Nguyễn Hạ bước vào toilet, nhìn bản thân mình ở trong gương, cô vẫn có chút không hoàn hồn được.
Bản thân là người mê gái đẹp, trước đây đều là cô quỳ liếm nhan sắc của người khác, lúc này, đối tượng được quỳ liếm lại biến thành chính cô.
Sự việc là thế này, một tuần trước, vì Quốc Khánh được nghỉ đến bảy ngày, cho nên cẩu độc thân không có đối tượng, Nguyễn Hạ lên mạng tìm vài bộ tiểu thuyết, chuẩn bị thức trắng đêm để đọc, còn ban ngày thì ngủ hết cả ngày, lúc nào tỉnh dậy thì gọi đồ ở bên ngoài, như thế chẳng phải quá mĩ mãn hay sao?
Trong vòng bạn bè của cô, mọi người đều đi ra ngoài chơi các kiểu nhưng cô không hề hâm mộ, ngày nghỉ ai ra ngoài thì kệ người đó, trời đất trong thiên hạ có thế nào thì nhà này mới mà nơi thoải mái nhất.
Cô đọc một quyển tiểu thuyết, ước chừng khoảng một triệu chữ nhưng mà cô lại thấy rằng, có rất nhiều nội dung và đoạn miêu tả hoạt động tâm lí là cố tình kéo dài chữ, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cô, có thể thấy được trên phương diện thiết kế nội dung truyện, tác giả quả thật rất giỏi.
Đợi đến khi cô chấn hưng tinh thần thì thấy đã đến hơn năm giờ sáng ngày hôm sau, khi cô chuẩn bị đứng lên vào nhà vệ sinh, bỗng nhiên tụt huyết áp, trước mắt tối đen, cô trực tiếp ngã xuống đất.
Khi cô tỉnh lại lần nữa thì đã xuyên vào trong bộ tiểu thuyết này rồi, cô trở thành một nhân vật phụ trùng tên trùng họ với mình.
Từ nhỏ Nguyễn Hạ đã sống cùng với ông bà nội, tình cảm với ba mẹ cũng không phải sâu đậm gì lắm, sau đó thì ông nội, bà nội lần lượt qua đời, cô được ba mẹ đón về thành phố, khi đó cô đã học đến trung học phổ thông rồi, rất khó để lại gần gũi với ba mẹ nữa.
Có đôi khi cô cũng cảm thấy, trở thành người thân cận nhất, có duyên không nhất định sẽ có phận, giống như cô với ba mẹ mình vậy.
Cho dù là ba mẹ hay là chính cô, đều muốn cố gắng để hàn gắn quan hệ nhưng sự thật chứng mình, có khoảng cách nhất định sẽ hợp với bọn họ hơn.
Đại khái là vì như thế này, đối với Nguyễn Hạ mà nói, nếu như không thể quay về thế giới ban đầu của mình, cô cũng không cần quá lo lắng cho ba mẹ.
Ba mẹ cô đều có lương hưu, cô còn có một em trai nữa, vốn dĩ từ khi cô học đại học cũng rất ít khi ở nhà. Ngược lại Nguyễn Hạ cảm thấy may mắn khi năm đó ba mẹ cô vi phạm chính sách (một con), cố ý sinh thêm một em trái, nếu như ba mẹ chỉ có một cô con gái là cô, vậy thì ba mẹ tuyết đối không thể chấp nhận việc cô ra đi, dù sao thì chuyện người đầu bạc tiến người đầu xanh, có mấy gia đình có thể chấp nhận được?
Có em trai ở đó bọn họ vẫn sẽ đau lòng rất lâu nhưng sẽ không đến mức hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng trong nháy mắt khi cô tỉnh lại, cô liền tiếp thu được tất cả trí nhớ của nguyên chủ.
Nếu như bắt buộc phải dùng một từ để hình dung nguyên chủ, thì mỹ nhân rắn rết là thích hợp nhất.
Nguyên chủ thực sự là đẹp đến cùng cực, ít nhất là Nguyễn Hạ chưa từng gặp được một cô gái nào xinh đẹp hơn cô ấy, giơ tay nhấc chân đều rất lẳng lơ nhưng lại thanh thuần và gợi cảm.
Bình thường thì với kiểu phụ nữ như thế này, cuộc đời của cô ấy cũng sẽ rất đặc sắc.
Nguyên chủ là điển hình của đẹp nhưng nghèo, cô ấy sinh ra trong một gia đình đến miếng ăn cũng thành vấn đề, ba không có nghề nghiệp chính thức, thường xuyên ra công trường làm công nhận lao động đơn giản, kiếm một chút phí sinh hoạt, còn mẹ thì sao? Bởi vì mẹ cô ấy dáng vẻ xinh đẹp, ba của nguyên chủ không muốn bà ấy ra ngoài làm việc, sợ bà sẽ bị người khác nhòm ngó. Cho nên, từ khi bà kết hôn với ba của nguyên chủ, mẹ của nguyên chủ chưa đi làm một ngày nào.
Mặc dù bà không đi làm nhưng cùng không ở nhà làm việc nhà, làm một bà chủ gia đình trên ý nghĩa truyền thống. Cơm, là do ba của nguyên chủ nấu, việc nhà, cũng là ba của nguyên chủ ôm tất, mẹ của nguyên chủ chỉ cần phụ trách đẹp đẹp đẹp là đủ rồi.
Cuộc sống hằng ngày của mẹ nguyên chủ chính là đánh bài cùng với ăn vận trang điểm, ông xã của bà ở công trường khổ cực làm những công việc bốc vác đơn giản của công nhân lao động, còn bà vẫn sống cuộc sống thoải mái dễ chịu vô cùng. Không thể không nói, ở một mức độ nào đó thì ba của nguyên chủ là ông chồng tốt, một người đàn ông tốt.
Có thua có thắng, nói ngắn gọn lại, thì cuộc sống của một nhà ba người này cũng miễn cưỡng không có trở ngại, thỉnh thoảng cũng sẽ có thời điểm kinh tế khó khăn nhưng cũng đều đã qua rồi.
Nguyên chủ với giá trị nhan sắc gấp mười lần mẹ cô ấy, lớn lên trong gia đình như thế này, vì khí chất ngoại hình nên có rất nhiều ban học đều nghĩ cô ấy vừa xinh vừa giàu. Đại khái cũng là xuất phát từ lòng tham hư vinh nhưng cô thật sự đã giả mạo được sự vừa xinh vừa giàu của bản thân mình.
Cô ấy ghét gia đình nơi mà mình sinh ra nhưng lại cố gắng để áp bức ba của chính mình.
Sau này, cô đã ý thức được, mình có một khuôn mặt xinh đẹp, dựa vào khuôn mặt này, cô ấy hoàn toàn có thể trải qua cuộc sống mà cô ấy mơ ước.
Trong một lần tình cờ, cô quen được với người chồng hiện tại của mình.
Người chồng hiện tại của cô ấy họ Tống, rất nhiều người đều gọi anh là Tống tiên sinh. Khi nguyên chủ hai mươi tuổi, Tống tiên sinh đã ba mươi mốt tuổi rồi, độc thân chưa kết hôn.
Tống tiên sinh khởi nghiệp với hai bàn tay trắng, xây dựng nên công ty, trong vài năm ngắn ngủi đưa công ty ra thị trường, cũng có thể được tính là một người đàn ông độc thân hoàng kim.
Nguyên chủ nhìn trúng anh, trong khi nghỉ hè đến công ty anh làm việc rồi lên sân khấu, trong một bữa tiệc mừng công, nguyên chủ hao hết tâm tư để trải qua một đêm cùng với Tống tiên sinh.
Một tháng sau, nguyên chủ phát hiện bản thân mang thai, vậy nên cứ thế gả cho Tống tiên sinh.
Trên thực tế, tình cảm vợ chồng của nguyên chủ với Tống tiên sinh cũng không phải tốt lắm, Tống tiên sinh là một người như vậy, sao mà anh có thể không đoán ra mình bị người khác đặt bẫy. Cho nên mặc dù anh phụ trách cho cô ấy như mong muốn, lấy cô ấy, cho cô ấy làm phu nhân giám đốc nhưng thật ra cũng không thích cô ấy, thậm chí còn có thể gọi là ghét cô ấy.
Đương nhiên, nói nguyên chủ thích Tống tiên sinh đến mức nào, thì cũng chẳng thấy được bao nhiêu.
Đối với cô ấy mà nói, đàn ông chính là máy rút tiền.
Tống tiên sinh không thích cô ấy, cô ấy cũng không ép buộc, dù sao thì hiện tại cô ấy là phu nhân giàu có, chỉ cần có thể cho cô ấy hưởng thụ cuộc sống hiện tại là được rồi, về phần cái gì gọi là tình yêu, cô ấy cũng không ham.
Cho nên, mặc dù đã sắp kết hôn được bốn năm rồi, quan hệ của nguyên chủ với Tống tiên sinh chỉ cần dùng bốn chữ là có thể hình dung rất thỏa đáng Tương kính như tân.
Sau khi thưởng thức đủ mỹ mạo đỉnh cao của nguyên chủ, Nguyễn Hạ đi ra khỏi toilet. Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, cô gọi điện thoại cho mẹ của thân chủ.
“Mẹ, lát nữa con sẽ về nhà, mẹ sắp xếp hết quần áo của Vượng Tử, hôm nay con muốn dẫn thằng bé về.”
Bà Nguyễn sửng sốt: “Không phải nói là chờ con rể đi công tác về rồi mới đón hả?”
“Không ạ, con đã đặt vé máy bay đi thành phố A ngày mai rồi, ba của nó đi công tác ở đó, phỏng chừng còn khoảng vài ngày nữa, đúng lúc lâu rồi ba người nhà bọn con chưa được đi du lịch tử tế.”
Bà Nguyễn rất đỗi vui mừng: “Con đã nghĩ thông suốt rồi sao? Nên làm như vậy, có thể làm vợ chồng của nhau chính là duyên phận vô cùng lớn. Con xem xem, mẹ với ba con, tuy rằng đời này ba con vẫn chưa kiếm ra được bao nhiêu tiền nhưng mà ông ấy đối xử rất tốt với mẹ. Con với con rể đã kết hôn được vài năm rồi mà vẫn như người xa lạ. Mẹ nhìn thấy thật sự rất sốt ruột. Chuyện tình cảm vợ chồng có tốt hay không sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến trẻ nhỏ. Nếu cứ giống như hai đứa lúc trước thì có khác nào ly hôn đâu?”
Có thể là do cách biệt một thế hệ, mẹ nguyên chủ trước kia không chịu chăm sóc con gái, hiện tại đã đến độ tuổi này, lại yêu thích cháu ngoại hơn.
Còn nguyên chủ trên thực tế lại là một người có tư tưởng ích kỷ. Cho dù có là cha mẹ, hay là chồng, cô ấy đều không có tình cảm. Thậm chí tình cảm với đứa con do bản thân sinh ra cũng rất bình thường.
Cho nên mỗi lần chồng cô ấy đi công tác, ngay ngày hôm sau nguyên chủ đã đóng gói đứa con gửi qua cho cha mẹ, để bọn họ chăm sóc đứa trẻ, còn cô ấy một mình tự nhiên phóng khoáng. Chờ đến lúc chồng quay lại, cô ấy lại đón đứa trẻ về. Quan hệ giữa nguyên chủ với chồng cũng không tốt, quan hệ với đứa trẻ cũng không tốt. Chẳng qua cô ấy cũng chẳng thèm để ý. Đối với cô ấy mà nói, quan trọng nhất vẫn là bản thân mình. Còn những người khác ấy, từ trước đến giờ cô ấy chưa từng để trong lòng. Vậy nên chẳng trách vài năm nay ông Nguyễn, bà Nguyễn khuyên nhủ biết bao nhiêu lần, nguyên chủ cũng không nghĩ đến việc điều chỉnh quan hệ với chống.
Nếu nói một cách tích cực, không quan tâm đến kết cục cuối cùng của nguyên chủ, thì cô ấy… sống thật sự rất thoải mái.
Bởi vì cô ấy không để ý đến bất cứ kẻ nào, cho nên mãi đến cuối cùng, nguyên chủ thật sự là không có bất cứ lúc nào cảm nhận được cảm giác đau thương.
Nguyễn Hạ ậm ừ một tiếng: “Con biết mà, cho nên lần này con mới đưa Vượng Tử đi thành phố A. Mẹ, chúng ta không nói chuyện nữa, nhớ chuẩn bị cơm trưa cho con nữa, con ăn ở nhà.”
Nghe xong lời này, bà Nguyễn lại càng vui vẻ.
Phải biết rằng đứa con gái này đã rất lâu rồi không ngồi xuống ăn bữa cơm tử tế với bọn họ, bà Nguyễn lập tức đáp ứng. Sau khi treo điện thoại, bà liền nói với chồng: “Ông mau ra ngoài mua đồ ăn đi. Hạ Hạ nói đợi lát nữa nó về ăn cơm đấy!”
Ông Nguyễn còn tưởng rằng tai bản thân vừa rồi nghe nhầm, mãi đến lúc vợ ông ra vẻ muốn đánh người, ông mới hồi phục lại tinh thần, nhếch môi nở nụ cười: “Được rồi, Hạ Hạ thích nhất là món thịt cá kho tàu do tôi làm, bây giờ tôi phải ra chợ mua đồ ăn luôn đây!”
Tuy rằng lúc trước Nguyễn Hạ lớn lên diện mạo bình thường nhưng cô là người thích gái đẹp, luôn theo đuổi cái đẹp. Cho nên cô nào sợ dáng vẻ của bản thân bình thường, cô vẫn luôn tận lực học trang điểm. Vài năm trở lại đây, kĩ năng trang điểm của cô cũng có thể nói là ngang hàng với người chuyên nghiệp.
Ngay cả khuôn mặt này của nguyên chủ, cho dù chúng vốn đã rất đẹp, Nguyễn Hạ ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thấy trên bàn toàn là mỹ phảm bảo vệ da, miễn cường định thần lại rồi từng bước từng bước bắt đầu trang điểm.
“Nhạt phấn nồng son” hết thảy tuyệt vời, lúc Nguyễn Hạ nhìn thấy gương mặt này của nguyên chủ thì nghĩ ngay đến câu thơ này.
Sau hơn mười phút, Nguyễn Hạ nhìn thấy bản thân trong gương, vô cùng hài lòng.
Nên biết rằng cho dù là mỹ nữ xinh đẹp đến mức nào, mặt mộc với đã trang điểm vẫn sẽ khác nhau. Sau khi đã trang điểm xong, ước chừng giá trị nhan sắc sẽ cao hơn vài phần.
Nguyễn Hạ đọc lướt một lượt nội dung tiểu thuyết, nguyên chủ không có bất cứ tình cảm gì với chồng và đứa con, càng không nói đến người ngoài như cô.
Hiện tại cho dù thay đổi hoàn toàn để trở thành một người mẹ tốt, hay là làm một người vợ tốt, cô đều không có hứng thú.
Chỉ có điều, nếu như hiện tại cô đã xuyên đến đây, biến thành Nguyễn Hạ trong thế giới tiểu thuyết này, dưới tiền đề là cô đã biết được nội dung câu chuyện này, cô đương nhiên phải theo cái lợi, tránh hại, lựa chọn thứ có lợi nhất với bản thân mình.
Ở trong nội dung tiểu thuyết, Tống tiên sinh sẽ gặp phải sự cố không may bên ngoài.
Nam nhân này còn chưa chính thức lên sân khấu, chưa xuất đầu lộ diện mà đã phải đi nhận cơm hộp (kết thúc vai diễn) rồi… Cái chết rất drama, cũng rất nghẹn khuất.
Cho dù như thế nào, hiện tại anh vẫn là chồng trên danh nghĩa của cô, hơn nữa theo như nội dung vở kịch, nếu như anh không chết thì người có lợi nhất là cô.
“Hầy, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.” Nguyễn hạ tự lẩm nhẩm: “Tống tiên sinh, tôi sẽ giúp anh nhưng có thể sống sót hay không thì phải nhìn vào số mệnh của anh thôi.”
