Những ai không thích truyện mình edit vui lòng nhấn back, đừng để lại những bình luận khiếm nhã. Mong mọi người cũng đừng mang sang những trang khác khi chưa có sự đồng ý của Editor
"Em gần nhất có chuyện gì giấu chị không?"
Bạc Kha Nhiễm nhất thời không hiểu được ý tứ Nguyễn Lệ, biểu tình có chút mờ mịt.
"Thẩm Dữ." Nguyễn Lệ nhắc nhở nói.
Bạc Kha Nhiễm tức khắc mở to hai mắt nhìn, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn.
Nguyễn Lệ đều nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt Bạc Kha Nhiễm, dựa vào phản ứng này của cô, không khỏi chứng thực suy nghĩ của chị, sắc mặt nháy mắt nghiêm túc lên.
"Kha Nhiễm, hai người các em sẽ không thật sự.."
Bạc Kha Nhiễm biết giấu giếm không nổi nữa, vì thế cô chỉ có thể gật đầu.
Nguyễn Lệ thở một hơi thật dài, một tay đặt lên trán, khống chế không được đi qua đi lại.
"Kha Nhiễm a, em muốn chị nói như thế nào với em đây."
"Thẩm Dữ là cái dạng người gì, em cùng hắn nổi lên quan hệ?"
"Tuy rằng, ngày thường chị luôn mắng em không thông suốt, nhưng em một lần thông suốt lại cho chị một cái kinh hách, chị thừa nhận không nổi."
Thời điểm đóng < Mưa rào>, Bạc Kha Nhiễm cùng nam diễn viên chính Chu Thiệu Chi cũng có một chân CP*, tuy rằng CP này kém hơn so với những nghệ sĩ nổi danh khác, nhưng mặc kệ nói thế nào, cũng có một chút sức ảnh hưởng.
* CP: Viết tắt của Couple: Cặp đôi
Vì thế chị có nói qua vài lần với cô, thời điểm còn đang hot, có muốn xào CP với Chu Thiệu Chi hay không, để đề cao độ nổi tiếng.
Nhưng là mặc kệ chị xúi giục thế nào, cô vẫn kiên quyết không xào CP cùng Chu Thiệu Chi, thẳng đến khi nhiệt độ dần dần giảm xuống, hai người cũng chưa từng có scandal nào.
"Chị cũng không phải có ý kiến gì với Thẩm Dữ, chính là lo lắng em, về sau vạn nhất hai người.."
"Lệ tỷ."
"Kha Nhiễm, chị nói với em này, nếu hiện tại cảm tình của em cùng với hắn chưa sâu, chị hi vọng em đừng cùng hắn tạo ra tai tiếng gì, thực sự tai tiếng này chị không chịu nổi."
"Lệ tỷ.."
Nguyễn Lệ hiện tại hoàn toàn không nghe Bạc Kha Nhiễm nói, chị chỉ chăm chăm mà nói.
"Chị cũng mong em có thể nâng cao mức độ nổi tiếng, nhưng chị không mong em dùng cách này, nếu các em về sau chia tay, chung quy người bị thương tổn là em.."
"Em kết hôn."
Nguyễn Lệ không khống chế được cước bộ mà dừng lại.
Cô.. cô nói gì đó?
Kết hôn?
Với ai!
Kết hôn với ai?
"Chờ.. chờ một chút, em để chị suy nghĩ, em nói em kết hôn?" Nguyễn Lệ cứng đờ người xoay lại nhìn Bạc Kha Nhiễm.
Bạc Kha Nhiễm nhìn bộ dáng bị dọa của chị, nghĩ nghĩ, vẫn là thành thật gật đầu.
"Cùng.. ai?" Khóe miệng Nguyễn Lệ run nhè nhẹ.
"Thẩm Dữ."
Bạc Kha Nhiễm vừa nói ra, không khí xung quanh như đọng lại, sự trầm mặc xuất hiện lan tràn giữa hai người.
Sau một lúc lâu, đột nhiên Nguyễn Lệ nở nụ cười.
"Kha Nhiễm, em sao có thể đùa giỡn với chị như vậy, ha ha ha ha, trò đùa này thật sự không có buồn cười, ha ha ha ha.."
"Bọn em thật sự kết hôn, hơn hai tháng trước."
Tiếng cười đột nhiên im bặt.
Hơn hai tháng trước?
Cũng chính là thời điểm các cô đi vào đoàn phim__
Nguyễn Lệ nghiêm túc nhìn Bạc Kha Nhiễm, tưởng tượng từ trên người cô tìm ra một chút dấu vết khả nghi, đáng tiếc chị đã thất bại.
Nghĩ lại, chị đã biết cô được vài năm, cũng biết cô có đem chuyện này ra để nói đùa hay không.
Chỉ ngắn ngủn vài giây, đầu óc Nguyễn Lệ giống như vừa bị gió lốc thổi qua.
Chị lần nữa cảm nhận chân có chút mềm, bước chân không vũng mà đi đến sô pha.
"Lệ.. Lệ tỷ, chị không sao chứ?" Bạc Kha Nhiễm có chút lo lắng nhìn Nguyễn Lệ.
"Bạc Kha Nhiễm." Nguyễn Lệ nghiến răng nghiến lợi mà gọi thẳng họ tên cô.
"A.. A?" Bạc Kha Nhiễm có chút hoảng hốt.
"Chuyện lớn như vậy, em cư nhiên không nói cho chị biết?"
"Nhưng.. không phải chị nói không thể yêu sao?"
Đúng vậy, chị không cho cô yêu đương, nên cô trực tiếp đi kết hôn luôn!
Thật là làm rất tốt.
**
"Tích tích tích tích.."
Đang lúc hai người nói chuyện, ngoài cửa vang lên thanh âm nhấn mật mã, dị thường rõ ràng.
Hai người không khỏi nhìn thoáng qua, từ trong mắt đối phương, hai người đã biết, lúc này người trở về là ai.
Giây tiếp theo, cửa mở ra.
Thân ảnh cao lớn của người nọ xuất hiện trước mắt các cô, hai người ăn ý từ trên sô pha đứng lên.
"Nhiễm Nhiễm, anh mua bữa khuya.."
Thẩm Dữ vừa vào cửa, lời nói nói được một nửa, liền nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm đang đứng ở sô pha cùng với người đại diện Nguyễn Lệ.
"Anh đã trở lại.." Bạc Kha Nhiễm ngượng ngùng mà nói với anh.
Thẩm Dữ nhìn thoáng qua Nguyễn Lệ, trầm tư vài giây, trên mặt anh mang theo tươi cười đi qua chỗ Bạc Kha Nhiễm.
"Ừ, anh đã trở lại."
Lúc này, Thẩm Dữ đã đi đến trước mặt các cô, anh tự nhiên duỗi tay đặt trên vai cô.
"Lệ tỷ cũng ở đây."
Bởi vì tiếng nói Lệ tỷ này, Nguyễn Lệ hoàn toàn ngây người.
"A.. Ừ ừ."
"Tôi có mua bữa khuya, có muốn cùng ăn không?"
Ánh mắt Nguyễn Lệ từ trên mặt Thẩm Dữ chuyển xuống bàn tay đang cầm túi thực phẩm của anh.
Chị không có nghĩ tới, có tiếng là cao lãnh Thẩm đạo cư nhiên cũng có thể như vậy___
Gần gũi!
"Không cần, không cần, hai người.. hai người ăn đi."
"Cái kia.. Kha Nhiễm, chị đi về trước, ngày mai chị lại đến.." Nguyễn Lệ một bên nói, một bên khom lưng lấy túi xách đang đặt trên sô pha.
"Lệ tỷ, bằng không ăn chút gì đi." Bạc Kha Nhiễm nói với chị.
Nguyễn Lệ vẫy vẫy tay, đi đến chỗ huyền quan.
"Không ăn."
Chị nhìn thoáng qua túi thực phẩm trong tay Thẩm Dữ, nghĩ nghĩ, vẫn là kề sát vào tai Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ăn ít một chút, đừng ăn thịt."
Bạc Kha Nhiễm nhìn chị gật đầu: "Em đã biết."
Nguyễn Lệ đi rồi, cũng chỉ còn hai người bọn họ.
"Lệ tỷ đã biết?" Thẩm Dữ hỏi.
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
"Chị ta làm sao mà biết được?"
Thẩm Dữ không hỏi còn tốt, vừa hỏi trên mặt Bạc Kha Nhiễm nóng lên vừa giận dữ vừa xấu hổ.
"Còn không phải do anh sao." Cô nhỏ giọng nói.
Thẩm Dữ: "Sao lại nói như vậy?"
Nói như thế nào, còn có thể nói như thế nào, chẳng lẽ nói anh là do anh đem cô trốn trong phòng vệ sinh bị Lệ tỷ bắt gặp được?
Nói ra đều ngại mất mặt.
Thẩm Dữ thấy hai gò má Bạc Kha Nhiễm đỏ lên, lại thấy cô che mắt như có như không hiện lên sự xấu hổ cùng giận dữ, trong lòng ting một cái, đại khái cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
Anh cong cong khóe môi, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt cô.
"Ăn bữa khuya không?"
Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua bữa khuya để trên bàn, Thẩm Dữ mua chính là mì thịt bò ở Hoành Điếm, cô nhớ mãi không quên, mỗi lần kết thúc công việc đều quá muộn, quán đều đóng cửa, vẫn luôn không được ăn.
"Ăn."
Mở nắp ra, một trận mùi hương xộc lên mũi.
Trên cùng là rau thơm xanh biết, phía dưới là thịt bò, còn lớp dưới cùng chính là mì sợi.
Bạc Kha Nhiễm cầm đũa cùng cái muỗng, gắp một miếng thịt bò, thịt bò non mềm, cơ hồ vào miệng là tan.
Đổi lại tô mì thịt bò này quá nhiều, Bạc Kha Nhiễm không có ăn hết, bất quá cô cũng không cần lo lắng sẽ lãng phí.
Bởi vì cô ăn không hết, tự nhiên Thẩm Dữ sẽ giúp cô ăn.
Thẩm Dữ đã trở thành thùng cơm thừa của cô.
Ngay từ đầu Bạc Kha Nhiễm sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng đến sau này tập mãi thành quen.
Không muốn ăn, đưa Thẩm Dữ ăn.
Ăn không hết, đưa Thẩm Dữ ăn.
Tóm lại, đều là Thẩm Dữ ăn.
Sau khi ăn xong, Bạc Kha Nhiễm ngồi ở bàn cơm, tay chống lên má, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn anh ăn mì.
Đối với Bạc Kha Nhiễm mà nói, nhìn Thẩm Dữ ăn cơm chính là một loại hưởng thụ về thị giác.
Rốt cuộc người lớn lên đẹp trai làm cái gì cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Anh hơi buông đầu xuống, trên trán là mồ hôi tinh mịn, đôi mắt rủ xuống, ở dưới mi mắt tạo thành bóng râm, mũi cao thẳng.
Bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng cầm đũa, đen cùng trắng đối lập nhau đánh sâu vào thị giác.
"Nhìn cái gì?"
Thẩm Dữ vừa nhấc mắt lên thì thấy Bạc Kha Nhiễm đang nhìn mình chằm chằm.
"Nhìn anh đẹp." Bạc Kha Nhiễm tự đáy lòng mà nói.
Thẩm Dữ buông đũa trong tay, lấy giấy ăn một bên xoa miệng, tùy tay ném, khăn giấy ổn thỏa rơi vào thùng rác cách đó không xa, anh hỏi: "Có bao nhiêu đẹp?"
"Không biết, chính là đặc biệt đẹp." Bạc Kha Nhiễm nói.
Thẩm Dữ không thích người khác nói anh đẹp, rốt cuộc một đại nam nhân bị người ta nói là đẹp không phải là chuyện đáng tự hào.
Nếu là người khác nói anh đẹp, anh sẽ phóng đôi mắt lạnh đi qua có thể làm cho người ta ngoan ngoãn câm miệng lại, nhưng là cô nói anh đẹp, trừ bỏ sủng còn có biện pháp nào đâu?
Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Dữ thong thả ung dung mà thu dọn bát đũa trên bàn, thẳng đến khi thu dọn xong.
Thẩm Dữ đem túi thực phẩm ném vào thùng rác, sau đó bước đến chỗ cô.
"Làm cái gì?"
Bạc Kha Nhiễm bị anh bế lên.
Thẩm Dữ nghiêng đầu nhìn cô, nói.
"Sau khi ăn xong vận động."
Ed: Mấy ngày nay bận rộn quá không có up được, hôm nay mới rảnh up trước một chương, hôm khác bù cho mọi người nhé! ^_^