Có điều méo mó còn hơn không, vị Đoàn tiên sinh vừa nãy chắc chắn là con cháu Đoàn thị, dù cho Đoàn thị có vấn đề thì anh ấy cũng vẫn được coi là con nhà giàu. Một người như vậy lại đến đây tìm Tổng giám đốc Tống có chuyện gì chứ? Mà tại sao đối với người ngoài luôn lễ phép mà Tổng giám đốc Tống lại thể hiện dáng vẻ thiếu kiên nhẫn như vậy?
Quả thật làm cho người ta nghĩ mãi mà không ra.
Trợ lý Trần đương nhiên không nghĩ rằng thời đại này có người chủ động tìm tới cửa để khiêu khích một người đàn ông khác li dị vợ mình, còn kêu gào sẽ đích thân đối xử với con trai của anh như con ruột…
Không đem hắn đánh chết đánh cho tàn phế đã được cho là điều phi thường rồi.
Tống Đình Thâm uống một chén nước, lúc này mới từ từ bình tĩnh lại, vứt bỏ cái suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi trong đầu đi, bắt đầu chuyên tâm làm việc.
Nguyễn Hạ hiển nhiên không biết Đoàn Trì tìm Tống Đình Thâm. Ngày đó sau khi cùng Mạt Lỵ chia tay, cô vốn cho rằng Đoàn Trì sẽ tìm tới cửa, nào có biết liên tiếp mấy ngày đều không tin tức, cô cũng gần như quên hết không còn nhớ đến người này nữa rồi. Cô vốn chẳng có vai trò gì trong câu chuyện này, thực sự không thể làm gì được cả.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Nguyễn Hạ liền dắt theo Vượng Tử đi tới lớp học làm bánh, lớp học cũng không có mấy người, đều là những bà mẹ nội trợ. Vượng Tử quen nghỉ trưa, nên liên tục dùng tay dụi mắt, cũng may cậu không hề kén chỗ ngủ, cô trực tiếp đem Vượng Tử đặt ở trên ghế salon, dùng áo khoác đắp lên bụng nhỏ của cậu, chỉ một lúc sau đã thấy cậu đánh một giấc ngon lành.
"Đây là con trai của cô à?" Lưu phu nhân, người có quan hệ khá tốt với Nguyễn Hạ, hiếu kỳ hỏi dò: "Trước cô nói cô kết hôn sinh con tôi còn không tin, không nghĩ là thật."
Nguyễn Hạ được cho là học sinh nhỏ tuổi nhất lớp này.
“Vâng, thằng bé bốn tuổi.”
Lưu phu nhân tính toán một chút, càng kinh ngạc: "Vậy hai mươi mốt tuổi cô đã sinh con rồi à?"
Nói tới chỗ này, ánh mắt Lưu phu nhân có chút thay đổi. Nguyễn Hạ trang điểm rất tự nhiên, đối với người có hiểu biết về hàng hiệu thì nhìn qua chiếc túi của cô là biết nó tới mười mấy vạn. Cô gái trẻ như vậy hai mốt tuổi đã sinh con ư? Thật khiến người ta khó nghĩ tới.
Không phải là người thứ ba xen vào chứ? Hay là người thứ ba dựa vào thằng nhỏ để được thành vợ chính thức?
Nguyễn Hạ hiển nhiên biết bà Lưu hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: "Tôi với chồng tôi đều kết hôn lần đầu, hai mươi mốt tuổi gặp nhau, năm đó cũng là không chú ý nên yêu đương nên mang thai, lúc đó cảm tình rất tốt, cũng chẳng biết làm sao đành đồng ý kết hôn."
Cô không phải là loại người biết rõ bị người ta hiểu lầm mà không giải thích, đặc biệt là người khác hiểu lầm cô là người thứ ba, có cơ hội làm sáng tỏ, đương nhiên là muốn giải thích rõ ràng.
Lưu phu nhân sửng sốt một chút, có chút lúng túng: "Tại tôi thấy cô nhỏ tuổi quá…"
Nguyễn Hạ khoát tay một cái: "Rất nhiều người nghĩ vậy, còn có người cho rằng Vượng Tử là em trai của tôi cơ."
Tuy rằng biết Nguyễn Hạ không lâu nhưng bà Lưu có thể thấy cô cũng không phải loại người tâm thuật bất chính, vì lẽ đó theo bản năng mà tin tưởng lời giải thích của Nguyễn Hạ.
Nghĩ cũng phải, Nguyễn Hạ xinh đẹp như vậy, thời điểm hai mươi tuổi quen biết một người có tiền, sau đó kết hôn, đó là chuyện rất bình thường.
Hôm nay trời vừa sáng Nguyễn Hạ đã quyết định, nếu như hôm nay là sinh nhật Tống Đình Thâm, cô cũng không kịp chuẩn bị gì, gian lận một chút làm tặng anh một chiếc bánh sinh nhật, bên trên gắn thêm hình hai người lớn và một đứa trẻ. Làm một chiếc bánh gato 6 inch là được rồi, vừa tiết kiệm thời gian mà cũng sẽ không lãng phí.
Hiện tại cô vẫn chưa làm được bánh yêu cầu độ khó cao, có điều sau vài lần cô cũng biết rất rõ khẩu vị của Tống Đình Thâm, tuy rằng thích đồ ngọt nhưng cũng không thể quá ngọt. Nhờ cô giáo giúp đỡ, Nguyễn Hạ mất gần hai giờ đồng hồ để hoàn thành chiếc bánh.
Cất bánh gato gọn gàng, Vượng Tử cũng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Nguyễn Hạ đưa thằng bé tới toilet, rửa mặt, lúc này cậu bé mới tỉnh hẳn.
Vốn là Nguyễn Hạ dự định ngày hôm nay sẽ đi đến thẩm mỹ viện chăm sóc lại một chút, lúc này đã hơn bốn giờ, nếu như cô làm xong thì ít cũng phải sáu giờ, cứ để như bình thường chắc cũng không có vấn đề gì. Cô biết hôm nay là sinh nhật Tống Đình Thâm, để cho nhân vật chính chờ thì thật không hay chút nào. Nguyễn Hạ liền quyết định hôm nay không đi tới thẩm mỹ viện nữa, về nhà đắp mặt nạ tạm vậy.
Từ lớp làm bánh đi ra, Nguyễn Hạ mang theo hộp bánh và Vượng Tử, lái xe về Tống thị. Nơi này cách Tống thị khoảng hai mươi phút lái xe, vậy tới nơi sẽ khoảng năm giờ.
Người biết hôm nay là sinh nhật Tống Đình Thâm không chỉ có mình Nguyễn Hạ, còn có Lê Tĩnh.
Cô ta cũng là vô tình biết ngày hôm nay là sinh nhật Tống Đình Thâm, chừng mấy ngày trước đã bắt tay chuẩn bị.
Lê Tĩnh cũng như bất kỳ cô gái khác mang theo tâm tư thầm kín, cứ chờ mong lại thấp thỏm, muốn vì Tống Đình Thâm chuẩn bị một món quà thật đặc biệt nhưng lại không biết phải mua cái gì. Hiện tại còn chưa đến mùa đông, tự tay đan một chiếc khăn quàng cổ thì không thể rồi, cô ta lên blog xem khá nhiều hướng dẫn nhưng chỉ cảm thấy những món quà được gợi ý cũng chẳng phù hợp.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta quyết định tự tay làm tặng anh một chiếc bánh gato.
Lê Tĩnh đã nghĩ kỹ rồi, Tống Đình Thâm đối với cô ta thực sự rất xa lánh, đối xử chẳng khác gì những nhân viên khác trong công ty nhưng cô ta với anh vẫn còn có quan hệ, cô ta chỉ nói chuyện với với anh trai là biết ngày hôm nay là sinh nhật, để anh thấy cô ta hiểu rất rõ anh. Tống Đình Thâm chắc chắn sẽ không tìm anh trai để tìm hiểu rõ đâu.
Nếu như ngày thường, chắc hẳn anh sẽ từ chối bánh gato của cô ta nhưng hôm nay sinh nhật, nể mặt anh trai nên anh cũng sẽ không từ chối đâu nhỉ?
Lê Tĩnh không có hy vọng xa vời ngày hôm nay có thể cùng Tống Đình Thâm dự sinh nhật nhưng cô ta nghĩ muốn vì anh mà làm vài việc, cũng muốn cho anh biết bên cạnh anh có người chân thành quan tâm anh.
Năm giờ, Lê Tĩnh cũng sợ Tống Đình tan làm sớm, chiếc bánh gato được cô ta cẩn thận cất trong hộp, sợ những đồng nghiệp khác nhìn thấy sẽ có lời ra tiếng vào nên còn cố ý khoác túi che cái hộp. Cô ta từ trong túi xách lấy ra chút đồ trang điểm nhẹ nhàng dặm lại.