Tống tiên sinh ở nơi xa hắt xì một cái.
Trợ lí đứng một bên vội vàng nói: “Tống tổng, có cần chỉnh tăng nhiệt độ điều hòa không?”
Tống tiên sinh không thay đổi sắc mặt lật giở văn kiện, trầm giọng nói: “Không cần.”
Mặc dù Tống tiên sinh không hề có tình cảm gì với nguyên chủ, có điều thứ cần phải cho cô ấy thì anh cũng cho, từ trước đến nay anh đều không hề keo kiệt, ít nhất về phương diện vật chất, anh chưa từng bạc đãi cô ấy, anh cũng chưa từng có ý kiến gì về cách sống xa xỉ của nguyên chủ.
Trong lúc học đại học thì Nguyễn Hạ đã thi lấy giấy phép lái xe, sau đó lại mua một chiếc xe secondhand, vì vậy ở phương diện lái xe, cho dù cô không phải là tài xế già, thế nhưng lái ra ngoài cũng không hề có chút vấn đề nào. Xe của nguyên chủ là một chiếc BMW X5, Nguyễn Hạ ngồi xuống, cô suy đoán chắc hẳn đây là kiểu bố trí cao cấp nhất, giá của xe mới cũng như chiếc xe secondhand hơn mười vạn, quả thực nếu so sánh với chiếc xe này thì không hề giống nhau.
Trên đường lái xe về nhà mẹ, cô cũng thuận tiện sắp xếp lại quan hệ nhân vật cũng như cốt truyện một lát.
Trong tiểu thuyết cũng không miêu tả nhiều về Tống tiên sinh, thế nhưng vào lúc này thì anh cũng đã là một trong những người thành công. Ba mẹ của Tống tiên sinh mất sớm, trong nhà anh không còn họ hàng gì nữa, thật ra nếu theo lý mà nói, sau khi anh chết, chỉ tính tài sản mà anh để lại cũng đủ cho nguyên chủ tiêu xài cả đời. Có điều kỳ quái chính là sau khi anh chết, công ty lập tức bộc phát khủng hoảng, tài chính cũng xuất hiện tình trạng thiếu hụt, nguyên chủ căn bản không hiểu về chuyện làm ăn, sau khi dằn vặt nửa năm thì cũng chẳng thể cứu vãn được nữa, thứ để lại cho mẹ con hai người bọn họ chỉ có hai căn nhà và xe.
Dưới cách nhìn của một người còn đang giãy dụa trên ranh giới nghèo khó trước khi xuyên không, Nguyễn Hạ nghĩ có hai căn nhà, chỉ cần nguyên chủ không tiêu xài một cách mù quáng thì dựa vào hai căn nhà này, hoàn toàn có thể làm cho cuộc sống của cô ấy và con trai trôi qua không tệ. Dù sao thì giá nhà lúc này không hề thấp, cho thuê một căn nhà trong đó, tiền thuê mỗi tháng đểu đủ để sinh sống.
Thế nhưng nguyên chủ là ai cơ chứ, cô ấy chính là mỹ nhân rắn rết, dựa vào giá trị nhan sắc và dã tâm của cô ấy, căn bản không thể nào thỏa mãn với việc trông coi hai căn nhà, vì thế, cô ấy lại muốn tìm một cái máy ATM
Trong lúc ra ngoài du lịch giải sầu, cô ấy quen được một người đàn ông góa vợ, dưới sự quạt gió thêm củi của cô ấy, người đàn ông này vừa gặp thì đã thương cô, hai người ăn nhịp với nhau nên lập tức ở bên nhau.
Người đàn ông này cũng thật lòng với cô ấy, anh ta nói muốn kết hôn, đến lúc này thì mục đích của nguyên chủ đã đạt được. Tuy rằng Tống tiên sinh đã chết, thế nhưng cô ấy lại tìm được một cái máy ATM khác.
Vốn nguyên chủ hoàn toàn có thể thẳng thắn với người đàn ông này, thế nhưng cô ấy lại không làm vậy, thậm chí cô ấy còn cho rằng đứa con trai của mình là một gánh nặng, cô không muốn có bất kỳ ai làm xáo trộn kế hoạch của mình, ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, bao gồm đứa con trai của mình, thế là cô ấy đã làm ra một việc khiến người ta phải giận sôi máu. Nguyên chủ có một người bạn học đại học, là người ở nơi khác, sau khi kết hôn được hai năm vẫn chưa mang thai, cuối cùng điều tra được là nhà trai không có khả năng sinh đẻ, nguyên chủ liên hệ với người bạn đại học này, muốn tặng đứa con trai của mình cho cô ta. Tuy nhiên lại có một điều kiện, đó chính là sau này không được tìm cô ấy nữa, đối phương còn ước gì được như vậy, thế là lập tức đồng ý.
Ông bà Nguyễn rất yêu thương đứa cháu ngoại này, thế nhưng nguyên chủ lại cố tình nói dối, cô ấy nói Tống tiên sinh có một người em gái đang ở nước ngoài, để con trai mình được sống một cuộc sống tốt đẹp, cô ấy đã đưa thằng bé ra nước ngoài rồi.
Vào lúc mới bắt đầu thì ông bà Nguyễn còn tin nguyên chủ, thế nhưng sau một thời gian dài, nếu thật sự ra nước ngoài, lẽ nào lại cắt đứt liên lạc với ông bà ngoại và mẹ ruột luôn cơ chứ?
Thế nhưng cho dù bọn họ không tin thì cũng chẳng có biện pháp nào, nguyên chủ căn bản không hề để ý đến bọn họ.
Có thể tặng đứa con ruột của mình cho người khác, nói nguyên chủ mất hết tính người vẫn còn nhẹ, Nguyễn Hạ cảm thấy, chỉ cần là con người thì không thể nào làm được chuyện như vậy cả, chuyện này quá thử thách giới hạn đạo đức rồi.
...
Nguyễn Hạ đi đến một khu chung cư có chất lượng bình thường, ba mẹ của nguyên chủ đang ở đây, đây chính là ngôi nhà mà nguyên chủ sắp xếp cho ba mẹ mình sau khi cô ấy kết hôn, đương nhiên căn nhà này là do cô ấy đứng tên. Sau khi dừng xe xong xuôi, cô dựa vào ký ức của mình mà bước vào nhà, nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.
Ngày nắng to, bà Nguyễn cắt dưa hấu, ép nước trái cây, còn ông Nguyễn thì sao, ông đang bận rộn ở trong nhà bếp, thỉnh thoảng lại ra ngoài nói chuyện với con gái. Theo cách nhìn của Nguyễn Hạ, thật ra ba mẹ của nguyên chủ đã tốt lắm rồi, làm ba làm mẹ, không phải ai cũng có khả năng cho con của mình một cuộc sống tốt nhất, thế nhưng ít ra thì họ đã nuôi nguyên chủ lớn, lại cho cô ấy học hành, cũng cho cô ấy tất cả những gì mà họ có thể cho trong năng lực của mình.
Sau khi Nguyễn Hạ nhìn thấy nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết này là Tống Thư Ngôn, cô âm thầm ra quyết định, cho dù Tống tiên sinh không thể tránh được kiếp nạn kia, nếu bây giờ cô đã biến thành nguyên chủ, trở thành mẹ của người nào đó, vậy thì cô cũng sẽ nuôi lớn đứa bé này.
Năm nay Tống Thư Ngôn vẫn chưa đầy bốn tuổi, chính là độ tuổi dễ thương nhất.
Đứa bé luôn có sự ỷ lại và nhớ mong đối với mẹ của mình, dù bình thường nguyên chủ không hề để ý đến cậu, cậu vẫn thích mẹ của mình. Lúc này thì cậu mặc một cái áo ba lỗ và một cái quần soóc nhỏ, để chân trần rồi ngồi bò sát trên chiếc đệm, mặc dù cậu đang chơi đồ chơi, thế nhưng ánh mắt của cậu thỉnh thoảng vẫn trôi về chỗ của Nguyễn Hạ.
Cậu bị nuôi hơi béo, kế thừa ưu điểm của ba mẹ, là một bé trai đáng yêu. Nguyễn Hạ nhìn hai cánh tay như củ sen của cậu, không khỏi cảm thấy cực kỳ đáng yêu, cô không nhịn được mà nghĩ, sao nguyên chủ lại có thể nhẫn tâm đến mức tặng con trai của mình cho người ta cơ chứ?
Thật ra trước khi Nguyễn Hạ tỉnh lại, cô đã mơ một giấc mơ rất kỳ quái, người ở trong mơ chính là nguyên chủ.
Hình như nguyên chủ cũng đã biến thành một người khác, hơn nữa đối với chuyện thay đổi thế này thì cô ấy vô cùng hài lòng, hoàn toàn không có ý định trở về.
Nguyễn Hạ nhìn thoáng qua nhóc mập mạp, đúng lúc cậu cũng nhìn cô.
Nhóc mập mạp hơi ngại ngùng, có vẻ không được tự nhiên cho lắm, cậu vội vàng cúi đầu chơi đồ chơi.
Tuy rằng trước khi xuyên không thì cô thường xuyên bị khủng hoảng hôn nhân, khủng hoảng tìиɦ ɖu͙ƈ, thế nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thích trẻ em, nhất là những đứa bé bụ bẫm nhiều thịt thế này. Nguyễn Hạ không nhịn được, cô khẽ vẫy tay với cậu: "Vượng Tử, lại đây."
Trước mặt mẹ ruột thì nhóc mập mạp chẳng hề có nguyên tắc gì cả, cậu quăng món đồ chơi đi, tung ta tung tăng chạy đến, giống như một chú chim cánh cụt vậy.
Cậu lao vào người của Nguyễn Hạ như một viên đạn, cô cũng thuận thế ôm lấy áp lực nặng nề của cuộc sống...
Hai mẹ con thân thiết với nhau một lúc.
Ông bà Nguyễn thấy vậy thì rất vui mừng, trước đây bọn họ đã cảm thấy con gái mình đối xử rất lạnh nhạt với cháu ngoại, cũng may sự nhớ mong của thằng bé dành cho mẹ nó là thứ trời sinh đã có, hơn nữa thằng bé vẫn chưa nhớ chuyện, lúc này Nguyễn Hạ chủ động ôm cậu rồi hôn cậu, nhóc mập mạp liền giống như tất cả những đứa bé khác vậy, rất dính mẹ. Nguyễn Hạ đi vệ sinh, cậu cũng muốn đứng ở ngoài cửa để bảo vệ, đợi lâu một chút thì cậu bắt đầu muốn gõ cửa.
Nguyễn Hạ nhìn nhóc mập mạp đang ôm mình, thực sự không thể nào liên hệ nhóc mập mạp trước mắt mình và nhân vật phản diện sau này được.
Nhóc mập mạp hoàn toàn là đứa bé nhớ ăn không nhớ đánh.
Rõ ràng nguyên chủ đã đối xử vô cùng lạnh nhạt với cậu, lúc bình thường cũng chẳng hề quan tâm đến cậu, hoặc là giao cho bảo mẫu, hoặc là giao cho ông bà ngoại. Nếu là những đứa bé khác, chắc chắn sẽ phải khó chịu hết một thời gian, thế nhưng cậu lại không hề như vậy.
Thật ra từ chuyện này có thể nhìn ra được, tính cách bây giờ của tên nhóc này vẫn rất tốt, vừa hoạt bát lại hướng ngoại, còn cực kỳ dễ thương nữa chứ.
Nguyễn Hạ không biết, đây đều là công lao tẩy não của ông bà Nguyễn.
Năm ngoái nhóc mập mạp mới đi nhà trẻ, bình thường đã không có nhiều thời gian ở bên cạnh mẹ, đến ngày nghỉ lễ, cậu lại bị đưa đến chỗ của ông bà ngoại, cậu cũng giống như những đứa bé khác vậy, sẽ hỏi ông bà ngoại của mình rằng, có phải là mẹ cậu không thích cậu hay không, tại sao lại không tìm cậu, tại sao lại không nhớ cậu, có phải là trong lòng của mẹ không hề có cậu hay không...
