• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Hạ chỉ mong tránh được tất cả tai họa có thể xảy ra, cô cũng biết cảm xúc của mình bây giờ đang ở trong trạng thái cực đoan, bây giờ tất cả mọi biểu hiện của cô, nếu như khiến Tống Đình Thâm nghi ngờ đầu óc cô có vấn đề, cô cũng sẽ không tức giận. Nhưng mà hiện tại cô biết rõ kịch bản, thì thực sự không có cách nào tự thuyết phục bản thân bình tĩnh lại được.

Tống Đình Thâm càng ngày càng không đoán ra rốt cuộc là Nguyễn Hạ đang nghĩ cái quái gì trong đầu, chỉ có điều dù sao anh cũng hơn Nguyễn Hạ mười một tuổi, trước kia anh bao dung với cô hết sức có thể, một mặt là vì nể tình cô đã sinh cho anh một đứa bé, kể cả là cô dùng thủ đoạn để đạt được, nói gì thì Tống Thư Ngôn cũng là con của hai người bọn họ, cho nên, mặc dù anh không có cách nào coi cô là vợ nhưng thứ cô cần, anh đều sẽ cho cô, mặt khác là vì cô còn ít tuổi, nên trong rất nhiều chuyện, anh cũng không muốn tranh cãi với cô.

Anh cũng không hỏi Nguyễn Hạ vì sao lại muốn đi tàu hỏa, nếu như đã đặt vé trước rồi, lúc này cũng chỉ có thể đồng ý.

Nguyễn Hạ thấy Tống Đình Thâm không nói gì, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra bây giờ, tính cách Tống Đình Thâm càng ngày càng giống nam chính trong tiểu thuyết, mặc dù không nói nhiều nhưng tính tình cũng tạm ổn, đương nhiên biểu hiện trước mắt của anh thì càng phù hợp với tuổi của anh, dù sao cùng là một người đàn ông ba mươi năm tuổi thành đạt.

Cô được voi đòi tiên, lại bổ sung một câu: "Chúng ta đi tàu điện ngầm đến đó có được không?"

Tống Đình Thâm ngẩn ra, hai chữ kỳ quái cũng không thể hình dung ra cô lúc này được.

Nguyễn Hạ cũng có suy nghĩ riêng của mình.

Mặc dù hôm nay trời không mưa to, bọn họ cũng không đến sân bay nhưng cô vẫn nên cẩn thận hơn, chắc chắn là tàu điện ngầm sẽ không thể nào xảy ra va chạm với xe tải lớn chở hàng...

"Cô làm sao vậy?" Cuối cùng Tống Đình Thâm cũng hỏi câu này.

Nguyễn Hạ cúi đầu, có vẻ hơi mất tinh thần: "Tôi sợ giấc mơ kia sẽ xảy ra."

Trước kia sau khi cô đọc xong tiểu thuyết thì không thể nào hiểu nổi, tại sao ở trong một vài tình huống nhân vật chính có thể đánh mất lí trí, đều không giữ được bình tĩnh, hoàn toàn là OOC, bây giờ cô rốt cuộc cũng hiểu rồi.

Dù sao cô cũng sợ chết và cũng sợ Tống Đình Thâm chết.

Đương nhiên, cho dù ngày hôm nay Tống Đình Thâm không phải là chồng của cô nhưng cô biết người này sẽ gặp nguy hiểm, cô cũng sẽ sợ.

Trong lòng Tống Đình Thâm thở dài, anh không nói, xem như là đã ngầm thừa nhận Nguyễn Hạ không bình thường.

Nhóc mập mạp Tống Thư Ngôn lại cảm thấy rất mới mẻ, trong nhà không có ai dẫn cậu đi tàu điện ngầm, trạm tàu có rất nhiều người, Tống Đình Thâm dứt khoát một tay ôm lấy con trai có trọng lượng hơi nặng, một tay kéo vali cỡ nhỏ của anh, Nguyễn Hạ thì kéo vali của mình đi phía sau anh vào trạm tàu điện ngầm.

Bất kể thành phố nào, trạm tàu điện ngầm đi đến ga tàu hỏa đều luôn luôn có rất nhiều người đứng đợi.

Giá trị nhan sắc của Nguyễn Hạ thì không cần phải bàn, cho dù là lên ảnh, cô cũng chẳng khác gì một nữ ngôi sao điện ảnh, còn nhóc mập mạp thì vừa trắng trẻo lại vừa mập, ăn mặc cũng rất thời thượng, mặt mũi rất đáng yêu, nhìn Tống Đình Thâm thì giống một người thành đạt, cả người đứng thẳng, mắt nhìn về phía trước, cả người đều mang khí thế áp bách.

Một nhà ba người về phương diện giá trị nhan sắc cao, rất thu hút ánh mắt của mọi người.

Nguyễn Hạ bị đẩy sát vào bên cạnh Tống Đình Thâm, hai người rất gần nhau, bình thường nếu như là ở tình cảnh này, bầu không khí giữa hai người nam và nữ đều rất mờ ám nhưng bọn họ là trường hợp đặc biệt.

Cô cũng không có cảm giác ngượng ngùng, Tống Đình Thâm cũng không thấy bất tiện, toàn bộ hành trình hai người gần như không nhìn nhau.

Nhóc mập mạp chơi cả ngày, lúc này tựa vào bả vai Tống Đình Thâm, cái đầu nhỏ không khác gì gà con đang mổ thóc, cứ gật gà gật gù như thế, mấy em gái đứng ở bên cạnh đều bị bộ dáng này của cậu chọc cười, nếu như không phải người đàn ông kia lạnh lùng một bộ người lạ chớ lại gần thì các cô gái thật sự sẽ cầm điện thoại chụp lại khoảnh khắc này.

Cuối cùng nhóc mập mạp cũng nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi, lại còn ngủ rất ngon, thậm chí ngáy cả lên.

Nguyễn Hạ ôm lấy nhóc mập mạp này, biết trọng lượng của cậu không thể coi thường, tuy nhiên lúc này để cô nhận lấy nhóc mập mạp này từ trong lòng Tống Đình Thâm cũng rất khó khăn, dù sao ở phương diện về thể lực thì cô cũng không thể nào bằng anh được, cho nên cô nhìn xung quanh, rốt cuộc cũng nhìn thấy một người đang có ý định xuống tàu, cô giống như con lươn, nhanh như chớp đi về phía đó, người kia vừa đứng lên, người đứng bên cạnh đang chuẩn bị tư thế chiếm chỗ ngồi, thì cô đã ngồi xuống rồi.

Quần chúng chuẩn bị chiếm chỗ ngồi: "..."

Nguyễn Hạ gọi Tống Đình Thâm: "Tới đây ngồi, ở đây có chỗ nè!"

Tống Đình Thâm chỉ có thể một tay kéo va li, một tay ôm con đi đến trước mặt cô.

Nguyễn Hạ rất thân thiết đứng lên nhường lại chỗ cho Tống Đình Thâm, nói: "Tôi không ôm nổi con đâu, một lúc thì sẽ bị tê tay, hay là anh ngồi ôm con ngủ đi."

Cho dù là ngồi, ôm nhóc mập mạp này, cánh tay cũng sẽ mỏi và rất tốn sức, nhiệm vụ này nên giao cho ba Tống Đình Thâm thôi.

Tống Đình Thâm cũng không có khách khí với cô, ôm con ngồi xuống.

Tuy rằng thời gian Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm chung sống không dài nhưng cho đến nay, ấn tượng của cô đối với người này khá tốt.

Anh và nguyên chủ có rất nhiều vấn đề, cũng chẳng có quan hệ gì với cô, cô là người ngoài cũng không nên khoa tay múa chân nhận xét bất kì bên nào cả.

Tuy nhiên, từ hôm qua đến bây giờ, mặc dù Tống Đình Thâm và cô rất ít khi nói chuyện với nhau, chẳng qua anh là một ông chủ lớn, khi cô nói là muốn bon chen đi tàu điện ngầm và đi tàu hỏa, anh không hề có ý kiến gì mà lập tức đáp ứng, việc này khiến trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nếu như anh không đồng ý, cô cũng không thể nào áp dụng một khóc hai nháo ba treo cổ đối với một người xa lạ được, độ khó của việc này cao quá rồi.

Bởi vậy có thể thấy được, mặc dù người này không có tình cảm gì với nguyên chủ nhưng với những yêu cầu của cô, nếu là làm được thì làm, cũng chính vì thế, Tống Đình Thâm và nguyên chủ mới có thể yên ổn chung sống với nhau nhiều năm, cho đến nay vẫn không hề cãi nhau.

Khi ở thế giới của cô, trước khi mua xe Nguyễn Hạ cũng thường xuyên bon chen đi tàu điện ngầm, bất kể là ngồi xe buýt hay đi tàu điện ngầm, kỹ thuật giành chỗ của cô thật sự là hạng nhất, không phải sao, mới đi qua vài trạm tàu, cô đã giành được một chỗ rồi.

Mặc dù Tống Đình Thâm không nói gì nhưng ánh mắt anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ thông thuộc việc giành chỗ ngồi, trong lòng lại càng nghi ngờ thêm.

Mặc dù quan hệ giữa anh và vợ trên danh nghĩa của anh không được tốt lắm, thậm chí có thể nói là xa lạ, tuy nhiên, bốn năm qua, anh đều cố gắng cho hai mẹ con họ điều kiện sống tốt nhất, mới đầu Nguyễn Hạ ra ngoài luôn có tài xế đưa đón, sau này khi cô có bằng lái, anh lại mua cho cô một chiếc xe.

Thế nhưng cô lại thông thạo việc giành chỗ như vậy...

Tống Đình Thâm lại gạt đi nghi ngờ trong lòng, có thể đây chính là người có thiên phú chăng?

Mặc dù hai ngày này cô quả thực là rất kỳ quái, tuy nhiên cô còn trẻ như vậy, vì một giấc mơ suy tính thiệt hơn, cũng không phải là không được.

Nguyễn Hạ cũng không biết hai ngày này Tống Đình Thâm đều để ý đến sự khác thường của cô. Thực sự cô cũng không lo lắng, dù sao thì nguyên chủ cũng chẳng thân thiết, gần gũi với ai, cứ coi như là biểu hiện bây giờ của cô khác với trước kia, ai có thể chứng minh, bên trong thân thể này đã đổi thành một người khác chứ? Phải biết rằng, hiện tại tổng cục không cho phép chiếu phim thể loại xuyên qua thời không mượn xác hoàn hồn trên TV, cho nên cô không hề lo lắng chút nào, một người tính tình đột nhiên thay đổi, tất nhiên sẽ khiến những người xung quanh mình để ý đến và nghi ngờ nhưng trong cuộc sống hiện thực này có mấy ai sẽ nghĩ đến chuyện siêu nhiên này đâu?

Cũng may là nguyên chủ không thân thiết với ai, việc này cũng là một chuyện tốt đối với cô.

Mặc dù Nguyễn Hạ đặt vé tàu hỏa nhưng cô đặt giường mềm, chỉ cần ngủ một tối là ổn, sáng hôm sau là có thể về đến nhà rồi.

Trên thực tế, giá giường mềm không thể so với sự tiện lợi của đường sắt cao tốc.

Hôm qua, sau khi quyết định đi tàu hỏa, cho nên tạm thời ra ngoài mua hai bộ ga giường mới tinh, lúc này cuối cùng cũng lên tàu hỏa, tâm trạng cô mới có thể tạm thời thả lỏng.

Bản thân Nguyễn Hạ cũng không có bệnh sạch sẽ, trước kia đi du lịch, cũng đã từng chịu đựng một đêm nằm giường cứng nhưng cô sợ Tống Đình Thâm có bệnh thích sạch sẽ, lúc này cô đang mở va li, giống như một chú ong mật nhỏ bé cần cù trải ga giường, vừa trải ga vừa ngâm nga hát.

Bên trong chỗ giường mềm cũng coi như sạch sẽ, cũng không có nhiều người, thời đại học lúc Tống Đình Thâm lên thủ đô đi học, cũng là đi tàu hỏa, thoáng một cái mà đã vài chục năm, thêm một lần đi tàu hỏa, anh cũng không từ chối.

Hơn nữa, điều này đối với con trai cũng là một trải nghiệm mới lạ không phải sao?

Hôm qua Nguyễn Hạ đã giặt ga giường với nước, sau khi cô trải xong, nhóc mập mạp lập tức cởi giày nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp lăn qua lộn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK