"Alô, Nhiễm a, tỉnh chưa, đêm qua ngủ có ngon không?"
Đầu bên kia truyền đến âm thanh vui vẻ khi người khác gặp họa của Thẩm Tư Gia.
Đêm qua..
Trên mặt Bạc Kha Nhiễm liền nổi lên hai rặng mây đỏ.
Cô ấy bây giờ còn không biết xấu hổ mà đề cập với cô chuyện này, nếu không phải cô ấy lừa cô, làm gì bây giờ có chuyện cô chạy trốn Thẩm Dữ.
Tưởng tượng vừa rồi mình cư nhiên chạy trối chết, cô hiện tại thật muốn đào một cái lỗ để chui vào.
Bởi vì thật sự quá xấu hổ!
"Đêm qua là cậu gọi chú ấy tới đây sao?"
"Bằng không thì sao, tớ uống rượu nhưng thật ra người uống say đến không biết gì lại chính là cậu, gọi cậu đứng lên về cậu lại nằm ở trên bàn gọi như thế nào cũng không dậy, tớ là nữ tử yếu đuối làm sao đỡ nổi cậu, cho nên, chỉ có thể gọi chú ấy đến." Thẩm Tư Gia nói mọi chuyện rất là hiển nhiên.
Bạc Kha Nhiễm bị nói đến á khẩu, bởi vì tối hôm qua đích thật là chính cô uống còn nhiều hơn người ta.
"Chính là như vậy, cậu cũng không nên.."
"Cậu trước đừng vội trách tớ, tớ hiện tại chính là đến khởi binh vấn tội, phải đem mọi chuyện thành thật khai báo, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự xử theo luật."
Bạc Kha Nhiễm thật sự không hiểu được ý tứ của cô ấy là như thế nào.
"Hỏi tội gì?"
"Trong lòng cậu thật sự không biết chuyện gì?"
Bạc Kha Nhiễm: "..."
"Ngày hôm qua chú nhỏ có nói, về sau không được tùy tiện mang cậu ra ngoài uống rượu như thế nữa, bằng không sẽ mắng tớ."
Bàn tay nắm di động của Bạc Kha Nhiễm có chút run nhè nhẹ.
Cô hé hé môi: "Cái kia.."
"Còn có.. chú ấy hỏi tớ, tớ gọi chú ấy là chú nhỏ, vậy vợ của chú ấy thì nên gọi là gì, cậu nói xem tớ nên gọi là gì đây?"
Bạc Kha Nhiễm vốn nghĩ muốn đục nước béo cò, đem việc này bỏ qua.
Nhưng nghe qua những lời này, hoàn toàn đem tâm tư của cô phơi bày ra ngoài.
"Hử? Sao không trả lời?"
Bạc Kha Nhiễm suy nghĩ nửa ngày, vẫn là cùng Thẩm Tư Gia nói thật mọi chuyện, bởi vì một mình nghẹn tròng lòng quá khó khăn, muốn tìm người giúp cô ra chủ ý cũng không có.
Đúng là tứ cố vô thân.
Sau khi nói ra mọi việc, Thẩm Tư Gia ở đầu dây bên kia hoàn toàn rơi vào im lặng.
Bạc Kha Nhiễm đợi vài giây cũng không thấy đáp lại, vì thế cô thử mở miệng.
"Tư Gia, cậu còn nghe tớ nói không?"
"Ừ.. Còn.."
"Cậu nói xem hiện tại tớ nên.."
"Bạc Kha Nhiễm, tốc độ này của cậu thật làm cho tớ nhìn cậu bằng ánh mắt khác xưa nha, nhanh về sao hỏa của cậu đi."
Bạc Kha Nhiễm: "..."
"Tớ cảm thấy được việc này chúng ta cần bàn bạc kĩ hơn, như vậy đi, đợi ít thời gian nữa, chúng ta hảo hảo tâm sự."
"Hôm nay cậu không thể tới đây sao?"
"Tớ cũng muốn lắm a, chính là cũng phải dám đi mới được." Thẩm Tư Gia bất đắc dĩ.
Tưởng tượng đến biểu tình tối hôm qua của Thẩm Dữ, vẫn nên là giữ cái mạng này lại, chờ cho sóng gió qua đi rồi mới tới, càng nghĩ càng thấy hợp lí.
"Này.. anh đến làm gì.. anh.."
Đầu bên kia truyền đến tiếng nói chuyện hơi nhỏ của Thẩm Tư Gia, hiển nhiên không phải nói chuyện với cô.
"Tư Gia?"
"Anh cái người này.."
"Tít tít."
Bên kia truyền đến tiếng tiếng di động bận, điện thoại bị cắt đứt.
Bạc Kha Nhiễm đem điện thoại lấy xuống khỏi tai, cô nhíu nhíu mày, như thế nào đang nói chuyện rất tốt liền cúp điện thoại.
Suy nghĩ bị cắt đứt.
Bạc Kha Nhiễm mở to hai mắt, cô giống như đã biết được cái gì rồi.
Đêm qua cùng người này uống rượu, giờ phút này phỏng chừng người ta còn chưa rời giường đi.
Cô đã nói, tuyệt đối không thể tin tưởng chuyện Thẩm Tư Gia nói là cô cùng Triệu Trăn chia tay.
Nữ nhân này am hiểu nhất nghĩ một đằng nói một nẻo.
**
Ban đêm.
Bóng đêm đen đặc bao phủ, trong phòng phá lệ yên tĩnh.
Trên giường hai cô gái mặc áo ngủ đơn bạc, chăn bông kéo lên tới vai, hai người lúc này đều đang trợn tròn mắt, không hề buồn ngủ.
"Ngọc Khê?"
Tiếng nói nhẹ nhàng của Minh Châu từ bên cạnh truyền đến.
Ngọc Khê hơi hơi nghiêng người: "Ừ?"
"Ngươi nói xem chúng ta sẽ bị phân đến cung nào?" Thanh âm nhàn nhạt của Minh Châu mang theo vẻ lo lắng.
"Ta cũng không biết, này còn phải xem ma ma an bài như thế nào." Ngọc Khê nghiêng đầu nhìn thoáng qua Minh Châu, trên mặt cô gái hiện lên sự bất an.
Hôm nay, chủ tử tại Trường Xuân cung của các nàng là Minh phi nương nương bị một đạo thánh chỉ của Hoàng Thượng trực tiếp biếm đến lãnh cung.
Tội danh là mưu hại con nối dòng của hoàng gia.
Mưu hại con nối dòng của hoàng gia, tội danh này nếu đem xuống dưới, chỉ sợ đời này của Minh phi nương nương đều trở mình không được, chỉ có thể ở lãnh cung vượt qua nửa đời còn lại.
Mặc cho Minh phi lúc ấy khóc đến kêu trời gọi đất, vẫn là bị một đám thái giám lôi ra khỏi Trường Xuân cung, mà bọn là cung nữ nô tài ở cung này đều quỳ gối trong viện sợ đến lạnh run, thở mạnh một cái cũng không dám.
Nguyên bản cứ nghĩ sẽ bị đưa đến phòng giặc đồ, cả đời sau này đều ở phòng giặc đồ làm việc nặng, ai ngờ chính là ma ma chỉ phân họ đến cung khác làm việc mà thôi.
Mà ngày mai, quản sự ma ma sẽ đến thông báo cho các nàng, sau này các nàng sẽ ở viện nào.
Minh Châu như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng trở mình một cái, dùng cánh tay chống đầu, nhìn Ngọc Khê.
"Ngọc Khê, ngươi muốn đến cung nào?"
Ngọc Khê nhìn nàng: "Đâu phải muốn đến cung nào thì đến cung đó?"
"Ý ta không phải là cái này, ta chỉ đơn thuần muốn hỏi ngươi, ngươi muốn đến cung nào?"
"Vậy còn ngươi?" Ngọc Khê hỏi lại nàng.
"Ừ.." Minh Châu một lần nữa nằm xuống, mặt hướng lên trần màn.
"Ta muốn đi Tuyên Tiêu cung."
Tuyên Tiêu cung?
"Thái tử cung?" Ngọc Khê nghiêng đầu.
"Ừ, Tuyên Tiêu cung hiện giờ là tẩm cung Thái tử, nếu ta ở đây làm việc tốt, ít nhất sẽ không bị người khác khi dễ." Minh Châu bình tĩnh nói.
Nghe lời này của nàng, Ngọc Khê không khỏi nhìn thêm nàng vài lần.
"Đúng rồi, ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi muốn đi cung nào?"
Bàn tay Ngọc Khê hơi hơi nắm chặt chăn bông, vài giây qua đi lại buông ra, con ngươi của nàng hơi chuyển động vài cái, lúc này mới mở miệng.
"Nếu như có thể lựa chọn, thì chọn Cảnh Trữ cung đi."
"Cái gì?"
Minh Châu như là bị hoảng sợ, có chút không thể tin được: "Cảnh Trữ cung, đó không phải là tẩm cung của Tam hoàng tử sao?"
Ở trong thâm cung này, ai mà không biết, Tam hoàng tử Triệu Khâm là một phế vật, hầu hết trong tất cả các hoàng tử, hắn không được hoàng đế sủng ái, ngày cả mẫu phi thân sinh cũng đối với hắn rất lãnh đạm.
Theo như lời đồn, Tam hoàng tử này là người rất lạnh lùng, không bao giờ cùng người khác nói nhiều một câu, cho nên cơ hồ người trong cung đều xa lánh hắn, không ai nguyện ý đi làm người hầu ở Cảnh Trữ cung.
Ngọc Khê thản nhiên "Ân" một tiếng.
"Cắt."
Theo tiếng "Cắt" của Thẩm Dữ phát ra, trong phòng vốn tối đen trong nháy mắt liền sáng sủa cùng ồn ào hẳn lên.
Cảnh diễn này Bạc Kha Nhiễm phá lệ diễn tốt, đem nội tâm nhân vật Ngọc Khê diễn đến tinh tế, liền ngay cả Vương Lượng đối với cô vốn không hài lòng cũng không biết nói gì hơn.
Một lần liền trực tiếp thông qua.
**
Bạc Kha Nhiễm ngồi ở trên giường, A Miên liền lấy áo khoác đưa cho cô.
"Mau mặc vào, đừng để bị cảm."
Bạc Kha Nhiễm ừ một tiếng, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu mặc áo khoác, tuy rằng cô không có ngẩng đầu lên, nhưng là cô vẫn cảm nhận được có người đang quan sát mình.
Ánh mắt của anh dừng lại trên thân thể cô.
Bởi vì như thế, cô càng không dám ngẩng đầu, mặc áo khoác xong, cô vội bước xuống giường hướng phía bên ngoài mà đi.
"Kha Nhiễm tỷ, chị đi đâu vậy?"
Ánh mắt Bạc Kha Nhiễm dừng lại chỗ bình nước trống không đặt cách đó không xa, cô đi qua lấy ly nước.
"Hết nước, chị muốn đi lấy nước uống."
"Em giúp chị đi lấy nước." A Miên ở phía sau cô vội nói.
"Không cần, tự chị đi lấy cũng được." Vừa nói chuyện, cô vừa bước ra khỏi phòng.
Vài phút sau, Thẩm Dữ ngồi phía sau camera cũng đứng dậy.
"Đi đâu vậy?" Vương Lượng ở một bên hỏi.
Thẩm Dữ bước chân không có nửa phần dừng lại.
"Hít thở không khí."
Lục Hi Hòa nhìn qua bóng dáng người nọ, hơi hơi cuối đầu ý vị thâm trường mà câu khóe môi.
Không khéo tươi cười này vừa lúc bị Thái Nguyệt nhìn thấy, liền hỏi: "Cười cái gì vậy?"
Lục Hi Hòa sửa sang lại quần áo, nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy ngày càng thú vị hơn thôi."
"Càng ngày càng thú vị?"
Thái Nguyệt đối với lời nói của cô có chút không hiểu, cái gì mà càng ngày càng thú vị?
Thái Nguyệt phát giác ra gần đây cô có chút lạ, xem ra là thiếu bị chỉnh đốn.
Cô hơi lo lắng, không biết có nên báo với vị kia một tiếng hay không.
Có thể thu thập được vị tổ tông này, cũng chỉ có người kia.