Ông bà Nguyễn sẽ nói với cậu, giống như ba cậu phải đi làm thì mẹ cậu cũng có chuyện phải làm, nếu không làm thì không thể nào nuôi cậu được.
Trẻ con rất dễ bị lừa gạt, cậu lập tức tin tưởng lời giải thích này. Bởi vì ba mẹ của những người bạn ở trong nhà trẻ cũng phải đi làm mỗi ngày, vô cùng bận rộn.
Ba bận rộn công việc, công việc của mẹ cũng bận bịu, họ đều phải nuôi cậu.
Ở trong nhà mẹ thực sự rất thoải mái, Nguyễn Hạ thật không hiểu, tại sao nguyên chủ lại không thích về nhà đến vậy.
Phải biết rằng, trước khi cô xuyên không, cô không hề có sự đãi ngộ cao như vậy ở trong nhà.
Ông Nguyễn quả thực là một người đàn ông tốt, ông quét dọn nhà cửa sạch sẽ, hơn nữa còn giỏi nấu ăn, cái gì cũng biết làm. Đây này, trong lúc Nguyễn Hạ vô tình nói lát nữa cô sẽ đi mua bánh kem về ăn, ông Nguyễn lại bắt đầu bận rộn, chỉ chốc lát sau đã nướng xong bánh quy và bánh kem.
Có thể nói thế này, ở trong căn nhà này, Nguyễn Hạ chỉ cần nằm chờ người đến đút là được.
Bà Nguyễn ngồi trên ghế sofa xem TV và tán gẫu với Nguyễn Hạ.
Trong lồng ngực còn có một tên nhóc mập mạp bụ bẫm, trên bàn trà là trái cây đã cắt xong, trong nhà bếp thỉnh thoảng lại có mùi thơm khiến người ta phải chảy nước miếng bay ra.
Nguyễn Hạ không muốn đi nữa rồi.
"Ngày mai con muốn đến thành phố A sao?" Lúc bà Nguyễn cho cháu ngoại uống nước ép trái cây thì hỏi vậy.
"Vâng." Nguyễn Hạ khẽ gật đầu, thật ra cô cũng không chắc là mình có thể ngăn cản kiếp nạn kia hay không: "Ba của Vượng Tử đã ở thành phố A gần nửa tháng, hai ngày trước anh ấy còn gọi điện thoại đến, bảo nhớ Vượng Tử. Dù sao thì con cũng không có chuyện gì để làm, vậy nên đến thành phố A đi dạo cũng được."
"Vậy là được rồi." Bà Nguyễn nhìn thoáng qua đứa cháu ngoại của mình, nói tiếp: "Bây giờ Vượng Tử còn nhỏ, đợi đến lúc thằng bé lớn rồi, nếu tình cảm của hai đứa không tốt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nó. Hạ Hạ, con phải sống hòa thuận với con rể đi, tuy con rể lớn tuổi hơn con, thế nhưng mẹ cũng thấy được, nó không phải là người xấu, bây giờ sự nghiệp của nó lại thành công, nói đến cùng thì sau này con và Vượng Tử đều phải dựa vào nó."
Nguyễn Hạ còn chưa từng thấy mặt Tống tiên sinh, trong trí nhớ của nguyên chủ thì không có nhiều ký ức liên quan đến người này, trong tiểu thuyết cũng chỉ có ít ỏi mấy nét bút, vậy nên cho đến lúc này thì cô vẫn chưa hiểu rõ con người đó.
Sau này rốt cuộc phải làm thế nào, vẫn nên chờ đến lúc tránh được trận kiếp nạn này thì hẵng nói tiếp vậy.
Vào lúc xế chiều, ông Nguyễn và bà Nguyễn xuống lầu đi mua dưa hấu, Nguyễn Hạ lại ngồi trên ghế sofa xem ti vi với nhóc mập mạp, nào ngờ mới xem được có một nửa, nhóc mập mạp đã kéo cô về phía nhà bếp.
Danh Sách Chương: