Nhóc con rất biết điều, ăn cơm cũng rất ngoan ngoãn, không cần người khác cho ăn, cũng không biếng ăn, khẩu phần không hề ít, ăn hết một cái bánh bao nhân thịt.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Nguyễn Hạ mang theo Vượng Tử, kéo hành lý ra ngoài.
Trang phục hôm nay cô mặc cũng rất thoải mái, có điều đối với nhan sắc cấp bậc nữ thần như nguyên chủ, hơn nữa còn có một đứa bé đáng yêu như Vượng Tử, một tổ hợp này đi đến sân bay vẫn thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Vượng Tử hôm nay rất hưng phấn, nhìn đông nhìn tây cái gì cũng thấy tò mò, hôm nay nhóc được đi máy bay đấy!
“Chúng ta sẽ bay lên trời sao?” Nhóc hỏi.
Nguyễn Hạ cũng bị cậu bé chọc cười: “Đúng vậy chúng ta sẽ bay lên trời.”
“Vậy chúng ta có thể lăn lộn trên mây không?”
“Không thể.” Nguyễn Hạ nghiêm túc sửa lại: “Con hơi nặng, phải rất nhẹ mới có thể lăn được.”
“Ồ.”
Ngồi ở bên cạnh bọn họ là một người đàn ông đeo kính râm, nghe hai mẹ con nói chuyện mà anh ta cũng phải bật cười, phát ta âm thanh trầm thấp.
Nguyễn Hạ quay lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của anh ta.
“Nhóc con, em rất đáng yêu.” Người đàn ông trẻ tuổi nói, Nguyễn Hạ năm nay cũng còn chưa tới hai mươi lăm tuổi, cũng không ai nghĩ một cô gái còn trẻ như vậy lại có một đứa con trai lớn như Vượng Tử, vậy nên người đàn ông này tưởng Vượng Tử là em trai của cô cũng là điều rất bình thường.
Nguyễn Hạ có đôi chút tiếc nuối, phải biết là chỉ cần một cặp kính râm thôi là có thể đóng giả làm một anh chàng đẹp trai rồi
Đừng nhìn người này lúc đeo kính, nhìn thì có vẻ rất đẹp trai nhưng nếu gỡ cặp kính này ra thì…
Cô chưa kịp nói gì, Vượng Tử đã rất nghiêm túc trả lời: “Cháu không phải em trai, cháu là con trai bảo bối của mẹ.”
Người đàn ông trẻ tuổi: “…”
Vượng Tử còn nói: “Chú, cháu với mẹ muốn đi tìm ba, cháu có ba.”
Nguyễn Hạ che miệng Vượng Tử, đối với người đàn ông trẻ tuổi kia nở một nụ cười nhã nhặn: “Trẻ con không hiểu chuyện, anh đừng để bụng.”
Vượng Tử lầm bầm vài tiếng, sau đó cũng im lặng.
Chờ người đàn ông trẻ tuổi kia rời đi, Vượng Tử mới nói: “Mẹ, mẹ đừng bỏ con, cũng đừng bỏ ba.”
Nguyễn Hạ liếc mắt một cái: “Nhóc con rất hiểu chuyện.”
Người đàn ông trẻ tuổi kia chắc là muốn tiếp cận cô, nhưng không ngờ nhóc con này bảo vệ lãnh thổ của mình rất chắc chắn.
Chờ ngồi lên máy bay, lần này Nguyễn Hạ vung tiền xa xỉ, mua hẳn vé khoang hạng nhất, dù sao nguyên chủ cũng có tiền, không không, là chồng nguyên chủ rất có tiền.
Đi máy bay đương nhiên không vui như trong tưởng tưởng của cậu nhóc, nên Tống Thư Ngôn rất thất vọng.
Nhóc còn tưởng có thể bay bay ở bên ngoài, có thể chạm tay vào mây chứ.
Sau khi kí kết hợp đồng cũng như xem xét lại một vài điều khoản nhỏ, Tống Đình Thâm ngồi trên xe xem lại thông tin chuyến bay mà Nguyễn Hạ gửi cho anh, xác định lại thời gian, nói với trợ lý: “Tiểu Trần, quay về khách sạn đặt một phòng, tốt nhất là phòng ngay bên cạnh của tôi.”
Tiểu Trần có chút ngạc nhiên, nhưng do là việc riêng của ông chủ, anh ta cũng không định hỏi nhiều, chỉ đáp ứng một tiếng.
“Bây giờ đi ra sân bay.” Tống Đình Thâm nhìn bên ngoài xe, giọng điệu rất bình thản, vào lúc này, không ai đoán được trong đầu anh đang nghĩ gì: “Con trai của tôi sắp đến.”
Tiểu Trần đi theo Tống Đình Thâm vài năm, anh ta đương nhiên đã gặp con trai của giám đốc, là một cậu bé rất đẹp trai đáng yêu, tính cách rất hoạt bát, được mọi người yêu mến. Mỗi lần Tống Đình Thâm dẫn cậu bé đến công ty, đều khiến cho những cô gái ở đó muốn thành lập ra hội nhóm bắt cóc trẻ con.
Có điều, con trai Tống tổng không phải chỉ mới ba tuổi sao? Làm sao có thể tự mình đến đây được? Ai dẫn cậu bé đến sao?
Trong khoản thời gian ngắn, bộ não của Tiểu Trần liên tục hoạt động, Tống tổng không có họ hàng thân thích, ít nhất theo anh ta biết là như vậy. Sẽ không phải là Tống phu nhân trong truyền thuyết chứ?
Anh ta đã gặp vị Tống phu nhân kia mấy lần, có điều những lần đó khoảng cách cũng hơi xa, bằng không thì cũng là do cô có đeo kính râm. Truyền thuyết về cô gái này trong công ty cũng không ít.
Có người nói, bốn năm trước, Tống phu nhân còn chưa tốt nghiệp đại học, đi làm thêm ở công ty, gây thương nhớ cho các nam đồng nghiệp, cô rất xinh đẹp, đến trình độ khiến người ta phải ngạc nhiên. Cô đến công ty một thời gian thì quay lại tiếp tục học, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất gả cho Tống tiên sinh, mấy tháng sau thì sinh hạ một bé trai.
Có người cũng ngầm trêu chọc nói rằng, Tống phu nhân đã sớm cùng Tống tiên sinh xác định mối quan hệ, đi đến công ty cũng chỉ là để khẳng định tư vị của chính cung hoàng hậu mà thôi.
Cũng có người nói Tống phu nhân dựa vào thủ đoạn để mang thai, mẫu bằng quý tử sau đó gả cho Tống tiên sinh.
Có đủ loại lời đồn, điều chắc chắn nhất là cuối cùng họ đã kết hôn.
Có một việc kỳ quái là, Tống phu nhân không bao giờ đến công ty. Cho dù là Mừng năm mới hay một loại tiệc chúc mừng nào đó, Tống phu nhân sẽ không bao giờ ra mặt. Có người nói vì tính chiếm hữu của Tống tiên sinh quá cao, nên giữ vợ ở trong nhà…
Tất cả những lời đồn này đều là giả, Tiểu Trần khẳng định.
Sau khi Tống tiên sinh kết hôn, anh ta mới bắt đầu được nhận làm trợ lý. Trong mấy năm nay, Tống tiên sinh và Tống phu nhân rất ít khi xuất hiện cùng lúc. Hơn nữa, cũng không thấy tiên sinh nhắc nhiều đến phu nhân. Theo trực giác của phái nam, đây căn bản không phải là độc chiếm mà là không muốn nhắc tới, cũng không muốn nghĩ tới.
Giống như hiện tại, có thể mang con trai của Tống tiên sinh đến đây cũng chỉ có thể là Tống phu nhân, nhưng Tống tiên sinh chỉ nói là con trai anh muốn tới, cũng không nhắc đến điều gì nữa, cái này càng có thể nhận ra quan hệ của hai người họ cũng không phải quá tốt.