Cô ta chợt nảy ra một ý tưởng kỳ quái, liệu Tống phu nhân có biết hôm nay là sinh nhật anh không?
Chắc là không biết
Cùng lúc đó, Nguyễn Hạ nắm tay Vượng Tử tiến vào thang máy. Nguyên chủ không phải là lần đầu tiên đến Tống thị, trước đây cũng từng công tác ở đây nhưng bản thân cô vẫn là lần đầu tiên tới.
Tống Đình Thâm được cho là một huyền thoại, anh tuổi còn trẻ cũng không có gia thế, có thể làm nên sự nghiệp lớn như vậy, cũng khó trách sẽ bị trường học cũ mời về diễn thuyết.
Cẩn thận ngẫm lại, đàn ông giống như anh, không phải lỗi lầm duy nhất trong đời chính là bị nguyên chủ tính toán tiến tới kết hôn hay sao?
Cửa thang máy mở ra, lễ tân tuy rằng không quen biết Nguyễn Hạ nhưng đối với Vượng Tử vẫn rất có ấn tượng, vào lúc này hai người lễ tân đều hơi kinh ngạc, không rõ người đang nắm Vượng Tử là ai, thật sự là một mỹ nhân, liệu có phải là Tống phu nhân trong lời đồn không?
Nguyễn Hạ cũng từng là nhân viên làm việc ở công ty khác, biết rằng bình thường muốn gặp ông chủ lớn đều phải đăng ký lịch, liền nắm tay Vượng Tử tới chỗ lễ tân, nhẹ nhàng nói: "Xin chào, tôi tới tìm tổng giám đốc Tống, không biết liệu anh ấy báo cho các cô chưa?"
Vượng Tử cũng nhận ra cô lễ tân, bị bàn làm việc chắn mất, cậu mất công sức nhảy lên, nhìn cô lễ tân vẫy tay. "Chị Suzanne, đây là mẹ em. Em đến tìm ba!"
Tuy đã đoán được mỹ nữ trước mắt này khả năng cao chính là Tống phu nhân nhưng nghe đến Vượng Tử giới thiệu như thế, người lễ tân lộ rõ vẻ kinh ngạc. Cô ta ý thức được mình như vậy là không lễ phép, nhanh chóng cầm lấy máy riêng, vừa gọi trợ lý Trần, vừa hướng Nguyễn Hạ nói rằng: "Tống phu nhân, xin chờ một chút, tôi đang gọi trợ lý Trần, để anh ấy đưa bà vào."
Vượng Tử lại nói: "Không cần! Mẹ, con biết đường, con dắt mẹ đi!"
Nguyễn Hạ xoa xoa đầu nhỏ của cậu bé, khom người trước cô lễ tân, áy náy nở nụ cười "Để chị lễ tân gọi điện thoại thông báo một tiếng, ba đang làm việc, chúng ta không nên quấy rầy ba."
Kỳ thực làm việc trong công ty, người mới vào như Lê Tĩnh căn bản là không thể tiếp xúc tới Tống Đình Thâm. Có điều phòng tài vụ cũng sẽ có tư liệu và văn kiện cần trình, mỗi lần vào lúc này Lê Tĩnh liền đặc biệt ân cần, mọi người đều biết cô ta cũng được coi là có chút quan hệ. Vì lẽ đó, một số tài liệu không quá quan trọng đều sẽ cho cô ta đi đưa.
Có điều, mặc dù nắm được cơ hội trình văn kiện, Lê Tĩnh cũng đều gặp trợ lý Trần, vì lẽ đó mười lần tới thì có bảy, tám lần cô ta không gặp được Tống Đình Thâm. Tuy nhiên đối với Lê Tĩnh mà nói, tình cờ hai, ba lần như vậy đã là đủ rồi.
Hôm nay trợ lý Trần cũng ở đó. Lê Tĩnh cũng không phải đồ ngốc, bình thường cũng biết mình biểu hiện khá rõ ràng, chỉ có điều hôm nay là ngày đặc biệt, Lê Tĩnh chần chừ một chút, nhìn trợ lý Trần nói: “Anh Trần, em muốn chuyển cho tổng giám đốc Tống một thứ, anh xem…”
Danh Sách Chương: