- Không về kinh thành đâu chỉ có mỗi mình ta, cũng có không ít binh lính ở lại, đóng quân ở biên thành.
Hắn dừng một cái, nhớ tới những người cùng kề vai chiến đấu với mình.
- Thật ra, bọn họ vốn muốn chờ thương thế ta tốt hơn rồi cùng khải hoàn hồi triều, nhưng đánh thắng trận không phải là công lao của một mình ta, đó đều là vinh dự của mỗi một binh lính tham gia chiến đấu, sau khi Hoàn thượng khen thưởng, phong quan tiến chức cho tướng lĩnh có công lao, bọn họ liền có thể đoàn tụ cùng người nhà....
Nam nhân này thật thiện lương... Nàng lẳng lặng nhìn hắn, phát hiện tim của mình ngày càng trầm luân.
Ánh nến nhu hòa, những bông tuyết nhẹ nhàng bay vào phòng, chẳng biết từ khi nào, trận bông tuyết đầu tiên đã rơi xuống, lúc này chắc đã là nửa đêm.
Nàng vội vàng đứng dậy: "Ta quấy rầy giấc ngủ của phu quân, lại còn hỏi nhiều chuyện, thật là không nên, ta về phòng trước."
Hắn gật đầu một cái, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của nàng biến mất sau cửa.
Thế rồi, bắt đầu từ hôm đó, từ sáng sớm đến nửa đêm, cuộc sống của Chu Trần Thiệu lúc nào cũng có bóng dáng của Ô Hi Ân, bên ngoài bông tuyết bay phất phơ, bên trong phòng lại đặc biệt ấm áp.
Mặc kệ hắn có bận rộn hay không, tới giờ đổi thuốc thì nhất định phải đổi, cho dù hắn giận dữ nói để tôi tớ làm thay là được, nàng vẫn cố chấp làm chuyện nàng nên làm, khiến hắn phiền muộn biết bao nhiêu, muốn nàng cách xa khỏi tầm mắt hắn. Chính xác là do hắn khát khao nàng quá mức nhưng không làm gì được, đành chịu đựng đau khổ, nhất là lúc nàng lau người cho hắn, mỗi một lần như vậy, ý chí và dục vọng đánh nhau kịch liệt, hắn là một nam nhân bình thường, nàng rốt cuộc có hiểu hay không!!!!
Ô Hi Ân hiển nhiên không hiểu, đối với nàng mà nói, chiếu cố trượng phu, hầu hạ trượng phu đều là bổn phận, hơn nữa nàng làm rất vui vẻ, mặc dù nàng cũng nhận ra có lúc Chu Trần Thiệu có vẻ kỳ quái, nhưng hơn phân nửa thời gian, hắn đều lẳng lặng nhìn nàng, mà nàng, vô cùng yêu thích không khí bình tĩnh như vậy, đó là một chuyện cực kỳ bình thường, cũng là hạnh phúc đơn thuần mà trước kia nàng cầu cũng không được.
- Vịnh Song, không biết Hoàng huynh gặp phải đại phu gì, cũng uống mấy ngày thuốc, thế nhưng thương thế giống như là không có tốt hơn là bao.
- Nếu ta nhớ không lầm, hình như là sau khi Vương phi tự mình trị thương, khí sắc Chu đại ca cũng kém hơn.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa nhanh chóng trao đổi một ánh mắt bất đắc dĩ, nhìn Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song uyển chuyển đi tới trước, trên mặt còn mang theo nụ cười chế giễu, hai người không thể không quỳ xuống hành lễ, trong lòng cũng khó chịu, các nàng luôn ỷ thế hiếp người, tôi tớ trong phủ không ai thích các nàng, hơn nữa, ăn hiếp nô tài coi như là xong đi, còn luôn tìm cơ hội khiêu khích chủ tử, hơn nữa chọn thời cơ lại vô cùng chuẩn xác, luôn chọn lúc Vương gia đợi ở thư phòng hoặc nằm trong phòng ngủ.
Ô Hi Ân ngồi ở trong đình, nhìn hai người đang tiến tới, trong lòng cũng cảm thán, đáng tiếc, khó có thời gian thưởng thức phong cảnh a!
Tối hôm qua, một trận bão tuyết rơi xuống, sáng sớm hôm nay, tuyết đọng lại ngập hết hai bên đường, trên nhánh cây cũng còn đọng lại tuyết, thế nhưng lại rất xinh đẹp hoàn mỹ.
- Hoàng tẩu, ngươi không nghe thấy chúng ta nói gì hay sao?
Chu Đồng khô thích nàng, hơn nữa nàng phát hiện Ô Hi Ân rất giống Hoàng huynh, tính khí rất trầm, thái độ với các nàng cũng rất giống, không đuổi các nàng đi, nhưng cũng sẽ không đã động các nàng một cái, cái loại không có phản ứng gì này mới càng thêm ghê tởm!
Ô Hi Ân yên tĩnh nhìn các nàng, hai người này ngày nào cũng nhàm chán như vậy, cũng quá ngây thơ, luôn tìm nàng gây sự, nhưng không có lá gan xuất hiện trước mặt Chu Trần Thiệu với nàng, dường như sợ nàng sẽ tố cáo chuyện các nàng chặn lại thư nhà.
- Xin lỗi, ta vừa mới nghĩ đến nên đổi thuốc gì cho phu quân mới có thể làm cho vết thương mau lành, không có nghe thấy các ngươi nói gì...
Nói tới đây, nàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt tập trung ra phía sau hai người, hai người quay đầu lại theo trực giác, vừa nhìn thấy quản sự dẫn theo một nha hoàn có chút quen mắt, sắc mặt hai người đại biến, bỏ lại Ô Hi Ân, không vui đi tới cản người.
- Tiện nha đầu, ngươi tới đây làm gì? Quản sự, ta không phải nói, không cho phép tiện tỳ này đi vào nữa sao?
Đỗ Vịnh Song thở phì phì nhìn quản sự.
Nha đầu trắng trong thuần khiết kia cúi gầm đầu xuống, không dám nói nhiều, ai tay mắt chặt một cái bình đựng đồ giữ nhiệt độ, nói:
- Đây... Đỗ cô nương, ngươi cũng biết, nàng là nha hoàn thiếp thân của Mạc cô nương ở di lâu*, trên tay nàng cầm chính là canh bổ tự tay Mạc cô nương nấu.
*lầu xanh
Quản sự khó xử giải thích.
- Đổ đi! Hừ, bất quá chỉ là loại gái trăng hoa, dám can đảm tự xưng là hồng nhan tri kỷ với Chu đại ca, ta lập tức cho người đi sang bằng di lâu kia.
Đỗ Vịnh Song vừa nghĩ tới mình chuyện kém hơn so với cái người bán rẻ tiếng cười kia, lập tức phát hỏa.
- Không được, Hoàng huynh đã cảnh cáo, không cho phép ai đụng tới một cọng tóc gáy của các nàng.
Chu Đồng mặc dù cũng rất tức giận, nhưng vì Hoàng huynh đã nghiêm cấm, nàng nhớ tới đôi mắt đen âm trầm kia thì lạnh tê đầu, nào dám cãi lại.
Ô Hi Ân và hai nha hoàn đi tới, từ cuộc đối thoại đã hiểu mọi chuyện, cũng không có suy nghĩ nhiều, Chu Trần Thiệu là nam nhân bình thường, nhiều năm không có thê thiếp, đi đến thanh lâu để giải tỏa nhu cầu sinh lý cũng là chuyện bình thường. ( ôi...Nam 9 a, sụp đỗ a..)
- Đưa canh kia lại đây cho ta kiểm tra một chút.
Nàng dịu dàng mở miệng.
Quản sự lập tức nhận lấy canh trên tay nha hoàn kia rồi giao cho nàng, nàng mở ra ngửi một cái, xác định là vị thuốc bắc, hơn nữa rất tốt cho vết thương, có thể thấy được nàng ta thật tâm, nàng khẽ mỉm cười với quản sự: "Ngươi hãy cầm canh này đến cho Vương gia đi."
Nghe vậy, quản sự nãy giờ vẫn lén quan sát nàng mới thở nhẹ ra, đang muốn hành lễ rời đi---
- Ngươi điên rồi phải không? Canh kia được đưa tới từ một nơi tục tĩu, tại sao có thể cho Chu đại ca tôn quý uống?
Đỗ Vịnh Song giận dữ, chỉ vào Ô Hi Ân mắng.
Sắc mặt Ô Hi Ân trầm xuống, : " Càn rỡ! Cho dù ngươi là nữ nhi Tể tướng, nhưng ta đường đường là Vương phi, nơi này trừ Vương gia ra, ra chính là chủ, ngươi cùng lắm chỉ là khách."
- Ngươi..!!
Đỗ Vịnh Song cứng họng.
- Được lắm, ở Cảnh Vương phủ thì giả vờ làm chủ tử tốt, vừa tới nơi này liền ra dáng là Vương phi, quá dối trá.
Chu Đồng thấy bằng hữu tốt bị dạy dỗ trước mặt mọi người cũng rất tức giận, lập tức mở miệng bênh vực.
- Ngươi cũng vậy, ta không muốn lấy thân phận Hoàng tẩu ra áp chế ngươi, nhưng ta cũng đã nói, nếu không có chừng mực, ta không ngại tiễn khách.
Nàng lạnh lùng nhắc nhở.
- Ngươi..!
Chu Đồng há to miệng, hai tay nắm chặt, tức đến nỗi nói không ra lời.
- Quản sự, mau dẫn vị cô nương này tới phòng Vương gia đi, trời lạnh, canh đã có chút nguội rồi.
- Vâng, Vương phi.
Quản sự đang ngây dại nhìn nàng lập tức khôi phục rời đi.
- Ngươi thật giỏi, chờ sau khi nhìn thấy quỷ, xem ngươi còn có thể lớn lối như vậy hay không.
Đỗ Vịnh Song tức giận, nói không thèm suy nghĩ.
- Đến lúc đó rồi nói.
Ô Hi Ân không muốn nói nhiều về chuyện này, huống chi từ lúc nàng đến đây, mọi chuyện đều bình an.
- Đừng nói chuyện quỷ này, nơi này không cho nói ra, ta cũng sợ, chúng ta đi.
Chu Đồng sợ hãi, cho dù nàng thường xuyên tới nơi này, hơn nữa mấy tháng qua cũng sống rất tốt, chưa từng thấy qua quỷ, nhưng đã có hai vị hoàng tẩu chết ở tòa nhà này, nàng cảm thấy sợ hãi!
Có quỷ thật sao? Tiểu Hạ và Tiểu Đóa cũng có chút sợ, thấy Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song đi xa, nhìn chủ tử, nhưng cũng không hỏi, ánh mắt chủ tử đang nhìn nơi khác, các nàng liền nhìn theo, lúc này mới nhìn thấy, trên hành lang cách đó không gia, Vương gia và Điền phó tướng quân đang đứng ở nơi đó.
Ô Hi Ân đi về hướng bọn họ, nghĩ thầm bọn họ đã nghe thấy tất cả chuyện vừa rồi, vậy canh bổ kia cũng phải chờ một chút phu quân mới có thể uống