Thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng cũng đủ làm Bạc Kha Nhiễm tỉnh táo lại.
Cô bỗng chốc mở to mắt, nhìn Thẩm Dữ gần trong gang tấc, theo bản năng duỗi tay đẩy bờ vai anh, đem khoảng cách hai người kéo xa một chút.
Thẩm Dữ luôn luôn đạm sắc môi biến sắc đến đỏ tươi lên.
"Điện...... Điện thoại vang lên......" Cô vừa thở vừa nói không nên lời.
Thẩm Dữ không nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm như mực nhìn chằm chằm cô, thâm chí còn không để ý tới điện thoại đang kêu không ngừng trong túi.
Bạc Kha Nhiễm bị anh nhìn càng thêm hốt hoảng, "Điện thoại......đổ chuông đã lâu, anh không nhận sao?"
Gương mặt trắng nõn của cô đỏ ửng, lúc này cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cắn cắn môi, thời điểm nói chuyện còn mang theo một tia run rẩy.
Không biết vì sao, đáy lòng Thẩm Dữ không khỏi mềm mại.
Anh buông lỏng bàn tay đang đặt trên eo cô, khóe miệng mang theo ý cười, thò tay lấy điện thoại từ trong túi, liếc mắt nhìn tên người gọi trên màn hình.
Dương Cánh.
Trước khi bữa tiệc kết thúc, bọn họ có nói sẽ thảo luận một chút về các cảnh quay, có thể là đến giờ này còn chưa thấy anh, ông ấy mới gọi điện thoại thúc giục.
Lại lần nữa ngước mắt nhìn phía cô, anh không nhịn được duỗi tay nhéo má Bạc Kha Nhiễm một chút, sau đó quơ quơ điện thoại trong tay, ý bảo anh muốn ra ngoài..
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, liền nhìn thấy một tay anh cầm văn kiện, một tay mở cửa phòng cô, nhanh chóng rời đi.
Nghe âm thanh bước chân càng lúc càng xa, trái tim Bạc Kha Nhiễm hoảng hốt vẫn không có bình tĩnh trở lại.
Cô giơ tay sờ sờ miệng mình.
Nóng bỏng.
Tựa hồ dư âm ôm hôn triền miên còn quanh quẩn nơi đây.
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy giống như có thứ gì rối loạn, lộn xộn làm cô có chút mê mang.
Thật lâu sau, cô duỗi tay vỗ vỗ gương mặt mình, không dám nghĩ lung tung nữa.
Nguyễn Lệ luôn rất đúng giờ, đúng sáu giờ sáng liền xuất hiện trước cửa phòng Bạc Kha Nhiễm.
"Bạc Kha Nhiễm, rốt cuộc đêm qua mấy giờ em mới đi ngủ?" Nguyễn Lệ hai tay ôm trước ngực, nhìn đôi mắt vô thần, quầng mắt thâm quầng rất nặng của Bạc Kha Nhiễm, đau đầu chất vấn.
Bạc Kha Nhiễm uể oải ỉu xìu rũ đầu, nhỏ giọng trả lời.
"Em cũng không biết."
Lúc đầu cô tưởng mình vừa lên giường liền ngủ, chính là cô nằm một hồi, toàn bộ tâm trí đều là Thẩm Dữ, cứ vậy mất ngủ, ở trên giường trằn trọc.
Nguyễn Lệ nhắm mắt, nỗ lực mà nói cho chính mình, phải bình tĩnh.
Lúc sau, cô liền phân phố Miuni bên cạnh: "Đắp mặt nạ cho em ý đi, đắp xong rồi trang điểm."
"Đun nóng một chút cho em nhé." Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Miuni.
"Được."
Khi Miuni chuẩn bị đem mặt nạ bỏ vào ấm nước nóng, Nguyễn Lệ liền mở miệng.
"Không cần đun nóng, để vậy cho em ấy thanh tỉnh."
Bạc Kha Nhiễm, "........."
Tới đoàn phim vừa vặn 6 giờ rưỡi, lúc này sắc trời còn chưa sáng, sương mù mờ mịt, cả đoàn phim đều là nhân viên công tác, mỗi người một việc, phân công rõ ràng.
"Em đi vào trong lều nghỉ ngơi chút đi." Nguyễn Lệ nói Bạc Kha Nhiễm.
Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
Mới vừa ngồi xuống, Bạc Kha Nhiễm liền liếc mắt một cái nhìn thấy Thẩm Dữ ngồi sau camera, anh mặc áo lông vũ màu đen, khuôn mặt góc cạnh, đang cùng phó đạo diễn Dương Cánh bên cạnh thảo luận cái gì.
Ánh mắt Bạc Kha Nhiễm liền nhìn thấy cách đó không xa, một thân ảnh cung nữ, bất quá chỉ là bé gái bảy tám tuổi.
Cô bé ngồi chỗ kia, trong lòng cầm một túi làm ấm, xem biểu tình phong phú trên mặt cô bé, không khó để nhận ra cô bé đang xem phim hoạt hình.
"Bé gái kia là ai vậy?" Bạc Kha Nhiễm hỏi một một nhân viên công tác bên cạnh.
Nhân viên công tác nhìn thoáng qua, cười nói: "Bé gái đóng vai Ngọc Khê khi còn nhỏ."
"Lớn lên thật xinh đẹp, bất quá, bé gái thoạt nhìn thực quen mắt."
"Cô bé tên là Khương Già Dừa."
"Khương Già...... Dừa......" Bạc Kha Nhiễm tạm dừng vài giây, bất tri bất giác hỏi.
"Chính là......tiểu công chúa của Khương Trừng Gia, tham gia bố ơi mình đi đâu thế, nữ thần Tiểu Mật Cam?"
"Đúng vậy, Thẩm Đạo không hổ là Thẩm Đạo, bảo bối cục cưng của Khương Trừng Gia đều có thể bị anh ấy lừa đến đóng phim."
"Khó trách quen mắt như vậy."
Đang nói chuyện, bỗng nhiên truyền đến bước chân, Bạc Kha Nhiễm ghé mắt nhìn lại, liền nhìn thấy Lục Hi Hòa đi vào lều nghỉ ngơi.
Lục Hi Hòa đi đến bên cạnh Bạc Kha Nhiễm liền ngồi xuống, sau đó ưu nhã để hai tay trước bụng.
"Sớm." Cô nói.
Bạc Kha Nhiễm hướng cô mỉm cười gật đầu, sau đó quay đầu tiếp tục xem Khương Già Dừa.
Lục Hi Hòa thấy bộ dang không có để ý của Bạc Kha Nhiễm, bỗng nhiên nhướng mày, thanh âm hài hước nói nhỏ.
"Ta thấy được."
Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc mà nhìn về phía cô, "Cái gì?"
"Ta nói ta thấy được, đêm qua." Đôi mắt Lục Hi Hòa mang theo một chút giảo hoạt cười nói.
Tức khắc trong lòng Bạc Kha Nhiễm "Lộp bộp" một chút, thấy dáng vẻ này của cô ấy, đại khái có thể liên tưởng ra, cô ấy đã nhìn thấy gì.
Lúc này trong lòng cô đều loạn cào cào một hồi, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
"Nhìn thấy cái gì?" Bạc Kha Nhiễm bình tĩnh hỏi cô.
Bạc Kha Nhiễm bình tĩnh như vậy, Lục Hi Hòa đoán trước được, cô cũng không có quá mức ngạc nhiên, bởi vì đêm qua cô cũng đã biết chuyện.
Bạc Kha Nhiễm cũng không phải là một tiểu bạch thỏ.
Người nhìn qua bình thường thật thà đều đều có chút ranh mãnh.
Lục Hi Hòa đến gần cô một chút, đè thấp thanh âm cười nói.
"Đêm qua, Thẩm Dữ không phải từ ngươi phòng đi ra ngoài sao?"
Bạc Kha Nhiễm hơi cau mày.
Quả nhiên.
Cô ngước mắt, nhìn lướt qua khuôn mặt tươi đẹp của Lục Hi Hòa.
"Anh ấy là chú nhỏ của ta."
Dù sao cô ấy cũng thấy được, cô càng giải thích thì càng bị cho là ngụy biện, còn không bằng nói thật.
Hơn nữa, cô đã nhiều năm gọi anh là chú nhỏ, liền tính là chú nhỏ của cô đi.
"Chú nhỏ? Đi cửa sau tiến vào a?" Lục Hi Hòa cười.
Bạc Kha Nhiễm liếc mắt nhìn một cái, đồng dạng cười, "Chúng ta không phải người tám lạng kẻ nửa cân sao?"
Lục Hi Hòa bị cô làm cho nghẹn một chút, chân mày không khỏi nhăn lại.
Tám lạng nửa cân?
Cô khi nào cùng cô ấy là tám lạng nửa cân, cô cùng Thẩm Dữ không có nửa điểm quan hệ thân thích.
Trong đầu Lục Hi Hòa chợt nhớ đến chuyện đêm qua, chẳng lẽ cô ấy cho rằng......
Nghĩ xong, cô không khỏi nở nụ cười.
"Một khi đã như vậy, chúng ta đây liền tính là đã biết bí mật của đối phương, về sau hảo cùng nhau hợp tác tốt." Cô vươn tay về phía Bạc Kha Nhiễm.
Bạc Kha Nhiễm nhìn một hồi, cũng không có do dự, duỗi tay nắm chặt.
Bạc Kha Nhiễm vẫn luôn thích Tiểu Mật Cam, từ thời điểm cô bé tham gia Bố ơi mình đi đâu thế, cô liền thành fan của cô bé.
Nhưng cô vẫn không tìm được cơ hội gặp gỡ cô bé một chút, cô cùng Lục Hi Hòa đối diễn, cảnh quay của hai người tương đối dài.
Chờ hai người kết thúc cảnh quay, cô mới biết được, Tiểu Mật Cam diễn xong liền được người nhà đón đi, hơn nữa cảnh quay ngày hôm nay của cô bé cũng đã hoàn thành, ngày mai cũng không đến.
Cảm xúc mất mát của cô bị quay phim Vương Chí đứng bên cạnh nhìn thấy.
Vương Chí nghi hoặc hỏi: "Kha Nhiễm Tỷ, chị làm sao vậy?"
"Tiểu Mật Cam đi rồi." Bạc Kha Nhiễm nói.
"Đúng vậy, kết thúc liền đi luôn." Vương Chí gật đầu.
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy có chút tiếc nuối, bất quá cô vẫn lễ phép gật đầu chào hỏi Vương Chí, liền tiến về phía lều nghỉ ngơi.
Vương Chí nhìn thoáng qua bóng dáng Bạc Kha Nhiễm, sau đó chuẩn bị trở về công tác, thời điểm quay người lại liền nhìn thấy đạo diễn nhà bọn họ đứng sau lưng mình.
"Thẩm Đạo." Anh ta chạy qua chào hỏi.
Ánh mắt Thẩm Dữ bình tĩnh, đàm nhiên hỏi anh ta: "Mới vừa nói gì vậy?"
Vương Chí có chút mờ mịt, nói cái gì là sao?
Sửng sốt vài giây, lúc này mới sáng tỏ.
Anh ta "A" một tiếng, nói: "Kha Nhiễm tỷ mới vừa tìm Tiểu Mật Cam, xem bộ dáng chị ý, tựa hồ rất thích Tiểu Mật Cam."
"Ừ, đã biết, đi làm đi."
"Vâng"
Trên mặt Thẩm Dữ cũng không có gì bất thường, đôi mắt gơn sóng như có như không nhìn về cách đó không xa Bạc Kha Nhiễm đang cùng nhân viên công tác khác nói chuyện.
Cũng không biết lại nói cái gì, chỉ thấy cô cười cực kỳ sáng lạn.
Buổi trưa cơm nước xong, liền chính thức bắt đầu tiến vào quay phim.