Ô Hi Ân cũng không nói thêm gì, chỉ nhìn trượng phu, "Thương thế của phu quân đã tốt hơn nhiều, ta cũng tương đối yên tâm khi đi ra ngoài, sẵn tiện hoạt động gân cốt, ngắm nhìn phong cảnh một chút, hái một ít thuốc bắc."
Thật ra thì nàng cũng muốn tránh xa Mạc Liễu Tâm, nàng không thích dối trá, cười nói nghênh đón nàng ta, lại để cho nàng ta và trượng phu ở cùng một chỗ, nàng không có được tự nhiên như vậy, lại không tự chủ được suy nghĩ, bọn họ ở chung một chỗ có khi nào đang ôm nhau hoặc hôn nhau hay không.
Hắn không biết nàng đang suy nghĩ gì, nhưng lúc này hắn hắn thần thái phức tạp trong ánh mắt nàng, hắn cũng không cách nào hiểu rõ.
"Nàng có thể ngắm núi, nhìn biển, ta phái tôi tớ đi theo để nàng sai việc, để bọn họ hái thuốc."
"Ta không muốn, ta không phải là người vô dụng." Nàng khẽ mỉm cười.
"Cô gái không tài chính là đức." Hắn cũng không biết mình kiên trì cái gì, nhưng tại sao nàng lại không chịu nghe lời?
"Xin lỗi, cái loại không tài mà có đức không áp dụng trên người ta được." Nàng có một chút tức giận.
"Phố, khụ khụ----" Điền Tấn muốn phá lên cười, nhưng khó quá đi, chỉ có thể ho khan để che dấu.
Chu Trần Thiệu bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm, nàng cũng không sợ nhìn lại.
"Mang theo hai tên hộ vệ đi." Hắn kiên trì.
"Đa tạ phu quân, có điều ta có Tiểu Hạ và Tiểu Đóa là đủ rồi, xin phu quân bảo trọng thân thể thật tốt." Nàng cự tuyệt như cũ, nàng thật không muốn hắn xem nàng là người mỏng manh như vậy, cần được bảo vệ, nàng trở thành thê tử chứ không phải là gánh nặng của hắn.
Không khí ngưng trệ, hai người bốn mắt giằng co, tựa hồ như có tia lửa phun ra, không khí muốn bốc khói, ngay cả Tiểu Hạ và Tiểu Đóa cũng nín thở nín cười, không dám lộn xộn.
Lúc này, Điền Tấn không thể làm gì khác hơn là nhảy ra, cười ha hả một tiếng, hi vọng có thể phá vỡ được giây phút ngưng trọng khiến người ta không thở nổi này, hắn làm bộ vỗ vỗ ngực, "Dù sao ta cũng đang rảnh, ta tự nguyện đi theo bảo vệ chị dâu."
"Ta tự đi được, Điền đại ca ở lại bồi phu quân đi." Ô Hi Ân không có hẹp hòi, cũng không giận dỗi, chẳng qua là... Nàng muốn lén đi làm một chút chuyện, những ngày gần đây tâm tình hơi phức tạp, còn có ghen tỵ.
"Tại sao lại muốn ta ở lại với phu quân ngươi?" Điền Tấn rất muốn đi theo nàng nha, vừa ngắm mỹ nhân vừa ngắm cảnh đẹp chứ sao.
"Bằng hữu phu quân không nhiều lắm." Nàng nghiêm túc nói.
"Phốc.. Ha ha ha ha." Điền Tấn cười ta tiếng, cười đến lăn lộn.
Nữ nhân đáng chết, thật dám vuốt râu cọp! Chu Trần Thiệu hết lần này đến lần khác không cách nào phản bác lại, bởi vì gương mặt xinh đẹp kia cực kỳ nghiêm túc, cũng không phải nhạo báng, hắn chỉ có thể đen mặt nhìn nàng mang theo hai nha hoàn đang nén cười đi ra cửa, chỉ chốc lát sau thì leo lên xe ngựa rời đi.
Chu Trần Thiệu đứng nhìn một lát, cũng xoay người đi đến chuồng ngựa, "Chúng ta đi theo xem một chút."
Điền Tấn ngẩn người, cũng vội vàng đuổi theo, "Không thể nào, nghe nói thân thủ của nàng rất tốt, không phải là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặc, ngươi muốn đi theo bảo vệ nàng?"
"Nàng đi ra đó, nếu ta không lầm, đó là sân chơi của bọn Mã Thái gia."
Không hỗ là bạn tốt, Điền Tấn lập tức đoán được, "Dấm Thái gia kia cầm đầu chỗ đó, nhưng bọn hắn tuổi rất nhỏ, chẳng qua là giả vờ bộ dạng đại nhân, cũng không phải là người ham mê tửu sắc, khẩn trương làm gì?"
Nhưng Chu Trần Thiệu vẫn nhảy lên ngựa, đuổi theo, giữ khoảng cách với xe ngựa phía trước để không bị phát hiện.
Điền Tấn bất đắc dĩ giục ngựa đuổi theo, nhưng Ô Hi Ân cũng không phải là nữ nhân của hắn, hắn đi theo để bảo vệ ai a?
"Những tử sĩ áo đen thêu rồng kia của ngươi đâu? Tùy tiện phái hai người bảo vệ nàng là đủ rồi, cần gì tự mình đi?" Công phu của những tử sĩ kia: đều là hạng nhất.
"Bọn họ đều bị phái đi làm chuyện khác."
Bởi vì thương thế trên người, hắn không có cách nào hồi kinh thành để thăm dò việc làm của Đỗ Thiên Đức, Hoàng huynh và Mẫu hậu lại còn giấu diếm, hắn chỉ có thể dựa vào người mình tra xét.
Một lúc sau, xe ngựa dừng lại ở gốc cây đại thụ, chủ tớ ba người Ô Hi Ân xuống xe, đi về phía sườn núi, các nàng lập tức hòa mình vào một mảng xanh biếc.
Ô Hi Ân nhìn chung quanh, khom người đào một buội cây giống như là cỏ dại rồi đưa cho hai người kia nhìn, "Đây chính là cây hương cần mọc hoang, cành cây có lớp lông tơ, quả cây còn có gai, sẽ dính vào quần áo, cho nên phải chú ý."
"Nơi này thật là nhiều." Tiểu Hạ mở to mắt nhìn xung quanh, đều đầy rẫy cây này.
"Trong mắt của nô tỳ căn bản chỉ là cỏ dại." Tiểu Đóa từ tốn nhìn xung quanh, liếc mắt đều có thể thấy được, khắp nơi đều có.
"Các ngươi qua bên kia hái." Nàng cười cười chỉ một góc phía dưới.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa không có dị nghị, dù sao chủ tử cũng có võ công, mặc dù ít khi sử dụng, nhưng khi cần vẫn sài, ngoài để tự vệ, hái thuốc ở nơi có độ dốc cao, còn có thể khinh công, các nàng cũng không có cách nào đi theo.
Hai nha hoàn đi xuống phía dưới hái thuốc, nàng thì đi ngược lên, chỉ trong chốc lát, giỏ trúc đã đựng không ít cây hương cần.
Ngay khi nàng vừa xuất hiện ở dưới chân đồi, đã có người chấm nàng, hơn nữa còn hô bè dẫn bạn cùng nhau lại xem con mồi mới.
Trên thực tế, mấy người xuất hiện ở sườn núi này đều là cậu ấm áo quần đắt giá, thật đúng là không biết đây và Vương phi mới của Cảnh Vương, mới có lá gan bao vây nàng.
Vẻ mặt Ô Hi Ân bình tĩnh, nhìn bọn họ quần áo lụa là, trong lòng khó nén bi ai, cảnh núi không đến nổi tệ, nhưng ngay cả một chút thanh tĩnh cũng không có.
"Người đẹp như vậy, làm tiểu thiếp của ta đi, ta tuyệt đối sẽ sủng ngươi, không cần cực khổ đi hái chút cỏ dại sống qua ngày như vậy." Lâm Thái Nguyên vẻ mặt bất cần đời kéo nàng tựa vào thân cây, cười tà mị vây nàng ở giữa hai cánh tay, vẻ mặt hớn hở.
"Ta nguyên ngươi tốt nhất buông ta ra, nếu không ngươi sẽ hối hận." Nàng tốt bụng nói.
"Ta tuyệt đối không hối hận,"
Hắn cuồng ngạo trả lời, vậy mà, trong chớp mắt, bắp đùi hắn truyền đến cảm giác đau nhói, đầu hắn chợt thấp xuống một chút, sắc mặt bá đạo trắng bệch, mặt lộ vẻ sợ hãi nhìn nàng, cũng không dám lộn xộn nữa.
"Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?" Giọng hắn run run, nàng thấy rõ ràng hắn đang tiểu trong quần, dao găm trên tay nàng hạ trên nơi đó của hắn, gương mặt tuyệt sắc kia cũng không đổi sắc.
"Tuyệt đối không hối hận?" Nàng lạnh lùng hỏi lại.
"Không! Không! Không---" Hắn đỗ mồ hôi lạnh đầu đầu, cuồng vọng vừa rồi hoàn toàn mất hẳn.
Sắc mặt những người khác cũng trắng bệch, "Không được, vị cô nương này, ngươi hãy ta cho hắn đi, hắn là con nối dõi duy nhất của Thái viên ngoại, không thể tuyệt tự." đúng vậy, một đao đi xuống, chỉ có thể làm thái giám suốt đời.
Nàng chưa kịp hạ đao đã hù được hắn, hắn khổ sở mếu máo: "Không muốn..ô ô ta chỉ là giỡn chơi một chút, chưa từng làm chuyện xấu, không có giết người, không có phóng hỏa.." Hắn khóc rống lên. Những người khác cũng gấp gáp nói thay hắn: "Cô nương, hắn nói là sự thật, chúng ta cũng chỉ giỡn một chút, bởi vì người nhà lo lót, chỉ cần chúng ta đi học, cho nên sách vở không có duyên với chúng ta,"
"Vì vậy chấp nhận dốt nát kém cỏi, tụ lại một chỗ ăn hiếp phụ nữ đàng hoàng?"
