“Tôi nhìn cô soi hết nửa ngày rồi.” Anh trả lời.
Nguyễn Hạ thỏa mãn nói: “Tôi vừa mới rời khỏi thẩm mỹ viện, tôi cảm thấy da tôi đẹp hơn rất nhiều…” Đại khái quan hệ hiện tại của hai người đã thân thiết hơn trước đây một chút, cô cũng không kiêng dè nhiều: “Tôi thấy ở đó cũng có điều dưỡng cho nam nữa, lần sau khi anh có thời gian rảnh có thể đến thử xem, thật đấy, cảm giác cả người đều thoải mái.”
Tống Đình Thâm: “…”
Cũng may Nguyễn Hạ không tiếp tục chủ đề này nữa, khởi động xe từ từ rời khỏi bãi đỗ xe.
Hiện tại đúng vào giờ cao điểm khi tan tầm, đi từ Tống thị đến nhà họ Nguyễn, tính thêm cả thời gian kẹt xe, cũng hết xấp xỉ bốn mươi phút, hiện tại Tống Đình Thâm đã mạnh hơn trước nhiều rồi, ít nhất anh biết chủ động tìm đề tài để tán gẫu với Nguyễn Hạ, ví dụ như lúc này: “Tôi thấy bây giờ cô rất ít ra ngoài chơi cùng bạn bè, cô đang có mâu thuẫn với bọn họ sao?”
Nguyễn Hạ trả lời với giọng điệu đùa cợt: “Tôi đang tính làm người lại lần nữa.”
Thật ra cô cũng muốn đi chơi nhưng với cô mà nói đám bạn hờ này của nguyên chủ đều chỉ là người xa lạ, hơn nữa cô cũng chưa từng gặp phải những trường hợp này, cho dù hiện tại cô phải thay đổi một thân phận khác, cô vẫn muốn lựa chọn cách sống an toàn cho bản thân mình.
“Làm người lại lần nữa?” Tống Đình Thâm thưởng thức năm chữ này, không nhịn được bật cười.
Có điều nói đi nói lại, anh quả thật thích Nguyễn Hạ như bây giờ hơn.
Dù sao đối với gia đình, với đứa trẻ mà nói, sự thay đổi của cô là một chuyện tốt.
Còn về phần vì sao mà cô lại thay đổi, hiện tại anh cũng không còn tò mò như trước nữa rồi, cho dù như thế nào, hiện tại mọi nguyện đều phát triển theo hướng tốt, như vậy là đủ rồi.
Mặc dù hiện tại đã đến thời điểm tan tầm nhưng mặt trời vẫn còn chưa xuống núi, ánh mắt trời vẫn cứ chói mắt như trước, Tống Đình Thâm mở miếng che nắng ra, vừa lúc nhìn thấy tấm ảnh chụp kẹp ở trên đó, đó là tấm ảnh chụp khi Nguyễn Hạ và Vượng Tử cùng nhau ăn kem, sau đó cô lại đặc biệt mua thêm một chiếc máy in ảnh từ điện thoại nho nhỏ trên taobao, sau đó liền in tấm ảnh chụp này ra dán trên xem, Tống Đình Thâm cảm thấy như vậy vô cùng tình cảm.
Kích cỡ của tấm ảnh không lớn lắm, có vẻ như sau khi chụp xong liền lập tức in ra.
Tống Đình Thâm gỡ tấm ảnh kia xuống, nhìn rồi lại nhìn, anh nói: “Cho tôi tấm hình này nhé.”
Nguyễn Hạ liếc mắt nhìn anh, không để ý nói: “À, được, anh cứ lấy đi, dù sao tôi vẫn còn.”
Cô vừa mới dứt lời, Tống Đình Thâm liền lấy ví tiền từ trong túi ra, trực tiếp bỏ tấm ảnh này vào trong vách ngăn trong ví.
Nguyễn Hạ: “…”
Vì sao cô lại cảm thấy đây rõ ràng là một chuyện vô cùng cỏn con, vậy mà khi anh làm lại khiến cô cảm nhận được cảm giác rất ám muội nhỉ?
Cái chuyện để ảnh chụp ở trong ví tiền này… Quả nhiên sẽ khiến người khác hiểu lầm.
Mặc dù trên ảnh không phải chỉ có một mình cô, mặc dù cô cảm thấy vốn dĩ Tống Đình Thâm chỉ muốn lấy ảnh chụp của Vượng Tử, chẳng qua đúng lúc cô cũng có mặt trên bức ảnh mà thôi…
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ rọi vào trong xem, Tống Đình Thâm nghiêng đầu nhìn Nguyễn Hạ một cái.
Anh vẫn luôn biết rằng cô rất đẹp, chỉ là trong vài năm qua anh đã nhìn gương mặt này đến quen rồi, không biết có phải hôm nay tâm trạng của anh thay đổi hay không, mà khi anh nhìn sườn mặt của cô, anh lại cảm thấy rất muốn lấy di động ra chụp hình ảnh này.
Mọi người đều nói Tống phu nhân rất đẹp, bắt đầu từ lúc này hiểu được mà thưởng thức vẻ đẹp của cô, cũng là sự tôn trọng với đối tượng thân cận phải không?
Tất nhiên Nguyễn Hạ cũng cảm giác được ánh nhìn của anh, trong lòng cô có chút sợ hãi, cô vẫn luôn cảm thấy hôm nay Tống Đình Thâm có chút gì đó khác thường.
Trước đây anh tuyệt đối sẽ không nhìn cô quá năm giây, cho dù cô có xinh đẹp vô cùng, ánh mắt của anh vẫn luôn rất bình thản, khiến cho người khác phải nghi ngờ không biết anh có bị mù hay không nhưng mà hôm nay…
Vốn dĩ trong lòng Nguyễn Hạ đã hoảng rồi, lúc này còn đang kẹt xe, lại gặp phải một chiếc xe muốn chen lấn, nếu như không phải có Tống Đình Thâm ở bên cạnh, cô thật sự muốn chửi người.
Tống Đình Thâm nhìn thấy vẻ mặt của Nguyễn Hạ không tốt, nói: “Nếu như cô cảm thấy phiền phức vậy thì cứ đâm hắn ta đi, hắn ta muốn chuyển làn đường lại còn chen lấn, cảnh sát giao thông đến đây thì hắn ta vẫn phải chịu trách nhiệm.”
Nguyễn Hạ: “… Anh từng đâm rồi hả?”
Cô cảm thấy những lời này phát ra từ miệng Tống Đình Thâm trưởng thành trầm ổn, vô cùng không phù hợp.
Tống Đình Thâm bình thản gật đầu: “Trong tình huống tôi không vội, bình thường tôi đều sẽ bảo tài xế đâm người ta.”
Khó có thể tưởng tượng được Tống Đình Thâm sẽ làm ra chuyện thế này.
Từ đầu xuống chân anh hoàn toàn không có cảm giác hấp tấp, thậm chí ở cùng với anh lâu như vậy, cho đến bây giờ Nguyễn Hạ vẫn chưa từng thấy anh nổi giận.
Trừ khi đối mặt với Vượng Tử, anh vẫn luôn rất bình thản bình tĩnh, tựa như chẳng có chuyện gì có thể khiến anh bộc lộ cảm xúc.
“Có đâm không?” Tống Đình Thâm hỏi cô.
Nguyễn Hạ tỏ vẻ bản thân cô rất sợ, lắc lắc đầu: “Ba mẹ với Vượng Tử còn đang ở nhà chờ chúng ta đến ăn tối.”
Mặc dù gặp phải tình huống chen đường thế này, rất nhiều lần cô đều muốn đâm người ta nhưng mỗi lần cô cũng đều nghĩ, thỉnh thoảng khi lướt timeline cô cũng nhìn thấy có người thật sự làm như vậy, cô cảm thấy như vậy rất sướng, nên dùng cách này để dạy dỗ những người không tuân thủ quy tắc.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn Tống Đình Thâm một cái, thầm nghĩ, thật ra người này cũng không phải không biết tức giận.
Chẳng qua nếu như anh thật sự tức giận chăng nữa, hẳn là anh cũng sẽ không để lộ ra bên ngoài nhưng càng yên lặng, lại càng khiến người ta không đỡ nổi.
Như vậy xem ra, anh coi như vẫn rất bao dung cho nguyên chủ.
Nhưng mà, vấn đề tới rồi, vì sao anh lại nói những lời như vậy trước mặt cô? Phải biết rằng với những hiểu biết của cô về anh, nếu như vừa rồi cô đâm người ta, Tống Đình Thâm vẫn sẽ chẳng nói gì.
Hành động của anh lúc này cũng có thể coi là hình tượng sụp đổ rồi.
Hình tượng nhân vật trưởng thành trầm ổn rộng lượng bình tĩnh sụp đổ rồi.
…
Ông bà Nguyễn vẫn đang gói bánh chẻo, Vượng Tử là một nhóc vua phá hoại, không biết cậu đã làm hỏng bao nhiêu chiếc vỏ bánh, cậu còn muốn dùng bánh bao nhỏ Vượng Tử của mình làm nhân bánh chẻo để bọc, nó đã không còn đơn giản chỉ là món ăn hắc ám nữa rồi, không còn cách nào khác, ông Nguyễn liền đi xuống lầu, lấy bánh ngọt và kem hối lộ đứa cháu gái nhỏ, để cô bé chơi cùng với Vượng Tử, như vậy bọn họ cũng đỡ phải lo, có thể nhanh chóng gói xong bánh chẻo, sau đó tiện tay làm vài món ăn và món canh.
Cô bé dưới lầu tên là Đóa Đóa, độ tuổi xấp xỉ Vượng Tử, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, hai đứa trẻ ngồi ở trên tấm đệm bò trong phòng khách chơi đồ chơi ăn bánh ngọt, vui vẻ quên trời đất, hoàn toàn không có tâm trạng chạy đến phòng bếp để gây sự, Vượng Tử có bạn chơi cùng, cũng quên luôn chuyện bánh bao Vượng Tử nhân bánh chẻo của cậu.
Hai đứa nhóc vừa chơi đồ chơi, vừa chơi game.
“Gương thần gương thần, nói cho ta biết anh là người xinh đẹp nhất thế giới?” Đóa Đóa nghiêm trang nhìn Vượng Tử, hỏi một câu hỏi như vậy.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Đóa Đóa, Vượng Tử chỉ có thể bất đắc dĩ chơi trò “Gương thần gương thần” với cô bé, mặc dù cậu cảm thấy trò chơi này rất nhàm chán nhưng cô giáo nói, phải nhường nhịn con gái, nếu con gái thích chơi vậy thì cứ chơi đi.
Vượng Tử nghĩ nghĩ, trả lời: “Mẹ của mình là người xinh đẹp nhất thế giới.”
Đóa Đóa sửa lại lời cậu: “Không được, cậu không thể trả lời như vậy được, cậu phải trả lời là Đóa Đóa là người xinh đẹp nhất thế giới.”
“Được thôi.”
“Gương thần gương thần, nói cho ta biết ai là người xinh đẹp nhất thế giới?” Đóa Đóa hỏi lại một lần nữa.
Vẻ mặt Vượng Tử khó xử, trả lời: “… Mẹ mình là người xinh đẹp nhất thế giới. Đóa Đóa, xin lỗi cậu, tớ không thế nói dối được, thật sự cậu không xinh đẹp như mẹ tớ.”
Đóa Đóa tức giận không chịu được, cô bé đứng dậy bỏ lại một câu: “Tớ không chơi với cậu nữa đâu.” Rồi chạy ra ngoài, trở về nhà của mình.
Lúc Nguyễn Hạ cùng Tống Đình Thâm trở về, Vượng Tử đang ngồi trên sô pha xem TV, vẻ mặt vô cùng uất ức.
“Sao vậy? Nhìn con chẳng khác gì cơm thiu cả.” Nguyễn Hạ ôm cậu hỏi.
Vượng Tử kể lại chuyện vừa rồi cho Nguyễn Hạ cùng Tống Đình Thâm nghe, sau đó còn hỏi thêm một câu: “Mẹ, vì sao con gái đều không thích nghe nói thật thế!”
Nguyễn Hạ đang cảm thấy rất vui vẻ, tất nhiên cô không có tâm trạng để trả lời câu hỏi này, cô ôm mặt Vượng Tử hôn vài cái, không biết đang vui đến mức nào.
Tống Đình Thâm suy nghĩ nhìn con của mình cùng với Nguyễn Hạ, thầm nghĩ, hình như anh đã biết một cách khác có thể khiến cô vui vẻ ngoại trừ tặng nhà tặng xe rồi.
Ông Nguyễn nấu một bàn đồ ăn lớn, còn gói cả bánh chẻo, bàn đồ ăn này có thể sánh với lễ mừng năm mới được luôn.
Vượng Tử thích ăn bánh chẻo, trong chiếc chén nhỏ dành riêng cho cậu đặt vài chiếc bánh chẻo mini, chúng là do ông Nguyễn cố ý làm cho nhóc, cậu ăn một miếng hết một cái, sau khi ăn xong vẫn còn muốn ăn tiếp, đơn thuần là một nhóc ham ăn.
Bình thường Tống Đình Thâm không hay uống rượu, nhưng có thể hôm nay tâm trạng của anh cũng tốt, mở một chai bia lạnh, cạn ly với ông Nguyễn.
Danh Sách Chương: