*Thời xưa tiểu thiếp chỉ có thể vào nhà chồng bằng cửa sau.
Ô Hi Ân một thân giá y đỏ thẫm ngồi trong kiệu hoa chờ đưa vào cửa sau Lương Vương Phủ. Mặc dù có Tiểu Hạ và Tiểu Đóa làm nha hoàn hồi môn, nhưng nước mắt trên mặt nàng cũng chưa hề dứt. Nàng cúi đầu nhìn chằm chằm chân phải của mình rồi thầm nghĩ, cuộc đời nàng gặp toàn vận rủi đều là từ cái chân thiếu sót này của nàng mà ra!
Bị người người xem thường, bị Lão thái quân ghét bỏ, thậm chí còn bị họ hàng thân thích khác ăn hiếp...Hiện tại, ngay cả việc chung thân đại sự của nàng cũng cứ như vậy mà bị định đoạt..Nàng thật là khổ sở, nếu năm đó nàng theo xe ngựa rơi xuống thâm cốc mà chết đi, đi gặp cha mẹ thì thật là tốt biết mấy...
Nhưng thực tế lại tàn khốc. Nàng không có chết, kiệu hoa cũng đã xuyên qua con phố đi tới cửa sau Lương Vương phủ. Bên trong phủ cũng không có thấy gì náo nhiệt, chỉ có một gian phòng hỉ đường đơn giản, hai người bái lạy thiên địa xong liền đưa vào động phòng. Lương Văn Khâm cũng không thông báo cho cha mẹ hắn ở phương nam, nàng chỉ có thể âm thầm đi vào Lương Vương Phủ, trở thành người của Lương gia, thành tiểu thiếp thứ tư của hắn.
Trong hỉ phòng được trang trí đơn giản, Lương Văn Khâm hớn hở ra mặt nhìn Ô Hi Ân ngồi trên giường, hắn lấy hỉ khăn của nàng xuống, rồi lại lấy mũ phượng xuống, trong mắt đều là kinh ngạc.
- Trời ạ, ngươi thật là đẹp....
Chỉ có hắn mới biết, không đúng, còn có Ô Thi Viện thê tử hắn cũng biết, hắn khát khao có được tiểu mỹ nhân trước mặt đã nhiều năm. Năm đó hắn cưới Ô Thi Viện làm vợ, Ô Hi Ân lúc đó tuy là còn nhỏ tuổi, nhưng lại là cô gái đẹp nhất mà hắn từng gặp qua, một năm lại một năm trôi qua, nàng lại càng xinh đẹp như hoa anh đào đang nở rộ. Cho dù nàng trưởng thành bị khuyết tật nhưng cũng khiến hắn vui sướng tựa như mộng ảo.
- Ủy khuất cho ngươi, ngươi rõ ràng là nữ nhi dòng chính, nhưng cưới thiếp lại không thể phô trương, không có cách nào làm theo nghi lễ.
Hắn chăm chú liếc nhìn nàng, trong giọng điệu xác thực có nồng đậm thương tiếc.
- Không sao.
Nàng thấp giọng đáp.
Hắn đứng dậy đi lại bàn, cầm hai ly rượu giao bôi lên, đi tới bên người nàng ngồi xuống "Nhưng rượu giao bôi thì vẫn có thể uống".
Nàng sợ hãi gật đầu nhận lấy, hai người liền vòng tay trao nhau ly rượu. Rượu vừa uống vào, một cỗ nóng rực trượt vào bụng, nàng nhíu mày, tim đập mạnh thình thịch. Hắn tiện tay tiếp ly rượu gác một bên rồi đẩy nàng đi đến bên giường. Nàng chỉ có thể khiếp sợ nhìn hắn hành động. Nàng thật sự sợ hãi, không kiềm chế được mà run rẩy.
- Chớ khẩn trương, ta sẽ từ từ....
Hắn cũng không có quên lần đầu tiên của nàng là lần trước hai người hô mưa gọi gió, kết quả là nàng thế nhưng hôn mê, mặc dù nàng không có phản ứng, nhưng là nàng trần truồng cũng vô cùng mê người, nàng vừa gầy, da lại trắng hồng mịn màng, làm cho hắn không nhịn được ở trên người nàng mà lưu lại rất nhiều vết hôn.
Nàng không biết cái gì gọi là tốc độ, chỉ có thể nhắm chặt hai con mắt, tim gan run sợ mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Trong chuyện nam nữ giao hoan này nàng chỉ cảm thấy được sự đau đớn cùng co rút, nàng lại không thể nói ra, cắn chặt môi dưới, nước mắt rơi như mưa. Trong khi hắn kịch liệt đoạt lấy nàng thì nàng lại bị bức run rẩy cả người, đầu đầy mồ hôi.
--- --------Rốt cuộc...... Kết thúc!
Lương Văn Khâm trần truồng nằm ngửa ở bên cạnh nàng, một tay vẫn đặt ở eo nhỏ của nàng, không bao lâu hắn đã ngủ thiếp đi.
Giữa hai chân nàng vô cùng đau đớn, nàng nhìn chằm chằm trần nhà, nước mắt rơi không ngừng, nàng không ngủ được. Chẳng biết là tới lúc nào liền mệt mỏi thiếp đi...
Cốc cốc cốc !
Ánh mặt trời đang chiếu rọi, Ô Thi Viện nén nổi giận, mang theo ba người tiểu thiếp gõ lên cửa phòng vài lần, lập tức trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Ô Hi Ân bị đánh thức liền ngồi dậy, vội vàng cầm lấy bộ quần áo rơi rớt trên giường mà mặc vào.
Lương Văn Khâm cũng bị đánh thức, mặt lại không tỏ ra vẻ gì, ngồi trên giường ôm lấy nàng, giương mắt nhìn bốn người thê thiếp ở đằng xa, mặc dù ai cũng có nét đẹp riêng nhưng lại chẳng lọt nổi vào mắt xanh của hắn.
- Hi Ân, ngươi gặp bốn vị tỷ tỷ một chút, đường tỷ ngươi thì ta không cần phải giới thiệu, kia lần lượt là Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Tứ phu nhân của ta, các ngươi đều có thể đi xuống được rồi.
Hắn còn đang vui mừng vì cưới được Ô Hi Ân nên chỉ giới thiệu rất qua loa rồi cho các nàng lui. Việc này làm cho Ô Thi Viện rất là bất mãn
- Phu quân, nàng là người thiếp nhỏ nhất, cha mẹ hiện giờ đều không có trong phủ, theo như lễ nghĩa, thân là muội muội nhỏ nhất nàng cũng nên dậy sớm đi thỉnh an chúng ta, mà không phải là.....
Lương Văn Khâm nghe thê tử nói thế thì lộ ra vẻ bất mãn, "Nàng ngày hôm qua vào cửa sau, không đủ phô trương nên chịu nhiều uất ức là đủ rồi, đều là người một nhà, so đo cái gì?"
- Nhưng.......
- Đi xuống!
Lương Văn Khâm mặc dù trông có vẻ tuấn tú lịch sự, thế nhưng để có thể lấy được năm người thê thiếp thì cũng không phải là dạng người dễ chọc, đối với thân thế hắn, nếu muốn bất kỳ nữ nhân nào thì hầu hết hắn đều đoạt được, Ô Hi Ân cũng không phải là người ngoại lệ. Hắn rất sĩ diện, lại không muốn cha mẹ mình không vui khi thấy nàng vào Lương Vương Phủ. Nhưng gạo trắng đã nấu thành cơm, cho nên hôm qua hắn đã viết một lá thư báo cho cha mẹ mình ở phương nam, hắn đoán chắc là hai người sẽ bỏ qua chuyện này thôi.
Ô Hi Ân nhìn đường tỷ và đám người đang tràn ngập ghen tị trong mắt, liếc xéo nàng một cái rồi tức giận rời đi, trong lòng nàng hơi bất an, vội vã muốn xuống giường, "Ta còn phải đi thỉnh an bọn họ...."
- Không cần, trước hãy hầu hạ ta đã.
Nhìn tròng mắt hắn sáng lên bất thường, đến nói nàng cũng chưa kịp nói gì đã bị hắn đẩy về giường lần nữa.
-------Lương Văn Khâm độc chiếm mỹ nhân ba ngày liên tiếp, nhưng hắn không biết được rằng, chuyện này làm cho cuộc sống sau này của nàng ở Lương Vương phủ ngày càng khó chịu hơn.
Lương Văn Khâm kế thừa chức vị Thân Vương của phụ thân, phần lớn thời gian đều dành cho việc triều chính, hắn không có ở Vương phủ một ngày, Ô Thi Viện và các tiểu thiếp khác thay phiên nhau ức hiếp Ô Hi Ân.
Có mới nới cũ dường như là bệnh chung của nam nhân. Ô Hi Ân được sủng ái nhất, nhưng bởi vì địa vị thấp nhất, thành ra nàng trở thành cái bao các để cho các thê thiếp khác tranh nhau trút giận.
Ô Hi Ân lấy được sự cưng chiều, lấy được những quà tặng quý giá đều sẽ bị các nàng xỉa xói. Thế nhưng khi có mặt Lương Văn Khâm, các nàng lập tức sẽ đem hết khả năng của mình ra mà làm nũng, nài nỉ hắn nhằm lấy được quà tặng như nàng.
Nhưng cho dù coi như quà đã nằm trong tay Ô Hi Ân thì các nàng vẫn muốn lấy đi, hơn nữa mỗi ngày đều đến lấy.
- Xem này! Đây là dây chuyền trân châu, rất thích hợp với ta nha!
Nhị phu nhân cầm lấy trang sức mới tinh hướng cần cổ mình đeo lên, rồi nhìn nhìn về phía gương đồng mà ngắm nghía.
- Đó đều là tiểu Vương Gia mới cho tối hôm qua đấy !
Tiểu Hạ thật sự nhịn không được mà mở miệng, châu báu gì đó được Vương Gia ban tặng mấy ngày trước cũng đều bị các nàng kiếm cớ cầm đi hết. Nhưng nhị phu nhân lập tức quăng cho nàng một cái nhìn cảnh cáo, nàng bị dọa sợ đến mức phải cúi đầu.
- Này đồ trang sức vẫn là không tệ lắm, miễn cưỡng có thể cầm.
Tam phu nhân không có gì để nói, từ bên trong hộp trang sức tìm ra được một cây trâm cài đầu tạm coi như là tinh xảo cho nha hoàn mình.
- Chủ tử, đó là người mang từ Quốc Công Phủ tới!
Tiểu Đóa trở nên gấp gáp, một tay khe khẽ đẩy chủ tử mình mà nhắc khéo.
Ô Hi Ân cho dù đứng ngồi không yên thì cũng chỉ biết lắc đầu. Nàng biết, nhưng nàng không dám không cho, với lại, chỉ cần cho họ, họ chắc cũng sẽ không đến tìm nàng để gây phiền toái nữa?
Đáng tiếc, nàng đã đoán sai rồi. Tam phu nhân ngay lập tức lấy cơ hội này mà dạy dỗ người của nàng. "Nhìn một chút, chủ tử ngươi đều không nói chuyện, các ngươi chỉ là hai nha hoàn ở đây còn nói cái gì? Vả miệng cho ta!"
- Đừng!
Ô Hi Ân sợ hãi lắc đầu, nàng cũng không thể ngăn cản được cường thế của ba người tiểu thiếp kia. Nha hoàn của các nàng lập tức không khách khí vả miệng Tiểu Hạ và Tiểu Đóa mãnh liệt, nhất thời, bên trong phòng khách vang lên âm thanh chan chát.
- Không nên đánh họ!
Nàng muốn ngăn cản nhưng hai người tiểu thiếp kéo cánh tay nhỏ bé của nàng ra, nàng căn bản không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai nha hoàn của mình bị các nha hoàn khác hung ác bạt tai, nghĩ đến các nàng là hai người duy nhất trên cõi đời này đối tốt với mình, nàng lập tức quỳ xuống, nước mắt rơi như mưa vì bọn họ mà xin tha thứ, " Thả các nàng ra..... Van cầu các ngươi, đừng đánh nữa! ".
Hai người tiểu thiếp lúc này mới lệnh cho bọn nha hoàn ngưng tay, trong tay cầm châu báu và đồ trang sức, vênh váo và hống hách ngửa đầu rời đi.
Hai nha hoàn bị đánh đến hai má sưng to, nước mắt rơi đầy mặt, vừa khóc vừa đỡ chủ tử mình vẫn còn đang quỳ ở kia lên. Các nàng không khóc cho mạng của mình mà là khóc vì chủ tử luôn bị khi dễ, Lương Vương Phủ cũng là một thế gia vọng tộc, chủ tử mặc dù được gả tới nơi tôn vinh, cuộc sống sung túc. Nhưng sự thật thì sao...?
- Tại sao? Tại sao mệnh chủ tử lại khổ như vậy?....Ô...ô...ô...!!!
Hai nha hoàn khóc đến nước mắt tứ tung, Ô Hi Ân lại càng thêm đau buồn, nàng đời trước đã phạm phải cái chuyện xấu gì mà kiếp này ông trời lại cho nàng một cuộc sống bi thảm đến thế?
Chủ tử ba người ôm nhau khóc, một lúc sau, Tiểu Đóa và Tiểu Hạ mới lau khô nước mắt, hầu hạ chủ tử của mình lên giường rồi rời đi.
Vậy mà, sáng ngày hôm sau, Ô Hi Ân lại không có gặp được các nàng, hỏi thăm người ở những nơi khác, bọn họ đều cúi đầu đi mau, thấy thế nàng cũng không dám chạy theo để hỏi cho rõ ràng.
Thực ra, tôi tớ Lương Gia rất kinh ngạc khi nhìn thấy dung mạo như thiên tiên trên trời của nàng, nhưng đồng thời cũng vì nàng mà cảm thấy bi ai. Chân nàng cà thọt quá nghiêm trọng, tư thái đi bộ chênh lệch quá lớn so với người bình thường, nay hai người nha hoàn mà nàng nhất nhất lệ thuộc vào cũng biến mất!
Ngày thứ hai, ngày thứ ba trôi qua, Ô Hi Ân vẫn không thấy Tiểu Hạ và Tiểu Đóa đâu. Không để ý đến bộ dáng cà nhắc của mình, nàng bất chấp đi tìm hai người tiểu thiếp kia, nước mắt lã chã thỉnh cầu, "Hai vị tỷ tỷ, ta ở đây quỳ xuống, xin các người hãy cho ta biết hai nha hoàn của ta đã xảy ra chuyện gì, họ tuyệt đối không có khả năng sẽ vứt bỏ ta không để ý!"
Hai người tiểu thiếp vốn là đang cười nói tán gẫu, lại vì nàng quỳ xuống khóc lóc hoa lê đái vũ* mà có chút không đành lòng, một trong hai người bất đắc dĩ mở miệng: "Ngươi đi mà hỏi người đường tỷ thân ái của ngươi đi, làm người mà lại ác như vậy!"
*khóc như mưa
- Hung ác? Có ý tứ gì? Van cầu các ngươi nói cho ta biết, van cầu các ngươi....
Nàng liên tục dập đầu. Hai người khó xử nhìn nhau, miệng đồng thanh nói: "Chúng ta không dám nhiều lời, tránh cho người chết chính là chúng ta!"
- Chết?
Thân hình Ô Hi Ân run lên, nước mắt rơi càng mãnh liệt hơn, nàng biết, hai nha hoàn có thể đã gặp chuyện bất trắc rồi.
Nàng vội vàng đi tìm đường tỷ chất vấn, đường tỷ thế nhưng cái gì cũng không nói, còn hung hăng tát nàng hai cái.
- Ngươi nhận không rõ ràng thân phận của mình, lại dám chất vấn ta?
Không còn cách nào khác nàng chỉ có thể chân thấp chân cao trở về phòng mình, chờ đợi trượng phu nàng trở về.
Chiều hôm đó, Lương Văn Khâm vừa bước vào phòng, nàng không kịp chờ đợi đã hỏi hắn: "Tiểu Hạ và Tiểu Đóa đâu? Họ biến mất hai hôm nay rồi!"
- Hai nha hoàn......
Hắn dừng một chút, ôm lấy nàng lên giường, dịu dàng nói : " Nhị phu nhân và Tam phu nhân nhiều chuyện với đường tỷ ngươi, nói hai nô tài lại dám quản các nàng, hành động này chọc giận đường tỷ ngươi, nàng ta là chính thất, cũng có quyền lợi này, cho nên...." Hắn nói chuyện thê tử phái người đuổi hai cái nha hoàn về phủ, nhưng sự thật là nàng ta phái người xuống tay sát hại bọn họ rồi vứt vào nơi hoang dã, cũng không nói ra sự thật cho nàng.
Nàng khóc lắc đầu, "Không! Không --- ô ô ô .... Họ chẳng hề làm gì cả, tại sao? Lại muốn lấy mạng các nàng ấy như vậy?"
Hắn ôm chặt mỹ nhân đang khóc sướt mướt vào lòng, chuyện này nghe tới thì thật hoang đường, nhưng thật ra ngay từ đầu, Ô Thi Viện đã không có ý định để cho hai nha hoàn hồi môn của nàng còn sống, như vậy thì sẽ làm hư kế hoạch về sau của nàng ta, cho nên, nàng ta tận dụng mọi thứ, vừa hay lúc đó có một lý do để nàng có thể xử lý gọn gàng hai người kia. Nhưng những tính toán như vậy, hắn không có ý định để cho Ô Hi Ân biết.
-Đừng đi hỏi thêm làm cái gì, ta nói cho ngươi biết chuyện này là vì muốn ngươi ngoan ngoãn. Đường tỷ ngươi.... Tốt nhất ngươi nên vâng lời nàng, ta cũng không muốn ngươi gặp chuyện không may.
Về phần hai nha hoàn kia.. cùng lắm cũng chỉ là nô tài thôi, chết cũng không có gì đáng tiếc, hắn chỉ cảm thấy thương tiếc cho dung nhan tuyệt sắc ở trước mặt mà thôi.
Hắn đói khát hôn nàng, bàn tay trượt vào trong vạt áo, bao trùm lấy bầu ngực tròn trĩnh.
Hắn tựa như Sắc Quỷ trên người nàng mà tham lam muốn nàng, nước mắt nàng cũng chưa từng ngừng chảy, đầu óc càng thêm mơ hồ, nàng chỉ biết là hai nha hoàn theo nàng từ nhỏ đã chết!