâu, ông nói lời như vậy là có ý gì?
Thẩm Dữ bao che khuyết điểm?
Cô suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu được, thẳng đến khi vô tình thấy Kỷ Thư Kỳ, cô lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng lẽ nói..
Việc Kỷ Thư Kỳ bị giảm cảnh quay có liên quan đến anh?
**
Kết thúc công việc, Bạc Kha Nhiễm tắm rửa xong liền gấp gáp đến không chờ nổi mà gọi điện thoại cho Thẩm Dữ.
Điện thoại vừa mới được nhận, cô liền đi thẳng vào vấn đề hỏi anh.
"Kỷ Thư Kỳ bị giảm suất diễn, là anh làm?"
Đầu bên kia trầm mặc hai giây.
"Anh chỉ là giúp bọn họ nhìn thấy cái không tốt, phân tích hiện trạng, còn việc họ làm như thế nào, đó là do bọn họ quyết định."
Bạc Kha Nhiễm không nhịn cười được, người này, làm ra một cái bẫy sâu như vậy, người khác không chui vào bên trong mới là lạ.
Thật là phúc hắc quá đi.
Nhưng cho dù phúc hắc đến cỡ nào đi chăng nữa, cô đối với anh vẫn thích đến không chịu nổi.
Bạc Kha Nhiễm hít hít cái mũi, ra vẻ thoái mái mà nói.
"Thẩm Dữ, cảm ơn anh."
Thẩm Dữ dừng một chút, nói: "Em không tức giận?"
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm hỏi lại anh: "Vì cái gì phải tức giận?"
"Chuyện này do anh tự chủ trương giúp em.."
"Không có, anh không phải tự chủ trương, cho dù anh có nói với em, em cũng sẽ đồng ý."
Những lời Bạc Kha Nhiễm nói đều là sự thật.
Cô cũng không phải là thánh nhân.
Đối với một người mình không thích, còn ở khắp nơi ngáng chân mình, còn không biết xấu hổ mà coi trọng nam nhân của cô, cô cũng không có rộng lượng đến vậy.
Cô là người như thế nào, cũng chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi, có yêu thích tự nhiên cũng sẽ có chán ghét.
Đầu bên kia Thẩm Dữ nghe thấy thanh âm mềm mại lại mang theo một chút vui sướng khi người gặp họa của cô, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Cũng đúng, đây mới là việc bình thường mà thôi.
Trên thế giới này làm gì có nhiều người vĩ đại đến vậy?
Nói thật, anh thích chính là con người tính toán chi li của cô, anh ước gì cô cường thế một chút, kiêu ngạo một chút, như vậy ở bên ngoài sẽ không bị người ta khi dễ.
Cô ở phía sau có Bạc gia, còn có Thẩm gia bọn họ, một cái quân chính thế gia, một cái là đầu rồng thương nghiệp, chỉ bằng cô là vợ của anh, cũng đủ để cô ngang dọc trong cái vòng luẩn quẩn này rồi.
Mà cố tình cô sinh ra tính cách đã là một tiểu bạch thỏ, chỉ có những người chọc cô nóng nảy đến không thể dỗ dành mới trở mặt mà thôi.
Có chỗ nào giống Thẩm Tư Gia chứ.
Bị một chút ủy khuất, liền hận không thể đem theo mấy anh trai chú nhỏ kéo đến đánh cho người ta một trận nhớ đời mới hả giận.
Cho nên vẫn luôn cổ vũ con bé nên có một chút khí thế kiêu ngạo.
Bất quá anh lại thấy việc này cũng rất bình thường, cô nhóc sinh ra trong gia đình như vậy, nên hưởng thụ những việc này, gia đình có thể cho nó tất cả.
"Đúng rồi."
"Sao?"
"Anh nói với Ngưu đạo quan hệ của chúng ta là chú cháu?" Bạc Kha Nhiễm ở đầu bên kia hỏi.
"Ừ, đúng rồi, làm sao vậy?"
Đầu dây bên kia Bạc Kha Nhiễm tạm dừng một chút, Thẩm Dữ lúc sau mới nghe được tiếng nói của cô.
"Em không biết anh nói với chú ấy chúng ta là chú cháu, em cứ nghĩ rằng anh sẽ nói ra tình hình thực tế, cho nên em vừa lỡ miệng thừa nhận, chú ấy biết quan hệ của chúng ta rồi.."
Nghe vậy, khóe miệng Thẩm Dữ không khống chế được mà cong lên.
Cũng may hai người cách di động, không cần cô khẳng định cũng có thể biết được biểu tình của anh thông qua ánh mawaswst.
Anh không tiếng động mà cười, nói: "Không sao đâu, ông ấy sẽ không nói cho người khác biết."
Bạc Kha Nhiễm nghe được lời này của Thẩm Dữ, cô bĩu môi, Ngưu Kính cũng nói qua như vậy với cô, anh quả thật rất là hiểu Ngưu Kính.
Hai người nấu cháo điện thoại một hồi lâu, rất nhanh đã đến hai giờ sáng, Thẩm Dữ suy xét đến ngày mai cô còn phải đi quay, nên kêu cô cúp điện thoại ngủ sớm.
Sau khi Bạc Kha Nhiễm cúp điện thoại, Thẩm Dữ đặt điện thoại lên bàn, anh duỗi tay lấy mấy tấm hình.
Ảnh chụp trong tay anh toàn bộ thân ảnh đều là của một cô gái.
Nhìn vào trong ảnh, cô gái đang trong lứa tuổi đôi mươi, đang vào tuổi học đại học.
Thanh thuần, sạch sẽ, yêu mị, các loại hình đều có.
Anh cẩn thận lật xem, cuối cùng dừng lại trên một tấm ảnh.
Trong ảnh cô gái mặc đồ tốt nghiệp, dung mạo thanh lệ, dáng người mảnh khảnh, đồ tốt nghiệp rộng rãi mặc ở trên người cô có chút rộng.
Trong hình có nhiều người như vậy, dung mạo của cô cũng không phải xuất sắc nhất, chính là chỉ bằng nụ cười tỏa nắng của cô, liền khiến cho Thẩm Dữ chú ý.
Trên ảnh chụp cô gái cười đến xán lạn, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề, còn có cặp mắt kia.
Cặp mắt của cô linh động đen láy, giống như hai viên trân châu trong biển.
Anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh ba giây, sau đó lật ra mặt sau, ở sau có viết vài chữ.
Tên họ Khương Trinh.
Tuổi hai mươi.
Hiện tại đi học ở đại học nghệ thuật Ninh Hạ, khóa hai khoa biểu diễn.