Nàng đột nhiên đứng dậy, đi ra bên ngoài cửa, giao phó một chút cho nha hoàn, trong chốc lát, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa mang tới dược liệu và hòm thuốc của nàng. Đặt hòm thuốc lên bàn, nàng lấy ra một bình gốm nhỏ, băng gạc sạch sẽ và vải bông.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa muốn lui ra ngoài, lại nhịn không được nhìn Vương gia đang nằm trên giường một cái, hắn xem ra hơi gầy một chút, nhưng vẫn tuấn mỹ quá đáng!
Ngược lại nam tử cười khanh khách một bên, tướng mạo tuấn tú, nhìn thấy các nàng còn nháy mắt mấy cái, thật thú vị!
Mà Chu Trần Thiệu và Ô Hi Ân cũng không có chú ý tới hành động của bọn họ, hắn nhìn nàng bỏ thảo dược vào trong cái cối nhỏ rồi nghiền nát, xem ra có chút khó khăn, hắn còn thấy trên trán nàng toát ra chút mồ hôi hột, nữ nhân nghiêm túc rất xinh đẹp, hơn nữa dáng vẻ nàng cũng đã rất khuynh thành.
Nàng biết hắn đang nhìn nàng, nhưng nàng quan tâm thương thế của hắn hơn, vết thương đã nhiễm trùng, một số chỗ còn bị hoại tử, người đàn ông này như thế nào lại không thèm quan tâm thương tích của mình như vậy?
Nàng tức giận nhưng nén xuống, bôi nước thuốc vừa mài xong lên miếng vải bông, ngồi ở mép giường, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn: "Thương thế của chàng thật sự không đau chút nào sao? Thuốc này có chút rát, nhưng có thể khiến vết thương phục hồi lẹ hơn."
- Hừ! Không đau là không đau, sợ cái gì.
Vì vậy nàng không khách khí, dùng lực dính vải bông lên vết thương trên vai hắn thật mạnh--
Hắn hít một ngụm khí lạnh, trong nháy mắt, vết thương giống như là có mấy ngàn vạn con kiến đang bu cắn, hắn đau đến nỗi mồ hôi đổ ròng ròng, hung tợn nhìn chằm chằm nàng: "Nàng cố ý"
Rốt cuộc cũng có phản ứng! Nàng khẽ mỉm cười: "Hợp tác một chút, như thế ta mới sớm biến mất khỏi tầm mắt chàng."
Nàng còn can đảm cười với hắn, hắn khó có thể tin được.
- Đối mặt với Chu Trần Thiệu đang tức giận ngất trời còn có thể bật cười, chị dâu, người thật lợi hại.
Điền Tấn tận lực ca ngợi, nàng anh dũng cương định càng làm cho hắn bội phục, cho đến khi một ánh nhìn lạnh như băng bắn tới, hắn mới ngậm miệng lại, rồi lại không nhịn được nhìn Ô Hi Ân lắc đầu một cái, giống như ám chỉ nàng gặp phải một tên nam nhân không biết hưởng phúc.
- Ta đại nhân đại lượng, sẽ không so đo.
Nàng vẫn có thể tiếp tục nói.
Khá lắm nữ tử can đảm thông tuệ! Điền Tấn cười to lần nữa.
Mà Chu Trần Thiệu giận đến phát điên: "Chớ được voi đòi tiên, ta vẫn có thể an bài nàng đến chỗ khác."
- Ta không đi, nhắc lại với phu quân, chúng ta đã thành thân, đã định cả đời ở chung một chỗ, ta không cầu chúng ta yêu nhau, nhưng nhất định phải gần nhau.
Sau khi nàng kiên định nói xong, lại lẳng lặng băng bó vết thương thứ hai cho hắn.
Nhưng hắn lại chìm trong câu nói vừa rồi của nàng, đối với vẻ mặt cảm động than thở của Điền Tấn cũng không thèm quan tâm, bởi vì hắn không có cách nào dời tầm mắt khỏi nàng...... Chính là không cách nào nhìn đi chỗ khác được, hơn nữa nàng lại nhích lại gần hắn, quấn băng cho vết thương ngay vai, thậm chí lúc xử lý vết thương cũng phải gần sát hắn, hương thơm trên người nàng thỉnh thoảng hấp dẫn hắn.
Vết thương tuyệt không đau, nhưng một địa phương không nên có phản ứng lại đau. ( =))) )
Nàng biết hắn luôn quan sát mình, nàng cố gắng không nhìn đến hắn, nhưng đối mặt với cơ thể nửa trần truồng của hắn lại không cách nào tránh khỏi đụng chạm, thân nhiệt cơ thể nàng cũng không khỏi tăng lên.
Nàng chỉ có thể ép mình chú tâm vào vết thương của hắn, cũng không nỡ làm hắn đau thêm. Rốt cuộc, vết thương cũng xử lý xong, nàng âm thầm thở phào, lúc này mới đứng dậy nói: "Phu quân nghỉ ngơi thật tốt, nếu không có chuyện gì, hôm nay ta sẽ không trở lại quấy nhiễu phu quân."
Ý là... Hôm nay nàng sẽ không trở lại thăm hắn? Hắn nhíu mày, nhìn nàng đang hành lễ với Điền Tấn rồi rời khỏi gian phòng.
Hắn cúi đầu nhìn vết thương trên người, động tác của nàng lưu loát, cũng rất cẩn thận, băng bó vết thương không quá chặt, tốt hơn rất nhiều so với lão đại phu tay chân vụng về kia, chẳng qua hắn chưa từng ghét bỏ lão đại phu, giờ phút này thế nào lại.....
Điền Tấn cười trộm nhìn hắn, xem ra, Ô Hi Ân đến, khối băng này của Diên An thành cũng ấm lên một chút.
Một trận tuyết rơi xuống, không khí vẫn lạnh thấu xương, Ô Hi Ân miệng thở ra khói, chậm rãi bước đi trên mặt tuyết, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa đi sát phía sau, một người che dù cho chủ tử, một người xách lồng đèn, nhưng mà trời quả thật rất lạnh, hai nha đầu cũng cảm thấy hàm răng đang run rẩy.
Chẳng qua là, từ buổi sáng tiểu thư đối mặt với Vương gia, trở lại phòng nghỉ ngơi hai, ba canh giờ, nhìn chút sách, liền mời quản sự dẫn nàng đến tòa trạch viện này, cuối cùng, lúc đang dùng bữa tối cùng các nàng, có tên sai vặt tới, thần thần bí bí giao cho tiểu thư một lá thư, tiểu thư đã nói muốn đi ra ngoài, nhưng mà bây giờ bên ngoài tối đen như mực, tiểu thư muốn đi đâu đây?
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp sân viện, đáp án đã rõ, là thư phòng của Vương gia!
Tới trước cửa, nàng cởi áo choàng trên người xuống, giao cho Tiểu Hạ, hai người nghe nàng phân phó mấy câu, rồi nhìn nàng gõ cửa, đi vào thư phòng.
Tiểu Hạ thay chủ tử đóng cửa lại, không nhịn được trao đổi một ánh mắt với Tiểu Đóa, nhỏ giọng nói: "Vương gia có phải không thích tiểu thư hay không, nếu không cũng không gặp nàng vào giờ này, hắn ngay cả triệu kiến tiểu thư cũng không có, còn không có dùng chung một bữa cơm, tiểu thư chịu thiệt lớn như vậy để chạy từ xa tới đây."
- Suỵt, chớ có nói nhiều, tiểu thư muốn chúng ta nữa canh giờ sau đưa hòm thuốc tới đây.
Bên trong thư phòng, đèn đuốc sáng choang, đặt ba cái lò sửi, Ô Hi Ân thấy một cuốn sách dầy đang để trên bàn, một cái ghế dài đặc biệt chuẩn bị cho Chu Trần Thiệu, mà Chu Trần Thiệu đang nữa ngồi nữa nằm trên ghế.
Hắn đọc sách hoặc ghi chép gì đó, Điền Tấn ngồi ở một đầu khác, mới vừa rồi hai người hẳn là đang thảo luận chuyện.
Nàng từng bước đi tới, trước chào Điền Tấn một cái, sau nhìn thức ăn còn nguyên trên bàn, Điền Tấn lập tức hiểu đứng dậy, cực kỳ ăn ý chuyển qua ngồi ở một cái ghế khác, chuẩn bị xem kịch vui, bởi vì trò này diễn ra, có một phần là nhờ hắn a!
Nàng chủ động cầm chén đũa, gắp chút thức ăn bỏ vào trong chén, lại bỏ đũa xuống cầm lấy cái muỗng, đi tới trước mặt Chu Trần Thiệu vẫn đang trầm mặc, hắn đúng thật là nam nhân đáng giận, một quyển sách dầy đang cầm bên tay trái, xem ra do tay phải bị thương nên không cách nào hoạt động tự nhiên được.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, nàng tính ép ăn sao?
Nàng múc một muỗng thức ăn, hơi giơ cao lên, ý nói nếu hắn không tự nguyện ăn, nàng nguyện ý làm thay.
Làm tốt lắm! Đây là cặp vợ chồng ăn ý đến nỗi có thể dùng ánh mắt mà nói chuyện, Điền Tấn quả thật là được rửa mắt.
Nhưng màn kịch câm kia cũng không có diễn ra, bởi vì Chu Trần Thiệu mở miệng: "Tay của ta còn chưa có phế!"
Nàng mỉm cười một tiếng: "Tay của ta vừa đúng lúc đang nhàn rỗi."
Hắn cười không nổi: "Đó là chuyện của nàng, huống chi, khi sáng ai nói là ngày hôm nay sẽ không trở lại làm phiền ta?"
- Là ta, với điều kiện là không có những chuyện khác phát sinh, nhưng có người vừa bẩm báo ta, phu quân nơi này không thèm động đến chén đũa, tựa hồ không muốn ăn cơm.
- Thật giỏi! Nàng mới đến bao lâu, nơi này đã có người bị nàng thu mua?Hắn lạnh lùng nói
Điền Tấn thiếu chút nữa bật cười, nào có ai bị thua mua, chính là hắn tự viết lá thư, phái người giao cho nàng mà thôi.
- Phu quân đừng bận tâm chuyện này, ta biết tay phu quân hoạt động không được, tay trái lại đang bận cầm đồ, vậy thì ta chỉ có thể làm giúp.
Nàng khéo léo nói, tay lại dí về phía trước.
Mắt hắn híp lại: "Nàng dám---"
Nàng dĩ nhiên dám! Làm sao không dám?
Lúc hắn mới mở miệng ra, cái nữ nhân đáng chết kia liền nhanh chóng nhét một muỗng thức ăn vào miệng hắn, hơn nữa dùng muỗng áp lưỡi, làm hắn không kịp ứng phó, nhả ra không được, mà nhai cũng không xong, chỉ có thể hận hận nhìn chằm chằm nàng.
- Chàng là tướng quân, là Vương gia, ăn cơm lại để rơi vãi đầy đất, chuyện này truyền ra ngoài rất mất mặt, ở trước mặt bạn tốt của chàng cũng thật khó coi.
Nàng còn đặc biệt mỉm cười nhìn Điền Tấn một cái.