Sáng sớm hôm nay Nguyễn Hạ đã gửi mã số chuyến bay cho Tống Đình Thâm, không quan tâm anh có xem hay không, cô cảm thấy vẫn cần phải nói một tiếng, chỉ là không ngờ rằng vừa xuống khỏi máy bay, cô bế bạn nhỏ Tống Thư Ngôn đi ra ngoài, liền thấy được anh, còn cả trợ lí của anh nữa.
Nhóc mập mạp phản ứng nhanh hơn, giãy khỏi tay cô, như một viên đạn nhỏ lao ra ngoài, nện vào trong lồng ngực của Tống Đình Thâm.
Tống Đình Thâm thuận thế ôm lấy cậu, hôn một cái lên gương mặt mũm mĩm của cậu, trong mắt anh tràn ngập dịu dàng.
“Ba, con nhớ ba!” Nhóc mập mạp hai tay ôm lấy cổ anh, cọ cọ.
Nếu nói về tình cảm, cho dù Nguyễn Hạ có đối tối với cậu hơn nhưng thứ hạng của cô vẫn ở sau Tống Đình Thâm, dù sao thì bình thường nhóc mập mạp cũng ở chung với Tống Đình Thâm nhiều hơn.
Nguyễn Hạ nhớ tới một chuyện, năm ngoái nhóc mập mạp đi nhà trẻ, nhà trẻ vẫn luôn có hoạt động nhưng nguyên chủ không có kiên nhẫn nên chẳng đi bao giờ. Đại khái Tống Đình Thâm cũng hiểu được tính cách của cô ấy, cho nên lần nào cũng tự mình đến tham gia hoạt động ở nhà trẻ của con mình.
Một nhà ba người này rất ít khi ở cùng nhau.
Đây là lần đầu tiên trợ lí Trần đánh giá Nguyễn Hạ ở cự li gần như thế này.
Nói là thán phục cũng không đủ, con trai của Tống tổng có vẻ ngoài rất giống Tống phu nhân, có điều có thể trên phương diện nhan sắc cậu cũng không hoàn toàn kế thừa ưu thế của cô, chỉ là so ra ngay cả nữ minh tinh đang nổi tiếng cũng chẳng xinh đẹp bằng cô.
Đột nhiên trợ lí Trần cảm thấy nghi ngờ tin đồn Tống phu nhân bày mưu để gả cho Tống tổng, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ Tống tổng không hề động tâm hay sao?
Sau khi Tống Đình Thâm ngọt ngào đủ với con trai mình, cuối cùng cũng nhìn về phía Nguyễn Hạ, có điều ánh mắt của anh rất bình tĩnh, không hề vui sướng, anh nói với Nguyễn Hạ: “Cô vất vả rồi.”
Theo lí mà nói bình thường vợ chồng không nên xa lạ như vậy, có điều cho dù là nguyên chủ hay là Nguyễn Hạ, cũng không hề cảm thấy mất mát trước thái độ như vậy của anh.
Nguyên chủ không yêu anh, chỉ yêu tiền của anh, yêu cuộc sống thoải mái mà anh mang đến cho cô ấy. Nguyễn Hạ thì lại càng không phải nói, người này chỉ có thể xem như người dưng, người dưng với người dưng không phải nên khách khí, lễ phép, xa cách hay sao?
“Không có gì.” Nguyễn Hạ trả lời.
Trợ lí Trần nhận thẻ hành lí từ Nguyễn Hạ, chuẩn bị đi lấy hành lí, còn gia đình ba người có giá trị sắc đẹp cao này thì đi về phía bãi đỗ xe.
Dọc đường đi, Nguyễn Hạ quyết định chọn làm một nhân vật phụ im lặng, nghe nhóc mập mạp kể chuyện và thổ lộ nỗi nhớ với ba nó là được rồi.
Trên xe, dường như Nguyễn Hạ với Tống Đình Thâm chẳng nói với nhau câu nào, thế cũng tốt, cô nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Thời gian trôi qua khoảng hơn nửa tiếng, xe dừng lại ở cửa khách sạn, trợ lí Trần đã gọi điện thoại đặt phòng từ sớm, đã đặt xong phòng rồi. Khi anh ta đưa thẻ phòng cho Nguyễn Hạ, khỏi phải nói trong lòng có bao nhiêu kinh ngạc, Tống phu nhân mang theo con đến thành phố A tìm Tống tiên sinh, một nhà ba người này lại thuê hai căn phòng là kiểu gì? Anh ta cảm thấy dường như mình đã phát hiện ra chuyện gì rất to tát kinh khủng lắm.
Nguyễn Hạ lại chẳng kinh ngạc chút nào, còn cười tủm tỉm cảm ơn trợ lí Trần.
Thế là phải rồi.
Nếu như thật sự ở cùng một căn phòng, vậy thì cô mới thấy không vui.
Cho dù hiện tại trên danh nghĩa cô là Tống phu nhân nhưng trên thực thế thì quan hệ của cô với Tống Đình Thâm ấy à… cũng chỉ là người xa lạ.
Đương nhiên, Tống Đình Thâm cũng chẳng mong gặp cô, không thích cô, đây cũng là sự thật có thể thấy được rất rõ.
Nhóc mập mạp rất xoắn xuýt, cậu biết ba với mẹ không ngủ chung một phòng với nhau, có điều với nhận thức của cậu lúc này cũng không phát hiện ra chuyện này xảy ra giữa vợ chồng với nhau là rất kỳ quái, cho nên mãi đến khi ra khỏi thang máy, cậu vẫn còn xoắn xuýt, vậy thì là ngủ cùng với ba hay ngủ cùng với mẹ?
Nguyễn Hạ kéo theo hành lí lấy từ chỗ trợ lí Trần rồi nhanh chóng tìm được phòng của cô, cà thẻ đi vào.
Đây là một khách sạn năm sao, hơn nữa cũng từng được sửa sang lại hai năm trước, cho nên tất cả thiết bị ở đây đều rất mới, căn phòng này rộng khoảng ba bốn mươi mét vuông, cái gì cần thiết cũng đều có cả.
Cô không quan tâm cặp cha con kia, sau khi sửa soạn xong hành lí liền ngồi phịch ở trên giường, nghiêng đầu, vừa hay có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất.
Góc nhìn rất tốt, nhất định buổi tối sẽ còn đẹp hơn nữa.
Cô cũng đã từng tới thành phố A rồi, tất nhiên lần này đến không còn suy nghĩ muốn du lịch nữa, cô đến đây để cứu một mạng người xây bảy tòa tháp.
Vốn dĩ cô đến thành phố A vội vàng như vậy là bởi vì trong nội dung tiểu thuyết còn hai ngày nữa là đến ngày Tống tiên sinh “lĩnh cơm hộp”.
Trong nội dung tiểu thuyết, nhóc mập mạp đổ bệnh bị sốt cao, dì lại không liên hệ được với nguyên chủ, chỉ có thể gọi điện cho Tống tiên sinh. Vốn dĩ Tống tiên sinh dự định sáng hôm sau sẽ bay, liền yêu cầu trợ lí sửa lại thành đêm khuya, thời tiết giữa hè thay đổi thất thường, nói thay đổi là thay đổi, buổi tối liền đổ một trận mưa to, trên đường đến sân bay, xe của Tống tiên sinh va chạm với một chiếc xe vận tải, Tống tiên sinh cùng trợ lí đều tử vong tại chỗ.
Thật ra dựa theo nội dung vở kịch, chỉ cần anh không về sớm hơn dự tính, như vậy thì khả năng tránh được trận tai nạn giao thông này là rất lớn, Nguyễn Hạ cũng không nhất định phải cố ý đến thành phố A. Có điều khi đọc bộ tiểu thuyết kia, cô vẫn luôn cảm thấy cái chết của Tống tiên sinh rất kỳ lạ, cô cho rằng đây chính là một đoạn tiền đề mà tác giả thiết lập nên, ai biết đến khi cô đọc hết bộ tiểu thuyết rồi, vẫn chẳng có gì thay đổi.
------oOo------
Danh Sách Chương: