Quân Lâm bỗng nhiên tỉnh lại.
Hắn thậm chí còn chưa kịp mở mắt nhưng tay phải theo bản năng vỗ một cái xuống đất nhảy lên. Đây là một nơi phức tạp, sự sống và cái chết luôn cận kề nhau, vì vậy không thể ở lâu!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của hắn khi tỉnh lại, là cảm giác gần như đã trở thành bản năng của một sát thủ vĩ đại!
Cơ thể thuận thế định bật lên nhưng bỗng nhiên cánh tay của hắn lại trở nên mềm nhũn, hoàn toàn không còn khả năng chống đỡ nổi sức nặng của thân thể nên "bịch" một tiếng, hắn lại nặng nề ngã trở lại.
Sau một thời gian định thần, Quân Lâm vô cùng kinh hãi. Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì? Ngay sau đó hắn đột nhiên phát hiện phía dưới mình là một chiếc giường mềm mại.! Đưa mắt nhìn xung quanh, thì ra mình đang nằm trong một gian phòng được trang trí lộng lẫy. Chỉ có điều gian phòng này chẳng có một cái gì ngoại trừ một chiếc bàn bốn cạnh cùng một cái giường lớn mà mình đang nằm trên đó. Thực ra chiếc giường lớn này ít nhất phải ngủ được tới bảy tám người, thậm chí bảy tám người nằm trên đó còn không có cảm giác chật chội.
" Chuyện này là sao? Ta không phải vẫn còn đang chiến đấu với người ta sao? Tại sao giờ lại ở trên giường thế này?"
Giờ phút này, suy nghĩ của Quân Lâm vẫn còn đang lưu lại trước khi ngủ say, hoặc phải nói là...tạm thời còn đang suy nghĩ về thời khắc cuối cùng ở kiếp trước.
Quân Lâm là một sát thủ, hơn nữa là một kim bài sát thủ vô cùng vĩ đại. Từ khi hắn xuất đạo tới nay đã được năm năm nhưng mỗi lần ra tay mọi việc đều rất thuận lợi và có xác xuất thành công đạt tới trăm phần trăm. Một thành tích mà người xưa chưa từng có. Bởi vậy mà hắn đã trở thành sát thủ đứng đầu trong Sát Thủ bảng. Mà cái tên "Lâm Quân" này cũng vì thế mà đứng vị trí hàng đầu trong giới hắc đạo. Mà hắn còn có một vinh quang khác nữa, chính là được đứng thứ nhất trong suốt ba năm ròng của Huyền Thưởng bảng, một bảng danh sách liệt kê những nhân vật bị đuổi giết được treo giải thưởng trên toàn thế giới.
Nhưng ở đó cũng không phải là không có người dám tiếp nhận mà là không có người có khả năng tiếp nhận vụ đó. Bởi vì không ai có bản lĩnh để giết chết vị sát thủ gần như đã trở thành truyền thuyết này.
Đã từng có rất nhiều sát thủ hạng nhất tiếp nhận nhiệm vụ kia, nhưng mà bọn họ đều đã chết, còn Lâm Quân lại vẫn còn sống phây phây.
Ở nước Y có một ông trùm đã treo giải một trăm triệu đô la Mỹ để mua lấy tính mạng của Lâm Quân. Mà hai sát thủ tiếp nhận vụ mua bán này thì cả hai đều là những sát thủ hàng đầu cùng nổi danh với Lâm Quân trên thế giới. Nhưng sau ba ngày, cả hai người này đều chuyển nghề đi bán muối và uống trà với các cụ cao tằng cố tổ. Và cũng vì đó mà sau đó không còn người nào đồng ý nhận cái nhiệm vụ tử vong này, bọn họ mỗi người đều kính nhi viễn chi, cho dù giải thưởng có tiếp tục tăng hết lần này tới lần khác nhưng từ đầu đến cuối không người nào dám nhận.
Tiền tuy có nhiều nhưng không còn mạng để hưởng thì còn ý nghĩa gì nữa chứ!
Cái tên Lâm Quân trở thành cấm kỵ trên Huyền Thưởng bảng của hắc đạo.
Mà cái tên Lâm Quân cũng uy hiếp đến hắc đạo của các quốc gia. Có rất nhiều người biết tới kỳ nhân Lâm Quân nhưng không có một ai hiểu rõ vị Vua sát thủ Lâm Quân này rốt cuộc là có dáng vẻ như thế nào cả, và chung quy hắn là loại người ra sao đây?
Tính cách của Quân Lâm. Một chữ: Tà! Hai chữ: Rất Tà! Ba chữ: Vô cùng Tà!
Hắn cho tới bây giờ đều chuyên quyền độc đoán, không hề liên thủ với bất cứ kẻ nào, lại càng không có một nửa người bạn. Hơn nữa, hắn nhận một vụ làm ăn thì không chỉ muốn xem xét người mua mà còn muốn chọn cả mục tiêu nữa.
Hắn nếu nhìn người thuê mà không vừa mắt, cho dù tiền có nhiều hơn đi nữa thì có mới hắn đi giết một tên ăn mày không có năng lực phản kháng, hắn cũng sẽ không chút do dự cự tuyệt. Nhưng hắn nếu thấy một người nào đó đáng chết thì hắn lại tự động xuống tay rồi sau đó tìm nhà đối thủ của kẻ đó đòi thù lao. Mà thường thường những nhà đó cũng chưa từng thuê hắn ta, thậm chí ngay cả nghe tới tên của hắn còn chưa từng nghe qua.
Tương truyền.... có một lần, hắn giết một tên buôn người tội ác tày trời nhưng lại không tìm thấy khổ chủ. Không còn cách nào khác hắn đành đòi một tiểu cô nương bị lừa bán được một vài cắc tiền xu, còn nói một cách hùng hồn rằng, tôi cho tới giờ chưa từng làm một vụ mua bán nào mà không có thù lao cả, tuyệt đối không có cái gì ngoại lệ................
Tính cách này của hắn cũng khiến những người hiểu hắn như sư phụ cùng các sư huynh đệ cũng không biết phải nói gì hơn....
Tương truyền............ có một lần, khi sư phụ của hắn ta đi giải quyết nỗi buồn bị hắn chôm giấy trong WC đi. Không có giấy, sự phụ hắn liền gọi hắn mang tới chút giấy vệ sinh. Kết quả hắn nhân cơ hội đòi năm trăm nghìn đô phí dịch vụ, khiến sư phụ hắn biết thế nào là gian xảo
Còn tại sao sư phụ hắn lại phải chịu quả đắng...…
Đó là bởi vì ngày đó hắn gọi tất cả sư huynh muội tới cửa WC, còn mới cả mấy vị mỹ nữ tới tham quan nữa...............
Nhưng mà hắn cho rằng thiếu sót lớn nhất của bản thân chính là hắn thật sự rất có lòng thương yêu. Làm một sát thủ, hơn nữa là một sát thủ hàng đầu hai tay dính đầy máu tươi nên những lời này từng khiến vô số người khịt mũi khinh bỉ.
Chẳng qua gia hỏa này tự xưng có lòng thương yêu kỳ thật cũng có chút căn cứ.
Trong nước, hắn rất không thích nhìn cảnh người giàu chèn ép người nghèo, và nhất là trông thấy cảnh quan lại hà hiếp dân chúng. Ở nước ngoài, hắn không nhìn nổi cảnh có người ức hiếp người nước mình. Vì tính cách của hắn là một người "Yêu nước", và cũng vì thế mà hắn không biết đã gặp phải bao nhiêu tai họa ngập trời.
Nhưng một người như vậy vẫn có vô số người đổ xô đi thuê hắn. Đó là bởi vì kỹ thuật bắn súng của hắn chẳng những siêu quần, bách phát bách trúng mà còn có một thân võ nghệ quỷ thần khó lường. Bất luận tu vi quyền chưởng hay đao kiếm đều không tầm thường. Đó mới là nguyên nhân lớn nhất giúp tỉ lệ thành công trong các nhiệm vụ của hắn trước sau vẫn là trăm phần trăm. Thành tích này mặc dù chưa chắc sau này sẽ không có, nhưng tuyệt đối là chưa từng có từ trước tới giờ.
Hắn hoàn toàn xứng đáng là chung cực sát thủ trong giới sát thủ!
Cũng là một cường giả đỉnh phong trong giới sát thủ, là người duy nhất chưa bao giờ bị thất thủ trên toàn thế giới từ trước tới giờ!
Nhưng vị sát thủ kim bài này từ trong cốt tủy lại là một thanh niên có khuynh hướng dân tộc chủ nghĩa cực đoan.
Hắn nghe nói gián điệp nước M khai quật được một bí bảo vô giá tại núi Côn Lôn Trung Quốc. Tin tức này lộ ra khiến một người có khuynh hướng dân tộc chủ nghĩa cực đoan như Quân Lâm nổi giận.
Bảo vật của Trung Quốc rộng lớn sao có thể rơi vào tay người nước M được cơ chứ?
Quân Lâm đơn thương độc mã giết tới. Hắn một mình cuồng ngạo tới cùng cực chọi với cả gần một trăm đặc công của nước M, thi triển hết mọi thủ đoạn từ ám sát, cuối cùng là tới đánh chính diện. Sau khi giết chết hơn bảy mươi tên, hắn cuối cùng cũng cướp được bí bảo kia vào tay. Mà lúc đó đám đặc công của nước M đều bị giết tới vỡ gan vỡ mật nên nếu hắn muốn bỏ chạy thì nhất định có thể ung dung mà rời khỏi đi. Mà trong lòng Quân Lâm cũng tuyệt đối nắm chắc được điều này.
Nhưng sau khi tay hắn tiếp xúc với kiện bí bảo kia- một pho Lung Linh bảo tháp lớn bằng một bàn tay thì một việc thần kỳ ngoài ý muốn tới cực điểm liền xuất hiện. Bàn tay hắn bị thương cầm tiểu tháp kia thì đột nhiên toàn thân bỗng dưng cảm thấy tê liệt, đến cả cử động cũng không thể cử động được, thậm chí cho dù là nháy mắt cũng không thể làm được.
Hắn không hề chú ý tới một việc, máu tươi từ miệng vết thương của mình đang không ngừng chảy ra rồi nhập vào bên trong tiểu tháp trông rất tinh xảo, rất lung linh và cũng rất tà môn kia.
Kí ức cuối cùng của hắn chính là, không dưới năm mươi quả lựu đạn loại mini đang bay về phía hắn, đồng thời hơn hai mươi nòng súng các loại cũng hướng về phía hắn mà bắt đâu khạc lửa. Mà uổng cho một thân bản lĩnh của hắn, một thân bản lĩnh có thể trong một lần giết chết được những kẻ này nhưng thật là bi ai, bi ai tới cùng cực, bi ai vì hắn muốn động của không thể động được.
Cảm giác này thật khiến người ta nổi điên!
"Không thể tưởng được Quân Lâm ta tung hoành một đời, không có địch thủ là lại chết oan chết uổng trong tay những tên này. Chỉ có điều, ông đây có chết cũng không tính là bị lỗ. Cả đời này, những tên tham quan ô lại, cường hào ác bá rồi đặc công của các quốc gia, chết dưới tay ta tổng cộng có tới hơn một ngàn tên. Thế cũng coi như là hoà vốn rồi! Đáng! Rất đáng!"
"Người khác thì mỉm cười dưới cửu tuyền thì ông đây cũng cười hô hố mà xuống địa ngục!"
"Một đời này ta sống oanh oanh liệt liệt! Vô cùng tiêu sái! Không thẹn với lương tâm!"
"Mặc dù ta giết không ít người nhưng những người đó tuyệt đối không có một tên nào là không đáng giết cả! Nếu đã như vậy thì có giết, cũng không hối hận! Cho dù có vì thế mà xuống địa ngục thì có làm sao?"
"Giết giết giết giết giết giết! Giết hết mọi thứ dơ bẩn thối nát! Gột rửa tất cả mọi tội ác! Ngay cả ta có làm một sát thủ bị người ta khinh miệt thì có làm sao?"
"Ung dung sống trên thế gian thì liệu có thể sống một cách phóng khoáng như ta không? Quả là vô cùng sảng khoái?"
- Ha ha ha...
Quân Lâm nghĩ tới đây mà không khỏi cười cả ra tiếng.
- Thiếu gia, người... người làm sao vậy?
Một giọng nói rụt rè vang lên bên cạnh, hình như là bị hành động vừa rồi của hắn làm cho sợ hãi mà đang có xu hướng muốn khóc. Tiếp theo đó, một bàn tay nhỏ bé lạnh giá sờ lên trán hắn.
" Thiếu gia? Ta hiện tại không phải đang nằm mơ chứ? Không phải tới địa ngục rồi à?!"
Quân Lâm giật mình rồi đột ngột mở mắt. Tiếp đó, một ký ức lạ lẫm đột nhiên dâng lên từ đáy lòng hắn! Ký ức lạ lẫm đó như thủy triều tiến vào trong đầu hắn. Mà Quân Lâm giống như bị sét đánh, giật mình ngơ ngác!
" Mình đang... đang ở trong một thân thể khác sao? Đầu thai chuyển thế ư? Nhưng trí nhớ kiếp trước sao vẫn còn rõ ràng vậy? Chẳng lẽ mình chưa uống canh Mạnh bà? Hay là mượn xác hoàn hồn?"
Một là xuyên việt?
Hai là phụ thể sống lại?
Quân Lâm trừng mắt sững sờ tới nửa ngày cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cả nửa ngày hắn cũng chẳng buồn nhúc nhích.
Chỉ khi bàn tay nhỏ bé đang kinh hãi kia quơ quơ vài cái trước mặt hắn thì đúng lúc đó Quân Lâm đột nhiên hớn hở kêu:
- Con mẹ nó! Quả nhiên người tốt tất có báo đáp! Bất kể là chuyện gì đang diễn ra nhưng dù thế nào đi nữa ông đây vẫn chưa chết. Không ngờ lại có chuyện tốt như vậy. Xem ra kiếp trước bổn đại gia nhất định đã tích lũy được vô số công đức, chắc chắn là vô số công đức?! Ha ha ha...…
Một tiếng kêu sợ hãi vâng lên. Một tiểu cô nương chừng mười tuổi đang run run rẩy rẩy đứng ở bên cạnh. Đôi mắt to tròn xinh đẹp kinh hoảng nhìn chằm chằm vào vị "thiếu gia" đang gặp ác mộng trước mặt. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, tựa như một con chim cút đang vô cùng sợ hãi.
Lại một tiếng kêu sợ hãi nữa vang lên. Một tiếng kêu nghe thật là thê lương. Và tiếng kêu sợ hãi đó chính là từ miệng Quân Lâm phát ra. Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện giọng nói vừa rồi của mình lại the thé giống như giọng của một nữ hài tử vậy. Chẳng lẻ cái kia của mình mất rồi. Không phải chứ! Phản ứng đầu tiên của Quân Lâm đó là không thèm để ý tới hình tượng, không quả tới có một tiểu muội muội đang đứng bên người, một trảo chụp vào đũng quần của mình.
Cuối cùng khi đã nắm được cái khối thịt quen thuộc kia Quân Lâm mới thở dài một hơi. Ông trời đối xử với ta thật không tệ! Vẫn có cái thứ này! Haizzz!
Vừa rồi làm ta sợ muốn chết. Ông đây còn muốn xuyên vào cái đó đó...... Quân Lâm lau mồ hôi lạnh.
Lấy lại bình tĩnh, Quân Lâm bắt đầu xem xét thân thể mới của mình.
Kinh mạch ứ đọng. Cơ thể nhão nhoẹt. Các đốt ngón tay cứng ngắc...…
" Cái thân thể này sao hỗn tạp vậy? Cơ thể lại yếu đuối nữa? Không xong rồi!"
Quân Lâm thầm thì.
" Nhưng không sao, chỉ cần kinh mạch không bị vỡ thì chỉ cần ba tới bảy năm, bổn đại gia lại đứng trên đỉnh của thế giới!"
Sau khi quyết định xong, Quân Lâm lúc này mới để ý tới mình giờ đang ở một thế giới có vẻ hoàn toàn xa lạ!
Ở đây sao lại không giống địa cầu mà mình quen thuộc vậy? Mình ở đây thực sự không quen, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Với cả phép tắc của thế giới này là gì? Và thế giới này có những cái gì?
Thoáng suy nghĩ qua mấy vấn đề đó, với tố chất tâm lý cả vị sát thủ lãnh huyết vốn được gọi là Lâm Quân này không ngờ cũng có chút chán nản.
Nhìn đồ dùng cũng chiếc gường có phong cách cổ xưa, cả bộ quần áo đặc thù của thời đại này trên người lập tức niềm vui sướng khi biết được mình vẫn chưa chết, hơn nữa còn xuyên việt dần dần trở nên bình tĩnh rồi tiếp đó tâm tư hắn bỗng rối loạn.......
Thì ra....... thì ra thực sự là mình có thể sống lại............…
Ban đầu điều này sẽ khiến hắn vô cùng phấn chấn nhưng về sau từ đáy lòng hắn lại dâng lên nỗi niềm mất mát cùng sự thống khổ tới vô cùng. Đó là một cảm giác vi diệu dập dềnh không ổn định, khiến mũi hắn hơi cảm thấy chua xót, khiến mắt hắn cũng có chút gì đó cay cay, khiến lòng người có chút buồn phiền. Quân Lâm tự giễu một câu, khóa miệng khẽ nhếch lên. Cả đời hắn gần như chưa bao giờ rơi lệ mà vừa rồi suýt nữa là hắn đã rơi lệ.
Cố quốc xa xôi, cố hương cách trở! Ta vốn tưởng rằng mình có thể rất tiêu sái, vốn tưởng rằng mình có thể dễ dàng buông bỏ. Nhưng khi mọi việc xảy ra ở trước mắt và tất cả đều rất chân thực thì ta mới đột nhiên phát hiện ra rằng, ta không buông được. Ta thực sự không buông bỏ được!
Vốn tưởng rằng trên đời này sớm đã không còn gì liên quan, không còn gì để mình mình phải vướng bận. Nhưng giờ mình mới phát hiện ra, những thứ mà mình quan tâm lại nhiều vô kể! Mà quan trọng nhất chính là tại đây, một nơi lạ lẫm này mình không thể tìm thấy những cái, những phần thuộc về chính mình! thuộc về chính mình.........
Từ trong cốt tủy, ta vĩnh viễn từ đầu tới cuối chỉ là một người ngoài............
Quân Lâm lẳng lặng nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng nghiêng đầu và khi không còn ai có thể nhìn thấy được, một giọt nước mắt nhẹ nhàng, không một tiếng động chảy xuống.........…
Đây là giọt nước mắt đầu tiên của hai kiếp làm người!
Nam nhi không rơi lệ chỉ vì chưa tới lúc đau lòng!
******************
Kinh ngạc nhìn khuôn mặt trẻ tuổi có chút non nớt, gầy yếu với đôi môi mỏng, cặp lông mi nghiêng dài, đôi mắt hơi chút dài nhỏ đầy vẻ sắc bén bên trong chiếc gương đồng trước mặt mà Quân Lâm chỉ biết cười khổ một tiếng, thì thào nói:
- Không thể không nói bộ dạng của tên gia hỏa này cũng không tệ, rất thanh tú đó! Chỉ là có chút gì đó yếu đuối, ẻo lả, lại hơi mặt trắng!
Nhớ lại kiếp trước, mình thật uy phong biết bao, dữ tợn tới mức nào? Mặc dù bề ngoài cũng không có gì đặc biết khiến người ta yêu thích, mắt có nhỏ, mũi có thấp một chút, về tổng thể thì có chút đại chúng nhưng bản thân mình chính là một nam nhân tiêu chuẩn! Tiểu bạch kiểm này tuy rằng là nam nhân, là đại trượng phu nhưng mình lại khinh thường những kẻ như vậy. Song không thể tưởng được rằng khi xuyên việt mình lại xuyên tới một tên tiểu bạch kiểm tiêu chuẩn như thế này, nhất là tiểu bạch kiểm này lại còn rất là xinh đẹp nữa.........…
" Anh bạn, là anh mang ta tới đây sao? "
Tay phải nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn hình tháp nhỏ trên cổ tay trái mà hoa văn bảo tháp kia rất giống một hình xăm. Trên khuôn mặt Quân Lâm lộ vẻ kiêu ngạo. Ngay cả khi ta xuyên việt thì thứ này vẫn ở trong tay người Trung Quốc mà không bị rơi vào tay bọn Dương quỷ tử.
Hoa văn bảo tháp này giống y hệt cái Linh Lung tiểu tháp mà Quân Lâm đã liều mạng cướp đoạt! Mặc dù nó đã biến thành một hoa văn nhỏ bé trên tay mình nhưng Quân Lâm có thể khẳng định rằng đây chính là cái tiểu tháp kia! Chính hắn cũng không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác này, rất chân thực, mà cũng rất huyền diệu.
Thấy hoa văn tiểu tháp, niềm an ủi duy nhất có thể được mình mang từ kiếp trước đến này mà trong lòng Quân Lâm bỗng nổi sóng dữ dội, tới chính hắn cũng không hiểu đây là cảm giác gì nữa. Chỉ là do tâm tính của hắn luôn trầm ổn nên trên khuôn mặt không để lộ ra bất cứ một cái gì cả.
Vẫn lãnh đạm, vẫn trầm tĩnh như xưa!
Đột nhiên, hoa văn tiểu tháp đang bị hắn nhẹ nhàng vuốt ve bỗng phát ra một hồi ánh sáng màu vàng, sau đó Quân Lâm đột nhiên cảm thấy nặng đầu, tiếp theo trong đầu hắn hình như có thêm một cái gì đó, mà hoa văn trên tay kia cũng đột nhiên biến mất!
" Chuyện lạ!"
Lắc lắc đầu, Quân Lâm cảm thấy kỳ quái. Trò này đúng thật là kỳ quái. Trước tiên một tiểu tháp lớn bằng bàn tay biến thành một hình xăm trên người mình, tiếp theo lại biến mất một cách thần kỳ. Chẳng lẻ đồ chơi này lại là bảo bối gì gì đó của thần tiên trong truyền thuyết ư?
- Thiếu gia, lão thái gia mời người qua đó.
Khi Quân Lâm đang định xem xét xem trong đầu mình rốt cuộc có thêm cái gì thì đột nhiên một giọng nói vang lên.
- Mời ta qua ư?
Quân Lâm nhíu mày.
- Để làm gì?
Bằng vào cái gì mà lão già kia bảo ta qua bên đó là ta phải qua chứ? Ta là chàu của lão à? Nhưng những lời này còn chưa thốt ra khỏi mồm thì lúc này hắn mới chợt nhớ ra, có vẻ như lão già kia quả đúng là gia gia của mình. Ít nhất là gia gia của thân thể này.
- Điều này...… nô tỳ không biết.
Tiểu cô nương hoảng sợ nhìn hắn một cái rồi cúi đầu. Đôi hàng lông mi dài dài bối rối nháy nháy liên tục. Hai chân một trước một sau, thân thể nhỏ nhắn hơi nghiêng nghiêng, bộ dáng chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể co chân chạy trốn.Chương 2 Quân Khương Lâm
Quân Khương Lâm hiện nay mười sáu tuổi, là cháu nhỏ nhất của Quân thị gia tộc ở Thiên Hương Đế Quốc. Một tên chơi bời lêu lổng, ham ăn biếng làm, chính là một tên siêu cấp hoàn khố nỗi danh. Đánh giá về hắn đơn giản chỉ có một câu: Một ký sinh trùng còn sống không một điểm giá trị.
Đây là tư liệu chung của thân phận mới hiện tại của Quân Lâm.
Trách không được tại sao ngươi bị xuyên việt. Ngoại hiệu trước kia của ta là Lâm Quân tên là Quân Lâm mà ngươi được gọi là Khương Lâm. Điều này không phải là xung khắc trời sinh sao? Ngươi không oan nha.
Trong đầu xem lại một chút hành vi thường ngày của tên này mà Quân Lâm thở dài. Nếu đổi lại kiếp trước thì hắn chính là đối tượng mình muốn giết. Mà chính mình cũng đâu có tệ sao lại dính ngay cái thân rác rưởi này? Thiên ý sao? Người ta thường nói nhân quả phật gia. Một đời này giết heo thì kiếp sau sẽ trở thành con heo. Lời này xem ra cũng có đạo lý. Chính mình kiếp trước giết không ít tên hoàn khố đó chứ…
Tổ phụ của tên tiểu tử hoàn khố này là Quân Chiến Thiên, là Huyết Lan Hoa đại công tước cũng là nhân vật nắm quyền quân đội. Phụ thân chính là Quân Vô Hối. Từng là đại tướng của đế quốc, mười năm trước chết trận trên chiến trường. Mẫu thân thì chín năm trước do buồn bực quá độ nên đã đi đoàn tụ với cha hắn dưới suối vàng. Hai vị ca ca là Quân Mạc Sầu, Quân Mạc Ưu đã chết trận trong đại chiến lừng lẫy trước kia.
Còn có một vị thúc thúc gọi là Quân Vô Ý cũng bị thương trong chiến trận ở mười năm trước. Tuy rằng giữ được cái mệnh nhưng nửa phần dưới eo bị tê liệt…
Một gia tộc khổng lồ như thế có thể được nói là cả nhà trung liệt. Đáng tiếc đã rơi vào tình trạng xuống dốc trầm trọng. Còn lại một cây nối dõi Quân Khương Lâm bị Quân Lâm xuyên việt. Nếu sau này Quân Lâm có con thì trên lý luận cũng chính là huyết mạch của Quân gia. Xem như trời cao đã ban ân với Quân gia rồi…
Nếu như ông trời quyết định như vậy cũng xem trên quân tích của gia tộc. Bổn đại sát thủ này đành phải thay ngươi sống một đời thật tốt đi a. Quân Lâm nhếch miệng cười nhún nhún vai. Thật ra lão tử cũng không muốn phá thanh danh để cho lão tử bị mắng làm chi.
Đẩy cửa phòng, Quân Lâm cất bước đi ra, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi. Nhìn ánh sáng mặt trời một lúc lâu, Quân Lâm thở dài. Mặt trời kia chính là mặt trời a… Mà ta cũng không phải là ta. Quân Khương Lâm không phải là Quân Lâm.
Tâm của ta chính là tâm của Lâm Quân? Dị thế là như thế nào?
Bên ngoài cửa có hai tên người hầu khom người nói: "Thiếu gia mạnh giỏi…"
Quân Lâm nhàn nhạt gật đầu. Nhìn bốn tên hạ nhân đang bận rộn cách đó không xa lại nhìn lại bên người liền lắc lắc đầu.
Nhìn một cái những hạ nhân bên cạnh. Các công tử khác đều có mỹ nữ thiên kiều bách mỵ hầu hạ. Mà người hầu trẻ nhất của chính mình chỉ có một đứa hầu gái tên là La Lỵ mười hai tuổi. Trong ấn tượng thì đây là do gia gia cường thế của mình an bài. Những hạ nhân của mình đều có một đặc điểm, đó chính là rất khỏe mạnh và cường tráng.
- Bọn họ đang làm gì?
Ngẩng đầu nhìn mấy đầy tớ già kia Quân Lâm hỏi.
- Bọn họ... Đang giúp những con chim và chó đấu thú của thiếu gia.
Một người đầy tớ già cúi đầu trả lời.
- Ồ?
Quân Lâm thong thả đi qua. Ừ, đúng là 'rực rỡ vô cùng'. Bảy tám lồng sắt đặt chỉnh tề, bên trong đó có mấy con chim bất đồng nhan sắc bay đến bay lui trông rất hoạt bát. Cách đó không xa có mấy con chó lớn đang le lưỡi nằm trên đất. Xa hơn là có mấy ống trúc nhỏ phát ra tiếng kêu của dế mèn. Xem ra là những con rất chuyên đấu thú...
Ừa. Xem ra vị công tử này có sở thích rộng rãi đó chứ. Bên cạnh có hai lồng sắt nuôi hai con độc xà đầy màu sắc đang le lưỡi vào ra...
Nhìn những cái này đầy chán nghét, Quân Lâm nhíu mày nói:
- Gọi người đến đưa bọn chúng bán đi. Nếu bán không được thì làm thịt. Đừng đặt chổ này làm gì. Đây là nơi dành cho người chứ không phải là vườn thú.
Hả?
Vừa nghe những lời này thì sáu người hầu già và La lỵ đi theo sau lưng Quân Lâm đều trợn mắt lên. Không nhịn được nhìn thiếu gia mình. Một khắc sau, trong đầu bảy người đều xuất hiện một ý nghĩ giống nhau: "Vị thiếu gia này hôm nay bị điên rồi sao? Những cái này đều là do ngài tìm mua với giá cao đó. Trước giờ vẫn là bảo bối mà? Hôm nay ném đi mai lại mua tiếp?"
- Ách! Hai con rắn kia đừng bán! Chờ ta quay lại nấu canh uống.
Đi được hai bước thì Quân Lâm không quay đầu lại nói tiếp.
Cả đám ngẩn tò te không biết phải nói gì.
Đi xuyên qua một hoa viên, mấy tòa lầu các, một thao trường lại đi đến một hồ cá thật lớn. Dọc theo hàng cây bờ hồ đi thêm nửa canh giờ mới đến chỗ Quân lão gia tử. Lúc này Quân Lâm mới phát hiện khu vực mình ở và nơi của Quân lão gia tử đúng là một nam một bắc. Nếu tính khoảng cách theo đường chim bay chắc cũng được năm sáu dặm đường. Xem ra gia tộc này của mình thật lớn. Nếu mình nhớ không lầm thì nơi đây chính là kinh thành của một quốc gia. Có thể ở trong kinh thành xây dựng gia viên lớn hơn mười mẫu thì ngoại trừ hoàng cung ra chỉ sợ không được mấy nhà.
Quân lão gia tử ngồi phía sau bàn, mặc dù tuổi đã qua lục tuần nhưng râu tóc vẫn đen mượt, mới nhìn như người chỉ bốn mươi tuổi. Khuôn mặt uy nghiêm lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Nhìn đứa cháu lười biếng hữu khí vô lực tiến vào mà không nhịn được tức giận.
Lão gia tử Quân Chiến Thiên có xuất thân từ nghèo khổ, thời trẻ làm tướng tung hoành thiên hạ khiến cho quân địch mỗi nước đều kinh sợ. Không chỉ văn thao vũ lược vô cùng cao minh mà cũng chính là một trong những Huyền cấp cao thủ tại Thiên Hương Quốc. Tính cách trầm ổn kiên nghị, buồn vui không biểu lộ ra ngoài.
Chỉ cần một câu 'xuất thân nghèo khổ, thiếu niên làm tướng' có thể nhìn ra được một hài tử nghèo khổ như nhau thì mấy ai làm được vị trí tướng quân này? Càng huống chi làm tướng từ khi trẻ...
Quân Chiến Thiên từ một người dân nghèo khổ trở thành Huyết Hoa Lan đại công tước trong vòng không đến bốn mươi năm. Mặc dù nói thời thế tạo anh hùng nhưng xem lại lịch sử cũng không có mấy người làm được như vậy. Chỉ với điều đó thôi cũng đủ để kiêu ngạo. Nhưng bây giờ nhìn thấy đứa cháu còn lại duy nhất của mình trong lòng bất đắc dĩ không thôi. Trong lòng ''Hận sắt không thành thép"
Lão gia tử thật sự không nghĩ rằng với huyết thống của gia tộc và sự quản lý chặt chẽ vậy mà vẫn sinh ra một nghiệt chướng! Tiểu tử này văn không tốt võ không hay. Cầm sách liền ngủ gục, nghe luyện công liền bỏ chạy nhanh hơn thỏ. Con cháu nhà người ta trên ngực đã có cẩm tú, có chút danh vọng; đều đã tu luyện huyền khí nhập quỹ đạo cũng đạt ít nhất là ngũ phẩm. Mà bảo bối của mình trước sau thay đổi năm vị thư sinh dạy cho, huyền khí tu luyện đến nay chỉ được tam phẩm.
Một người như vậy không làm nên thể thống gì nhưng ăn uống chơi bời đúng là 'vô sự tự thông'. Mấy phương diện này có thể nói là thiên tài. Một đời anh hùng mình mình lại có đứa cháu 'tốt' như vậy...
Thở dài vô lực, Quân lão gia tử nhịn không được nhớ lại con mình và hai đứa cháu kia. Nghĩ đến đây liền cười tự giễu một chút: "Đem đứa cháu duy nhất nuông chiều thành như vậy? Năm đó khi Vô Hối con mình tử trận, bản thân cố gắng không rơi lệ. Tự xưng là con trai của lão tử chính là anh hùng. Sau khi hai đứa cháu Mạc Ưu Mạc Sầu chết nơi xa trường cũng mạnh mẽ nhịn đau không rơi nước mắt. Cháu mình là anh hùng hảo hán. Nhưng sau khi Vô Ý bị tàn phế thân thể thì bản thân cũng là lần đầu tiên rơi nước mắt từ sau khi chào đời. Nhưng trong lòng còn một tia may mắn, mình vẫn còn một đứa cháu. Hương khói của Quân gia có thể duy trì. Nhưng hôm nay thấy cháu mình là một tiểu hỗn đản, một tên bại hoại không ra gì. Phải làm gì bây giờ?"
- Nghe nói đêm qua ngươi té từ giường xuống nhưng lại hôn mê bất tỉnh đúng không?
Thu lại lòng cảm khái trong lòng, Quân Chiến Thiên thản nhiên hỏi.
- Ách?
Quân Lâm ngẩng đầu, trong lòng có chút nghi hoặc cũng có chút thoải mái. Nếu là hỏi chuyện của hắn thì có thể dựa theo trí nhớ trong đầu để trả lời. Nhưng chuyện này hắn lại không hề biết gì. Còn có chuyện này thật kỳ lạ, trong lòng Quân Lâm nghi hoặc: sáng nay ngủ dậy liền thấy thân thể này không có gì bất thường thì mình xuyên việt bằng cách nào? Lúc này lão gia tử hỏi mới biết được là do tên này té giường chết.
Thật sự là hoàn khố mà. Ngủ rớt giường cũng có thể chết sao =))
Trong lòng Quân Lâm âm thầm hâm mộ không thôi. Một nhân vật cao nhân như vậy thật đáng ngưỡng mộ mà.
- Ách gì mà ách?
Quân lão gia tử vỗ bàn, thổi ria mép trừng mắt. Nhìn bộ dáng lười biếng của hắn muốn đánh cho một cái:
- Hỗn trướng. Ngươi bị người khác hạ độc thủ mà cũng không biết? Nếu không phải lão phu đã sớm đề phòng thì ngươi sớm đã đi gặp diêm vương rồi. Nói xem ngươi có tiền đồ không hả?
Thì ra là tiểu tử kia bị hạ độc thủ mà chết. Trong lòng Quân Lâm âm thầm bĩu môi, thầm nghĩ lão 'sớm đã đề phòng' cũng không tốt gì. Cháu của lão vì sự 'đề phòng' mà đã đi đầu thai rồi.
Thấy hắn không nói gì khiến cho Quân lão gia tử cảm thấy kinh ngạc. Với tính tình ngu ngốc của hắn thì sao có thể an tĩnh như vậy được? Nếu là trước kia nghe được người khác hạ độc thủ thì sớm đã nhảy dựng lên. Bây giờ lại thản nhiên lơ đễnh như đã đoán trước rồi. Mơ hồ có thái độ lạnh lùng.
Ta không nhìn lầm chứ? Quân lão gia tử không thể tin được đứa cháu yếu kém của mình có thái độ như vậy.
MỘT NGÀY KHÔNG DƯỚI 10 CHƯƠNG Ạ Chương 3 Quân vô ý
-Thôi, dù là người một nhà nhưng ngươi lại luôn tránh né ta, còn cố ý dọn đến phủ đệ phía Nam sống nữa, ôi, như vậy sao coi được...... Ngày mai hãy dọn về đây sống cùng ta đi!
Quân Chiến Thiên nhìn Quân Lâm thật sâu, giọng nói mang vẻ bi thương nhàn nhạt. Dù tên tiểu tử này có quậy phá, có là một tên bất thành khí đi chăng nữa, hắn vẫn là con cháu của lão, hơn nữa còn là huyết mạch duy nhất của gia tộc. Mặc dù lúc này mọi việc đều trôi đi lặng lẽ, có vẻ sóng lặng gió yên, nhưng mấy vị hoàng tử đều đang dần trưởng thành, cơn sóng ngầm dữ dội trong triều không biết lúc nào sẽ cuộn trào sôi sục, thân là người đứng đầu quân đội, nắm trong tay binh quyền, Quân Chiến Thiên lão chẳng khác nào một quả núi yên ổn mà ai cũng muốn dựa vào, nếu không thì cũng muốn ngấm ngầm mượn tay lão để tiêu diệt kẻ đối nghịch. Tá đao sát nhân, còn gì tuyệt hơn, còn gì hoàn hảo hơn là xuống tay với huyết mạch duy nhất của gia tộc lão rồi vu oan giá họa cho kẻ thù? Lão không thể yên tâm khi Quân Lâm vẫn chưa nằm trong vòng tay bảo hộ của mình, ai biết sự tình sau này sẽ diễn biến tới đâu?
- Không cần đâu ông, con ở đó rất tốt!
Quân Lâm lập tức cười cười cự tuyệt. Hắn đang tò mò muốn biết mấy tên sát thủ ở thế giới này có bộ dạng ra sao, nếu dọn đi thì khác nào tự đánh mất cơ hội trời cho ấy? Vì thế, khi nghe Quân lão gia tử đem tình hình nguy hiểm ra dọa nạt để khuyên hắn, trong lòng hắn không giấu được hưng phấn cùng chờ mong.
Sát thủ.... lúc này đối với hắn vừa là dĩ vãng xa xôi, vừa là hoài niệm da diết.
- Ngươi!...… Hỗn láo!
Quân lão gia tử khí giận công tâm, đứng bật dậy giơ chưởng lên muốn đập cho đứa cháu ngỗ ngược một cái, nhưng chợt ngẫm nghĩ rồi lại ngồi xuống, thở dài nói:
- Ngươi...... lui ra đi.
Chuyện gì xảy ra với tên tiểu tử này vậy? Hắn dám công nhiên chống lại mệnh lệnh của ta, lần đầu tiên! Hơn nữa, hắn còn cự tuyệt một cách cực kì dứt khoát! Điềm gở hay điềm tốt đây?
Quân Lâm cúi người hành lễ rồi lập tức đứng thẳng lên, xoay người bước ra.
- Chậm đã, ta còn muốn nhắc nhở ngươi một chuyện, sau này không được có ý dây dưa gì với Linh Mộng công chúa nữa, việc này tuyệt đối không có gì để thương lượng hết!
Quân lão gia tử giọng nói nhuốm đầy mệt mỏi, thậm chí còn ẩn chứa mấy phần tâm tàn tro lạnh.
Mấy năm qua, Quân gia dù bề ngoài quyền khuynh thiên hạ, ngạo thị triều đình, nhưng bên trong lại ẩn chứa một khuyết điểm chí mạng, chính là huyết mạch kế thừa ít tới mức đáng thương. Con cháu đời thứ ba chỉ có duy nhất tên tiểu tử vô dụng Quân Khương Lâm này mà thôi, Quân lão gia tử đã sống đến chừng này tuổi, sao còn không biết nếu vạn nhất một ngày nào đó mình nhắm mắt xuôi tay, Quân gia sẽ bị người khác lập tức chà đạp, thậm chí vĩnh viễn biến mất trên đời. Nhìn "tài năng" mà Quân Khương Lâm đã "thể hiện", e rằng đây là một cái kết hiển nhiên cho Quân gia, một cái kết bi thảm đã được dự báo từ trước.
Vì muốn tránh cái sự không ai muốn ấy, Quân Chiến Thiên trước đây đã từng hướng tới Hoàng đế xin cho người con gái yêu của người là công chúa Linh Mộng về làm dâu Quân gia. Nếu việc có thể thành, sau này dù lão đã nhắm mắt quy thiên, Quân Khương Lâm chỉ cần dựa hơi tổ tiên để lại cùng với thân phận Phò mã hoàng thất, nếu hắn không quá phận thì việc duy trì hương hỏa cho Quân gia cũng không có gì đáng ngại.
Làm chồng của đấng Kim chi ngọc diệp, nhìn có vẻ phong quang xán lạn, nhưng sự thực lại là thứ gân gà khó chịu bậc nhất, thậm chí các đại tộc, các gia đình quyền thế đều thắp hương khấn vái cầu cho Hoàng đế đừng nổi dạ yêu quý đoái thương bất tử mà ban cho họ một cô công chúa về làm dâu trong nhà. Công chúa là con dâu, ừ, nhưng vẫn là công chúa cơ mà? Thế nên sẽ có chuyện dở khóc dở cười loạn ngầu diễn ra: ông chồng đáng lẽ phải ngồi trên thì lại phải quỳ xuống hành lễ với bà vợ, rồi cha chồng mẹ phu quân đến ho trước mặt nàng dâu cũng không dám chứ nói gì đến lên mặt dạy dỗ? Đặc biệt nếu không có sự đồng ý của vị "phu nhân đặc biệt", thì phò mã cứ ngoan ngoãn mà tuân thủ chế độ một vợ một chồng văn minh đi, đừng tơ tưởng làm gì cho mất công. Công chúa dễ dãi biết hòa nhập thì không sao, nhưng hãy thử tưởng tượng ngươi vớ phải một bà cô đành hanh ưa kiểu cách lên mặt, quen với cái nếp cả thiên hạ nằm dưới gấu váy, vậy thì chúc mừng, gia đình ngươi hẳn sẽ vô cùng "hạnh phúc"!
Đối với người khác là vậy, nhưng ngược lại, trong mắt Quân Chiến Thiên mà nói, đây lại là một điều đại hỷ đối với tên tiểu tử Quân Khương Lâm, thân phận phò mã nếu có chính là một tấm bùa bảo hộ tuyệt với cho hắn trong tương lai. Vì vậy, lão đành cắn răng hướng tới Hoàng đế yêu cầu hôn sự, âu cũng là do tình thế ép buộc, đáng thương.
Hoàng đế bệ hạ tự nhiên hiểu rõ tâm ý vị lão chiến hữu của mình, cũng có chút động tâm thương hại, nhưng sau khi cẩn thận tìm hiểu tư cách chàng rể tương lai, biết được những "thành tích" khác người của chàng, cộng với thái độ thà chết chứ không chấp nhận của con gái yêu, cuối cùng lão Hoàng đế đành ngậm ngùi nói lời từ chối.
" Quân đại ca, không phải kẻ làm tiểu đệ này không nể mặt đại ca, nhưng nói gì thì nói tiểu đệ cũng là một người cha, Linh Mộng lại là đứa con gái mà đệ yêu quý nhất. Huynh nói đi, làm sao đệ có thể đem con gái của mình gửi gắm cho mộ......t Ôi!" Quân Chiến Thiên nhớ lại tình cảnh lúc ấy, khi Hoàng đế bệ hạ còn chưa dứt lời, lão đã thấy cổ họng mình nghẹn đắng lại.
Thân là người làm cha sao? Vì nữ nhi của mình mà suy nghĩ sao? Nực cười! Rắm chó! Nếu là mười năm trước, lúc Quân gia ta đang trong thời kì thịnh vượng nhất, thì dù tiểu tử Khương Lâm có khốn kiếp, có vô dụng gấp mười lần bây giờ đi chăng nữa, sợ rằng ngươi mới nghe ta mở miệng yêu cầu hôn sự đã mừng quýnh lên mà gật đầu đến sái cổ. Ôi, nhân tình ấm lạnh, lòng người đa đoan, sự đời đã thế, biết trách ai đây?
- Vâng, con biết rồi.
Quân Lâm hơi dừng chân trước cửa, nhàn nhạt nói, giọng nói bình thản như mặt nước hồ thu, không buồn không vui, nói xong hắn lập tức bước ra ngoài.
Quân lão đang chìm trong suy tưởng, bị câu nói lạnh nhạt của gã cháu bất tử này doạ cho giật mình té rớt khỏi mộng đẹp.
Lúc trước, khi Quân lão gia tử vừa mới bộc lộ ý định biến Quân Lâm thành phò mã, tên tiểu tử liền dương dương tự coi mình đã là hôn phu của Linh Mộng công chúa, đi đâu cũng không ngừng lên mặt khoe khoang khiến nàng cảm thấy phiền não khôn nguôi. Nhưng Quân lão thấy bộ dáng lãnh đạm không chút quan tâm của cháu mình lúc này thì hơi giật mình, cảm thấy bất ngờ. Quân Lâm nổi giận, Quân Lâm ủ rũ thê thảm, Quân Lâm nhảy cẫng lên la hét, thậm chí chửi bới thóa mạ, Quân Lâm.... nói tóm lại là biểu hiện kích động, thất vọng thì lão chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Nhưng ô hay, hôm nay thằng cháu lão giở chứng thay đổi, khiến lão chịu giật mình không ít, quả là nguy hiểm cho tim mạch người già!
" Mới có mấy ngày, sao tính tình lại thay đổi ghê gớm đến thế nhỉ?" Quân lão gia tử vân vê râu mép, nhìn vào bóng lưng đứa cháu vừa bước ra cửa, đôi mắt thâm thúy có vài phần tư lự. Một lúc sau lão mới từ trong suy tư tỉnh lại, đập tay đánh "chát" xuống bàn, lẩm bẩm như tự nói với chính mình:
- Phải phái thêm vài tay hảo thủ, ngày đêm hộ vệ bên người thiếu gia, không cho phép bất kì một sơ suất nào tái diễn! Chỉ cần là kẻ lạ mặt xuất hiện, lập tức giết chết! Không cần cố kị điều gì!
Sự tình kiểu thế này, chỉ có thể diễn ra một lần, tuyệt đối không được có cơ hội lặp lại, hừ, đứa cháu yêu của Chiến Thiên ta, ta xem kẻ nào dám động vào hắn? Hàn ý trong mắt Quân lão chợt xạ ra mãnh liệt.
Trong sảnh hoàn toàn vắng lặng đột nhiên vang lên một âm thanh lãng đãng, như có như không:
- Rõ!
Quân Lâm bước ra ngoài, hắn khẽ nhắm mắt cảm nhận ánh mặt trời ấm áp đang dịu dàng tỏa nắng trên cao. Từng vầng sáng ấm áp nhẹ nhàng ôm ấp, sưởi ấm thân hình và khuôn mặt có phần tiều tụy của hắn, Quân Lâm chậm rãi đi về phía tiểu viện mà hắn vẫn sinh sống, trên đường người hầu nườm nượp qua lại liên tục dạt sang hai bên hành lễ và tránh đường cho hắn, nhưng hắn không hề để ý, vẫn tiếp tục chìm trong suy tưởng. Không ai biết rằng, trong đầu vị Quân gia tam công tử không ngừng lặp đi lặp lại một đoạn đối thoại:
" Sát thủ là gì? Nghe tên là biết, chính là kẻ giết người trong bóng tối, "hắc thủ"! Nhất định phải nhớ kĩ một chữ "hắc", chính là yếu quyết tối quan trọng trong nghề!"
" Sát thủ, xưa nay đều huyền bí, đến từ nơi phiêu miểu, tan biến vào hư không!"
" Thế nào là một sát thủ thành công? Nếu cho đến lúc chết vẫn không ai biết ngươi từng là một tên sát thủ tay nhuốm đầy máu tanh, ngươi chính là một kẻ thành công!"
" Vậy, thế nào mới được coi là một siêu cấp sát thủ, một siêu cấp sát thủ thực sự?"
" Sát thủ thực sự, thì trong bất kì tình huống nào vẫn có cách ẩn tàng bản thân! Ngồi cạnh văn nhân; văn nhân coi hắn là mặc khách tri kỉ, sống cạnh hoạ sĩ, hắn múa cọ chẳng kém gì người; đi với lưu manh, hắn là thần côn khốn khiếp; ở cùng quý phụ hắn là quý ông, là thân sĩ tiêu chuẩn; đứng cạnh sắc lang, hắn trở thành dâm thần, đứng bên anh hùng, hắn là hán tử đỉnh thiên lập địa!"
" Trong sa mạc, hắn là thằn lằn; trên thảo nguyên, hắn đính thị sói chúa; trở về sơn lâm, hắn biến thành mãnh hổ - vạn thú chi vương; vùng vẫy trong đại dương, hắn sẽ là thần long hô mưa gọi gió!"
" Có thể làm như vậy, hắn mới là một sát thủ, một sát thủ đúng nghĩa!"
" Một kẻ chỉ biết giết người, nhiều nhất hắn thì hắn được coi là tên đồ tể!"
" Giết người vì mục đích, cho dù bách sát bách thành, cùng lắm người ta gọi ngươi là thích khách ưu tú!"
" Giết người, bản thân nó đã là một môn nghệ thuật! Thân là một sát thủ, ngươi cần ngàn lần nhớ kĩ, tuyệt đối không được có ý nghĩ coi thường bộ môn nghệ thuật cao nhã này!"
.............
Đây là đoạn đối thoại mà Quân Lâm được sư phụ hắn tại kiếp trước từng đàm luận, nghĩ đến đó, hắn không khỏi cười khổ tự giễu:"...... Bổ sung thêm một điều, ở trong loại gia đình kiểu này, ta chính là một tên khốn vô dụng chỉ biết ăn chực như heo, nhị thế tổ ăn hại vô dụng!"
Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng vang lên: " Sai! Ngươi không phải là nhị thế tổ! Ta mới là nhị thế tổ, còn ngươi, là tam thế tổ!"