• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46 Một bãi nước mũi gây ra huyết án

- Ai? Ai vừa ném nước mũi? Mau lăn ra cho lão tử! Xem lão tử có tru diệt cửu tộc nhà mi không!

Một thanh âm sắc nhọn mang theo sự tức giận đến cực điểm vang lên khiến hơi thở có chút hổn hễn. Quân Lâm quay đầu nhìn lại, đầu cầu thang có một gã thanh niên mặc áo lụa màu xanh loè loẹt, tay trái ôm một nữ tử xinh đẹp mặt trát đầy son phấn. Lúc này gã thanh niên đang vô cùng giận dữ, mặt bên phải của hắn dính một bãi nước mũi lầy nhầy, còn đang luống cuống chùi chùi. Chính là kiệt tác của Đường bàn tử Đường Nguyên.

Đường Nguyên ngồi quay lưng về phía cầu thang, tiện tay rãy bãi nước mũi bay đi. Thường thì mấy khi dính phải ai mà cũng hy hữu lắm mới trúng mặt ai đó. Nhưng trùng hợp là khi Đường Nguyên vung tay thì vừa là lúc gã thanh niên này hai tay đang còn du hí trên hai ngọn đồi cao vút của nữ tử, vừa xoa vừa nắn chẳng để ai vào mắt, vừa hưởng thụ cái cảm giác sướng tê tái vừa bước lên lầu. Cái đầu vừa ló lên khỏi cầu thang thì gặp phải tác phẩm của Đường Nguyên tà tà vẽ một vòng cung tuyệt đẹp bay tới. Chỉ tiếc là trình độ quay lưng lại ném của tên mập còn chưa đạt đến mức lô hoả thuần thanh nên bãi nước mũi còn đập cái bẹt lên mặt chứ nếu không e là một phát trúng đích lọt thẳng vào miệng hắn luôn. Quân Lâm trợn mắt nghẹn họng nhìn trân trối, một hồi lâu sau mới phá ra cười. Vừa ôm bụng cười vừa lắc lắc ngón tay chỉ Đường Nguyên ra vẻ sùng bái:

- Mập à, cú ném của ngươi, ta thật sự chịu thua, bội phục bội phục…Ha ha.

Đường Nguyên cũng trợn mắt há mồm một lúc rồi cười khổ:

- Làm gì phải đến mức chịu thua. Con mẹ nó, vận khí của tên này đúng là dẫm phải bãi *** chó hề hề…

Nói đi thì cũng phải nói lại. Cả Thiên Hương thành có mấy tên công tử nổi danh là ngỗ ngược, Đường Nguyên và Quân Lâm cũng chỉ biết một vài tên "có tiếng ". Nhìn cái gã thanh niên phục sức loè loẹt, mặt mày hống hách kiêu ngạo như thế chắc chắn là không phải hạng tầm thường. Nhưng cả hai bọn họ ta nhìn ngươi, ngươi hỏi ta, đều không nhận ra hắn là ai thì dĩ nhiên cái tên có bộ mã như con công này chỉ là thứ vô danh tiểu tốt. Mà cái thứ vô danh chíp hôi này vừa bị rãy nước mũi lên mặt liền phun ra mấy câu lỗ mãng, lại gặp đúng Quân Khương Lâm và Đường Nguyên hai tên công tử quần là áo lụa nổi tiếng nhất kinh thành. Có thể nói gã thanh niên này đen hơn cả *** chó, sáng nay bước ra ngõ gặp trúng bà bầu.

Hai người đang cười cười nói nói khiến tên thanh niên kia chú ý sang bên này, hắn buông nữ tử ra, hùng hùng hổ hổ đi tới, khuôn mặt rúm ró vì tức giận chỉ mặt Đường Nguyên quát lớn:

- Tổ bà ngươi thằng mập kia, ngươi muốn chết à! Con ngươi nữa, thằng mặt trắng kia, cười cái con mẹ ngươi ấy!

Sắc mặt Quân Lâm lập tức âm u, vốn còn định khuyên Đường Nguyên không cần phải giết người làm gì, dù sao cái sai cũng là do mập mạp. Nhưng nghe tên kia chửi xong thì cười cười ngồi xuống. Con bà nó, ngươi chết chắc rồi. Đường Nguyên vốn không phải thiện nam tín nữ gì, lại đang lâm vào cảnh buồn bực, đang rất cần một chổ để xả giận. Vừa nghe những lời này lập tức nổi trận lôi đình, thân thể tròn vo như trái bóng chuyền bị người ta vỗ thật mạnh nhảy bắn lên, nện ra một chưởng, tay phải của hắn giống như một cú nựng yêu của Gấu mẹ vĩ đại vỗ thẳng lên má trái của tên kia nghe cái bốp.

Tên thanh niên kia tuyệt đối không thể nghĩ được Đường Nguyên vốn sai lè ra đấy, bỗng hung hãn ra tay chả cần nói thêm tiếng nào. Dã man như vậy thật là thế gian hiếm thấy. Thân thể của hắn vốn hư yếu, làm sao chịu đòn nổi, ăn một tát là chân tay múa loạn lên như bắt bướm, loạng choạng hai vòng rồi nện mông đánh phịch xuống đất. Chỉ thấy trời đất quay cuồng, trước mắt sao bay như đom đóm đêm hè, đầu lật sang một bên, miệng hé ra phù một tiếng, một ngụm máu tanh phun ra có lẫn ba bốn cái răng nanh trắng toát. Đường Nguyên mặt mày hung tợn vọt đến, lấy cái thân hình nặng gần bốn trăm cân (cân ta của TQ khoảng 0,4kg) đè tên kia muốn tắt thở, trái một chỏ, phải một quyền nện tới tấp lên mặt tên kia, vừa đánh vừa mắng:

- Mập cái mụ nội nhà ngươi! Tâm tình lão tử đang không được tốt, ngươi còn dám trước mặt lão tử sủa gâu gâu. Lão tử rãy nước mũi lên mặt ngươi là cho ngươi thể diện rồi, còn dám chửi lão tử. Hôm nay không đánh chết tên vương bát đản nhà người thì thà đi xin lỗi tiểu đệ đệ còn hơn!

Một chữ một phát, một chữ một quyền, đánh có tiết tấu đánh có biên độ. Nhất thời làm ra một tràng thanh âm thảm thiết như giết heo. Bỗng nghe đánh rắc một tiếng, hoá ra xương đùi tên kia chịu không nổi sức nặng của Đường Nguyên nên đã gãy ngang. Hắn tru lên thảm thiết, thân thể duỗi thẳng, đầu nghẹo qua một bên, hôn mê bất tỉnh. Đến lúc nãy, cô ả ỏng ẹo đi với hắn mới choàng tỉnh, rú lên kinh hoàng, giọng cao vút như sói đêm trăng chí ít cũng ngang ngữa còi xe cứu hoả ở tiền thế.

- Im ngay!

Đường Nguyên mặt mày hung dữ, trợn mắt rống to. Cô ả hết hồn im bặt trong giây lát rồi lại hét lên một tiếng chói lói, cắm đầu chạy xuống lầu. Chỉ nghe đánh ầm một tiếng rung rinh cả sàn nhà, chắc là cô ả sợ quá, đi không kịp nên lăn quách xuống cầu thang như quả bóng cao su.

- Được rồi, được rồi! Bớt giận đi, ngươi mà đánh nữa là hắn chết thật đấy!

Quân Lâm cau mày, cảm thấy hôm nay gặp những chuyện chả đâu vào đâu cả.

- Đánh chết hắn thì sao chứ? Ai? Ai dám tìm lão tử tính sổ chứ?

Đường Nguyên tàn nhẫn nện thêm hai quyền rồi mới thở hổn hễn đứng lên. Đánh người cũng rất tốn sức đó nghe, Đường đại thiếu mệt đến phờ người, liếc mắt:

- Khắp kinh thành này, người mà Đường Nguyên ta không dám đánh cũng chẳng có mấy ai đâu.

- Ồ, hình như tên này còn có kẻ chống lưng đấy.

Quân Lâm hất cằm ra hiệu. Bên ngoài tiếng chân dồn dập vang lên thành đợt chứng tỏ có không ít người đang vội vã chạy đến.

Đường Nguyên bĩu môi khinh thường:

- Cái thứ ruồi nhặng mà ta và ngươi đều không biết thì lấy quái đâu ra chổ dựa? Đồ cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương. Cho dù tổ sư gia hắn có tới đây, một ngón tay của bản thiếu gia cũng đủ sức búng tổ tông nhà hắn trở về.

- Hai tên ác đồ đang ở trên lầu. Tần … Tần công tử cũng đang ở đó.

Dưới lầu truyền đến thanh âm hoảng loạn của nữ nhân lúc nãy. Tiếp theo đó là tiếng binh khí rút khỏi vỏ nghe xoàn xoạt, tiếng sắt thép va chạm lần nhau. Rồi tiếng bước chân lên cầu thang vang lên. Chỉ một loáng, năm sáu đại hán vẻ mặt lạnh lùng đứng trước mặt Đường Nguyên và Quân Lâm, nhìn thấy gã thanh niên đang nằm sóng soài máu me bê bết, sắc mặt không kìm được sự giận dữ. Trong đó có một người khá giống tên thanh niên, mặt chữ điền râu quai nón, phẫn nộ đến mức hai mắt muốn phun lửa, vung tay lên quát:

- Còn đứng đần ra đấy làm gì? Qua đỡ thiếu gia dậy, rồi đem hai tên tiểu tử to gan lớn mật này bắt lại cho ta!

Bốn gã đại hán ứng tiếng tuân lệnh, từng bước từng bước tiến đến, ra vẻ muốn động thủ.

Bên cạnh bọn họ còn vài tên mặc trang phục bộ khoái, nghe vậy cười xun xoe nói:

- Tần bang chủ, ngài cứ để việc này cho chúng ta lo liệu? Chúng ta tất nhiên…

- Phì, thúi lắm. Con ta bị đánh te tua như vậy mà để cho các ngươi xử lý? Hai cái tên vương bát đản này, hôm nay ta phải mang đi. Không chừa một tên nào. Ta muốn xem thử, tại Tuý Tiên lâu ở bắc thành này, tên vương bát bản nào dám động đến con trai của Tần Hổ ta.

Người nọ giận tím mặt. Vị bộ khoái định vuốt mông ngựa ai dè thành mó *** ngựa, thần tình xấu hổ không nói gì thêm. Người đang kêu gào báo thù này là bang chủ Bắc Thành bang Tần Hổ, một trong sáu đại bang phái. Còn gã thanh niên đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất là con trai độc nhất của Tần Hổ, Tần Tiểu Bảo, cũng có thể miễn cưỡng xem là một tên quần là áo lượt.

- Con của ngươi thì ngoan quá nhỉ?

Quân Lâm lạnh lùng nhìn hắn, nhìn bộ dạng ương ngạnh giận dữ của hắn, phất tay áo:

- Con của ngươi có thể động, còn người khác thì không à? Chắc lẽ bách tính bình dân như chúng ta thì phải để mặc cho đứa con bảo bối của ngươi khi dễ phải không?

Tần Tiểu Bảo cũng có thể được xem là một công tử bột nhưng hôm nay chính là ngày đen đủi nhất của cuộc đời hắn. Đụng đến hai đại công tử quần là áo lượt có lai lịch, hơn nữa một người đang có nhu cầu cấp thiết để giải toả cơn tức thì có khác gì con thỏ lao thẳng vào miệng con hổ đói, con sói khát đâu chứ. Đúng là tạo hoá trêu ngươi.

- Ha ha ha, con trai của Tần Hổ ta, ai dám động? Ai động đến hắn, ta giết cả chín họ nhà tên đó!

Vưà nghe Quân Lâm xưng là bá tính bình dân, trong lòng Tần Hổ đã có chủ định, hung tợn nhìn hắn:

- Tên mặt trắng kia, các ngươi đánh con ta như vậy, chắc là chán sống rồi hả?
Chương 47 Chó ngáp phải ruồi

Đường Nguyên giận tím mặt, đang muốn nhảy dựng lên, xả hết bực tức, thì Quân Lâm đã vươn tay cản hắn. Việc này thật sự không cần hai người bọn họ ra mặt, thân là đại thiếu gia mà phải đích thân xử lý mấy chuyện cỏn con này thì mất mặt quá. Vốn là Đường Nguyên sai trước, nếu không phải Tần Tiểu Bảo kia chửi thô tục, thì cũng chỉ mấy lời nói là mọi chuyện êm xuôi. Nhưng giờ lại nghe Tần Hổ nói, Quân Lâm bỗng nổi lên sát ý. Quân Lâm xưa nay làm việc chưa bao giờ phân biệt thiện ác chính tà, thích là làm, làm theo ý mình, thích thì tha, ghét thì giết. Chỉ vì câu nói kia của Tần Hổ, Quân Lâm đã quyết định không bỏ qua cho Bắc Thành Bang!( khổ thân mấy chú bé:113:smile:. Mẹ kiếp, cha nào con nấy, không cần biết ngươi làm bao nhiêu việc xấu, cũng chỉ là một tên hỗn đãn dựa hơi cha mà thôi, Quân Lâm đương nhiên cho rằng, giết người xấu thì cũng như xây bảy tòa tháp Phù đồ, chính là thay trời hành đạo, công đức lớn lao.

Thủ lĩnh thị vệ Đường gia đứng dậy, ba người sau hắn cũng đứng lên, bốn người đồng thời phát ra ngân quang, bốn vị cao thủ ngân huyền đồng thời bước lên từng bước, mắt sắc như dao. Mẹ nó chứ, Tần Hổ đã là cái gì. Tần Hổ sửng sốt, nhất thời cảm thấy khí thế cường đại ép lại, tâm niệm biến đổi, nhất thời cả người lóe ra kim mang, rút lại cái thái độ cuồng ngạo lúc trước, thận trọng hỏi:

- Tại hạ là Tần Hổ, là bang chủ Bắc Thành Bang, xin hỏi các hạ là?

Kim phẩm huyền giả! Đứng đầu được một bang, Tần Hổ quả không phải là loại đầu đường xó chợ. Đáng tiếc nội tâm vị kim phẩm cường giả này đang nhảy tưng tưng, nhìn thực lực đối phương, mặt vị bang chủ Bắc Thành Bang này cắt không còn giọt máu. Ngân phẩm huyền giả hắn chẳng coi ra gì, nhưng vấn đề là hai thằng kia là gì mà được tận bốn gã ngân phẩm cao thủ làm hộ vệ! Điều này nghĩa là gì? Hai người này rốt cục là ai? Chẳng lẽ, lần này con hắn lại chọc vào ổ kiến lửa?

Cao thủ kim phẩm tự nhiên có tư cách là bang chủ một bang, Tần Hổ gần như là nhân vật số một ở kinh thành, nhưng người hắn không thể động vào vẫn còn đông lắm!( quân địch rất đông và hung hãn:88:smile:. Hắn vẫn nhớ lúc trước con hắn chọc vào một vị công tử tuấn tú, dám đùa giỡn với thị nữ của vị công tử ấy, lúc đó người ta không làm gì. Nhưng đêm xuống, không ít cao thủ của Bắc Thành Bang gặp một chuyện kì lạ, chính mình vốn là kim phẩm đỉnh giai, tự nhiên bị đánh tụt một giai thành kim phẩm trung giai, Tần Tiểu Bảo thì bị phá nát đan điền, cả đời không thể tu lại huyền khí. Ba ngày ba đêm sau đó, mới giữ được tính mạng. Nhưng cái giá để giữ được mạng là biến thành quân cờ trong tay người ta. Tuy đến bây giờ vẫn không biết vị công tử kia là ai, nhưng Tần Hổ biết, là công tử của một trong mấy đại gia tộc quyền thế của kinh thành. Quyền quý trong triều, dù là kim phẩm huyền giả, thậm chí có cả địa huyền cường giả, không thể trêu vào.

Mà chuyện trước mắt, chỉ cần nhìn tư thế thần sắc của hai người trước mặt, gia tộc hẳn cường đại hơn so với vị công tử thần bí kia. Mà tiểu bạch kiếm này còn tuấn tú hơn so với vị thần bí công tử kia, chẳng lẽ hai lần cùng té một cái ghế?

- Bang chủ Bắc Thành Bang? Tần Hổ? Đám rác rưởi này chưa từng nghe quá, thế mà dám làm càn, còn hỏi ta là ai? Vốn là tư cách của người còn chưa đủ để biết, nhưng con ngươi lại dám mạo phạm Đường Đại công tử của chúng ta, vốn là tội không thể tha, công tử nhà ta đã khoan dung độ lượng, không hề so đo với con trai ngươi. Mà ngươi là cha của hắn, không biết mang ơn, quản lý con mình cho tốt, lại dám mang người đi gõ cửa quan, cấu kết với quan phủ, định đi tróc nã công tử! Tần Hổ, gan mi không nhỏ đâu!

Vị thủ lĩnh thị vệ kia trừng mắt nhìn Tần Hổ, thong thả nói.

Nói hay! Quân Lâm trong lòng thầm cổ vũ. Vị thủ lĩnh thị vệ này đem toàn bộ tội đổ lên đầu Tần Tiểu Bảo, nói một hồi làm cho Tần Hổ không còn đường cãi, không chỉ thế, cao minh nhất là làm cho Đường Đại công tử đẹp mặt hẳn lên, chỉ bằng công phu vỗ mông ngựa này, tuyệt đối là nhân tài.

- Đại công tử Đường phủ?

Tần Hổ nghe lời này thiếu chút nữa đã bị hù chết. Hắn hiện tại rất sợ, đúng là sợ Đường gia. Không nói mà run, đúng là có tật giật mình. Vị thần bí công tử kia cũng thật đáng sợ, nhưng thường không biết thì không sợ, Tần Hổ tuy cũng sợ cái vị thần bí công tử kia, nhưng cũng không biết lai lịch thế nào, thực lực ra sao nên cũng không lo lắm. Còn đây lại là động tới Đường phủ. Đấy là một thế gia lâu đời trong kinh thành, diệt một cái Bắc Thành Bang nho nhỏ của mình chỉ như đi dạo mà thôi. Đừng nói đến hắn cách đây theo lệnh của vị thần bí công tử kia, trộm lấy huyền đan Đường gia, vẫn đang cực kì lo sợ, sợ một ngày Đường gia tìm tới cửa, Bắc Thành Bang cũng mình sẽ chìm trong tai ương. Ai ngờ con của mình lại đi trêu vào Đại công tử Đường gia. Đây đúng là tự cầm dao chặt chân mình.

Lúc này, Tần Hổ cảm thấy mình sắp ngất. Oan gia đối đầu, trốn còn không nổi, con mình lại đi chọc vào bọn họ, muốn chết cũng không cần phải vội thế chứ? Người khác đụng vào còn có đường sống, con mình đụng vào là chỉ có khóc hận thôi.

Nhìn đứa con bị Đường gia đại công tử "phanh thây đè thịt", cả người toàn máu, trong lòng Tần Hổ vừa bực vừa tức vừa đau lòng. Thế lực Bắc Thành Bang tuy không nhỏ, nhưng so sánh với quyền thế của Đường gia, chỉ sợ còn thấp hơn con kiến so với con voi. Nên với con độc nhất của mình, hắn thật sự là rất giận dữ. Chuyện lần trước đã bị phế đi huyền khí, đã đánh cho mất nửa cái mạng, thế mà không chịu nhớ, xem ra lần này, chỉ sợ cái mạng cũng chẳng còn. Không chỉ có Tần Hổ sợ hãi, bốn vị bổ khoái cũng choáng váng. Vốn định giúp Tần công tử xả giận, kiếm ít tiền chơi bời, ai ngờ lại đụng vào Đường đại công tử, cái này không phải vấn đề tiền nữa rồi, trực tiếp đi chết đi.

- Về phần vài tên bại hoại các ngươi, tạm thời chờ ở đây, đợi thủ trưởng các ngươi qua đón. Ta thật sự muốn hỏi hắn, nha môn hình bộ đều như thế này sao? Dựa vào thế lực Hắc bang, ức hiếp dân lành, vẽ đường cho hươu chạy? Làm xằng làm bậy!

Đường Nguyên nhìn mấy tên bộ khoái, lần này nói lại càng hiên ngang lẫm liệt hơn. Chẳng qua nhưng lời này không nên phát ra từ miệng Đường Nguyên, mà phải là do người khác nói hắn mới đúng. Chẳng trách Quân Lâm nghe xong không nhịn được phải ôm bụng mà cười, Đường mập lại thành lương dân yếu ớt, thật sự là hết chỗ nói.

Bốn tên bổ khoái sắc mặt trắng bệch, nhìn nhau, run lẩy bẩy sắp ngất, phỏng chừng mập mạp hét to một tiếng, có thể hù chết bọn họ. Nhạc phụ của Đường Nguyên là Tôn Thành Hà, chính là Hình bộ thị lang, là chủ quản của mấy tên này, mấy tên sếp của bọn hắn cũng chỉ là cấp dưới của Tôn Thành Hà, nếu đến đây, thấy bốn người trợ giúp Bắc Thành Bang đối phó với con rể của lãnh đạo, còn không điên tiết lên à? Bốn tên này đã chính thức ra đi…

Bốn tên này đúng là không may, dĩ nhiên bọn họ đã nghe nói qua quan hệ của Đường Đại công tử. Nhưng có thể là do thân phận thật sự thấp kém, bọn họ mới chỉ nghe đến tên, chưa nhìn thấy mặt, thế nên hôm nay mới ăn quả nhục đến thế này.

- Hóa ra là Đường đại công tử, thất kính, thất kính!

Tần Hổ thay đổi sắc mặt, tươi cười chắp tay thi lễ:

-Khuyển tử có mắt không tròng, mạo phạm Đường công tử, làm phiền Đường Đại công tử phải dạy dỗ, xin đa tạ công tử, mong công tử đại nhân đại lượng, xử lý nhẹ giùm.

Đường Nguyên ngẩng mặt lên giời (hận đời vô đối:110:smile:, hừ một tiếng, nói với bốn gã thị vệ:

- Tiểu tử này vô duyên vô cớ giương oai trước mặt ta, chắc chắn có nội tình! Ta giờ lại hoài nghi, Bắc Thành Bang chắc có quan hệ với việc Đường gia bị trộm, mang tên tiểu tử này về, từ từ thẩm vấn.

Bốn gã thị vệ đều dạ, nhưng mặt lại hiện vẻ ngượng nghịu. Chuyện này vốn là do mình, mà lại đánh cho người ta chết đi sống lại, cha người ta đã khép nép xin tha, bây giờ lại còn vu cho người ta ăn trộm, thật sự là hơi quá đáng. Những lời này của Đường Nguyên chính là do khó chịu, tùy tiện chỉ đông chỉ tây mắng chó chửi mèo chụp mũ thế thôi, Tần Tiểu Bảo chọc hắn, lại chọc vào cái chỗ kém cỏi nhất của đời hắn, sao hắn có thể bỏ qua?

Nhưng Đường Nguyên tuyệt không ngờ rằng hắn thuận miệng vu một câu lại như mèo mù vớ cá rán( nv: mèo mù đụng chuột chết), may mắn thế nào lại gậy ông đập lưng ông!
Chương 48 Chèn ép

Vừa nghe Đường Nguyên nói xong, Tần Hổ liền sợ mất hồn, cả người mồ hôi lạnh thi nhau toát ra. Trời ơi thằng con chết tiệt này đúng là đi đêm có ngày gặp ma. Ai cũng đều hiểu là tên tiểu tử họ Đường này đang vu hãm, nhưng không phải là không có thật, đúng là #$%^&*. Toi thật rồi! Lỡ mà con mình bị hắn mang về khai ra điều không nên khai thì…. Người thông minh của Đường gia cũng đâu có ít.

Quân Lâm đang cười lạnh nhạt, bỗng thấy được mặt Tần Hổ tự nhiên trắng bệch, ánh mắt né tránh, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Đường Bàn Tử nói những lời này căn bản là chỉ để thêm mặt mũi mà thôi, sao Tần Hổ lại phải thất kinh như thế? Nói thế nào thì hắn cũng là người đứng đầu một bang phái, tuy cũng chỉ là một trong sáu đại bang phái ở bắc thành nhưng Tần Hổ bang chủ cũng không cần phải như thế chứ? Kì thật mà nói, nếu như Tần Hổ có thể mượn chuyện này mà kết giao với Đường gia thì đúng là chuyện tốt, thế nhưng nhìn biểu hiện của hắn lúc này như là có tật giật mình… Vì cái gì chứ?

Khoan! Có tật giật mình? Nghĩ đến điều này, ánh mắt Quân Lâm đang nhìn về phía Tần Hổ liền trở nên ý vị, trong lòng liền tính toán.

- Khuyển tử vô lễ, không được giáo huấn đầy đủ, không biết quý phủ trước hết có thể cho phép tại hạ đem khuyển tử về dưỡng thương, sau đó sẽ đưa đến quý phủ thỉnh tội được không? Tất nhiên là khuyển tử làm kinh động khách quý, Tần mỗ sẽ bồi thường, làm cho đại thiếu gia vừa lòng.

Tần Hổ dù sao cũng là người đứng đầu một bang, tuy sau sự kiện kia co lại như chim sợ cành cong, nhưng kinh nghiệm nhiều năm cũng không phải không có, liễn dễ dàng trở nên bình thường, mặt hòa hoãn đưa ra ý kiến.

Đường Nguyên hừ một tiếng, nói:

- Để ta xem các ngươi bồi thường như thế nào.

Hắn nói như vậy tức là đã không muốn truy cứu, Đường bàn tử cũng hiểu biết, hiện mặt mũi đã có, cũng không xem trọng chuyện này. Tần Hổ là người từng trải, tất nhiên là nghe ra được điều này, liền mừng rỡ bái tạ nói:

- Đa tạ đại thiểu khai ân, đại nhân đại lượng! Lúc khác Tần mỗ nhất định sẽ đến nhà bái phỏng, đặc biệt cảm tạ đại ân đại đức của đại thiếu gia.

Đường Nguyên ừ một tiếng, nhìn về phía Quân Lâm nói:

- Ta thì không sao, bất quá con của ngươi vừa rồi lại mắng Quân tam thiếu, chỉ cần tam thiếu không trách tội thì các ngươi có thể đi được rồi.

"Quân tam thiếu?" Tần Hổ nhất thời tái mặt, liền nhớ tới Quân Khương Lâm, có thể khiến cho Đường Nguyên gọi là "Quân tam thiếu", ngoại trừ Quân Khương Lâm xú danh vang xa ra, trong kinh thành không còn có người thứ hai. Hoá ra con mình không chỉ chọc Đường đại thiểu, còn mắng cả Quân tam thiếu. Giờ khắc này, Tần Hổ đột nhiên có một mong muốn, nếu tiểu tử này không phải là đứa con duy nhất của mình thì thật muốn bóp chết hắn cho rồi.

Quân Lâm nhìn Tần Hổ, trong mắt chợt lóe lên một cái rồi lập tức biến mất. Trong lòng liền đưa ra một chủ ý, Tần Hổ và con trai Tần Tiểu Bảo đều hống hách ương ngạnh, bao che khuyết điểm, Quân Lâm có thể đoán được đôi phụ tử này đã gây ra bao điều oan nghiệt. Không nói gì khác, nếu hôm nay không phải là mình và Đường Nguyên mà là một người bình thường khác, làm sao còn giữ nổi mạng? Tần Hổ, Tần Tiểu Bảo, người như thế không giết không được. Bắc Thành bang không diệt không xong. Quân Lâm sát khí nổi lên, bất quá hắn còn cố kị một chút, chủ yếu là hắn cảm giác được trên tửu lâu tựa hồ như có người theo dõi mình, quan sát nhất cử nhất động của chính mình…

Hắn lười biếng ngồi tựa lưng vào ghế, chân bắt chéo theo thói quen, ngón tay xỉa xỉa vào trán Tần Hổ:

- Tần Hổ, với những lời ngươi nói thì bản thiếu gia cũng muốn giáo huấn cho ngươi một trận! Bất quá, nhìn thái độ kính cẩn của ngươi thì chuyện này ta cũng cho qua. Nghe bảo các ngươi mở không ít sòng bạc ở thành Bắc phải không? Nghe nói mỗi ngày đều thu vào hàng núi bạc? Ha ha… thật đúng là phát tài nhỉ.

Rồi trừng mắt, cười lạnh nói tiếp:

- Tần Hổ, bản thiếu gia chờ xem thái độ của ngươi thế nào, nếu ngươi không làm cho ta hài lòng, bản thiếu gia đảm bảo nam nữ lão ấu của Bắc Thành Bang đảm bảo không ai có thể thấy được ánh dương của ngày tiếp theo!

Nói xong, đột nhiên ngồi thẳng dậy, sau đó cúi người ghé vào tai Tần Hổ, cười quái dị nói:

- Bất quá, nếu ngươi làm cho ta vừa lòng, ngươi cũng sẽ có ưu đãi à, ha ha ha…

Không bằng ngươi cứ nói thẳng là muốn có tiền đi. Còn nói lòng vòng như thế làm gì? Tần Hổ mắng to trong lòng, nhưng tình thế bất đắc dĩ, người ta mạnh hơn rất nhiều so với ngươi à. Bản thân là người đứng đầu một bang lại bị một tên tiểu tử mười mấy tuổi chỉ vào mặt mắng, "mưa xuân" bay dính đầy mặt, thật đúng là dọa người. Nhưng Tần Hổ cũng không dám biểu lộ một chút gì gọi là bất mãn, vì với vị công tử này mà nói, muốn tiêu diệt Bắc Thành bang cũng không phải chuyện gì lớn lao. Nghĩ thế mặt liền cười cười, cam đoan nhất định sẽ làm cho Quân tam thiếu vừa lòng, dùng hết lời hay ý đẹp cuối cùng dưới cái phất tay của Quân Lâm mới ôm đứa con đang xám xịt mang đi được.

- Phi! Thật sự là làm ta mất hứng!

Đường Nguyên nhìn bóng Tần Hổ, phun ra một ngụm nước miếng,

- Tam thiếu, tối mai ở trung tâm Lạc Nguyệt hồ có tài tử yến, người có đến không? Nghe nói có không ít điều thú vị mới mẻ!

Theo lệ thường, hàng năm vào tiết Kim Thu, ở Thiên Hương quốc, vào buổi tối trên hòn đảo trung tâm ở Lạc Nguyệt Hồ sẽ tổ chức Kim thu tài tử yến, hoàng đế sẽ chỉ định vài vị đại thần, mở tiệc chiêu đãi mười tài tử đứng đầu Văn Tinh thư viện. Mặt khác, mười người này đều là người sắp tốt nghiệp, sẽ tiến vào phục vụ cho triều đình, mượn lần này để đánh giá một chút, sau này sẽ an bài chức vị tương ứng. Cho nên có thể nói, Kim thu tài tử yếu chính là nơi mà sĩ tử đọc sách có thể vượt long môn hóa rồng. Chỉ có mười danh ngạch, đối với hàng ngàn học sinh mà nói có thể là không đủ, cứ như vậy tất nhiên sẽ làm cho sự cạnh tranh trong Văn Tinh thư viện càng thêm kịch liệt. Đồng thời trường hợp như vậy sẽ thu hút được sự chú ý của mọi người, các đại gia tộc cũng sẽ phái người đến xem xét đánh giá, xem có thể chào mời những người này về làm việc cho gia tộc mình hay không. Một điều khác, hầu hết các tài tử này đều còn độc thân, lại đều là người có tiền đồ vô lượng, cho nên một ít tiểu thư quý tộc cũng muốn từ đây mà có thể chọn ra một đấng lang quân như ý, do vậy đương nhiên cũng có rất nhiều oanh oanh yến yến đến xem.

Nhiều danh môn khuê tú như vậy tụ tập, đối với bực hoàn khố như Đường Nguyên và Quân Khương Lâm tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội săn gái đẹp như thế này, cùng với các tài tử tranh đoạt giai nhân, cùng nhau tỉ thí một phen, bất quá lần nào phe hoàn khố cũng đều thua tè ra quần, nhưng hàng năm vẫn không bỏ cuộc. Lúc này Đường Nguyên nói, bộ dáng kích động khiến từng tảng thịt trên người cứ nhảy loạn lên, hiển nhiên là ý nhất định phải tham gia, đương nhiên là tham gia là một chuyện, thắng được hay không là chuyện khác, dù sao không phải cứ lạc quan là được.

- Tài tử yến? Đường đại thiếu, ngươi xem bộ dáng như hai chúng ta có thể nói là tài tử sao?

Quân Lâm nhướng mày nói:

- Nói là thái tử (hạt giống rau) còn có phần đúng.

Trong lòng Quân đại thiếu gia còn có một câu mà không thể nói ra, bản thiếu gia mi thanh mục tú, tất nhiên là giống tài tử rồi, nhưng mà ngươi gọi là thái tử cũng không thỏa đáng, phải gọi là phì tử mới đúng!

- Rắm thúi! Tài tử là cái gì? Không phải chỉ là một đám luôn toan tính chỉ mong kiếm chút lợi lộc thôi sao? Giống như tên Triệu Thành Tùng vào năm trước, ở Kim thu tài tử yến không để mặt mũi cho lão tử, làm cho lão tử mất mặt trước Lý tiểu thư, bản công tử lập tức ra lệnh cho hắn tiến vào Đường gia, hứa sẽ có quan to lộc hậu, tên kia liền liên tục gật đầu đáp ứng. Hề hề, ngươi có biết hiện hắn đang làm gì không?

Đường Nguyên đắc ý hỏi.
Chương 49 Ta chính là bại hoại

- Làm quan gì?

Quân Lâm đối với chuyện thú vị này đúng là phi thường hứng thú, liền lục lọi trong trí nhớ nhớ ra gia cảnh của Triệu Thành Tùng, tuy rằng có học nhưng thái độ làm người lại cực kì vụ lợi, căn bản là mặt ngoài thì thanh cao mà bên trong thì khúm núm nịnh bợ rác rưởi. Lần trước hắn đối nghịch với Đường Nguyên cũng là vì hi vọng có được sự ưu ái của Lý tiểu thư nhà Lý thái sư, bất quá cuối cùng thì tất cả các tiểu thư khuê các cũng chẳng có ai coi trọng hắn. Nhưng thằng nhãi Đường Nguyên này chẳng lẽ lại có thể khoan hồng độ lượng đem người này thu làm thủ hạ ư? Đây có vẻ không phải là chuyện mà Đường Nguyên hay làm à?

- Ta sai người đem hắn an bài ở Hộ bộ, sau đó lại để thúc thúc của ta tìm ra vài tật xấu của hắn thuyên chuyển đi, sau đó lại chuyển vài lần. Đến giờ công tác duy nhất của hắn ở hiện tại chính là giúp ta tắm rửa, mỗi ngày giặt quần lót với tất của ta, quần áo của mấy tiểu thiếp của ta cũng do hắn phụ trách. Không làm bất cứ việc gì khác!

Đường Nguyên cười hung tợn:

- Nếu hắn cứ bướng bỉnh, thanh cao đi, lão tử cũng không có cách nào khác, đành ngượng ngùng mà buông tha cho hắn. Bất quá loại người nhu nhược này còn muốn nói cái gì là danh sĩ phong lưu, ta khinh. Hắn không phải là muốn bám lấy váy con gái của Lý thái sư đấy thôi, lão tử cho hắn hàng ngày phải đi giặt váy!

Thúc thúc của Đường Nguyên chính là Hộ bộ viên ngoại lang, muốn gây khó khăn cho một người mới vào, dĩ nhiên là rất dễ dàng.

"Phốc!" Quân Lâm phun nguyên một ngụm nước trà lên mặt Đường Nguyên, ho khan nói:

- Thúc thúc của ngươi cũng nghe lời ngươi à. Đường đại thiếu, ngươi làm như vậy cũng quá ác à. Người nọ dù sao cũng là tài tử tốt nghiệp từ Văn Tinh thư viện, dù sao cũng có chút năng lực, làm như vậy không phải có phần sĩ nhục quá không…

- Sĩ nhục ư? Tam thiếu, những lời này của ngươi ta không đồng tình. Những người đó là cái gì? Chỉ là một đám mọt sách mà thôi. Cho dù bọn họ từ trong sách vở học được cách kinh bang tế thế, thì sao nào? Lý luận suông, hoàn toàn không vận dụng, chỉ có thể bốc mùi trong bụng mà thôi. Học vấn cao, cũng không phải là có năng lực tốt, cũng không phải là nhân phẩm tốt.Chỉ dựa vào cái mồm thì có thể làm gì? Cùng lắm là sủa gâu gâu, chẳng làm được gì cả. Văn Tinh thư viện là nơi hàng đầu cho người có học, thế nhưng trong lịch sử Thiên Hương quốc đến nay bao nhiêu nhân vật quyền cao chức trọng thì có mấy người ra từ Văn Tinh thư viện? Phi!

Đường Nguyên cười ha hả, vỗ vai Quân Lâm nói:

- Tam thiếu, hai ta cũng chẳng tốt đẹp gì…

- Khoan! Sao lại bảo "hai ta không tốt đẹp gì"?

Quân Lâm nghe những lời này liên tục đồng ý, âm thầm khen ngợi. Hắn tràn đầy đồng cảm với loại quan điểm này, giống như là giáo dục sắp tới làm cái gì gọi là phân cao tài sinh, một khi chỉ biết lý luận mà không biết trải qua thực tế ở ngoài xã hội thì chả làm được gì, chỉ như đứa trẻ mới cai sữa mà thôi. Xem ra cho dù là ở thế giới nào thì điều này đều đúng. Chỉ là không ngờ người như Đường Nguyên lại cũng có suy nghĩ như thế, đúng là bất ngờ. Không ngờ tên tiểu tử này vừa động thì như gió nổi, lên trời xuống đất, qua bắc sang nam, thật sự kinh người.

- Ha ha… Là ta nói, hai ta cũng chẳng tốt đẹp gì.

Đường Nguyên cười ha hả, nói tiếp:

- Nhưng tam thiếu à, ta và ngươi là tên hỗn đản, tại kinh thành rộng lớn như vậy, cho dù chúng ta mỗi ngày đều gây họa thì liệu có thể gây họa cho bao nhiêu người? Giỏi lắm thì trăm người, ngàn người đi! Nhưng với loại nhu nhược như Triệu Thành Tùng, loại xấu xa như hắn, nếu như cho hắn làm quan thật không biết hắn sẽ hại bao nhiêu dân chúng. Hơn nữa, gây tai họa ở nơi này xong lại đi nơi khác, nếu triều đình không chém đầu hắn thì hắn lại tiếp tục gây tai họa. Nhưng đến thời điểm hắn bị chém đầu thì không biết hắn đã gây tai họa cho bao nhiêu người? So với hắn, chúng ta không đáng nhắc tới!

Đường Nguyên nói tới đây, đột nhiên có chút oán giận:

- Cho nên, lão tử muốn hạ nhục loại không biết xấu hổ như thế này. Cái gì tài tử, đi chết đi! Phàm là trước mặt lão tử mở miệng xưng là tài tử, lão tử gặp một tên xử một tên. Toàn là một đám đáng chết. Chỉ cần lọt vào trong tay ra rồi thì cho dù tài tử hay ngụy quân tử, mơ mà có ngày nổi danh!

Quân Lâm cười ha hả:

- Không sai, Đường bàn tử à, lần đầu tiên gặp người nói chuyện mà thoải mái trong lòng như thế. Nói hay lắm! Chỉ bằng những lời này của ngươi, ta kính ngươi một ly!

Một chén này, đúng là Quân Lâm thật lòng mời, những lời của mập mạp rất hợp với tâm Quân Lâm, nhìn vào hai đời làm người của Quân Lâm, có thể được Quân Lâm thành tâm mời rượu mới chỉ có hai, ba người. Nhưng được Quân Lâm mời rượu thì ở thế giới này Đường Nguyên là người đầu tiên. Kính chén rượu này xem như Quân Lâm đã chấp nhận Đường Nguyên. Tên này mặc dù là hoàn khố nhưng lại là chân tiểu nhân, chân tình. Quân Lâm trước giờ làm việc đều là tùy tâm sở dục, nhìn thuận mắt thì cho dù là người bị vạn người chửi rủa, Quân Lâm cũng có thể cùng hắn uống một chén. Nếu không vừa mắt, cho dù cả thiên hạ nói hắn là thánh nhân, Quân Lâm cũng khinh thường không thèm nhìn tới. Giờ phút này Đường mập mạp không hoàn toàn quý trọng chén rượu này, tất nhiên không nghĩ đến rằng cũng nhờ chén rượu này mà mấy lần hắn gặp đại nạn, trước lằn ranh sinh tử đều được Quân Lâm cứu. Bất quá đấy là chuyện sau này.

Đường Nguyên bưng chén rượu lên uống cạn một hơi, mắt nhỏ đảo tròn:

- Bản thiếu gia biết mình biết người. Từ trước đến nay không ai yêu ta, còn ta chỉ biết yêu tiền mà thôi. Ngoài cái đó ra ta chỉ biết đi chọc ghẹo người khác để giải sầu, gặp một cô nương xinh đẹp cũng muốn miệng hoa hoa mấy câu cho đỡ buồn. Lão tử có sắc tâm, nhưng cũng có sắc đảm. Lão tử là người xấu, nhưng lão tử xấu công khai. Thói đời, ai mà chả thích cái đẹp, mà gái đẹp lại càng thích được người khác ngắm nhìn, nếu không thì khoe cái đẹp để làm gì? Nếu là một cô nương đứng đắn, thấy lão tử nhìn như thế khẳng định sẽ trốn đi, gặp trường hợp như vậy, lão tử tự nhiên sẽ không tự đâm đầu vào tìm mất mặt làm gì. Bị lão tử nhìn còn đứng tại chỗ chờ lão tử đùa giỡn, chẳng lẽ còn là loại tốt đẹp gì sao? Tin truyền lung tung, lão tử tự nhiên thành người tội ác tày trời? Mà đám ngụy quân tử khi thấy cô nương xinh đẹp liền ra vẻ đạo mạo, hào hoa phong nhã đức hạnh, vừa quay đi liền nhìn chằm chằm vào các cô nương chảy cả nước miếng! Phi!Ta khinh! Đấy gọi là tài tử ư? Tài tử cái con chym! Loại tài tử như thế, lão tử hận không thể đem toàn bộ giết sạch.

Sau một phen nói chuyện, Đường mập tâm tình buồn bực, liên tục nâng chén, miệng thì thao thao bất tuyệt, hết chén này đến chén khác. Rượu tuy nhẹ nhưng tiếc là rượu lại hợp với lòng buồn, biến đổi về lượng sẽ dẫn đến biến đổi về chất (nghe như Triết học, buồn ngủ vãi –DG), rốt cục cũng say, hai mắt lờ đờ, đầu lắc qua lắc lại, rốt cuộc trụ không nổi, ngã đánh ầm một cái, đập mặt vào bát canh cá, bị nóng kêu lên "be be", nhưng cũng không tỉnh lại được. Quân Lâm nhìn Đường Nguyên mặt dính đầy canh cá, thần tình chật vật, trong lòng liền động: dù sao thì một đôi phụ tử vô lương như bọn Tần Hổ cũng không đáng sống, tốt nhất là đem việc này giao cho Đường gia làm, với tâm tình buồn bực vừa mất đi trọng bảo của Đường lão gia tử mà nói, thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót. Huống chi thực lực hiện tại của mình cũng chưa mạnh mẽ, nhân thủ đang huấn luyện tạm thời chưa thể sử dụng đến, nếu để ông nội ra tay chỉ sợ gây động tĩnh lại quá lớn… Uhm! Tốt nhất là làm như thế! Chỉ cần như, đại sự thành là được. Phi, muốn giết một tên rác rưởi, cần gì phải tính toán thế nhỉ.

Sở dĩ không muốn cho Quân gia ra tay bởi vì Quân Lâm còn có một băn khoan: huyền đan là một vòng xoáy rất lớn. Biểu tình của Tần Hổ mặc dù không thể nói là bối rối vì chuyện huyền đan nhưng nếu vạn nhất có liên quan, mà Quân gia ra tay diệt Bắc Thành bang khác nào giấu đầu lòi đuôi, chân dẫm vào vũng bùn, lại còn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mà Đường gia lại khác, không phải băn khoăn về điều này.

- Đường bàn tử, ăn uống đủ rồi, chúng ta tìm một địa phương thanh tịnh rồi hai huynh đệ tâm sự, ta thấy Di Hồng Lâu cũng là một chỗ thanh tịnh, ngươi nghĩ thế nào?

Quân Lâm bộ dáng rõ ràng là sắc quỷ, lại còn muốn ra vẻ đạo mạo.

- Di Hồng Lâu? Quả là một địa phương thanh tĩnh, ha ha ha…

Đường Nguyên nhãn tình sáng lên, men say nhất thời biến mất một nửa, thần tình khoái chí:

- Ha ha ha, tam thiếu… ngươi thật đúng là tri kỉ của ta à. Đi nhanh một chút, nhanh lên, vừa đúng lúc mấy ngày nay ta đang có cơn tức, cần tìm một địa phương thanh tĩnh…

Nói xong liền một bộ dáng không thể chờ được đứng dậy, cái bụng to mọng đập cái "bẹp" trên đùi. (ặc ặc, gì mà béo thế - DG). Quân Lâm khổ sở nhìn Đường Nguyên, trong lòng buồn bực. Rất khó tưởng tượng được bây giờ làm sao đi tới Di Hồng Lâu đây? Chẳng lẽ mình lại dùng hai tay nhấc cái bụng lên? Bằng không thật là có chút khó khăn à. Thật đúng là hao tổn tâm trí à…
Chương 50 Ngươi có nghĩ là

Hai người nghênh ngang xuống lầu, Quân Lâm cũng không nói rõ, mà hắn cảm giác thấy trên tửu lâu tựa hồ luôn có người rình mình, cỗ hơi thở này làm cho Quân Lâm thập phần không thoải mái, cho nên mới đưa ra ý kiến đi Di Hồng lâu, tìm nơi "thanh tĩnh" kia.

Một lúc sau khi Quân Lâm cùng với Đường Nguyên đi xuống, trong một căn phòng trang nhã trên tửu lâu một thanh âm vang lên:

- Lý huynh, bọn họ đi rồi. Ngươi thấy thế nào?

Một thanh âm tao nhã nhàn nhạt nói:

- Đường Nguyên này, mặc dù cũng coi có chút kiến thức, nhưng vẫn là một tên quần là áo lụa quá mức lỗ mãng không hơn không kém. Người như thế dù có ý xấu, cũng chỉ có thể đối nghịch cùng chúng ta ở ngoài sáng, cho nên…, không cần lo lắng. Nhưng tên Quân Khương Lâm kia, gần đây nghe đồn có nhiều biểu hiện khác trước.

Bên trong khẩu khí, có ý nghi ngờ rất lớn.

- Ồ? Ý Lý huynh là…Quân Tam tiểu tử kia có chỗ khác thường?

Nguời nọ nghi hoặc nói:

- Người này vẫn hết sức tham tài như trước kia, hắn không phải vừa mới vơ vét tài sản của Tần Hổ sao? Tên này thật quá tham lam, còn muốn Tần Hổ giao toàn bộ sòng bạc ở thành bắc cho hắn, ha ha…Đúng là người si mộng! Hắn không sợ chết nghẹn à. Ha ha!

- Có một số việc ngươi cũng không biết, Quân Khương Lâm mấy ngày nay có chút cổ quái. Không những thế việc hắn làm cũng không kém dị thường. Bảo Lý Duyên chú ý, nói hắn xế chiều đến gặp Tần Hổ, hỏi kỹ lại những gì Quân Khương Lâm đã nói, một câu cũng không được sót. Rồi lập tức trình lên cho ta, không thiếu một chữ nào. Ta muốn xem xét kỹ một chút.

Người thứ hai trầm tư, ngón tay nhẹ nhàng vẽ trên mặt bàn. Hồi tưởng lại biểu hiện vừa rồi của Quân Lâm, rốt cục lắc lắc đầu: từ ngôn ngữ cử chỉ của hắn mà nói, thì đơn thuần hắn là điển hình của những tên ăn chơi trác táng, sao mình lại tự nhiên cảm thấy có gì đó không ổn? Hay là mình quá nhạy cảm sao? Không, cứ cẩn tắc vô ưu. (nguyên văn là tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: sử dụng cẩn thận thì thuyền dùng được vạn năm).

- Mấy ngày này ngươi hãy nghĩ biện pháp gặp mặt Quân Khương Lâm.

Người được kêu là Lý huynh chậm rãi nói:

- Có tin tức nói tên tiểu tử này trong khoảng thời gian gần đây đang ở nhà luyện tập dường như không cần mạng, hơn nữa rất tiến bộ, ta cũng cảm giác được có chút kỳ lạ. Muốn xem xét một chút, đúng là có thật như thế hay không?

- Ta? Đi gặp Quân Khương lâm?

Bộ dáng người nọ với vẻ mặt không tình nguyện, tựa hồ chuyện bảo hắn đi gặp Quân Khương lâm là chuyện rất mất mặt. Con mẹ nó chứ làm sao ta lại cùng một tên mặt trắng áo hoa ngồi chung một bàn được.

- Ngưoi cứ cuồng ngạo tự đại như vậy. Thì có ngày cái cuồng ngạo này sẽ hại chết ngươi.

Lý huynh kia ngẩng đầu, mi thanh mục tú, đúng là Lý Du Nhiên. Những lời này hắn nói nhàn nhạt nhưng đối với người đối diện nọ nhất thời toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội vàng đáp:

- Được…được! Vậy, ta trở về an bài.

- Ừ, đến lúc đó ta sẽ ở một bên quan sát. Xem xem Quân Khương Lâm này rốt cuộc làm cái quỷ gì.

Lý Du Nhiên nhàn nhạt nói.

- Đúng rồi, Lý huynh ta nhận được tin tức, bên kia nhị hoàng tử mấy ngày nay có thể sẽ hành động, hắn có chút sốt ruột. Nhưng mà không biết mục tiêu của hắn là Tam hoàng tử hay Linh Mộng, Bên kia thật cẩn thận nên không có nhiều tin tức truyền về.

- Ồ?

Lý Du Nhiên hừ một tiếng, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói:

- Nhị hoàng tử đúng là ngu ngốc, sau những chuyện vừa rồi, ai hành động trước cũng không hay ho. Uhm..., chúng ta có thể tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến, không cần để ý, lấy tĩnh chế động mới là thượng sách.

- Lại là nha đầu Linh Mộng kia xen vào…

Thanh âm người nọ tựa hồ không dám nói lớn vang lên.

- Không sao, bất quá cũng là một nữ nhân mà thôi. Nếu có thể lợi dụng Linh Mộng nha đầu kia làm cho Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử đánh nhau máu chảy thành sông, ta cầu còn không được nữa là.

Thanh âm Lý Du Nhiên rất bình tĩnh thanh thoát nhưng lại làm cho người ta cảm nhận một tia âm lãnh, hắn chậm rãi nói:

- Đại nghiệp thiên thu vạn tuế, về phần nữ nhân thì…Ha ha, một tay không che nổi mặt trời đâu.

Căn phòng trang nhã yên tĩnh trở lại.

Trên đường, trong xe ngựa, Quân Lâm ngồi đối diện Đường Nguyên, tránh xa hắn, cố gắng kìm chế bản thân mình, chịu đựng mùi vị chua chua nồng nồng của người béo phì toát ra từ mập mạp, cảm giác thập phần gian nan, cho dù lấy sự nhẫn nại của một đời vua sát thủ ra chịu đựng, cũng rất khó khăn. Con bà nó! Phù phù.! Vội mở cửa xe để lưu thông không khí bên trong, Quân Lâm nói:

- Đường bàn tử, nghe nói tên tiểu tử ngươi ở nhà bị quản rất thảm?

Vốn đang hứng thú bừng bừng, Đường Nguyên lập tức nguội lạnh trở lại như cục nước đá giữa sa mạc, vẫy tay, vô lực nói:

- Tam thiếu, đã là huynh đệ tốt thì đừng nhắc đến việc này, chỉ nghĩ tới ta đã muốn tự sát rồi. Ngươi nói xem sao cái số ta nó đen như rắm chó vậy chứ? Người khác không ai gặp chuyện như vậy, mà ta liên tiếp bị phân chim rơi trúng đầu, tam thiếu, ca ca ta thật là…Trời ạ!

- Vậy ngươi có nghĩ cách thoát khỏi cục diện này không?

Quân Lâm cười hắc hắc âm hiểm hai tiếng, dụ hoặc nói.

- Muốn hay không á?Sao lại không cơ chứ? Ai không muốn thoát ra là đồ vương bát đản, là đồ con rùa! Nhưng mà chuyện này. Ài, không dễ dàng giải quyết đâu!

Đường Nguyên vò đầu nói, vẻ mặt nhăn nhó.

- Dễ cái gì, khó khăn gì, ta hỏi ngươi có muốn thoát khỏi khổ ải này không?

Quân Lâm ra vẻ nhứ nhứ mồi cho cá mắc câu, đôi mắt hấp háy ra chiều thú vị nhìn chằm chằm Đường mập mạp.

- Ta muốn, rất muốn đó!

Đường Nguyên một trận hưng phấn:

- Tam thiếu, có phải ngươi có cách giúp ta?

- Cách hả, không nhiều lắm, bất quá lưỡng toàn kỳ mỹ thì không có, nhưng một diệu kế ta tùy tiện nói ra cũng để cho ngươi thoát khốn, muốn biết không?

Quân Lâm cười ha hả, hai chân bắt chéo.

-Muốn chứ! …Tam thiếu, huynh đệ thân thiết của ta! Quân ca, quân thúc thúc, tổ tông!..., ngài mau nói cho ta biết đi, ta thật sự chịu không được nữa mà.

Đường Nguyên như bắt được cọng rơm cứu mạng, cực kỳ kích động, thở hổn hển, phì phò, thiếu chút nữa lệ nóng tuôn đầy mặt.

- Xem ra cho tới nay bọn Bắc Thành bang thật kiêu ngạo khinh người? Hôm nay bọn họ làm ngươi không được vui a há?

Quân Lâm nhẹ nhàng bâng quơ nêu lên.

- Thật là khó chịu, Mồ tổ tông ông cháu nhà nó, thật sự là đồ rác rưởi. Nếu mấy ngày nay, trong nhà có quá nhiều việc loạn, ta thật sự muốn giết hắn ngay, mai mốt cho dù cho ta bạc ta cũng không muốn nhìn thấy bọn hắn!

Đường Nguyên lắc đầu quầy quậy

- Tam thiếu, ngươi mau nói biện pháp đi, nhắc đến vấn đề này làm gì?

- Đó không phải là biện pháp sao! Đường Nguyên chuyện trong nhà của ngươi bị mất cắp có nhiều người biết không?

Quân Lâm mỉm cười.

- Biết chuyện thì cũng không ít. Mất trộm cũng không phải đại sự gì, nhưng cụ thể mất cái gì rất ít người biết. Nếu là cửu cấp huyền đan ở nhà mình bị trộm mất, bị truyền ra ngoài, Đường gia ta còn không bị người khác cười cười cho rụng răng ư? Nhưng bề ngoài thì nói là truy tìm nô lệ bỏ trốn, tìm cừu gia mà thôi.

Đường Nguyên than thở, càng ngày càng không rõ lắm trong hồ lô của Quân Lâm rốt cuộc bốc thuốc gì.

- Ta có thể đoán, Tần Hổ có dính dáng đến chuyện này.

Quân Lâm bắt chéo chân rung đùi nói.

- Vừa rồi ngươi không chú ý, khi ngươi nói đến chuyện Đường gia bị mất trộm. Thần sắc Tần Hổ rất bối rối, trên trán tứa không ít mồ hôi.

Thật tình thì lúc ấy ánh mắt của Tần Hổ chỉ hơi khẽ giật một chút ngoài ra cũng chẳng có thêm phản ứng gì, nói chảy mồ hôi lại là càng nói láo. Nhưng Đường bàn tử xưa nay vốn không phải người có tâm tư cẩn mật, cũng nghe nhưng không hiểu, tai nọ xọ tai kia, lấy gì mà nhớ.

- Ngươi nói là…Tần Hổ có liên quan đến chuyện này có quan hệ?

Đường Nguyên lập tức ngồi ngay ngắn, mắt trừng như viên đạn, Quân tam thiếu nói gì đó, thật là chuyện tình trọng đại, không thể không có điểm khả nghi, nếu bình thường mà nói, Quân đại thiếu gia nói có, Đường đại thiếu gia cũng liền tin tưởng là có.

- Mập mạp à, ngươi sao luẩn quẩn trong lòng như vậy, mặc kệ hắn có quan hệ với chuyện này hay không, chỉ cần ngươi cảm thấy hắn và chuyện này có liên hệ, vậy ngươi chỉ cần nói với ông nội của ngươi, Tần Hổ ở bắc thành có liên quan đến chuyện này. Như vậy sau này, vô luận kết quả điều tra thế nào đi nữa, cho dù Bắc Thành bang cùng với chuyện này cũng không có liên quan, lúc đó áp lực trên người của ngươi đương nhiên sẽ giảm bớt, không phải sao?

Quân Lâm cười tà dị:

- Hơn nữa chúng ta cũng không phải vu oan cho hắn. Tần Hổ không làm việc này thật, trong lòng không đuối lý, thì hắn sợ cái gì?

- Nhưng nếu ông nội của ta đi điều tra hắn, …Vạn nhất Tần Hổ không làm, thì chẳng phải lộng xảo thành chân sao?

Đường Nguyên do dự nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK