Ngày hôm sau, trên triều đình, các bè phải tranh chấp nhau kịch liệt, còn hơn cả đám mua tôm bán tép ngoài chợ.
Nhưng sau khi vấn an bệ hạ, không khí lại trở nên hơi trầm mặc, giống như vạn cây im lặng chờ mưa tới vậy!
Điều này cũng không kỳ lạ, trước khi bão táp đến, không khí thường yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông…
Kể cả là Hoàng đế bệ hạ, khi nhìn phía dưới gần mười hàng văn võ bá quan, cùng với một đống tấu chương cao chót vót trước mặt buộc tội Quân Chiến Thiên mà nhịp tim hắn cũng không khỏi đập mạnh, mặc dù lưu tâm một chút có thể đoán ra, việc này đã xảy ra ngoài ý liệu mọi người phát hỏa!
Tuy rằng đêm qua nhận được tin tức hắn cũng tức giận, nhưng dù sao tấu chương cũng chỉ là một vài người dâng lên mà thôi, hiện tại nhìn xem, trên triều đình cơ hồ hơn một nửa là đang tức giận… loại cảm giác này rất rõ ràng!
Nói cách khác, đệ tử tại một lớp học có một trăm người. Đột nhiên nghe nói có ba mươi người bạn bị đuổi học hoặc là chuyển trường, cũng không cảm thấy sốc. Nhưng ngày hôm sau lúc đối mặt với phòng học trống không… Tình cảnh như vậy, cùng với triều đình Thiên Hương quốc trước mắt, cũng không khác là bao.
Ngày hôm qua công chúa bị ám sát, hôm nay lại đến chuyện Quân lão gia tử làm loạn; khắp nơi Thiên Hương thành trong trạng thái khẩn trương, gà bay chó chạy náo loạn chưa từng có. Hơn mười vị quan lớn trong triều đình bị chết, mà trong những người này, có không ít người, được coi là kẻ thù không chết không thôi của Quân gia…
Ngoại trừ điểm đặc thù này ra, những người này còn có chung một điểm, đó chính là đám người đó đều là người của một trong ba vị hoàng tử, trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ chuyện này là như thế nào, nhưng cũng không dám nói ra miệng, thời điểm mấu chốt này nếu hồ ngôn loạn ngữ đồng nghĩa với cái chết.
Trong số người gặp nạn đêm qua, có mười hai người thoát được đang đứng ở chỗ này, có bốn người thuộc về trận doanh của ba vị hoàng tử. Bao gồm, Hình Bộ Thị Lang một người, Lại Bộ Thị Lang hai người, Chấp Sự một người, Lễ Bộ ba người, hộ bộ một người, Ngự sử ba người, ai da, còn có cả một vị Đại học sĩ, đây chỉ là những người nổi bật, còn đám người chứng kiến chuyện ngày hôm qua có bao nhiêu không ai rõ?
Những người kia đã chết đối với hoàng thượng có thể nói là chấn động rất lớn, thậm có có nguy cơ lay động đến căn cơ của quốc gia, bất quá còn mấy người thoát được, lúc này tức giận đến nỗi tròng mắt biến thành màu xanh…
Có vài vị tâm cơ nhanh nhẹn, thủ đoạn thâm trầm, trong lúc tiến cung vô tình phát hiện lần này trong cung có vẻ như thiếu không ít gương mặt, còn vài người quen thuộc, thậm chí là gương mặt rất quen thuộc, tuyệt đại bộ phận bọn họ đều biến mất, tỷ như thủ lĩnh ngự tiền đới đao thị vệ Mộ Dung Thiên Quân, lúc trước có thể nói là một ngày mà thăng chức những ba lần, tốc độ thăng quan chức này cực kỳ hiếm thấy, chính là, vị "cực kỳ hiếm thấy" này, nhân tài mới xuất hiện của Mộ Dung gia tộc, hiện tại cũng không biết đi nơi nào.
Xem ra, cảnh đấu đá trong hoàng cung so với bên ngoài không kém hơn bao nhiêu a. Không ít người cảm thấy mình như đang ngồi trong đống lửa.
- Đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao hôm nay lại thiếu nhiều người như vậy? Ai có thể nói cho trẫm biết không!?
Hoàng đế bệ hạ chính là cao thủ trong cao thủ giữa "bàn cờ chính trị", mắt nhắm mắt mở giả vờ hung hăng trừng mắt nhìn Quân Chiến Thiên hỏi, sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần. Quân lão công đêm qua làm việc rất mệt, từ trên mặt hắn có thể nhìn ra được, nếu không, tại triều đường sao lại ngái ngủ như vậy?
Một câu giả bộ hồ đồ để thăm dò của hoàng đế bệ hạ, khơi mào cho một màn cãi lộn trên triều đình. Nhất thời trên đại điện có rất nhiều quan viên ầm ầm quỳ xuống.
- Bệ hạ, người cần phải làm chủ cho chúng thần a. truyện ngôn tình
Một đám rất đông, rất đông đại thần soàn soạt lau hai hốc mắt, bộ dạng đau khổ còn đầu dập như giã tỏi.
- Các khanh có việc gì thì cứ nói ra. Tất cả đứng lên đi!
Hoàng đế cau mày, làm bộ buồn bực.
Lời vừa nói ra, nhất thời hơn mười vị đại thần toàn bộ hướng Quân Chiến Thiên Quân lão công gia khai hỏa. Nói hắn tự cậy mình lập được nhiều công lao, xem thường phép nước,vì việc riêng tự động điều động quân đội, nói hắn không coi luật pháp đế quốc ra gì, không để ý đến uy nghiêm hoàng gia, làm việc không kiêng nể ai; nói hắn xông vào nơi ở của các đại thần, dung túng thuộc hạ đập phá, vô pháp vô thiên, tội ác tày trời, thậm chí còn nói lão gia tử nắm giữ trọng bịnh, ý đồ tạo phản cũng có… Tóm lại vô số tội danh liên tiếp kể ra, ước chừng liệt kê ra ba bốn mươi tội trạng, nói việc nào cũng có chứng cớ xác thực, mỗi việc đều thật một trăm phần trăm!
Mọi người đề nghị, trước cách chức Quân Chiến Thiên sau đó điều tra lão rồi tiếp theo lăng trì xử tử, tịch thu tài sản, giết cả nhà, tru di cửu tộc vân vân…
Trong lúc nhất thời không khí trong đại điện vô cùng sôi sục.
Mặt mày ai nấy đều đỏ bừng như ăn ớt, trong lòng mỗi người đều chứa đầy căm phẫn, đến cuối cùng lên đến cao trào:
- Không giết Quân Chiến Thiên uy nghiêm của quân vương sẽ không còn, không giết Quân Chiến Thiên sự phẫn nộ của nhân dân sẽ không tiêu tan.
Quân Chiến Thiên ngửa đầu đứng yên, ánh mắt khép hờ, nhìn đám quân thần la ó, trong lòng đang lo lắng thương thế của thằng cháu ở nhà, trong đầu thầm nghĩ làm cách nào để mở miệng xin Hoàng thượng mang mấy tên ngự y tốt nhất của hoàng cung về để chữa thương cho cháu…
- Quân Chiến Thiên! Lão già nhà ngươi thật không nể mặt ai cả, ngươi còn lời để nói không?
Thanh âm nghiêm khắc của Hoàng đế bệ hạ vang lên, hình như có vẻ đang rất giận dữ!
- Xin bệ hạ khoan dung, cựu thần hôm qua nghe được chuyện công chúa ở ngoài đường lớn của hoàng cung bị hành thích, tuy rằng công chúa phúc lớn mạng lớn, không có tổn thương; nhưng bon giặc cỏ mất trí như thế lại dám khinh nhờn tôn nghiêm hoàng thất, thật sự làm cho con giận dữ của cựu thần bốc cao tới vạn trượng; vi thần còn nghe được báo cáo rằng khả năng thích khách sẽ có bước hành động tiếp theo, hơn nữa còn nhằm vào thành viên hoàng tộc cùng với mấy vị quan lớn trong triều tiến hành ám sát quy mô lớn, cựu thần e sợ có điều chậm trễ, tạo thành đại họa ngàn năm nên đã không kịp bẩm báo lên bệ hạ đã tự tiện điều động nhân mã, bao vây tiêu diệt thích khách. Về điểm này, cựu thần đúng là phạm vào tội tự tiện điều động nhân mã. Thỉnh bệ hạ đèn trời soi xét rồi mới trách phạt!
Khóe miệng Hoàng đế nhếch lên, cố nhịn cơn giận xuống:
" Lão tiểu tử ngươi đã nói rõ ràng như vậy thì ta còn rõ cái rắm à! Ngươi nói bản thân mình đại nhân đại nghĩa như vậy mà ta muốn trừng phạt ngươi, chẳng phải là thành hôn quân sao? Ngươi để cho trẫm tiếp tục điều tra thế nào đây?"
- Nói tiếp đi.
Hoàng đế nhíu mày, có vẻ không vui, không nói như vậy hắn cũng thật không biết nói tiếp cái gì nữa!
- Là như vậy; khi đó trong lòng cựu thần luôn lo lắng về việc này, rồi sau đó không kịp báo bệ hạ, ngay trong đêm đã khởi hành còn không kịp đổi y phục ngay lập tức phi ngựa đuổi tới giáo trường. Tuy rằng điều binh rất nhanh, nhưng vì thích khách đã có chuẩn bị trước nên trong lúc nhất thời đã làm cho kinh thành đại loạn; cựu thần hết lòng quên mình, gương mẫu đi đầu,, xung phong, liều chết xông lên trước, chiến đấu hăng hái không quản đổ máu, bị vô số đao kiếm của thích khách chém trúng, và cuối cùng cũng đã áp chế được đại họa này, lại giết sạch đám thích khách đó nữa! Đám thích khách này nhân số cực lớn, tính ra tổng cộng hơn mấy trăm người, thi thể đều được thần sai quân lính treo trên cửa thành thị chúng; có điều cựu thần không dám kể công, có một điều đáng tiếc là, mặc dù thần làm hết khả năng của mình nhưng vẫn có hơn mười vị quan viên không đợi được cứu viện đã bị thích khách sát hại! Toàn bộ việc này đều do cựu thần đến muộn mới gây ra cục diện như bây giờ! Cựu thần nguyện chịu cái tội không làm tròn trách nhiệm này.
Quân lão gia tử thở dài một tiếng, thanh âm ủ rũ nói:
- Những vị quan bị giết kia đều là trụ cột của Thiên Hương quốc ta, ài.
Ánh mắt lão làm ra vẻ thổn thức không thôi, kì thực đều là do mệt nhọc quá độ…
Vừa nghe Quân lão công gia nói như thế, chúng đại thần trên điện đều là ta nhìn người người nhìn ta: Cái gì? Còn chịu tội không làm tròn trách nhiệm? Chịu cái đầu mẹ nhà lão á? Nghe ngươi nói vậy căn bản ngươi là đại công thần cứu vớt toàn bộ Thiên Hương quốc! Phản ứng thật nhanh nha. Tình thế đang loạn như vậy nhưng thoáng cái đã đảo ngược lại, giống như cột chống trời nhẹ nhàng cứu vớt loài người á; lại còn là đại công thần giữ gìn tôn nghiêm hoàng thất nữa! Có vẻ như nếu không thưởng hậu hĩnh cho ngươi thì ngươi cảm thấy ủy khuất không bằng, còn chịu tội cái quái gì?
Hơn nữa, ở nơi này có người nào không biết tất cả hắc y nhân ngày hôm qua đều là người của Quân gia nhà ngươi? Thích khách? Thật sự là buồn cười! Cái gì gọi là đổi trắng thay đen? Cái gì là lẫn lộn phải trái? Câu trả lời chuẩn xác nhất là mấy lời lão nói a! Gặp qua không biết bao nhiêu người mặt dày, cũng thật chưa thấy qua người có da mặt dày như lão. Không ngờ có thể biến mình từ một hung thủ giết người biến thành một kẻ đi bắt trộm, lại còn xét nhà người ta để lập công, lão này chính là một người đã luyện da mặt mình dày đến cảnh giới siêu phàm thoát tục rồi!
Đúng là núi cao phải ngẩn đầu lên mới thấy được!
Về phần một đám quỷ chết oán treo trên cửa thành thị chúng kia, nếu để cho ngươi giữ đại lao của Hình Bộ đi điều tra một chút, tất nhiên sẽ phát hiện khuôn mặt mỗi người đều rất quen thuộc: tất cả căn bản đều là phạm nhân tử hình được giam giữ trong ngục, chẳng qua là bị Quân đại nguyên soái xử đẹp trước vài ngày mà thôi…
Chương 77 Độc Cô Tung Hoành
Chúng đại thần vẻ mặt ai nấy đều hiện lên vẻ khinh bỉ, đang chuẩn bị tiến công một lượt. Cũng phải nói, Quân lão gia tử tự bào chữa vẫn còn có điểm sơ hở, lão gia tử này thủy chung vẫn là võ tướng, kế sách và khả năng xoay chuyển cũng có hạn, có thể có kếm được một cái cớ để tự bào chữa đã là hay lắm rồi, lại yêu cầu không có khe hở nữa thật đúng là người si nói mộng!
Không ngờ lúc này đã thấy lão đầu râu tóc bạc trắng nặng nề tiến từng bước tới, lão này dáng người khôi vĩ, cùng Quân Chiến Thiên đứng chung một chỗ, giống như hai ngọn núi hùng vĩ; chòm râu hai bên má giống như con báo liên tục rung rinh, càng làm tăng thêm vẻ mặt dữ tợn, đúng là Độc Cô lão gia tử, nhân vật lợi hại thứ hai trong quân đội sau Quân lão gia tử, là con cá sấu lớn nhất trong kinh thành hiện nay, Độc Cô Tung Hoành!
Nhân vật ngang ngược nhất Thiên Hương quốc! Nhân vật vô lại nhất! Đệ nhất lưu manh! người chủ sự của đệ nhất đại gia tộc! Chính là một vị độ dày da mặt có thể nói tông sư, học vấn thì ngu dốt, nhưng trên chốn quan trường cái gì lão cũng biết; văn võ cả triều ai cũng đều kiêng kị ba phần, mà ngay cả đương kim hoàng đế, cũng không có biện pháp đối phó với hắn.
Lão nhân này đột ngột đứng ra, lúc này mọi người mới phát hiện, một đám trong lòng nhìn không được nói thầm: người này không phải đã nhiều năm không lên triều sao? Như thế nào hôm nay lại đến đây? Chọn lúc mẫn cảm như vậy để xuất hiện, lão cáo già này xuất hiện phần lớn là không có chuyện tốt.
Độc Cô Tung Hoành trợn tròn con mắt, giống như cặp mắt của con gấu vậy, hắn liền ôm quyền, ồm ồm nói: "Bệ hạ, công chúa gặp chuyện không may, quan viên cả triều cũng vậy, đúng là khiế cho căn cơ của triều đình ta bị lung lay làm ảnh hưởng đến sự yên bình của giang sơn xã tắc, Quân lão thất… Quân Chiến Thiên đã đưa ra quyết định kịp thời mới đánh tan mộ trận đại họa này! Lão phu cho rằng, hành động lần này của Quân lão nhân, không có sai! Chẳng những không sơ suất, trái lại còn có công! Công lao này cực kỳ lớn!
Một lão giả gầy yếu râu dê bên cạnh cười nói:
- Nghịch thần tặc tử hại dân hại nước, đảo loạn triều đình, thiên hạ như vậy, cư nhiên còn nói có công, chẳng phải làm người trong thiên hạ chê cười sao?
Vị râu dê cả người trên dưới không đến nửa lạng thịt này, chính là Mạnh Phương, nhân vật đứng thứ ba của Mạnh gia, đêm qua nhà hắn bị tàn phá thảm nhất, cơ hồ ngay cả một viên ngói cũng không còn nguyên lành, cư nhiên kẻ quan lớn trong triều lại phải mang theo người nhà ngủ ngoài trời suốt một đêm; điều này khiến lão nghẹn khuất cơ hồ muốn hộc máu. Giờ phút này gặp hai vị đại lão trong quân đội đổi trắng thay đen trước mặt mọi người, thật sự là không thể nhịn được nữa, hùng hổ nhảy ra.
Độc Cô Tung Hoành giận dữ, quay người lại, hung tợn trừng mắt với Mạnh Phương, miệng rộng mở to lộ ra một đám răng vàng xỉn, âm thanh rung chuyển cả mái nhà, nói:
- Bà ngoại ngươi chứ! Ngươi, cái đống *** chó này! Ý của ngươi là lão tử nói không đúng? Hừm?
Khi lão giận giữ, nhất thời râu tóc dựng thẳng, miệng rộng ngoác ra, giống như muốn đem lão râu dê còm nhom kia một ngụm nuốt xuống, khuôn mặt hung thần ác sát cực kỳ.
Bên cạnh, Độc Cô Vô Địch đại tướng quân lập tức nhảy ra hò hét trợ uy:
- Mạnh Phương, ngươi có ý gì? Cha ta nói chuyện với bệ hạ, tiểu tử ngươi là có thá gì mà dám chõ mồm vào!
Hắn vươn bàn tay to như cái quạt hương bồ, như muốn bóp cổ lão râu dê nhấc lên.
Chúng đại thần đều liếc xéo hai cha con này, thật sự là… "Vô địch", cư nhiên ở kim điện lại giở thói lưu manh! Hoàng đế bệ hạ chính là người đứng sau xúi giục diễn trò, giờ phút này cũng không khỏi nghẹn họng trân trối nhìn!
- Đủ rồi!
Hoàng đế bệ hạ giận dữ quát một tiếng, đứng lên nổi giận nói:
- Một đám văn võ đại thần, ngay giữa kim điện ô ngôn uế ngữ, vung tay múa chân, còn ra thể thống gì nữa! Học gì không học lại học theo cách của đàn bà đánh đá chửi bóng chửi gió là sao?
Hoàng đế lúc này đã thực sự tức giận, mọi người nhất thời câm như hến, trừ lão gia tử của mấy đại gia tộc Quân gia, Độc Cô gia, Lý gia, Mạnh gia, Tống gia, Đường gia, Mộ Dung gia, những người còn lại vô luận chức quan lớn nhỏ đều quỳ xuống, kêu lên:
- Chúng thần có tội, nguyện xin bệ hạ trừng phạt.
- Tốt lắm, chuyện này trẫm cũng đã rõ; Quân Chiến Thiên tuy là tróc nã thích khách, nhưng xử lý không thích đáng, quả thật tạo nên rối loạn trong kinh thành, phạt bổng lộc một năm, đóng cửa suy nghĩ ba tháng, bất quá người này có công bắt giết thích khách, thưởng hoàng kim ngàn lượng, một gốc nhân sâm ngàn năm, chức vị hiện giờ trong quân đội, tạm thời do Độc Cô Tung Hoành toàn quyền xử lý; mặt khác, mấy đại gia tộc các ngươi, không phân tốt xấu, chỉ lo đến tổn thất bản thân, tùy tiện vu hãm đại thần, chức quan đều giảm một bậc; để tránh rồi loạn, binh quyền trong gia tộc các ngươi xung quân bộ một năm; qua một năm xem thái độ các ngươi thế nào rồi tính tiếp.
Phạt bổng một năm, đóng cưa tự suy nghĩ ba tháng, sau đó lại được thường ngàn lượng hoàng kim, một gốc nhân sâm ngàn năm! Điều này đối với Quân lão gia tử mà nói mà gọi là trừng phạt sao? Quả thực chính là công khai thưởng thêm công khai cho nghỉ phép á…
Cũng chỉ có "Quân đội tạm thời" do Độc Cô Tung Hoành nắm giữ cụm từ này hình như là có ý khác, bất quá điều này cũng không phải là nắm giữ lâu dài; các đại thần một đám liếc trộm đôi phụ tử lưu manh Độc Cô thế gia này, trong lòng mỗi người đều nghĩ tới: nếu thật sự là như thế, còn không bằng Quân Chiến Thiên lão nhân này vẫn tiếp tục chủ trì còn hơn, Độc Cô gia phụ tử hai người này, so với Quân Chiến Thiên còn đáng sợ hơn…
Tối thiểu Quân lão gia tử ở thời điểm bình thường còn phân rõ trái phải, nhưng đối với Độc Cô phụ tử, cho tới bây giờ đều không nói lý, tư quân của gia tộc mình rơi vào tay đôi phụ tử này còn có thể tốt sao? Còn có thể trở về mấy người đây?
Trong lúc nhất thời mọi người đều đau lòng không ngớt, thiếu chút nữa xông lên túm lấy Mạnh Phương mà nện cho lão một trận: có bệ hạ làm chủ sau lưng, Độc Cô Tung Hoành mới dám ra mặt, ngươi còn chặn ngang một gậy, không phải là không biết tự lượng sức minh, tự rước lấy nhục sao? Chính ngươi ngã xuống thì thôi, còn muốn kéo chúng ta xuống nước, chúng ta đều trở thành đồ chơi cho ngươi rồi….
Cơ hồ tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình ngơ ngẩn mất hồn, tạm thời không biết có phải giả bộ hay không, nhưng thoạt nhìn bên ngoài, vẻ mặt mỗi người đều là chân thật, để tồn tại ở trong triều, nếu không có vài phần thủ đoạn đóng kịch, thật sự là rất khó sống được lâu.
Chỉ có mười người tới giờ vẫn đang cúi đầu không có dáng vẻ tiếc nuối, mà là thực sự phẫn nộ, không cam lòng. Bất quá bọn họ lập tức bị nhóm khác âm thầm nhắc nhở: ngay cả điểm đó cũng không rõ thì đúng là ngu ngốc! Sau khi trở về nhất định phải giáo huấn đám con cháu nhà mình, phải giữ một khoảng cách nhất định với đám người kia, nếu không có lúc bị kéo xuống nước bao giờ không biết…
- Các khanh đều là trụ cột của quốc gia, ngang nhiên giữa kim điện gây náo loạn… Trẫm thật sự rất thất vọng!
Hoàng đế thực sự tức giận không kiềm chế được! Cơ hồ liên tiếp tuyên chỉ xử phạt xong lại tiếp tục lớn tiếng nói:
- Việc này cứ quyết định như vậy, ai cũng không nên nhiều lời! Bãi triều!
Lễ bộ thượng Tôn Thành Hà vội vàng kêu lên một tiếng:
- Thỉnh bệ hạ dừng bước…
Vị này, đúng là cha vợ tương lai của Đường mập.
Tất cả mấy lão nhân đều lộ vẻ khinh bỉ, không thấy bệ hạ vội vàng hồi cung sao, lại "thích" như tên râu dê ban nãy à, mọi việc đã lắng xuống, Hoàng đế vừa nãy ra chiêu bài mềm nắn răn buông đối với mấy vị đại thần, bây giờ mọi chuyện đã xong rồi. Ngươi còn khăng khăng chọn giờ phút này ngăn bệ hạ lại, không phải là định rước họa vào thân sao? Đúng là một kẻ ngốc!
- Còn có chuyện gì?
Cơn tức giận của hoàng đế bệ hạ lại bùng phát, vốn là giả trang bây giờ giả lại có xu hướng diễn biến thành thật rồi.
- Bẩm bệ hạ, chiếu theo lệ thường của triều ta, hôm nay chính là tiết trung thu mỗi năm một lần, vậy chuyện Kim Thu tài tử yến vẫn làm như cũ, hay là …?
Vị lễ bộ thượng đại nhân này rõ ràng là đầu óc chậm chạp. Khờ khạo hết chỗ nói! Tất cả các đại thần trong triều đều đang âm thầm thở dài, trước mắt là lúc nào? Mọi nhà đều đang khóc tang, còn ai có tâm tình quan tâm cái gì mà Kim Thu tài tử yến? Tiểu tử ngươi căn bản tên ngốc thứ hai sau gia gia của hắn —— Lão Ngốc, về sau nên chú ý, đừng cùng tên ngốc này gặp mặt, không chừng có ngày bị chết oan trong tay hắn!
Quả nhiên, Hoàng đế bệ hạ giận tím mặt, lớn tiếng nói:
- Kim Thu tài tử yến? Chính trị trước mắt đang lúc rối ren, còn nói cái gì mà Kim Thu tài tử yến? Nếu trẫm không nhớ lầm, mấy ngày trước trẫm mới hạ chỉ hai vị đại thần chuẩn bị phụ trách Kim Thu tài tử điếm, giờ hai người đó đẫ bị thích khách ám sát, lấy ai ra mà tổ chức nữa!
Nói hết lời này, hắn dùng ngón tay chỉ chỉ lên đống tấu chương trên mặt bàn, vẻ mặt cuồng nộ, phất tay áo bỏ đi.
Ai cũng không nhìn thấy, lúc hoàng đế bệ hạ xoay người, khóe miệng còn nhếch lên, bộ dáng tựa hồ rất thoải mái…
Quả thật không ai thấy được, bất quá mấy lão thần không có liên qua cũng đều len lén cười thầm, quả nhiên không ngoài dự đoán của mình…
Hoàng đế bệ hạ đi rồi, tất cả đám người vỗ đầu gối đứng lên, vài vị lão quan nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ "Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta", Lý Thượng hừ một tiếng, liếc Quân Chiến Thiên một cái, vẻ mặt không động nói:
- Lão Quân, chúc mừng ngươi a. Tôn tử có khỏe không?
Lý Thượng vốn là cố ý nhắc tới chuyện thương tâm của Quân Chiến Thiên, cho dù lần này không thể lật đổ được hắn, nhưng cũng phải khiến lão gia hỏa này tức giận một phen, tối thiểu cũng phải khiến cho mọi người ghét bỏ hắn, đó cũng là một sự thành công rồi. Nhưng Quân Chiến Thiên vừa nghe lời này tỉnh ngộ, cũng không để ý đến hắn, vội vàng chạy theo hướng hoàng đế bệ hạ vừa rời đi,
- Bệ hạ, bệ hạ…, cho thần mượn Bất Tử tiên sinh một lát, thần có việc gấp.
Các vị đại thần đều lảo đảo muốn ngã.
Chương 78 Nhân họa đắc phúc
- Xem ra tôn tử của lão gia hỏa này bị thương không nhẹ, bộ dạng khẩn trương như vậy chẳng có phong phạm của một vị đại tướng quân chút nào, thực đáng khinh bỉ, thế mà chức quan của ta lại dưới lão thất phu này, thật là trời không có mắt!
Độc Cô Vô Địch ngoác miệng rộng, phối hợp với lão gia tử nhà mình, gật đầu như gà mổ thóc nói:
- Đúng vậy đúng vậy, cực kỳ đáng khinh, trời không có mắt!
Chúng đại thần đồng thời lắc đầu, rất khinh bỉ nhìn hai người: Độc Cô gia các ngươi, cho dù thiếu một khối da mỏng bằng tờ giấy cũng muốn hô thấu trời, vậy mà còn ở nơi này khinh bỉ Quân Chiến Thiên người ta, thật chẳng biết xấu hổ! Bất quá Độc Cô lão gia tử quăng ra mấy lời cũng có chút văn vẻ, phỏng chừng là có tên cẩu sư gia nào giúp đỡ a …
Ân? Chẳng lẽ chuyện này đã được xếp đặt từ lâu? Đây chính là một tin tức kinh thiên động địa a! Chẳng lẽ trong quân đội xảy ra bất hòa? Nghĩ đến đây, chúng lão cáo già mỗi người đều trong lòng thầm suy đoán.
Thấy đứa con phối hợp với mình như thế, Độc Cô Tung Hoành lão gia tử mừng rỡ, cảm thấy an ủi trong lòng, vuốt vuốt râu nói:
- Người nhà ta vẫn là tốt nhất, một nhà xuất hiện tới mười người, mỗi người đều là long tinh hổ mãnh cả, không giống Quân gia, liền một cọng lông cũng không có.
Độc Cô Vô Địch nhất thời lại gật đầu như gà mổ thóc hưởng ứng:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Mọi người cảm thấy toàn thân mình nổi da gà: Mới một câu đã lòi ra cái xấu, một nhà xuất hiện mười người kiệt xuất? Ngươi cho con dâu ngươi là heo mẹ sao? Thật là thô bỉ không chịu nổi! Hơn nữa, con trai thứ ba của lão tiểu tử ngươi cùng hơn hai mươi cái lão bà cũng chỉ có mười tôn tử cháu gái mà thôi, nói vậy mà cũng không biết xấu hổ!
Không để ý đến đôi cha con một tung một hứng dương dương tự đắc này nữa, một đám người lắc đầu ngao ngán trở về.
Chuyện xảy ra hai ngày này hoàng thượng sử lý giống như một trò khôi hài vậy. Mọi người đã sớm biết như vậy, ài.
Không bao lâu, thị vệ canh giữ cửa cung liền thấy Quân lão gia tử vẻ mặt đắc ý mang theo một lão nhân râu tóc bạc phơ vai đeo hòm thuốc, ra khỏi cửa cung, Quân Chiến Thiên tự mình cưỡi ngựa, theo sau còn có một cỗ kiệu!
Xem ra lão gia tử này trước khi tiến cung ngay cả cỗ kiệu để mời ngự y cũng chuẩn bị tốt…
Thật sự là… Tính toán như thần không để lệch chút nào!
Cao nhân là người như thế nào? Hành động này chính là cao nhân a!
Quân Mạc Lâm Quân đại thiếu gia nằm trên giường, cố gắng làm ra bộ dáng bị bệnh nguy kịch, thực tế trong lòng đang hô to đã quá.
La lỵ Khả Nhi hầu hạ hắn rất cẩn thận, một muỗng lại một muỗng cháo đường tổ yến, canh nhân sâm hạt sen, thuốc nước bát bảo phù dung… Đút cho hắn, tóm lại tất cả vật phẩm đại bổ có thể ăn, hăn đều nếm qua một lần, duy nhất khiến hắn khó chịu chính là, lão gia tử còn đem tới không ít máu của lục cấp huyền thú cho hắn uống, nghe nói đó cũng là vật đại bổ hiếm có, bất quá Quân Khương Lâm mỗi lần đều bịt mũi rót một mạch vào miệng, hoặc là tranh thủ đổ xuống thùng đặt bên giường…
Quá khó uống đi! Ca ca ta cũng không phải người rừng, cần gì phải cho ta uống máu sống? Rất mất vệ sinh, không sợ tiêu chảy sao?
Đương nhiên, không chỉ điều này làm hắn khoan khoái, mấu chốt là sau khi trải qua lần bị thương này, Quân Khương Lâm phát hiện, Hồng Quân tháp trong đầu vấn chuyển động với tốc độ cao, linh khí sương trắng từ bên trong tỏa ra càng thêm nồng đậm, liên tục cọ rửa kinh mạch trong cơ thể hắn, nhất là địa phương bị thương lại trở thành đối tượng trọng điểm cần chiếu cố, không đến một ngày đêm, vết kiếm trên cơ thể cư nhiên đã khép lại bảy tám phần.
Theo vài tiếng ho khan, sau khi nôn ra mấy khối máu đen, cảm giác nặng nề ở ngực cũng giảm đi rất nhiều; vết thương, kiếm trên đùi, thoạt nhìn đặc biệt nghiêm trọng, cơ hồ có thể thấy được cả xương đùi, nhưng dưới linh khí không ngừng tẩm bổ, cũng không còn cảm thấy đau nữa; chỉ có từng đợt ngứa ngáy lan khắp toàn thân, khiến Quân Khương Lâm có chút khó chịu, bất quá cũng có chút thoải mái, đúng là đau đớn trong khoái hoạt…
Bởi vì liên quan lần bị thương này cho nên linh khí trong Hồng Quân tháp không ngừng tuôn ra, vết thương trên người Quân Khương Lâm nhanh chóng bóc vẩy, Quân Khương Lâm đương nhiên không bỏ qua cơ hộ tu luyện tốt như vậy, hắn thúc đẩy Khai Thiên Tạo Hóa Công dẫn động đạo linh khí như thực chất này tuần hoàn trong kinh mạch,lần vận công này, hắn nhất thời phát hiện chỗ bất đồng với lúc trước, linh khí giống như ngưng tụ thành thực chất va chạm trong kinh mạch, mấy đoạn kinh mạch bế tắc do vết kiêm gây nên sau khi vận chuyển vài lần, bỗng nhiên thông suốt, tốc độ cơ hồ mắt thường cũng thấy được, hắn cảm giác luồng khí lưu trong kinh mạch mở rộng một chút, to hơn một chút …
Nếu là lúc trước, gặp được loại tình huống này, Hồng Quân tháp đã sớm đình chỉ phát ra, nhưng lần này nó lại không có ý định dừng lại, Quân Khương Lâm đương nhiên mừng rõ vô cùng, hắn buông lỏng việc chữa thương, tập trung dẫn đạo luồng linh khí này, luồng khí lưu dần dần phình to, quả là phát tài to rồi.
Quân Khương Lâm đột nhiên cảm thấy loại hành vi này của mình giống như lừa bịp vậy… Người ta có ý tốt giúp ngươi trị thương, ngươi lại lợi dụng cơ hội này đề thăng thực lực bản thân, giống như gian thương lợi dụng thiện tâm của mọi người giành món lời kếch sù vậy…
Nhưng!
Lừa dối như vậy, ta tình nguyện nhiều thêm vài lần! Ta nghiện kiểu lừa dối này rồi! Không lừa không được nha! Quân Khương Lâm la lên trong lòng, càng thêm nắm chặt tốc độ "lừa dối"…
Nếu không vạn nhất thương thế liền khỏi hắn, linh khí lại trở về trạng thái ban đầu, vậy làm sao bây giờ, hiện giờ đã quen với linh khí chất lượng cao vận chuyển, một khi trở về nguyên bản, vậy chỉ còn nước ngồi khóc mà tiếc rẻ, chẳng lẽ lại tự đâm hai kiếm để đổi lấy hoàn cảnh khí tu luyện tốt như lúc này?
Đáng tiếc linh khí phát ra ít nhiều vẫn đi tới trị thiệu các bộ vị bị thương, cho dù chậm một chút cũng tốt, thủy chung thương thế bên trong đã khỏi hẳn, ngay khi hắn cảm thấy vết thương trên đùi cũng phát từng trận ngứa ngáy, tốc độ vận chuyển của linh khí trong Hồng Quân tháp rốt cục chậm lại, sau khi dùy trì một lát, tốc độ vận chuyển rốt cục chậm rãi đình chỉ, bên trong ý thức hải quay về một mảng yên lặng…
Quân Khương Lâm chấn động, rốt cục tỉnh lại, trong lòng thở dài tiếc nuối, làm ra vẻ ta còn không có hưởng thụ đủ--- tốc độ tu luyện đột nhiên tăng mạnh thế này, thật sự rất là mê người. Hắn thử vận khí, một đạo khí lưu trong suốt chậm rãi chảy xuôi bên trong kinh mạch, so với trước khi bị thương, chỉ trong một đêm ngắn ngủi đã gia tăng gấp đôi! Nếu dựa theo tiêu chuẩn huyền khí của thế giới này mà nói, ít nhất hắn đã đạt tới bát cấp huyền khí tu vi, hơn nữa lại phi thường tinh thuần!
Tại thế giới người có thực lực dưới cửu phẩm chỉ được coi là con kiến này, Ngân Huyền, Kim Huyền cũng chỉ được coi là mới vừa bước vào trong một rừng cường giả mà thôi, ngay cả bát phẩm huyền khí phi thường tinh thuần cũng không đáng nhắc tới; nhưng cũng không thể nói loại tốc độ tu luyên này của Quân Khương Lâm là chậm được, phải biết rằng từ khi hắn đi vào thế giới này cũng chỉ được nửa tháng mà thôi, mà chính là trong thời gian nửa tháng này, hắn từ nguyên bản tam phẩm Huyền khí vừa gia tăng lên tới bát phẩm! Tốc độ tu luyện như thế, cho dù là Chí Tôn Thần Huyền Lão bất tử này đến xem, cũng phải kinh ngạc rụng răng!He he!
Nếu thế giới này có nghiên cứu giải phẩu học linh tinh gì đó, một khi phát hiện tốc độ tu luyện như vậy của Quân Khương Lâm, hắn không bị chộp sau đó thân thể bị xẻ làm tám mảnh nghiên cứu mới thật là lại đó! Quân Khương Lâm thư thái thở một ngụm không khí, nhất thời cảm thấy mình bị thương lần này thật … Mụ nội nó đáng giá! Thậm chí hắn còn cân nhắc, có hay không cách một đoạn thời gian liền tự đâm mình hai kiếm!
Một tên thị vệ tiến vào bẩm báo:
- Thiếu gia, Đường công tử đến thăm ngài.
Quân Khương Lâm a một tiếng, lập tức nghĩ đến cái gì đó, hắn vội vàng đem cái bao vải nhét vào trong chăn, mới dùng một loại âm thanh hữu khí vô lực nói:
- Đi mời Đường thiếu gia vào đi.
Theo một trận bước chân nặng nề, Đường mập mạp thở phì phò, rất gian nan tiến vào phòng Quân Khương Lâm, phòng ngủ to như vậy, tựa hồ đột nhiên trở nên chật hẹp khi hắn xuất hiện.
- Tam thiếu gia, ngươi làm ta sợ muốn chết."
Vẻ mặt Đường Nguyên khiếp sợ:
- Ta nghe nói ngươi đã đi gặp tiên đế, khiến ta khóc suốt cả nửa đêm, ngươi nói huynh đệ chúng ta nếu như mỗi người một thế giới, vậy ta còn sống tiếp như thế nào được chứ!
Quân Khương Lâm hữu khí vô lực nhìn nhìn mập mạp này, thật muốn nhảy dựng lên đá hắn một cước bay ra ngoài! Bất quá hiện tại phải sắm vai trọng thương, đành tạm thời tha hắn một trận đòn. Nhưng ánh mắt lại không che đậy như muốn ăn thịt người vậy…
Chương 79 Mập mạp tặng lễ
Quân Khương Lâm hữu khí vô lực nhìn nhìn mập mạp này, thật muốn nhảy dựng lên một cước đá hắn ra ngoài! Bất quá hiện tại phải sắm vai trọng thương, đành phải buông tha hắn một. Nhưng ánh mắt đã không che đậy như muốn ăn thịt tên mập này vậy…
- May mắn là huynh đệ ngươi không chết, nếu không về sau ta sẽ rất tịch mịch, không có ngươi, ta thật không biết làm thế nào mới phải.
Đường mập lau mồ hôi, nhận chén trà do người hầu đưa tới, đắc ý uống một ngụm, lúc này mới quay đầu lại kêu lên:
- Người đâu! Mau khiêng lễ vật Đường gia ta tặng Quân tam thiếu vào đây!
Quân Khương Lâm hứng thú nhìn ngoài cửa, thật sự không biết vị nhân huynh này đên thăm mình mang theo lễ vật gì mà cần phải "Khiêng" đây, rốt cuộc là đồ gì nhỉ?
Hai người khiêng hai cái thùng lớn, hì hục tiến vào. Nhất thời, phòng ngủ Quân Khương Lâm hoàn toàn bị lấp đầy bởi ba thứ quái vật lớn là Đường Nguyên cùng hai cái thùng lớn, cơ hồ ngay cả đặt chân cũng không có, phải nâng hai đầu gối ngồi chồm hổm trên ghế.
Đường Nguyên phất tay cho bọn hắn lui ra ngoài, hắc hắc cười, có vẻ thần bí mở thùng gỗ ra, cười gian nhìn nhìn Quân Khương Lâm, lúc này mới né người qua một bên để Quân Khương Lâm nhìn, hắn vừa nhìn xòng cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh.
Bên trong cư nhiên là thuốc chữa thương cao cấp, từng lọ, từng bao… đóng gói tinh xảo, vị thuốc đông y xông vào mũi, vừa thấy là biết giá trị không thấp; Quân Khương Lâm thật sự hoài nghi, mập mạp này có phải hay không gom hết thuốc bắc trong thành về đây?
Dược vật này, nếu là người bình thường bị thương, đúng là rất hữu dụng, rất có lợi, thậm chí trong đó có một số loại cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được, nhưng vấn đề chính là… Quân Khương Lâm không giống với những người khác a, hắn hoàn toàn không cần những thứ này!
Mấy thứ này đối với Quân Khương Lâm mà nói, giống như một đống rác rưởi lớn! Toàn đồ vô dụng!
Rên rỉ một tiếng, Quân Khương Lâm hữu khí vô lực nói:
- Mập mạp à, thật sự là làm khó ngươi rồi, những vị thuốc ngươi mang đến cho dù cả đời này ta mỗi ngày bị thương bảy tám lần, sống đến một trăm tuổi cũng đủ dùng, ngươi đây là không phải đến thăm mà chính là đến nguyền rủa ta chịu thêm vài lần bị thương á…
Đường Nguyên khép cái hòm gỗ này lại, dương dương tự đắc nói:
- Tam thiếu gia, ngươi thử nói xem thủ đoạn của ca ca ta thế nào? Phàm là nơi nào có thuốc trị thương trong Thiên Hương thành, cho dù là thánh phẩm, tuyệt phẩm, toàn bộ đều ở trong rương này!
Nói xong, đột nhiên lộ vẻ thần bí ghé vào bên tai Quân Khương Lâm, lén lút nói:
- Tam thiếu, tầng dưới cùng kia, chính là thứ ta hao tâm tổn huyết mới lấy tới tay, thứ tốt có thể gặp mà không thể cầu đó. Ngươi phải giấu cho cẩn thận đấy.
- Là cái gì vậy?
Quân Khương Lâm có chút hứng thú, nhíu mày, hỏi.
Đường Nguyên liếc liếc mắt một cái, bỉ ổi cười, mới đè thấp âm thanh nói:
- Dưới cùng là thứ ngươi cảm thấy hứng thú nhất, là Liệt Nữ bảo, Hoan Nhạc thảo, Thục Nữ dâm, Trinh Phụ Đảo, Kim Thần Thương, Bất Đảo Côn, Thống Xuyên Tường, Điếu Bách Cân,…
- Dừng! Dừng dừng lại!
Quân Khương Lâm đau đầu một trận, nói:
- Toàn đồ vớ vẩn! Cái gì … mà cái Điếu bách cân là loại xuân dược chi?
- Điếu Bách Cân à, hắc hắc hắc…
Đường Nguyên dâm tục cười, phe phẩy tay trước mặt Quân Khương Lâm, thấp giọng nói:
- Tác dụng của nó là, chỉ cần ăn vật kia, ước chừng ngươi có thể nâng liên tục được một trăm cân … Uhm thì, nói chung là loại xuân dược rất tốt.
Đường mập có vẻ rất hiểu biết về mảng này, Quân Khương Lâm nghe hắn gọi ra một câu "xuân dược", không cần giải thích thêm hắn cũng hiểu được tác dụng của mấy loại "Thuốc" này.
- Mịa! Ngài tha mạng cho tiểu nhân đi, đừng ở chỗ này làm hỏng ta!
Quân Khương Lâm một trận đau đầu nói tiếp:
- Nhanh nhanh mang đi! Nếu để cho gia gia nhìn thấy, phỏng chừng sẽ xẻo cái kia của ta mất. Ta còn muốn duy trì nòi giống đó! Ngươi đừng hại ta!"
- Ngươi sợ gì? Món đồ này, nam nhân ai cũng thích, phỏng chừng Quân lão đại nhân cũng thế, lão đại nhân tuổi cũng không nhỏ, không có xuân dược này trợ trận, cho dù hùng phong vẫn còn, cũng chưa chắc… cạc cạc…"
Đường Nguyên không biết sống chết cười, đột nhiên ——
- Cái món đồ gì ta không có vậy?
Một giọng nói trầm trầm vang lên, Quân Chiến Thiên lão gia tử sải bước tới cửa, vẻ mặt buồn bực nhìn Đường Nguyên, lại quay đầu nhìn phòng ngủ chật không chịu nổi:
- Có chuyện gì đó? Tiểu tử ngươi vừa rồi nói cái gì vậy?
Vận khí không ngờ lại bỏ ta mà đi như vậy sao? Đường Nguyên trợn mắt há mồm, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, con ngươi đảo qua đảo lại đảo, thân dưới của mập mạp, mồ hôi nhất thời chảy ra như tát nước, lời nói vừa rồi nếu để cho lão gia tử nghe được…Thì cái mạng trẻ của ta…
- Đây là đống đồ gì vậy?
Quân lão gia tử có chút tức giận:
- Loạn hết cả, còn không mau mau dọn đi?
Đường Nguyên vội vàng cười ha ha, gật đầu như gà mổ thóc nói:
- Vâng vâng, dọn đi ngay, dọn đi ngay chỉ là một ít dược liệu bình thường không có gì đặc biệt cả.
Hắn vừa nói, Quân lão gia tử liền có phản ứng:
- Mập, tiểu tử ngươi vừa nói đồ gì ta không có?
Ngũ quan trên mặt Đường Nguyên thoáng chốc như dồn vào cùng một chỗ, sắc mặt từ trắng biến hồng, từ hồng biến xanh, quai hàm núng nính không ngừng run lên, hai đùi, cũng có xu thế co rút lại…
- À, mập mạp hắn nói là, hùng phong của lão nhân gia vẫn còn rất gì đó, hắn còn muốn nói hùng phong hào khí của bệ hạ cũng không bằng gia gia, bất quá cảm thấy có chút phạm húy, cũng không dám nói thêm.
Quân Khương Lâm vội vàng hòa giải, xem bộ dáng đáng thương của Đường mập, phòng chừng Quân lão gia tử nói thêm câu nữa, hắn liền sợ tới mức cứng lại.
- Cái này có gì mà phạm húy? Sao mà không dám nói? Lão phu ta vốn hùng phong tràn trề, điều này chính là sự thật!
Quân lão gia tử khinh bỉ nhìn Đường Nguyên, giáo huấn:
- Về sau không có việc gì, đừng có lúc nào cũng luôn lôi kéo Khương Lâm nhà chúng ta đi những chỗ không đứng đắn, trước kia hắn theo ngươi học không ít điều xấu đó.
- A?
Đường Nguyên kinh ngạc một trận, lão gia tử ngài như thế nào lại lật ngược phải trái vậy, lúc trước rõ ràng là ta đi theo cháu của ngài mới hư hỏng như bây giờ mà…
Quân lão gia tử hừ một tiếng, ở trong lòng lão cháu của mình tự nhiên là tốt, là ngoan, trước kia sở dĩ không chịu phấn đấu, chủ yếu cũng là đi theo tên mập này học chuyện xấu…
Lão phất tay gọi hai thị vệ tiến vào, mang hai cái rương này ra ngoài.
Đường Nguyên quýnh lên:
- Trong rương thứ hai…
Quân Khương Lâm một đầu cũng đầy mồ hôi:Rương thứ hai của tiểu tử này so với cái thứ nhất còn lợi hại hơn? Suýt nữa thì bị hắn hại chết…
Quân lão gia tử vung tay lên, lệnh đưa toàn bộ đến kho hàng nhỏ của Quân Khương Lâm, rồi đi theo. Hai người không hẹn mà cùng thở hắt ra.
Một lão giả áo bào trắng râu tóc đều bạc trắng, mặt mũi hiền lành hòa ái, mang theo một hòm thuốc nhỏ đi đến, Đường Nguyên nhất thời cả kinh, cung kính đứng lên, nói:
- Phương tiên sinh.
Vị Phương tiên sinh này chính là người đứng đầu trong đám ngự y đương triều, Phương Hồi Sinh. Trong Thiên Hương thành, lão có một danh hiệu vang dội: Phương Bất Tử! Ý nói là, mặc kệ ngươi bị thương nặng thế nào, chỉ cần bản thân Phương ngự y ra tay, vậy khẳng định ngươi không chết được! Lời ấy tuy rằng phóng đại đôi chút, nhưng y thuật Phương Hồi Sinh cao minh là điều không phải nghi ngờ, cho dù Hoa Đà Biển Thước có sống lại thì đại khái cũng không hơn được lão.
Đường Nguyên năm đó từng trải qua một cơn bệnh nặng, các thầy thuốc trong kinh thành thúc thủ vô sách, thời khắc mấu chốt, đúng là vị Phương Hồi Sinh Phương đại phu này ra tay, cứu mạng nhỏ của hắn về. Vì thế Đường Nguyên đối với Phương Hồi Sinh rất cảm kích, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng mà.
Phương Hồi Sinh vuốt cằm cười hiền hòa, cũng không nói gì, ngồi ở bên giường, duỗi tay ra bắt mạch cho Quân Khương Lâm, đồng thời quan kĩ sắc mặt hắn, lật lật mí mắt của hắn, thậm chí kêu hắn vươn đầu lưỡi ra để lão nhìn.
Ngay lúc này, trong đầu Quân Khương Lâm đột nhiên xuất hiện một ý niệm.
Nội lực khống chế kình lưu trong cơ thể, nhất thời xao động vài cái; kinh mạch nhảy lên, nhất thời rất dị thường.
Loại lực lượng thần bí không thuộc về thế giới này, đương nhiên không ai có thể nhìn ra được.
Sắc mặt Phương Hồi Sinh dần dần ngưng trọng lên, hắn vốn tưởng rằng Quân Chiến Thiên vội vã hướng bệ hạ cầu mình, cho nên mới vội vã đến đây, chắc chỉ là chuyện bé xé ra to, nhưng lúc này bắt mạch, lại đột nhiên phát hiện tình huồng trong cơ thể thiếu niên trước mặt lại cực kỳ gay go, vượt ra ngoài dự liệu của lão!
Chương 80 Trang Thương Hữu Lý
Quân Chiến Thiên thấy lão sắc mặt không ổn, bất giác chột dạ, lên tiếng hỏi.
- Lão Phương, giờ sao đây?
Phương Hồi Sinh thương hại nhìn Quân Khương Lâm, lắc đầu thở dài rồi nói.
- Tóm lại thì sinh mạng không có sao, nhưng những chuyện khác lại không xong.
- Rất xấu ư?
Quân lão gia tử thất kinh:
- Xấu đến cỡ nào?
- Kinh mạch tắc nghẽn, dường như có hiện tượng bị khô kiệt; ngũ tạng bị tổn thương, điều này…
Lão thở hắt ra, ngẩng đầu nói.
- Phải chăng Tam thiếu gia đã từng rèn luyện thể chất rất kịch liệt? Hơn nữa, còn là loại rèn luyện hoàn toàn vượt quá mức mà cơ thể có khả năng tiếp nhận?
Quân Chiến Thiên càng lúc càng cảm thấy không ổn.
- Đúng vậy, từng có một dạo bảy ngày, chính là bữa trước ngày hôm qua vẫn …
- Thôi thế thì đúng rồi.
Phương Hồi Sinh rụt tay về, đôi mi trắng như sương nhíu chặt.
- Đôi khi sức người có hạn. Thân thể Tam thiếu gia vốn dĩ hư nhược, yếu ớt; hoàn toàn dựa vào nghị lực kiên cường bền bỉ để chịu đựng huấn luyện với cường độ cao nên cơ thể khó có thể gánh chịu. Thân thể kinh mạch sao chịu nổi, dĩ nhiên đã thụ ám thương. Nếu chỉ thế thôi thì chỉ cần ngưng hẳn huấn luyện kia, phục hồi dưỡng sức cho tốt, liền có cơ hồi khỏe hẳn. Nhưng mà ngay vào lúc này ngực bụng lại trúng một kiếm hai cước của thích khách, khiến ngũ tạng đều chấn thương. Kiếm khí gây tổn thương nội tạng, còn triệt để dẫn phát ám thương tích lũy từ trước, hai loại thương thế dồn dập, gộp lại. Mà nếu chỉ có thế thì cũng chẳng nói làm gì, gay go nhất chính là sau khi trúng kiếm không thể ngay lập tức cầm máu, dẫn đến việc mất máu quá nhiều. Có thể cầm cự đến lúc này, kể ra đã là đại hạnh trong bất hạnh rồi… …
Lão lắc đầu.
- Từ lúc này trở đi, Tam thiếu gia có thể bám víu tính mạng, làm một người bình thường đã là may mắn lắm rồi. Ngoài ra, sau này nếu như có hoạt động mạnh thì sẽ bị đầu choáng mắt hoa, cảm giác ngũ tạng như lửa đốt, thậm chí thường xuyện nguy hiểm tới tính mạng.
Quân Chiến Thiên chết lặng, sắc mặt đại biến.
- Nghiêm trọng dữ vậy sao? Thần y có cách nào chữa khỏi không? Không lẽ một chút hy vọng chữa khỏi cũng không có?
Phương Hồi Sinh thở dài một tiếng rồi nói.
- Vẫn là câu nói đó, đôi khi sức người có hạn. Ta tuy được xưng là Thần Y, dẫu cho thật sự có thủ đoạn thông thần thì lúc này có nhiều bệnh tình dồn lại một chỗ, dù là thần tiên tái thế chỉ sợ cũng phải bất lực. Quân lão à, ai ai cũng mong cho con cháu có tương lai tốt đẹp, đúng là là việc trong lòng rất muốn, nhưng, cũng phải lượng sức mà làm thôi.
Nói xong, lão nhấc bút lông bắt đầu viết phương thuốc.
- Cứ theo phương thuốc này, mỗi ngày uống ba lần, nghỉ dưỡng cẩn thận là có thể hồi phục được một, hai thành. Nhưng còn đối với tu vi Huyền khí thì suốt đời đã không còn hy vọng rồi!
Quân lão gia tử trơ ra như gỗ, ngay cả Đường Nguyên đứng bên cạnh cũng há hốc mồm.
Nhưng, ai dám hoài nghi lời "phán" của vị đứng đầu y học này? Mà có ai có tư cách để hoài nghi chứ!
Ráng nặn ra một tiếng cười, Quân Chiến Thiên mặt tối sầm:
- Có thể giữ được cái mạng không bị tàn phế, lại có thể như người bình thường tự mình đi lại là tốt rồi, còn chuyện Huyền khí… Thiên Hương Quốc vô số người cả đời chưa hề được tiếp xúc qua nó vẫn không phải đều có thể kiến công lập nghiệp sao?
Nói thì nói vậy thôi chứ nỗi thất vọng trong giọng nói của lão gia tử thì ngay cả Đường Nguyên cũng nghe ra được.
Đường Nguyên an ủi:
- Đúng vậy đó, giống như Lý thái sư đương triều của chúng ta, không phải chỉ là một thư sinh văn nhược hay sao? Nhưng hắn vẫn có thể tung hoành trên triều đường, dưới một người, trên cả vạn người sao?
Câu nói này của tên mập họ Đường vốn dĩ chỉ là muốn tâng bốc một chút thôi, không ngờ Quân lão tử nghe xong trong lòng nộ hỏa bừng bừng, tưởng là tên Đường mập đang chửi xéo. Phải biết rẳng, Huyền khí của Lý Thái Sư là do năm đó, Quân Chiến Thiên đích tay phế đi, từ đó mới dẫn tới mối oán thù giữa hai nhà, mãi tới nay cũng chưa giải quyết được và cũng vĩnh viễn không có cách nào hóa giải…
- Cút!
Quân lão gia tử giận dữ quát một tiếng.
Đường mập bị lão gia tử quát khiến toàn thân run rẩy, sợ vãi ra quần, cuốn đít chạy thẳng, mà vẫn không biết mình làm sao mà đắc tội lão gia tử nữa. Hắn rõ ràng chỉ nói theo lão gia tử thôi mờ!
Phương Hồi Sinh thở dài, thu dọn hòm thuốc, xin cáo từ. Quân lão gia tử an bài vài tên thị vệ đưa lão về, còn bản thân thì ngồi bất động bên giường của cháu nội.
Hành động này không khỏi khiến cho vị Phương đại thần y này trong lòng thầm trách cứ:
"Lúc đi so với lúc đến, đãi ngộ thiệt là khác nhau nhiều quá!"
Ngoảnh đầu lại, phát hiện Quân Khương Lâm không ngờ đang cười, Quân lão gia tử thở dài, giận dữ nói.
- Tiểu tử nhà ngươi cười cái gì? Lão phu mất nhiều công sức như vậy mới mời được Thiên Lý Vô Hình đi theo bảo vệ ngươi, ngươi thì hay ha! Tự cho mình thông minh, làm hết thủ đoạn để cắt đuôi người ta, cuối cùng thì sao chứ? Rốt cuộc quậy thành cái dạng này, ngươi nói xem ngươi, ngươi… Ta nói như thế nào thì ngươi mới ngoan ngoãn nghe đây! Ai da!
Quân lão gia tử lắc đầu thở dài, cảm thấy rằng, đời một người có thể thở dài bao nhiêu lần thì hôm nay e là đã thở hết rồi.
- Gia gia đừng lo.
Quân Khương Lâm thấy Quân Chiến Thiên vầng trán đầy vết nhăn suy tư, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, không nỡ tiếp tục lừa gạt lão.
- Chẩn đoán khi nãy của Phương tiên sinh là do con tự mình động tay động chân đó. Thật ra, thân thể của con căn bản không có nghiêm trong như lão nói đâu.
Nói xong liền cười he he, huyền công vận chuyển, vẻ mặt bệnh hoạn tức thời biến mất sạch sẽ, trở thành khuôn mặt tràn đầy sức sống.
- Hả?
Quân Chiến Thiên sửng sốt, vẻ mặt vui mừng như điên, nhưng liền sau đó, vẻ cuồng hỷ lập tức tan biến, lại phủ thêm một tầng nghi hoặc, vào một chút "Eureka".
- Ta muốn nghe ngươi nói lý do! Bất cứ một cái gì, thậm chí là… cách nghĩ của ngươi.
Ánh mắt của Quân Chiến Thiên trở nên sắt bén, nhìn Quân Khương Lâm tựa hồ như đang thẩm vấn đứa cháu nội này vậy, trong lòng hắn đang nghĩ cái gì. Đồng thời, Quân Chiến Thiên ngoảnh đầu quát:
- Từ bây giờ trở đi, trong phạm vi 30 trượng chung quanh căn phòng này, ta không cho phép thấy bất cứ một cái gì tồn tại! Kẻ nào vi phạm, giết không tha!
Bên ngoài dạ rang, sau đó âm thanh "xoạt xoạt" không ngừng vang lên.
Trong chớp mắt, bên ngoài đã trở thành một không gian tịch mịch, không có một tiếng động.
Lừa gạt ngự y chính là tội khi quân! Chính vì vậy mà Quân Chiến Thiên rất cẩn thận.
Quân Khương Lâm đang nằm trên giường bỗng bật dậy, mặc áo ngủ, thắt dây lưng ngang eo, đi xuống giường, an an ổn ổn ngời trên ghế thái sư, ngay đối diện với Quân Chiến Thiên, Quân lão gia tử.
Động tác này làm Quân lão gia tử kinh hỷ, xem ra cháu nội của mình thân thể hoàn toàn khỏe mạnh. Thằng cháu này thiệt là biết giở thủ đoạn, ngay cả Phương Hồi Sinh, thần y đương thời, một người mà trên đời cũng chỉ được vài mạng có được y thuật như hắn, mà cũng bị thằng cháu mình qua mặt!
Nhưng ngay lập tức đấy sắc mặt của lão gia tử liền trở nên trầm trọng, lão có thể dự cảm được, những lời Quân Khương Lâm sắp nói đây nhất định sẽ phi thường nghiêm trọng, có khi là những việc mà bản thân lão cũng không muốn nghe, thậm chí là đại nghịch bất đạo nữa! Bởi vậy, ngay từ đầu lão gia tử đã sớm hoàn toàn cách ly tất cả những tin tức từ gian phòng này, trừ phi có cao thủ Chí Tôn Thần Huyền trong truyền thuyết ẩn nấp ở đâu nghe lén, chứ tuyệt đối không một ai có thể qua mặt được tai mắt của lão gia tử.
Từ chuyện Quân Khương Lâm ẩn nhẫn bao nhiêu năm nay cho đến việc giả vờ thụ thương lúc này, Quân lão gia tử không thể không "ngửi" ra được "mùi" bất bình thường. Thậm chí, lão có thể đoán được, cháu nội của mình đại khái sẽ nói cái gì, bởi vậy lão mới trở nên đặc biệt nghiêm túc, trầm trọng.
- Bởi vì Quân gia bây giờ thật sự là rất nguy hiểm! Cháu không thể không vùng lên, vốn dĩ, cả đời làm một công tử ăn chơi quần là áo lụa mới là ý định của cháu!
Quân Khương Lâm mở lời, thật ra đã tự lược bớt:
- Đáng tiếc, đời thứ ba của Quân gia bây giờ chỉ còn có một mình cháu thôi nên cháu có muốn đứng ngoài nhìn cũng không được nữa. Và cũng vì vậy mà bây giờ cháu tuyệt đối không thể lọt vào tầm "nghía", hay rơi vào cái vòng đề phòng chặt chẽ, sít sao của các đại gia tộc trong kinh thành được.
- Về điểm này ta hiểu, và cũng đoán ra được.
Quân lão gia tử vân vê chòm râu.
- Nếu chỉ có một điều này thôi, chuyện cháu giả bị thương lúc này đúng là rất thành công, ta cảm thấy thật an ủi.
- Thêm vào đó, hành động lúc trước của gia gia, tuy rằng một phát đã chấn động các đại gia tộc trong kinh thành, nhưng cũng làm bại lộ thực lực của Quân gia. Bất luận là sức ảnh hưởng ở trong hay ngoài triều hay là lực lượng ngầm, đều quá lớn mạnh rồi. Và Hoàng gia không thể chấp nhận lực lượng này. Đồng thời, chuyện xảy ra lần này cũng là chuyện phạm úy rất lớn! Với lại trước kia, một là, chúng ta thuận theo đúng tâm ý của bệ hạ, thuận thủy thôi châu (cứ theo nước lên mà đẩy thuyền --- ý nói, nắm lấy cơ hội), để cho bệ hạ hoàn thành chuyện sắp xếp lại quyền lực ở kinh thành. Hai là, bởi vì bệ hạ còn nghĩ đến tình nghĩa ngày trước và vô số đại công của gia gia. Ba là, cũng bởi vì gia gia tuổi đã cao, tam thúc trọng thương tàn phế, tôn nhi cháu đây là đồ ăn chơi vô dụng. Vì ba điều này mới tránh được việc bệ hạ nghi kỵ.
- Nhưng chuyện như thế này chỉ có thể xảy ra một lần mà không thể lặp lại. Chuyện lần này may mắn đã hết sức miễn cưỡng nhưng lần sau có khi sẽ không thể gặp may được như vậy nữa! Thậm chí, ngay lúc này đây, nếu như để bệ hạ điều tra được chuyện cháu ăn chơi hư hỏng là giả, trọng thương là giả, chắc chắn trong lòng sẽ nghi ngờ gấp bội. Tới lúc đó thì chỉ sợ đó sẽ là ngày đại họa rớt xuống đầu Quân gia chúng ta! Đây chính là nguyên nhân quan trọng nhất tại sao cháu phải giả vờ bị thương.