Đường Nguyên sung sướng nhìn người khác gặp họa, lắc đầu nói:
- Thật là đáng khinh, thật ra ta mang tiền, mang rất nhiều tiền, nếu ta không mang sao dám tùy tiện trả giá, sao dám đi đến Thịnh Bảo Đường, lời nói dối đơn giản như thế cũng không nhận ra, mặt mũi nào mà sống nữa, nếu ta là mi đã sớm tìm cái cây mà treo cổ rồi, thế này mà Lý đại nhân cũng dám để hắn ra đường, còn tùy tiện tung ra một số tiền lớn, đành phải chấp nhận thôi.
Một màn khôi hài cuối cùng cũng hết, rốt cục giá của Mạnh Hải Châu đưa ra đã tăng tới mười lần, dù là hắn đã thắng được cây ngọc san hô, nhưng ai nghe thấy cũng đều cực kì khinh bỉ hắn.
Bỏ năm trăm vạn lượng mua một cục ngọc san hô giá chỉ có năm mươi vạn, tuy không thể coi là phá sản, nhưng đây đúng là làm liều!
Hơn nữa việc này cũng không thể khiến người ta thông cảm, vì trong mắt mọi người, ngọc san hô này nhất định phải có giá trị gì đó với Đường Nguyên, dù sao Đường mập cũng đã ra giá trước, mà còn hét thẳng 100 vạn, vượt qua cả giá của san hô, mà hai thiếu gia của Lý gia và Mạnh gia cũng là mượn nước đẩy thuyền, cố tình nâng giá.
Ai ngờ giá cứ tăng ào ào một hồi, tăng lên cao rồi nhưng đối phương lại rụt tay, nhường lại cho mình, đúng là tự tay cắt xxx mà ( nguyên bản mang đá đập chân, để thế kia nghe lưu manh hơn, ta thích!)
Ác giả ác báo thôi!
Mọi người đều nhìn Đường Nguyên mà nghĩ: Tiểu tử, ngươi còn non quá, nếu không vội như thế, từ từ hô giá, giá tăng một hồi thì ngươi cũng mua được thôi.
Mà nhìn ánh mắt Mạnh Hải Châu với Lý Chấn không ngờ lại giống với ánh mắt của tên Đường Nguyên, đều vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa:
" Thằng khốn, đừng để ta nhìn thấy ngươi làm chuyện xấu! Mịe!"
Đường Nguyên cũng phối hợp lộ ra vẻ mặt của người thua cuộc, vẻ mặt đau khổ, nhưng trong lòng lại đang mở nhạc nở hoa. Nhìn bộ dạng mất hồn lạc phách của hai người Lý Chấn, Mạnh Hải Châu, gã chỉ cảm thấy cực kì thoải mái, lần này thù gì cũng đã báo được, lại cực kì thoải mái mà báo! Thật sướng! Thật khoái! Ta thích!
Lúc này, tiểu nhị của Thịnh Bảo đường đã đem ngọc san hô đựng trong cái túi lụa đỏ đi đến. Lý Chấn cùng Mạnh Hải Châu cắn răng, lòng đau tóe máu, cố nhịn lại để chưng ra bộ mặt tươi cười.
Nếu bọn chúng vẫn mang vẻ mặt cũ thì không sao, nhưng đây rõ ràng là đau lòng rồi lại thở dài nhẹ nhõm, khiến cho Quân Khương Lâm chú ý. Hắn cũng không biết gì về viên ngọc san hô này, hỏi thì Đường Nguyên cũng chỉ nói lung tung, trong lòng lại càng thêm nghi ngờ.
Món đồ này có tác dụng với bọn chúng! Đúng rồi, có tác dụng với địch là có hại với mình! Không được, nhất định phải phá! Mặc kệ là tác dụng gì, chỉ có thể biến nó thành vô dụng thì Quân Khương Lâm mới yên tâm.
- Oa! Đây là viên Ngọc san hô giá năm trăm vạn lạng sao! Quả nhiên là đồ thần tiên, không giống bình thường nha!
Quân Khương Lâm đứng yên nhìn Lý Chấn cẩn thận cầm viên ngọc san hô, nói thật to, mũi chân nhẹ huých Đường Nguyên một cái.
Đường Nguyên hiểu ý, làm ra vẻ mặt đáng thương, nhìn viên ngọc san hô, thở ngắn than dài, vẻ ai oán nói:
- Tam thiếu à, phải làm sao bây giờ? Hôm qua lão gia tử đã bảo ta phải mang bằng được cái này về, giờ thì…. Ngươi nhìn đi, ca ca ngươi chết mất thôi!
Những lời này nói không nhỏ, bọn Lý Chấn đương nhiên nghe được, tự nhiên cảm giác buồn bực giảm đi không ít, hóa ra là do lão Đường bắt buộc, chả trách thằng Đường mập lại bệnh đến thế. Tưởng tượng thế, lại cảm thấy có chút đắc ý.
Không nghĩ được huynh đệ chúng ta lại vô tình đánh bại dược Đường lão gia? Thật sự là …… thích nha!( hai thằng ngu, bị nó lừa còn thấy thích:61
Quân Khương Lâm khóe miệng hơi nhếch lên, biến sắc, vẻ khinh thường nói:
- Không phải là pho san hô thôi sao? Hai người các ngươi còn phải tranh nhau! Cái loại này, nhà ta đầy, đâu có thiếu!
- Cái gì?
Lý Chấn tức đỏ mặt, hét:
- Quân Khương Lâm, mặt ngươi dày vừa thôi! Quân gia nhà các ngươi nghèo kiết xác, có thể có đồ tốt thế này sao? Lại còn có nhiều? Chém gió nó cũng vừa phải thôi chứ!
Quân Khương Lâm tự dưng nhảy dựng lên, mặt đỏ tía tai nói:
- Lý Chấn, ngươi có ý gì? San hô này, bệ hạ từng ban cho ông nội ta vài cục mà cục nào cũng lớn hơn hạt san hô của ngươi! Lầm bà lầm bầm, nói gì mà lắm thế!
Lý Chấn ha hả cười, nói:
- Thật là buồn cười, Quân Khương Lâm, ngươi không biết gì sao? Đây là ngọc san hô! Là Ngọc san hô đấy, biết chưa? Dốt nát đến đáng thương, mặc kệ ngươi vậy!
- Nhà của ta cũng có ngọc san hô, lớn như thế này này…!
Quân Khương Lâm khoa chân múa tay,
- Đường mập cũng nhìn qua, ta còn lừa các ngươi sao.
Khoa chân múa tay một hồi, thấy không rõ ràng, Quân Khương Lâm tiến lên từng bước, múa loạn lên trước viên ngọc san hô trong tay Lý Chấn.
Hắn khoa tay múa chân một hồi, làm ra vẻ lớn gấp đôi cục ngọc san hô trong tay Lý Chấn, cuối cùng xùy một tiếng, tỏ vẻ coi thường nói:
- Thứ của nhà ta đỏ bừng, tốt hơn của ngươi nhiều!
Nhưng trong lòng hắn khẽ động, Quân Khương Lâm âm thầm vận động Khai Thiên Tạo Hóa công, đột nhiên cảm giác được một luồng khí rất nhỏ bên trong ngọc san hô, hơn nữa Huyền khí bản thân khi gặp loại khí lưu này, rõ ràng là tăng lên!
Quả nhiên Ngọc san hô có tác dụng với Huyền khí! Quân Khương Lâm trong lòng hừ một tiếng, bất quá cỗ khí tức này cũng giống với linh khí trong Hồng Quân tháp của mình. Nghĩ vậy, Quân Khương Lâm cố ý dẫn đường cho cỗ khí lưu này tiến vào kinh mạch của mình, chuẩn bị rút củi đáy nồi, đột nhiên lại cảm thấy khó chịu, ý thức hải Hồng Quân tháp đột nhiên xoay tròn, linh khí trào ra như thủy triều, muốn trục luồng khí ngoại lai này ra!
Chẳng lẽ lại đuổi ra?
Mắt Quân Khương Lâm khẽ động.
Lúc này, Lý Chấn đã bị Quân Khương Lâm làm cho điên lên, thở hồng hộc xoát một tiếng xé tấm lụa đỏ ra, gầm rú nói:
- Ngươi nhìn đi! Đây là ngọc san hô! Là ngọc san hô! Cái ở nhà ngươi là Hồng san hô bình thường! Chỉ là cỏ rác! Ngươi thì biết cái gì!
Quân Khương Lâm cười ha ha:
- Mặc kệ là san hô gì, tính chất cũng như nhau! Lý Chấn, ngươi đúng là một thằng đần! Bỏ năm trăm vạn mua một thứ rác rưởi!
Nói xong tùy tiện sờ sờ hai cái vào viên ngọc san hô, nói:
- Hình như có chút không giống
Khi nói chuyện, lại vận lực Khai Thiên Tạo Hóa Công, một luồng khí lưu tinh tế mà thuần khiết đi thẳng vào, chiếm một chỗ bên trong!
Hai luồng khí lưu tương phản gặp nhau, thế nhưng lại đuổi được luồng khí nguyên bản ra một bên. Nhưng khi Quân Khương Lâm thu tay lại, luồng khí lưu nguyên bản liền phản công, nhanh chóng quay lại, vây kín luồng Khai Thiên Tạo Hóa Công.
Quân Khương Lâm lặng lẽ lấy thần thức thăm dò, dưới sự kích phát của hai luồng khí lưu, giờ phút này bên trong ngọc san hô là một loại khí tức cuồng bạo! Trong bụng không khỏi cười thầm một tiếng, ra vẻ…. không thể dùng.
- Thế nào? Không giống với hồng san hô rác rưởi của nhà ngươi chứ? Ha ha ha…
Lý Chấn khó lắm mới chiếm được thượng phong, nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Quân Khương Lâm, trong lòng cực kì sảng khoái.
- Quả thật là không giống.
Mặt Quân Khương Lâm có chút tái nhợt, rút tay lại, sờ sờ cái mũi, ra vẻ nghi ngờ:
- Cùng là san hô sao lại không giống nhau?
Đường Nguyên cũng thấy kinh ngạc, cũng tiến lên sờ sờ, chậc chậc lưỡi ra vẻ kì lạ. Hư tâm hai tên Mạnh, Lý nở rộ, cảm thấy có mặt mũi, cười ha hả không dứt, thật lâu sau mới mang vẻ đắc ý nhìn Đường Nguyên và Quân Khương Lâm:
- Xem đủ chưa, dù sao bọn ngươi cũng không có!Thèm không? À, mập ơi, quạc quạc…………
Chậm rãi nói ra, một bên liếc nhìn Đường Nguyên, vẻ mặt cực kì vui sướng.
- Ha ha, ngươi không mang được ngọc san hô về, xem lão gia tử nhà ngươi trị ngươi kiểu gì! Bất quá, có Đường lão gia tử làm chủ, lý do dùng để tiêu đống bạc này, không chừng cũng có cách để lấy lại.
Quân Khương Lâm ra vẻ xấu hổ, nhưng trong lòng hung hăng nói:
Chương 92 Phần Kinh Hà!
Biên vội không được kĩ lắm, mong mọi người thông cảm:6:
Cứ như vậy một hồi mấy tên bại gia tử tranh đoạt vì điếm để, kế tiếp là mấy vòng bán đấu giá tuy rằng mấy thứ đồ xa xỉ cũng đã bán xong, nhưng cũng không có địa chấn nào quá lớn và tất nhiên cũng không có việc khiến cho mọi người oanh động. Cuối cùng, rốt cục Quân Khương Lâm cũng đợi được Phần Kinh Hà xuất hiện.
- Phần Kinh Hà, là loại cây cỏ kịch độc. Lại mang danh hóa cốt yên, thường nhân bị dính một điểm có thể khiến hồn phi phách tán, bất quá, đối với riêng đoàn người này thì đó lại là vật khởi tử hồi sinh, là vật báu vô giá! Đặc biệt nếu sau khi người trúng kịch độc ăn vào vật ấy, ngược lại có thể khắc chế độc vật, công hiệu nhanh chóng. Nếu có Huyền giả cao cấp bên cạnh giúp tá thử khu độc có thể dẫn đạo độc tố Phần Kinh Hà hóa nhập vào tứ chi bách hài ngược lại có thể khiến người đó từ nay về sau bách độc bất xâm! Giá khở đầu bạc ròng hai mươi vạn lượng, vẫn như cũ mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một vạn lượng.
Lão giả mặc áo bào tím bưng lên một chiếc hộp bằng bạch ngọc, mở nắp hộp, một gốc cây toàn màu đen giống như lá cây hoa sen lẳng lặng nằm im, tản mát ra màu sắc yêu dị mà lại nguy hiểm.
- Không trách gốc cây này là vật được đem ra đấu giá cuối cùng, thì ra là Phần Kinh Hà đã biến thành màu đen,. Trông ánh sáng màu đen nhạt, có thể đoán ra vật này đã ngoài trăm năm! Vậy sao có thể sánh cùng mặt hàng phổ thông, hiệu quả mạnh hơn rất nhiều, xác thực là thứ tốt, năm trăm mới có một lần bảo vật phía trước đúng là khó gặp.
Quân Khương Lâm thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói:
- Mập mạp, ta muốn thứ đó!
Nói xong liền giơ ba ngón tay lên.
Trong lòng âm thầm nói, ngươi giải thích tuy rằng đã nói rất rõ, nhưng như cũ quên nói tới tác dụng quan trọng nhất của Phần Kinh Hà, song, nếu là người bán tinh tường chỉ sợ cũng không đem vật này ra bán đấu giá!
Phần Kinh Hà, chính là cách gọi trên Huyền Huyền đại lục, ở trên địa cầu, chỉ cần vượt lên trước hai trăm năm Phần Kinh Hà có nhiều tên như ---- Thiên Địa Kiều! lúc đó nó đã lột xác là đồ mà các võ giả tha thiết ước mơ, chỉ cần lợi dụng phương pháp đặc thù loại trừ độc tính sau đó ăn vào, có thể trong nháy mắt đả thông kinh mạch, quán thông thiên địa chi kiều, có thể đề thăng trên hai mươi năm công lực cho người luyện võ!
Về phần Phần Kinh Hà năm trăm năm tuổi, càng là cực phẩm trong cực phẩm, có nó, Quân Khương Lâm có thể hy vọng phục hồi trên 90% lực lượng như cũ! Cái này chỉ là hắn ước lượng!
Quân Khương Lâm đang nghĩ, tử bào lão giả trên đài đã nói xong âm cuối, thanh âm của tên mập mạp đột nhiên vang lên:
- Ta ra ba mươi vạn lượng!
Thanh âm này vừa ra, trong đại sảnh mỗi người khóe miệng đều là nhổ ra phì phì: Đồ phá gia chi tử, tuy rằng đồ lần này có thể bỏ thêm mười vạn lượng, chỉ có điều mỗi lần tăng giá chỉ cần một vạn lượng nhưng hắn tăng lên tới gấp mười lần! Mịe! Hơn nữa nghìn vạn lần đừng có tranh với hắn, vạn nhất hắn nâng cao giá xong bỏ boom mình thì mình lại chẳng phải tự vác đá đập vào chân mình sao. Lúc đó mình có khóc cũng không ra nước mắt. Không thấy vị công tử Mạnh gia thổ huyết tại chỗ sao?
Kết quả là, sau khi tên mập mạp mở mồm, toàn trường trong nháy mắt lạnh tanh! Một lát cũng chưa từng có người lên tiếng.
Nói thật đi, tử bào lão giả lúc này cũng có chút há hốc mồm. Lẽ nào giá Phần Kinh Hà ít nhất có thể lên tới tám mười vạn lượng chứ, sao chỉ có ba mươi vạn lượng vậy? Bất quá Thịnh Bảo đường có quy củ, chỉ dừng chốc lát, lão giả lần thứ hai giơ lên Định Âm Chuy, trầm giọng nói:
- Đường công tử đã ra giá ba mươi vạn lượng, còn có ai ra giá cao hơn không?
Hắn dừng một chút, nói:
- Ba mươi vạn lượng, lần đầu tiên...
- Ba mươi vạn lượng, lần thứ hai...
Đột nhiên một thanh âm khàn giọng hung hăng nói:
- Lão tử ra giá ba trăm vạn lượng!
Ra giá trên trời lần này không ai khác chính là Lý Chấn kia.
Đường nguyên mắt thấy bản thân sắp đắc thủ, lại bị Lý Chấn chặn ngang một đòn, hắn không khỏi giận dữ, nhảy cao một pahts lên ghế lô, hét lớn:
- ST con mẹ thằng cha nó! Còn dám cùng lão tử tranh đồ, lão tử ra năm trăm...
Đột nhiên bị bưng kín mồm, chính là Quân Khương Lâm làm. Những lời này tuy rằng chưa nói xong, cũng vẫn làm cho mọi người trong đại sảnh một thân mồ hôi lạnh. Tất cả mọi người đều đoán được, tên mập mạp muốn hô chính là "Năm trăm vạn lượng!"
Điên rồi! Tên mập mạp khẳng định điên rồi!
Quân Khương Lâm cầm cái cổ hắn rồi đi đi ra ngoài, vẻ mặt như có bệnh không tiêu, thái độ ương ngạnh tại cái áo choàng ra một bên, một chân" Phốc" Một tiếng dẫm nát ghế lô bên trên lan can, tiện tay vứt cái mũ trùm xuống, cầm ở trong tay, y bào trên thân phất phơ, hai mắt cong vẹo ác thanh tức giận hét lớn:
- Lý Chấn! Ngươi này tên Vương bát đản! Vừa nãy chính ngươi ra giá? Ngươi tìm đường chết à?
- Chính là ta đó, ngươi định làm gì? Nơi này là chỗ bán đấu giá, ngươi ra giá được thì sao ta lại không thể? Ngươi cắn ta à?
Lý Chấn phùng mang trợn mỏ, không cần nghĩ ngợi, nhảy ra cũng làm ra bộ dạng nanh ác, trợn mắt.
- Ta muốn thế nào à? Phi!
Quân Khương Lâm làm ra bộ dạng một tay an chơi trác táng, tánh gia bại sản vô cùng nhuần nhuyễn, miệng oai mắt tà rống to hơn:
- Mẹ nó nữa, chỉ bằng tiểu tử mày có vét sạch túi cũng không thể lôi ra được ba trăm vạn lượng bạc lượng bạc? Họ Lý kia, không phải ta coi khinh ngươi! Ngươi hiện tại thử xuất ra ba trăm vạn lượng cho ta xem? Chỉ cần ngươi lấy ra, lá cây kia chính là của ngươi! Ngươi nếu như không được..., lão tử muốn hỏi các ngươi hai nhà lại nhiều lần làm khó tên mập mạp, rốt cuộc là thế nào? Các ngươi và Đường gia có cừu oán gì? Hay là cùng Đường lão gia tử có cừu oán?
Độc Cô Tiểu Nghệ đối diện nét mặt tươi cười như hoa, cười khanh khách nói:
- Thấy người này như vậy, thực sự là khiến người ta chán ghét! Hảo hảo Hắc Liên hoa, không ngờ bị hắn nói thành một chiếc lá cây. Thật là không có kiến thức, hì hì...
Linh Mộng công chúa bên cạnh vô cùng kinh ngạc nhìn nàng một cái, vươn tay sờ sờ cái trán nàng:
- Tỷ này không phải hôm nay bị ốm chứ? Vừa rồi có vẻ như trong lòng có rất nhiều tâm sự nhưng sao giờ lại như biến thành người khác thế này?
Mấy ngày nay, Độc Cô gia vì Độc Cô Tiểu Nghệ mỗi người đều gây nháo sự làm người người bất an. Bởi vì... vì... vị tiểu cô nãi nãi này mấy ngày nay đột nhiên biến dạng, nguyên là tính tình cực kỳ hoạt bát rộng rãi chẳng biết tại sao biến mất, thay vào đó là bộ dạng ngày ngày rơi lệ, sau đó ngồi đờ ra, không ăn cơm, bình thường chỉ ở một mình, điều này làm cho Độc Cô Vô Địch đại tướng quân đau lòng phát nguy, hết lần này tới lần khác bản thân và mấy người lão bà luân phiên xuất chiến, cũng không thu được gì, chỉ có thể nhìn nữ nhi càng ngày gầy đi, Độc Cô Vô Địch trừng phạt không được, mắng chửi cũng không xong, cực kỳ phiền muộn, không thể làm gì khác hơn là bắt mấy người con trai và chất nhi lôi ra đánh cho một trận.
Vẫn là Độc Cô phu nhân có biện pháp, bà mời Mộng công chúa đến làm bạn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ, lúc này mới cải thiện một chút. Mấy ngày trước thu được tin tức Thịnh Bảo Đường có bán đấu giá, hai người liền vội vàng chạy đến để giải sầu, Độc Cô Tiểu Nghệ cũng là không tình nguyện, bất đắc dĩ mới phải đi theo, vậy mà vừa đến nơi đây không ngờ trong nháy mắt mao bệnh cũng không có! Có thể nào không khiến cho mình giật mình cho được? Lẽ nào Thịnh Bảo đường có linh đan diệu dược?
Mấy người Lý Chấn hai mặt nhìn nhau, bọn họ hiện tại đừng nói ba trăm vạn lượng, hai người có gộp lại cũng không đến trăm vạn, thế nào còn có thể lôi ra ba trăm vạn lượng đây nên mặt không khỏi lộ vẻ khó xử.
- Toàn một lũ nghèo! Mặc kệ các ngươi.
Quân Khương Lâm cực kỳ khinh thường xuy một tiếng, vỗ vỗ cái mông:
- Lão tử phóng cái rắm cũng đáng giá hơn lời ngươi nói! Cái gì biễu diễn, một bạc sung cái gì đuôi to ba thư?
Cuồng ngạo mặt hướng đại chúng nói, Quân Khương Lâm làm ra bộ dạng động tác võ thuật đẹp mắt, tâm không động:
- Còn có ai muốn? Đừng khách khí, đến đây đi.
Tiếng nói vang dội vang lên:
- Cùng lắm chỉ mấy trăm vạn lượng bạc mà thôi.
Mọi người đều quay đầu, mắt điếc tai ngơ. Coi như những lời này hắn nói như cái rắm. Mấy trăm vạn lượng mua một gốc cây thảo dược? Ngươi cho rằng nó là tiên theo có thể khiến xương trắng mọc thịt chắc! Người bình thường ai mà làm những việc ngu ngốc như vậy!
Hai cỗ tinh thần áp lực khổng lồ không biết đến từ đâu hướng về Quân Khương Lâm đột ngột đè ép, Quân Khương Lâm sắc mặt trắng nhợt, tâm niệm thay đổi thật nhanh, cơ linh rùng mình, mắng:
- Thời tiết đúng là không tốt, đang không tự nhiên lại lạnh như thế?
Hai cỗ tinh thần áp lực vây hắn một vòng, không có phát hiện cái gì dị thường, trong nháy mắt lại tiêu thất.
Quân Khương Lâm trong lòng cười nhạt hai tiếng, ta mà để cho các ngươi dò xét thì đại gia đây cũng không còn mặt mũi đi lại trên giang hồ nữa.