- Đúng vậy, còn có người nhìn thấy Vương gia và Lương Vương hầu gia tranh chấp với nhau, nghe nói Vương gia thậm chí còn tức giận đến mức bỏ nhà đi, một đêm chưa trở về."
- Lời đồn cũng chỉ là lời đồn thôi.
Nàng không có hứng thú nói, nàng còn nhiều chuyện quan trọng hơn cần làm.
Nàng học y là vì muốn giúp đỡ người khác, lúc nàng tiến cung xin chỉ thị của Hoàng thái hậu, sau đó còn bận rộn chữa bệnh từ thiện, trừ lúc phải ra ngoài làm việc, còn lại thời gian đều là vì vị phu quân ở ngoài tiền tuyến mà cầu trời khấn phật cho chàng mọi sự đều bình yên.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong máy mắt đã đến ngày mồng tám tháng chạp*, riêng nàng lại nhịn ăn cháo mồng tám tháng chạp, chuẩn bị trở lại Quốc Công phủ thăm lão thái quân, nhưng mà nghĩ tới mỗi lần quay về lão thái quân đều ân cần hỏi han, nàng nhịn không được thỉnh giáo quản sự: "Phu quân ở tiền tuyến không truyền tin tức gì về sao?"
*Vào ngày này ở TQ, mọi người thường có phong tục ăn cháo.
- Bẩm Vương phi, không có.
Vẻ mặt quản sự xấu hổ, nhưng Vương gia thật sự là người luôn lấy quốc gia đại sự làm trọng, những chủ mẫu từng gả tới, đều có thói quen làm bạn với tịch mịch, nhưng Ô Hi Ân lại rất thiện lương và tốt bụng, hắn ngược lại cảm thấy không đành lòng thay nàng.
Cũng đã gần cuối năm, trượng phu ở nơi xa trường có nhớ tới nàng không? Cũng không có gửi về một phong thư, nàng không thể không thừa nhận, tâm tình của mình bị giảm sút.
Nàng lắc đầu một cái, nàng đang nghĩ cái gì đây, chiến sự nguy cấp, chàng muốn tập trung chỉ huy binh lính, lập kế hoạch, có lẽ ngay cả thời gian để ngủ cũng không có, nàng nên vì chàng cầu phúc mới đúng, không phải ở chỗ này oán trách.
- Vương phi, cháo mồng tám tháng chạp và đồ tết đã được đem hết ra xe ngựa.
- Lão thái quân thấy Vương phi nhất định sẽ vui vẻ muốn chết.
Thanh âm của Tiểu Hạ và Tiểu Đóa khiến nàng đang trầm tư cũng tỉnh táo lại, nàng quay người lại: "Ừ, chúng ta đi thôi."
- Trời ạ, có thể tưởng tượng được, hiện giờ phủ Quốc Công nhất định tụ tập đông đủ.
Tiểu Hạ vừa đi vừa nói.
Ô Hi Ân nghe, cười lên xe ngựa.
Dù sao đã là Cảnh Vương phi, Ô Hi Dạ biết hành động phải có chừng mực, không thường xuyên chạy về phủ Quốc Công, một tháng mới về một lần, nhưng mỗi lần trở về luôn mang theo bao lớn bao nhỏ, trong đó còn có dược liệu cho lão thái quân, nếu có người thân thể khó chịu, nàng cũng sẽ thuận tiện xem bệnh. Cho nên, rất nhiều lão phu nhân biết được nàng trở về phủ sẽ tới cửa hỏi thăm, tới lúc tối mịt mới về phủ Cảnh Vương được.
Vậy mà, lúc xe ngựa rời đi không bao lâu, một trận tiếng vó ngựa dồn dập truyền từ xa đến, chỉ chốc lát, một con hắc mã cao lớn dừng tại cửa lớn, tên lính trên lưng ngựa thật đật trèo xuống, đang muốn đi vào trong thì bị một thanh âm nũng nịu kêu lại--
- Khoan đã!
Vừa đúng lúc này, Chu Đồng ngồi trên kiệu đến Cảnh Vương phủ, vì để giúp đỡ Đỗ Vịnh Song, các nàng đã ở Diên An thành đợi mấy tháng, cho nên tên lính này nàng cũng quen biết.
- Đồng Nhi công chúa cát tường.
Tên lính lập tức chắp tay hành lễ, nhưng ánh mắt nàng ta lại rơi vào phong thư trên tay hắn, hắn cũng chú ý tới, vội vàng nói: "Đây là thư tín mà Điền phó tướng ra lệnh cho thần đưa cho Vương phi."
Khiếp! Nàng vừa nghĩ tới cái tên Điền phó tướng luôn khó khăn với nàng, nàng liền nổi giận, nàng trực tiếp lấy phong thư đi, tên lính ngẩn người, nhưng lại không dám đòi lại.
Chu Đồng cho nha hoàn bên người một ánh mắt, nha hoàn lập tức móc ra một bọc ngân lượng thưởng cho hắn, tên lính nhận lấy, sau lại có chút chần chừ hỏi: "Ách..tạ ơn công chúa, nhưng có cần chờ Vương phi về mà bẩm báo lại hay không?"
- Không cần, ngươi trở về đi.
Dù sao thư cũng không phải do hoàng huynh viết, mà tên Điền tấn kia có thể làm gì nàng đây, nàng đắc ý suy nghĩ.
Tên lính bất đắc dĩ, chỉ có thể chấp tay hành lễ lần nữa rồi rời đi.
Sau khi hắn rời đi, Chu Đồng không thể chờ được nữa, mở phong thư ra xem rồi la lên: "Hoàng huynh bị thương nặng?" Ý định của nàng chuyển một cái, lập tức bỏ thư vào trong ngực, phân phó nha hoàn chuẩn bị hành lý.
Lát sau, nàng ngồi xe ngựa đến, phủ Thừa Tướng tìm Đỗ Vịnh Song, báo cho nàng ta nội dung trong thơ: "Hoàng huynh đánh thắng trận nhưng lại bị thương nặng, mấy ngày nay đang ở Diên An thành dưỡng thương, ngươi chỉ cần không quản cực nhọc, ngày đêm chiếu cố hoàng huynh, nhất định huynh ấy sẽ cảm động, đồng ý cưới ngươi làm vợ."
- Vậy còn Ô Hi Ân?
Nhắc đến Ô Hi Ân, mặt Đỗ Vịnh Song lập tức đen một nữa.
Chu Đồng cười đắc ý nói: "Ta chặn tin tức lại, nàng sẽ không thể biết, chúng ta có thể lợi dụng lần này nói xấu nàng, để cho Hoàng huynh ghét nàng!"
- Đồng Nhi, ngươi thật đúng là bạn tốt của ta, ta nói với cha một tiếng, ngươi chờ ta.
Vẻ mặt Đỗ Vịnh Song tươi cười cầm lấy tay nàng, ngay sau đó chạy đến thư phòng của phụ thân.
Vừa vào đến thư phòng, Đỗ Vịnh Song đã vui vẻ nói rõ chuyện xảy ra cho phụ thân.
- Rất tốt, ngươi đi đi.
Đỗ Thiên Đức khích lệ: " Lần này đừng có làm hỏng việc."
- Ta biết, cha.
Đỗ Thiên Đức nhìn nữ nhi mình vui vẻ rời đi.
Hắn vuốt tấm da của sơn dương, hi vọng lần này nữ nhi sẽ thuận lợi lấy được cảm tình của Chu Trần Thiệu, thế lực của hắn đang bị lay động, mặc dù đang điều tra ra ai dám dưới chân hắn gây sự, nhưng nếu như có thể cầm thêm binh quyền của Chu Trần Thiệu, vậy tổ chức thần bí muốn kéo hắn xuống kia sẽ gặp khó khăn vô vàn...
Đáng chết, hắn muốn đứng dậy thế nhưng lại khó như vậy! Trong lòng Chu Trần Thiệu khẽ chửi rủa một phen, nhìn ra ngoài cửa sổ, Diên An thành đã bị tuyết bao phủ trắng xóa, bông tuyết rơi xuống từng trận, hắn lại chỉ có thể nằm ở trong phòng.
Hắn mím chặt môi, tròng mắt đen chớp động đầy đau đớn và tức giận, trên vai trúng tên và vết chém trên bụng, bởi vì động tác hơi đứng dậy này, vết thương lại nứt ra, băng gạc lại sẫm máu.
Hắn phải ở chỗ này bao lâu? Đánh nhau ở biên cảnh đã mấy tháng, rốt cuộc cũng thắng được trước khi tuyết rơi, nhưng ngay sau đó cũng nhận được tin tức, hắn vì vội vàng đánh giặc, băng đảng của Đỗ Thiên Đức cũng đang tiến hành kế hoạch gì đó, nhất là tên quan có họ hàng với Hoàng hậu, hắn tự động tiến cử một chức quan mới, tích cực kết bè phái, có dã tâm bừng bừng, cũng có phòng ngừa chu đáo.
Chuyện như thế, tuyệt đối không phải là phúc của quốc xa, nhưng mà lại khiến cho tổ chức bí mật của hắn không thể động đậy.
Thương thế đã mấy ngày, lại không thấy tốt hơn, muốn hắn nằm nghỉ ngơi ở trên giường, nhưng bây giờ hắn không nằm được!
Hắn thử ngồi dậy lần nữa, đúng lúc này Điền Tấn đi vào phòng.
- Ngươi tại sao lại ngồi dậy, không thể nghe lời Hà lão đại phu một chút sao?
Điền Tấn than thở, không chịu được đi lại chỗ hắn, cẩn thận nhìn vết thương trên người hắn, áp hắn trở về giường.
- Không có gì đáng ngại.
- Trên vai và thắt lưng đều có hai cái lỗ to tướng mà còn không đáng ngại? Hơn nữa mủi tên kia còn đó độc, nhìn! Vết thương chắc chắn lại tét ra.
Điền Tấn tức giận kêu oa oa, không có chút nào gọi là vị tướng quân trầm ổn, vù vù xoay người đi ra ngoài, bắt lão đại phu vào, lần nữa băng bó vết thương cho hắn, miệng vẫn không nhịn được mà nói: "Chiến sự đã xong, ngươi còn muốn ngược đãi thân thể mình sao?"
Điền Tấn cũng là hoàng thân quốc thích, cũng là bằng hữu tốt nhất của Chu Trần Thiệu, hơn nữa còn là phó tướng của hắn, nhiều năm nay luôn luôn kề vai sát cánh cùng hắn vượt qua sống chết.
Lần đại chiến này, Chu Trần Thiệu trực tiếp thống lĩnh một nhóm tinh binh trực tiếp đánh tan tác binh địch, vốn tưởng rằng có thể vui vẻ khải hoàn hồi kinh, ai ngờ lúc đi ngang sơn cốc, gặp phải tàn binh phục kích, Chu Trần Thiểu không kịp đề phòng, trong lúc hai phe giao chiến, bị trúng tên độc.
Độc khuếch tán vào trong máu, tầm mắt hắn tối lại, lúc này lại trúng một đao của địch, cũng may mạng lớn không chết, nếu không lần này phải đi gặp Diêm Vương.
Chu Trần Thiệu vốn không phải là người nói nhiều, chẳng qua để mặc bạn tốt tự nói, đồng thời mặt vô biểu tình để cho lão đại phu than thở băng bó vết thương, đợi đến khi mọi người rời đi, hắn mới mở miệng: "Ta nhất định hồi kinh."
- Lại là vì cái tên Đỗ Thiên Đức đó? Cần thiết vậy sao?
Điền Tấn bĩu môi, rót hai ly trà, một chén đưa hắn, một chém mình cầm hớp một hớp: "Dù sao hắn nếu bồi dưỡng thế lực, ngươi liền chém thế lực của hắn."
Chu Trần Thiệu cũng một hơi uống cạn ly trà: "Không được, hắn đã phát hiện ra có gì đó không đúng, có người cố ý thu thập chứng cứ, cắt giảm thế lực của bọn họ, thậm chí còn đưa ra sách lược, ai dám gây ra trở ngại gì, lập tức tiêu diệt."
- Bất kể là Hoàng hậu hay Đỗ Thiên Đức, còn có bọn chân chó kia, không phải cũng không biết chính ngươi và Hoàng thượng làm..."
Điền Tấn dừng lại một chút, đội nhiên hiểu: "Ngươi lo lắng không phải là cho mình, mà là những tử sĩ trung thành kia phải không, còn có Hoàng thái hậu và Hoàng thượng! Chu Trần Thiệu, hoàng triều chúng ta không phải chỉ có một mình ngươi, ngươi cũng không phải ba đầu sáu tay, đừng ôm hết việc như vậy, huống chi giờ ngươi cũng đã có thê tử, suy nghĩ cho nàng một chút đi."
Nói tới đây, đôi mắt Điền Tấn chớp động, thư đã phái người đưa đến, không bao lâu, hắn cũng có thể nhìn thấy người chị đâu mà mình ngưỡng mộ bấy lâu.
Thê tử? Nháy mắt trong đầu Chu Trần Thiệu hiện lên bóng hình của Ô Hi Ân xinh đẹp.
Hắn nhớ nàng sao? Quá buồn cười!
Nhiều nhất là tưởng miệng những lúc triền miên cùng nàng, hơi thở hòa vào nhau giữa hai người, còn có ngày đó, nàng khỏa thân ở trên giường, tóc dài như suối rơi trước ngực, có như thế mà thôi....
Lại nữa! Cái tên nam nhân lạnh nhạt ương ngạnh, lãnh khốc sắc bén trên chiến trường, nhưng mỗi lần nhắc tới vị thê tử mới cưới thì sẽ không tự chủ được thất thần cười mỉm.
Ánh mắt Điền tấn lộ ra vẻ thích thú, đây chính là nguyên nhân hắn muốn diện kiến người chị dâu này a.
Giờ phút này ở kinh thành, Ô Hi Ân đang ở hoàng cung cùng Hoàng thái hậu, chỉ có Hách công công phục vụ một bên.
- Trần Thiệu đánh thắng trận nhưng lại bị thương, con biết không?
Hoàng thái hậu hỏi.
Ô Hi Ân ngẩn ra: "Con không biết, thương nặng lắm không?" Lòng của nàng lập tức treo lên.
- Ách... có chút nghiêm trọng..
Hoàng thái hậu nhíu lông mày, lúc nàng nhận được tin tức này, rõ ràng là Điền Tấn đã lén lút sau lưng hoàng nhi gửi thư đến Cảnh Vương phủ, nhưng vợ lại không biết gì, Đồng Nhi và Vịnh Song lại đã sớm đi đến Diên Thành, chẳng lẽ là Đồng Nhi giở trò quỷ? Đáng chết! Nha đầu khi thật hồ đồ!
- Mẫu hậu, rốt cuộc Vương gia tại sao lại bị thương?