"Thật xin lỗi." Mấy nam nhân đồng thời cúi đầu nói.
Nàng nhìn kỹ lần nữa, đã cảm thấy những nam nhân này đặc biệt ngây ngô xấu hổ, chẳng lẽ---"Các ngươi bao nhiêu tuổi?"
Tiếp theo, từng người từng người nói ra tuổi của mình cho nàng, nàng mới phát hiện nam tử phương Bắc có dáng dấp tương đối cao lớn, nhưng những nam tử trước mắt này chỉ có thể gọi là mấy đứa trẻ nhỏ, người lớn nhất trong bọn họ cũng chỉ mới mười ba tuổi, nhỏ nhất mười một tuổi, nhưng tất cả đều cao lớn!
"Nếu như vậy thật nhàm chán, được rồi, ngươi có chỗ thay quần không?" Nàng nhìn nam hài dẫn đầu.
"Mà ta ở gần đây mà thôi." Lâm Thái Nguyên buồn buồn nói.
Nàng gật đầu: "Tốt lắm, ngươi đi thay quần rồi lại đây, mang theo những bằng hữu này, nếu như không làm theo, ngày mai ta sẽ nói với mọi người chuyện xấu ngươi làm, còn có chuyện tiểu ướt quần."
"Dám uy hiếp ta, ngươi rốt cuộc là người nào?" Hắn tức giận, nàng rõ ràng rất nhỏ tuổi, nhưng thế nào cũng mạnh hơn hắn!
"Ta là Cảnh Vương phi."
Nàng vừa nói xong, đám người Lâm Thái Nguyên đều bị hù dọa, mấy đứa bé vội vàng gật đầu, kéo Lâm Thái Nguyên bị hù cho ngây người đi xuống núi, còn không quên quay đầu cam kết với nàng, nhưng mà chuyện bọn họ làm ngàn lần vạn lần không thể nói với Cảnh vương, Cảnh vương là người mà bọn hắn kính ngưỡng, không hi vọng Cảnh vương có ấn tượng không tốt về bọn hắn như vậy.
Hai người Chu Trần Thiệu và Điền Tấn nấp trong bụi, nhìn những hài tử bị nàng trêu chọc kia, không nhịn được thấp giọng cười.
"Nàng đúng là cọp mẹ, hợp khẩu vị với Đại tương quân nha..."
Lời Điền Tấn còn chưa hết, Chu Trần Thiệu đã bỏ đi.
"Hắc hắc, ngươi đặc biệt tới bảo vệ nàng, không thể hiện thân cảm kích nàng một cái. Mặc dù là anh hùng nhưng lại không có đất dụng võ."
Chu Trần Thiệu không thèm để ý đến, tiếp tục đi về phía trước, nhảy thẳng lên lưng ngựa.
"Thật không ra cảm kích nàng sao? Không hối hận?"
Chu Trần Thiệu không nói gì, nhưng vui vẻ trong mắt hắn khiến cho Điền Tấn hâm mộ muốn chết, hắn lần đầu muốn mình bị một mũi tên độc bắn trúng, không, hắn phải cưới mỹ nhân trước đã, khi nào có lão bà rồi thì mới có thể bị thương!
Hai người đi về trước, nửa canh giờ sau Ô Hi Ân mới trở lại, hơn nữa bên người lại nhiều thêm mấy trợ thủ với vẻ mặt thấp thỏm, bọn họ cũng khiêng không ít đồ, dọc đường đi bị nhìn cũng không ít.
Nhóm người này trực tiếp đi tới phòng bếp, mấy tiểu thiếu gia nhà có tiền kia sau khi để đống cỏ dại xuống, lập tức vội vàng chào Ô Hi Ân rồi rời đi.
Bởi vì cây Hương cần còn cần phải xử lý mới có thể sử dụng, vì vậy Ô Hi Ân làm phiền nữ đầu bếp tìm mấy nha hoàn có kỹ thuật cắt rau tốt, dựa theo hướng dẫn của nàng.
"Bộ phận cần dùng thuốc là thân cây, chúng ta cắt bỏ rễ cây, các ngươi cầm tiểu đao như vậy rồi cắt rễ trước, sau đó rửa sạch sẽ, rồi cắt thành từng mảnh, sau đó phơi trên mặt đất là có thể dùng được."
Chủ mẫu tự mình đạo diễn, mỗi tôi tớ cũng chuyên chú nhìn, nhưng lúc này, các nàng thấy được một một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở phòng bếp.
Mọi người vội vàng hành lễ: "Vương gia cát tường."
Ô Hi Ân ngẩn người, quay đầu lại, vừa nhìn thấy Chu Trần Thiệu, nàng kinh ngạc không thôi, hắn đến tìm nàng?
"Vương phi, chúng ta làm là được rồi, mau cùng Vương gia đến phòng khách đi." Tiểu Hạ và Tiểu Đóa bận rộn thúc giục.
Những tôi tớ khác cũng cúi đầu cười, nhìn hai người sóng vai đi ra ngoài cười chớp chớp mắt, hai người thật là xứng đôi.
"Hi vọng quỷ sẽ không đến tìm Vương phi..." Một người trong đó đột nhiên không thức thời nói nhỏ.
"Phi phi phi, bớt nói đi, làm gì có quỷ có được hay không."
"Đúng vậy!"
Tôi tớ đều xúc động phẫn nộ, làm bộ muốn đánh nha hoàn nói sai, cũng không dám lớn tiếng mắng chửi, dù sao Vương gia và Vương phi các nàng kính trọng nhất vừa mới đi xa!
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa ở một bên nhìn thì nở nụ cười, nếu nhiều người chưa từng thấy quỷ, không có lý do gì các nàng gặp được!
Về phần đôi trai tài gái sắc kia đã sớm đi tới phía trước viện, ngồi xuống ở đình nghỉ chân bên cạnh.
"Tại sao Lâm Thái Nguyên dẫn đầu đám thiếu niên kia lại giúp nàng, là chuyện gì xảy ra?" Chu Trần Thiệu mặc dù đã biết rõ nguyên nhân, nhưng vẫn làm ra vẻ kỳ quái.
Ô Hi Ân giải thích, cười có chút ngượng ngùng, nhưng nàng dấu một số chuyện, tựa như là chuyện nàng đùa giỡn với bộ phận kia của bọn hắn, chỉ nói đơn giản là nói ra danh hào của Chu Trần Thiệu, mấy nam hài kia liền nguyện ý xăng tay áo lên giúp nàng, đây cũng là một lời nói dối có thiện ý của nàng.
Nàng quả thật khiến hắn nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng hắn không vạch trần ra, hỏi tiếp: "Cây hương cần kia có thể làm cái gì?"
"Có thể trị bệnh phong hàn, nhức đầu, còn có thể trị được bệnh phong khớp nữa. Ta muốn phơi nó rồi phái người mang đến cho Lão thái quân." Nhớ tới lão nhân gia, mặt nàng hiện lên vẻ áy náy, không có cách nào ở bên hầu hạ tẫn hiếu với bà: "Thật ra thì lão thái quân mắc chứng phong khớp quá lâu, không cách nào trị tận gốc, chỉ có thể giúp bà giảm bớt các cơn đau, khiến cho bệnh trạng không nặng thêm mà thôi, nhưng bà lúc nào cũng nói là có hiệu quả."
"Là nàng có lòng, thầy thuốc không những có tâm mà còn có đức."
"Chuyện này với chuyện khiển binh cũng cùng một dạng." Nàng cười đồng ý.
Hắn đồng cảm, đứng dậy, "Ta dẫn nàng đi một chỗ, ta muốn thấy năng lực của nàng, có thể bận rộn một chút, mang theo Tiểu Hạ và Tiểu Đóa đi, còn cái hòm thuốc của nàng nữa."
Mắt nàng sáng lên, vui vẻ gật đầu, đây là lần thứ hai hắn chủ động nhờ vả nàng, lần trước là lúc ở trên lầu các, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn muốn mượn y thuật của nàng... Nàng có cảm giác được chấp nhận, hơn nữa còn đến từ trượng phu của nàng.
Ước chừng sau nửa canh giờ, bọn họ đi tới một nơi tạp viện có gần một trăm người ở, mặc dù giống như một nơi dành cho người vô gia cư ở, nhưng rất tráng lệ, lầu các đình viện có đủ, trên cửa chính còn treo một bảng tên được đăt là "Tình viên".
Hơn nữa, Điền Tấn cũng có mặt ở đây, vừa thấy nàng xuống xe ngựa, không sợ ánh mắt cảnh cáo của Chu Trần Thiệu, nói cho nàng biết một chút chuyện.
"Vốn là có người muốn đi cùng ta đến đây, nhưng chê ta chướng mắt, muốn ta tới trước, chị dâu ngươi nói một chút, có phải hay không thấy thê quên hữu*?" Điền Tấn vừa nói vừa chỉ vào bạn tốt.
*Thấy vợ là quên bạn bè.
Ngu ngốc! Chu Trần Thiệu không thèm để ý tới hắn, tự mình đi vào bên trong.
"Hắn xấu hổ--"
Lời trêu ghẹo của Điền Tấn truyền tới tai hai người, hại Chu Trần Thiệu mém chút nữa lảo đảo té nhèo.
Đáng giận! Vừa đúng lúc hắn thiếu một tử sĩ chân sai vặt, lập tức đưa cái người đánh thắng trận xong nhàn nhã qua ngày này để dùng đi, mặc dù hắn đã từng nói, Điền Tấn không đảm đương nổi chức vụ tử sĩ chân sai vặt, nhưng hiện giờ Tuệ Ngâm được chăm sóc đầy đủ, về phần tính cách, có thể chờ làm tử sĩ rồi mài dũa thật tốt.
Vương phi đến làm cho cả khu viện sôi trào, thứ nhất là dáng dấp nàng thật đẹp, mặc dù lúc nàng mới tới Diên An thành, có không ít dân chúng nhìn thấy, nhưng cũng có một lần như thế, sau đó bọn họ còn nghe thấy nàng cực nhọc ngày đêm để chiếu cố thương thế của Vương gia, không bước chân ra cửa lớn nữa bước, bọn họ người người nhà nhà đều vui vẻ, cũng cảm tạ ông trời cuối cùng đã ban Vương phi tốt bụng này cho Vương gia.
Lúc nàng xuất hiện lần nữa, không có chút kiêu ngạo nào, bận một bộ quần áo tơ lụa màu xanh nhạt, trên người không đeo trang sức, xinh đẹp tựa thiên tiên, khiến mỗi người nhìn thấy cũng ngây dại, tiếp theo đó Tiểu Hạ và Tiểu Đóa giúp nàng một số việc, nàng bắt đầu bách mạch cho mọi người có thân thể khó chịu.
"Những lão nhân gia này cũng đã lớn tuổi, tật xấu cũng nhiều, nhưng khi biết Vương gia muốn tốn tiền chi trả cho cái nơi khổng lồ này, cho dù thân thể không thoải mái cũng không dám nói, chỉ sợ tốn thêm tiền."
Điền Tấn đứng bên cạnh nàng nhỏ giọng nói, Chu Trần Thiệu đứng kế bên cũng đen mặt nhìn chằm chằm người bằng hữu lắm mồm này, sợ hắn nói thêm cái gì nữa, lôi kéo hắn đi hỏi han những người khác, tán gẫu việc nhà cùng bọn họ.
Nàng nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, trong lòng thấy ấm áp dễ chịu, nàng hiểu tại sao hắn muốn dẫn nàng tới đây, nhìn đi, những đội ngũ xếp hàng trước mắt, lớn có nhỏ có, ngoại trừ đến để nhìn Vương phi của bọn họ, còn lại đều là đưa tay ra để cho nàng bắt mạch đấy!
Nàng tập trung làm việc, dịu dàng nhìn lão bà bà trước mắt. "Thân thể bà bà không có gì đáng ngại, có phải bà có chứng bệnh cũ là nhức đầu hoa mắt hay không?" Thấy lão bà bà gật đầu, nàng nói tiếp: "Ta viết cho bà bà một phương thuốc, bồi bổ máu âm chưa đủ của gan là được."
"Máu âm chưa đủ?" Lão bà bà không hiểu nhìn phương thuốc mà Vương phi xinh đẹp đã viết.
Nàng mỉm cười trả lời: "Đúng vậy, bởi vì gan tích lũy lâu ngày một luồng nhiệt, dẫn đến tiêu hao máu âm, khí dương không bị ứng chế cho nên dẫn đến nhức đầu, bà bà bình thường có thể ăn nhiều thức ăn bổ máu là được, như là rau cần, cà chua và hoa cúc, những món này đều có thể cho vào món ăn."
"Cảm ơn Vương phi." Bà bà cười cảm tạ.
Tiếp theo, từng người từng người một đều đến để nàng bắt mạch, không phải lão bà thì là lão ông, còn có những đứa trẻ non nớt, nàng đều kiên nhẫn mỉm cười chuẩn bệnh cho bọn họ.
Sau đó, sau khi cùng Chu Trần Thiệu và già trẻ lớn bé dùng bữa tối đơn giản trong đại sảnh, nàng mới biết được từ miệng của Điền Tấn, nơi đây chính là một cô nhi viện dành cho người già và trẻ nhỏ do Chu Trần Thiệu xây dựng ra.
Bởi vì Diên An thành rất gần biên cảnh, nhiều người đàn ông cường tráng cũng đi nhập ngũ, mấy năm gần đây thiên triều đổi chủ, ngoại tộc thừa dịp xâm lấn, chiến sự không nừng, vì vậy trong thành có không ít người già, quả phụ và con nít không nơi nương tựa.
Thân làm vợ nàng có thể hiểu vì sao Chu Trần Thiệu được dân chúng kính yêu nhiều đến như vậy, ở đình viện này, mọi người đều được chăm sóc rất tốt, trừ cái ăn cái mặc ra, còn có học đường.
Nàng nhìn trượng phu cố ý ngồi ở một cái bàn khác, cùng các người già các dùng cơm, "Ta thật cảm thấy vinh hạnh vì hắn."
Hắn thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng khó chung sống, nhưng chỉ khi ở chung cùng hắn mới hiểu, hắn là một người biết suy nghĩ cho người khác, thiện lương mà tràn đầy nhiệt huyết.
Có điều, người đàn ông này không mệt mỏi sao? Trên vai hắn đã gánh quốc sự của quốc gia, còn phải gánh thêm chuyện nhà và một chút chuyện hạn chế, nàng nên thay hắn gánh vác như thế nào đây? Nàng thật đau lòng vì hắn, nam nhân này luôn toàn lực với người khác, lại quên đối xử tử tế với chính mình.
Điền Tấn nhìn thấu được suy nghĩ của nàng, suy nghĩ một chút, đột nhiên đứng dậy đi tới bên người bạn tốt ngồi xuống, lấy khuỷu tay chọt chọt hắn, cười hề hề nói: "Người người dùng ánh mắt rất đau lòng nhìn ngươi."
Chu Trần Thiệu dời mắt nhìn về phía Ô Hi Ân theo trực giác.
"Ta không có nói là nàng, còn nữa, trong lòng ngươi hy vọng là nàng?" Điền Tấn lại trêu ghẹo
Hắn thật là.., hơn nữa đúng là nàng dùng ánh mắt đau lòng nhìn hắn, lúc thấy hắn nhìn nàng, nàng liền đỏ mặt, vội vàng cúi đầu ăn cơm.
Tạm thời mặc kệ nguyên nhân gì khiến nàng đau lòng vì hắn, nhưng hắn tuyệt đối chột dạ, bởi vì hắn dẫn nàng tới nơi này, thậm chí ngày sau còn phải nhờ nàng giúp đỡ chỗ này một tay, để nhiều người hơn biết tới nàng, những tính toán này hắn đều cất giấu trong lòng.
Cuộc sống trong kinh thành của nàng cực kỳ khiêm tốn, sau khi tới Diên An thành, càng cực kì ít xuất hiện trước mặt dân chúng, cho nên mới có chuyện đám người Lâm Thái Nguyên đùa giỡn phát sinh.
Một khi toàn bộ dân chúng trong thành đều nhận biết được nàng là Vương phi của hắn, hắn tin chắc rằng, trong thành không có người nào dám bất kính với nàng lần nữa, như vậy hắn mới có thể yên tâm.
Đối với Điền Tấn mà nói, bạn tốt Chu Trần Thiệu không có lương tâm đang làm không ít chuyện, cũng suy nghĩ một chút, hắn phải cố gắng giúp hai người thổi lửa cho tình cảm, đốt lên đóa hoa lửa.
Mặc dù nhân vật hắn đang giúp đỡ hết sức nguy hiểm, đang muốn đẩy hắn vào dầu sôi lửa bỏng, nhưng hắn sẽ cố gắng hết sức!
Không sai, hắn rất rõ ràng nhóm tử sĩ rồng kia đang làm cái gì, cũng biết bạn tốt chính là thủ lĩnh của tổ chức này, thậm chí ngay cả việc điều tra Đỗ Thiên Đức hắn cũng biết, nhưng hắn thật không muốn gia nhập vào, cuộc sống thật đẹp biết sao, dù sao mình cũng đang sống tốt, nhưng hiển nhiên là bạn tốt lại cảm thấy hắn quá rãnh rỗi.
Trong thư phòng cổ kính, hắn và Chu Trần Thiệu ngồi đối mặt nhau, trên bàn còn có một đống sách, phong thơ, hắn chưa nhìn đã đập vào trong mắt.
Chu Trần Thiệu nhìn thở ngưng thần, lấy nội lực cao thâm xác định bốn phía không có ai khác, mới thấp giọng đọc tin tức cho bằng hữu nghe: "Phạm quan bị lưu đày đến biên thành Hồ Bắc còn muốn tụ họp thế lực, thỉnh thoảng đưa thư tới lui với Đỗ Thiên Đức mong cứu vớt lại vinh quang, không biết là hắn không rãnh mà cứu bọn họ, chỉ lợi dụng tiền tài quyền thế, tiến cử thân cận của hắn vào khắp nơi trong cung, trở thành trợ thủ đắc lực, làm bước đệm giúp bọn họ thực hiện kết hoạch..."
Lương tâm Điền Tấn cuối cùng mới phát giác, "Đừng đọc, ta tự xem." Muốn mình làm tử sĩ sao, sao có thể không nắm giữ tình báo mới! Hắn thẳng lưng lên, cầm mấy phong thơ kia lên xem, trong lòng lại mắng những tử sĩ kia.
"Vô Kỵ phú thương ở Đại Đồng, lòng tham không đáy, một tháng trước đã được trọng binh hộ tống lưu đày đến Túc Thành nghèo nàn."
Hắn dừng một cái, nhíu mày rậm lại rồi nói: "Viên quan trong triều không biết đây là đề nghị của ngươi, cũng rất lo lắng nếu như Hoàng thượng để cho đám người kia ở cùng một chỗ, vật họp theo loài, khó đảm bảo những người đó sẽ không kết đồng minh đối kháng cùng triều đình, thậm chí gia nhập lực lượng của Đỗ Thiên Đức lật đổ chính quyền."
"Bọn họ sai lầm rồi, bị triều đình giám sát và điều khiển, những người đó ngược lại sẽ không dám bày trò, huống chi Túc Thành ở rất xa, hoàn cảnh ăn ở nghèo nàn, bọn họ còn phải tìm kế lao động để mà sống." Hai tròng mắt đen lạnh lùng của Chu Trần Thiệu lóe lên, "Một năm trở lại đâ, ý chí chiến đấu và nhuệ khí cuối cùng cũng sẽ bị phai mờ, đừng quên, đa số bọn họ đều là người ham ăn nhưng làm biếng, ta không nghĩ bọn họ có đủ cốt khí và chí khí, có thể chịu đựng mọi gian truân vất vả mà sống lại một lần nữa."
"Đúng, mặc kệ bọn họ, nhưng một đống này..." Hắn vỗ vỗ vào một đống bài thi nhìn như cái núi nhỏ, "Trên đó viết đám người Tương Gia đã là một thế lực mục nát, dựa vào danh của Hoàng hậu mà mua quan bán tước ngoài cung, chiếm vật công thành của riêng, nhân thủ nằm vùng lại không đâu thèm để ý gì mà làm xằng làm bậy, chỉ cần có tiền là được." Hắn không chịu được lắc đầu, "Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại mọc lên, chơi thế nào? Mệt chết người!"
"Cuối cùng sẽ chết hết, chẳng qua là cần thời gian." Chu Trần Thiệu tin tưởng, nhưng hắn phải thừa nhận, "Thế lực Đỗ gia mở rộng, Hoàng thượng lại nghi ngờ quá trễ, Hoàng hậu lợi dụng lúc Hoàng thượng vừa kế vị mà sơ hở, nội vụ ngoại vụ gì cũng nhét người trong tộc vào, sáu năm qua, người Đỗ gia đã có mặt ở khắp nơi, mở ra nhiều con đường, chặn đường này thì bọn họ còn có những đường khác.
Cũng có khả năng.
"Việc tương đối khó giải quyết là, thế lực Đỗ gia không chỉ có những quan viên kia mà thôi, mà còn có những phú thương kia, bao nhiêu phú thương đều đồng ý hợp tác với những quan tham kia để hai bên cùng có lợi, một khi Hoàng đế cắt chức Đỗ thừa tướng, tóm cả nhà Đỗ Thiên Đức, cắt chức từng quan viên có quan hệ máu mủ với hắn..." Hắn nhắm mắt, mặt nghiêm túc, "Đến lúc đó, đánh bẫy những quan viên vì lợi, sau khi xong Hoàng thượng qua cầu rút ván, thu mua triều thần có công, chụp mũ trừ một lần--"
"Ông trời của ta, đến lúc đó vua và dân lại muốn khởi lên bao nhiêu phong ba?" Điền Tấn nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Lúc đó, người chịu khổ còn là dân chúng, đây cũng là nguyên nhân ta và Hoàng thượng tạm thời chưa đụng đến Đỗ Thiên Đức."
"Ngươi ngay cả lúc dưỡng thương cũng không buông được chuyện quốc gia xuống, không chừng trong đó còn nhiều mưu đồ bí mật gì cũng đã bị người điều tra ra đi." Điền Tấn coi trọng chuyện bạn tốt đã nói, lại hỏi: "Ta thấy ngươi để sách trên hộc tủ trong thư phòng."
"Ta để ý tới, khi Hi Dạ vừa thấy được là khi Hi Ân thấy được sách do ta viết tay thì không hề lật xem nữa, đó là tôn trọng đối với ta," Hắn biết rõ bạn tốt sánh vai nhiều năm với hắn có suy nghĩ gì.
"Ta nào có nghĩ nhiều như vậy, thật ra thì nàng có xem cũng không hiểu, những chữ kia như mê cung, chỉ có người trong cuộc mới thấy được điều kỳ diệu trong đó." Đây cũng là nguyên nhân Điền Tấn một lòng một dạ đứng bên cạnh bạn tốt, vật họp theo loài, hắn cũng là một người thông minh chứ sao!
Chu Trần Thiệu vừa nghĩ tới Hi Ân, vẻ mặt lạnh lùng lập tức được thả lỏng.
Điền Tấn chịu không được lắc đầu phất tay, "Đi đi, nàng nhất định đang ở Tình Viên, cũng đã làm việc mệt mỏi rồi, muốn được thưởng."
Không thèm để ý tới ánh mắt ranh mãnh hứng thú của bạn tốt, hắn thật sự quay đầu rời khỏi thư phòng.
Điền Tấn ngẩn người, "Những tin tức này ta giữ hết sao?"
Nhưng không còn kịp rồi, sớm đã không còn thấy bóng dáng hắn, bị bằng hữu tín nhiệm quá cũng không tốt, Điền Tấn không thể làm gì khác hơn là chấp nhận dọn dẹp lại đống sách vở thư từ này, cất ra phía sau mật thất trong tủ.
Chu Trần Thiệu cỡi ngựa chạy về phía Tình Viên.
Mấy ngày nay, ngày nào Ô Hi Ân cũng đi tới nơi này, già trẻ lớn bé trong viện đều có thể nhìn thấy nàng vui vẻ hòa đồng, mỉm cười động lòng người, mà hắn càng lúc càng không quản được tim của mình, thậm chí vừa nghĩ tới nàng, thân thể lập tức bùng lên nhiệt độ.
Mấy ngày trước, nàng ở dưới con mắt tò mò và khát vọng của bọn nhỏ, tìm tới đám người Lâm Thái Nguyên kia, dẫn một đám hài đồng mười đến mười hai tuổi chậm rãi đi thăm bến tàu, đối với cảnh tàu thuyền đồ sộ hùng vĩ, bọn nhỏ kinh hô không ngừng, nhìn rất nhiều thủy thủ đoàn bận rộn gánh vác hàng hóa vào trong khoang thuyền rồi lại đưa xuống sau thuyền, không khỏi tò mò bên trong thuyền ra sao.
Những đứa trẻ lớn xác.
Nàng ngay sau đó tự móc túi tiền mua vé tàu, để cho một đám đại tiểu oa nhi lên thăm quan thuyền.
Nàng thân thiết, xinh đẹp và hiền lành tốt bụng, dân chúng Diên An thành rất thích tán gẫu về đề tài này, trước kia có rất ít quan viên hoàng tộc đi trước mở đường, cũng bởi vì nàng dẫn đầu, đám quan phu nhân cũng đi theo hỗ trợ, dâng hiến sự thành kính yêu thương.
Nhưng khiến cho dân chúng giơ ngón tay cái lên khen ngợi chính là, đám Lâm Thái Nguyên cầm đầu kia đều là con nhà giàu, lại dễ dàng phục tùng nàng, ngoan ngoãn đi học, còn đến Tình Viên dạy các em nhỏ tập viết, bồi lão nhân gia nói chuyện phiếm.
Dĩ nhiên, chỉ có hắn và Điền Tấn là hiểu rõ, Ô Hi Ân "thân thiết lại thiện lương" dọa đám người Lâm Thái Nguyên như thế nào, còn lấy chuyện Lâm Thái Nguyên tè ra quần làm điều kiện, muốn bọn họ ngoan ngoãn đến Tình Viên bồi lão nhân gia và dạy mấy đứa trẻ ba tháng, vì thế bọn họ mới ngoan như vậy.
Có điều bản tính nguyên chất của những hài tử kia cũng không phải là hư, trong lúc tiếp xúc với người già và trẻ nhỏ, biết gia đình mỗi người đều vì chiến tranh mà chia ly, mấy hài tử kia cũng tự động làm việc tốt, thật đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Hắn đi tới Tình Viên, nhảy xuống ngựa, giao ngựa cho tôi tớ trong viện, bước nhanh vào trong, liếc mắt liền thấy nàng.
Già trẻ lớn bé không ai là không vây quanh, cùng nàng trò chuyện, cười đùa, nụ cười của nàng đủ để tâm trí người khác trở nên ngây dại.
Đúng lúc này, có đứa bé chạy tới nói với nàng cái gì đó, nàng lập tức đứng dậy, cầm cái hòm thuốc lên, vừa đi vừa mỉm cười xin lỗi với mọi người, có khi nói vài ba câu rồi mới đi tới gian phòng phía sau.
Lúc hắn thấy nàng cũng có rất nhiều người thấy hắn, nhưng hắn giơ tay ra hiệu bọn họ chớ kinh động nàng, để cho nàng đi làm chuyện cần làm, nhưng chân hắn lại không có ý thức mà chủ động đi theo.
Nàng đi tới trước cửa một gian phòng, Lâm Thái Nguyên vừa đúng lúc đi ra, trên tay còn cầm mấy sợi dây gói thuốc, tức giận oán trách nói với nàng: "Lão thái bà và lão thái gia lại cải nhau, giống như hai tiểu hài tử..."
"Tiểu tử thúi, lỗ tai ta còn rất tốt."
"Ta cũng vậy!"
Nàng nhe răng cười một cái, âm thanh của hai lão nhân gia có đủ mười phần bực bội.
Lâm Thái Nguyên không nhịn được quay đầu lại rống: "Hai người đã lớn tuổi, còn ồn ào không dứt, ông nói ông đúng, bà nói bà có lý hơn, thật phiền phức."
"Tiểu tử thúi, bà già kia tức giận, nằm ở trên giường ai gọi cũng không nghe, nàng lại không nhúc nhích được, thế nhưng vẫn rất hung dữ, ta có thể không ầm ĩ sao? Người nào chết trước còn chưa biết được nữa."
"Lão đầu tử, đầu ta bị choáng váng, ngươi còn dám nói ta hung dữ, Vương phi tới! Tiểu tử chết bầm, tại sao không nói một tiếng."
Đôi lão phu lão phụ trong phòng nhìn thấy nàng đi tới, lúng túng cực kỳ, thế mà tiểu tử kia vẫn bày ra bộ dạng "Ai bảo các ngươi thích ầm ĩ" chán ghét.
"Ta tới bắt mạch cho bà bà." Nàng dịu dàng bắt mạch cho lão bà bà, ngay sau đó kiểm tra huyệt Phong Trì và Bách Hội ở sau ót, một lúc sau bà bà cười nhìn nàng.
"Thoải mái hơn rất nhiều, Vương phi, người thật giỏi."
"Không cần khách khí, còn có--" Nàng lấy hai viên thuốc từ trong cái bình sứ bên trong hòm thuốc giao cho Lâm Thái Nguyên: "Cầm nấu lên thành canh thuốc để bà bà dễ uống."
Hắn ngoan ngoãn nhận lấy, đi ra cửa phòng, thấy Chu Trần Thiệu, mắt sáng lên, nhưng Chu Trần Thiệu vội vàng cười lắc đầu, ý bảo hắn đừng lên tiếng, hắn cười gật đầu, bước chân nhẹ nhàng, ngoại trừ vì sự kiện bị uy hiếp kia, hắn nguyện ý tới nơi này, cũng bởi vì có thể nhìn thấy thần tượng của hắn, dĩ nhiên, dáng dấp thấp lùn của Vương phi cũng không tệ là được.