• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 106 Ngươi có dự định gì…

Thật ra, đây mới chỉ là vế trên của một câu đối mà Độc Cô lão gia tử ấp ủ bấy lâu, còn vế dưới là: "Long hổ báo lang phi mãn thiên!" Dự kiến ban đầu của lão là chờ ba nhi tử thi đua "sản xuất", rồi làm luôn về dưới cho trọn vế đối, sau làm luôn cái hoành phi cho máu. Nhưng ai ngờ sòn sòn ra bẩy thằng cháu trai rồi......…tiếp theo là bảo bối Độc Cô Tiểu Nghệ.

Đang trông mong đỏ mắt, nhưng Độc Cô lão gia tử hiểu rằng, vế dưới từ giờ về sau, cho dù nhắm mắt cũng ko có cơ hội mà hoàn thành.

Điều này làm cho Độc Cô Tung Hoành lão gia tử phiền muộn không thôi. Cái gì mà: "Long hổ báo lang phi mã thiên" cũng chỉ biết nín nhịn trong lòng mà thôi. Về phần hoành phi "Phong Vân tướng quân"càng không cần phải nói tới, thật là không có đất dụng võ mà... Tất nhiên, do thất vọng vì chuyện này nên lão luôn luôn tỏ ra bực dọc, quát mắng ba thằng con không có tiền đồ, không có chí tiến thủ. Ngất..., Dĩ nhiên lão vẫn vô cùng tỉnh táo, tuy lão vô cùng ngang ngược (Đúng với tên lun ^_^)nhưng cũng biết không thể tùy tiện chửi mắng con dâu được, cho nên cũng chỉ đành chỉ gà mắng chó mà thôi.

Hiện nay, trong số ba con trai của lão thì chỉ có mỗi thằng con trưởng Độc Cô Vô Địch ở kinh thành. Còn hai đứa Độc Cô Vô Thương, Độc Cô Vô Thống chia ra trấn thủ hai mặt đông nam của đế quốc, đánh chết cũng không muốn về nhà. Thật ra bọn họ cũng không ít lần bị lão gia tử "hỏi thăm" thành ra " một năm gặp rắn, cả đời sợ dây thừng''. Đùa à..., đường đường là một Tướng quân đế quốc, cũng cần phải có mặt mũi chút chứ, sao có thể bị đánh mãi được. Hơn nữa với nhiệm vụ trấn thủ biên quan, lão gia tử có gọi mãi cũng kệ!

Lão đại Độc Cô Vô Địch không phải là không muốn ra ngoài sống để tránh mặt lão gia tử, đáng tiếc, hai đệ đệ của hắn bây giờ đều đã ra ngoài ở riêng, hắn không muốn ở lại cũng không được. Ngoại trừ ngày giỗ lão thái gia, lão thái thái hàng năm cả nhà đầy đủ họp mặt, còn những lúc khác, dù cho lão gia tử có quát tháo, hai đứa chúng nó cũng giả vờ câm điếc mà lơ đi. Hơn nữa, trong hai lần trở về hiếm hoi đó, cũng chẳng đợi lão gia tử tỉnh rượu, chỉ thoáng một chốc là không còn thấy tăm hơi hai đứa nó đâu.

Hai mặt còn lại của Thiên Hương đế quốc chính là người của Quân lão gia tử trấn thủ, không có liên hệ gì với Độc Cô gia cả. Cho nên Độc Cô Vô Địch trong lòng vô cùng ấm ức: "Ta chính là lão đại a..., nhưng sao số ta lại khổ như vậy hả trời? Ba ngày một trận mắng, nửa tháng một trận đòn nhừ tử bất kể thời gian nào? Chưa cần nói tới lão tử hiện tại cũng đường đường là một Đại tướng quân, ngoài bốn mươi tuổi, con cái đều lớn tướng cả rồi".

Trong khi Lý gia sầu vân thảm vụ, Độc Cô gia nộ hỏa trùng thiên, còn Quân Khương Lâm bản thân vốn là tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện, vẫn đang vô cùng vui vẻ uống rượu cùng gia gia của mình.

Quân Vô Ý một thân thanh y ngồi cuối bàn không ngừng nuốt nước bọt ừng ực. Toàn bộ chuyện này đều là làm theo lời dặn của Quân đại thiếu gia rằng: "Thúc mới khỏi bệnh nên tạm thời không được uống rượu". Hắn đang vô cùng ngứa ngáy, cố gắng kiềm chế con sâu rượu đang cắn xé trong lòng nhìn hai ông cháu bộ dạng đắc ý, đã đời liên tục đổ những chén hảo tửu thơm ngát vào miệng..."Khương Lâm, gia gia rất tò mò với tâm pháp và một thân công phu của ngươi a...." Quân Chiến Thiên lão gia tử vừa "nhấm nháp" hảo tửu, vừa đặt câu hỏi.

Lời vừa ra khỏi miệng, Quân Vô Ý hai mắt mở to, lỗ tai như dựng cả nên.

Đúng vậy, một thân công phu của Quân Khương Lâm bây giờ quá mức dọa người. Cho dù hai người bọn họ cũng được xếp vào số những người có kiến thức, lịch duyệt về võ học của thiên hạ, nhưng loại công pháp này từ trước tới giờ chưa có nghe qua. Thứ nhất, có thể trị thương, bách độc bất xâm, thứ hai không có phẩm giai quang mang. Hơn nữa, hết lần này tới lần khác, uy lực càng ngày càng kinh khủng.

Đáng lẽ với một loại công pháp như vậy phải nổi danh đại lục mới đúng, chứ không thể không có một chút thông tin nào về nó như thế này được. Thật ký quái!

Quân Khương Lâm trầm mặc hồi lâu, một lúc sau mới nói: "Gia gia, Tam thúc...các người có thể không hỏi về chuyện này nữa được không? Ta thật sự không muốn lừa dối các người."

"A, lão phu hiểu." Quân Chiến Thiên lão gia tử như tỉnh ngộ: "Chắc là do vị cao nhân, sư phụ ngươi không cho nói có phải không? Ha ha... có rất nhiều người tính tình đều cổ quái như vậy. Lại nói, nếu như loại công pháp thần kì này truyền ra ngoài, đối với ngươi trăm hại vô lợi; người biết càng ít càng tốt! Ha ha... lão phu đúng là không nên hỏi, không nên hỏi a."

"Đúng, chuyện này chúng ta không nên hỏi nhưng tuyệt đối phải giữ bí mật." Quân Vô Ý gật đầu,: "Bằng không, với loại tâm pháp kiểu này ai mà chẳng thèm nhỏ dãi? Dù chỉ phong thanh truyền ra ngoài, hậu quả cũng không tưởng tượng nổi."

"Không sai! Bất kể như thế nào, chỉ với một điều Khương Lâm là người của Quân gia cũng đã quá đủ!" Quân Chiến Thiên thoải mái cười to, vui mừng không thôi, hai mắt hiền hậu nhìn về phía Quân Khương Lâm.

Quân Khương Lâm chỉ còn biết trợn mắt há mồm trơ ra. Bản thân còn chưa kịp có đáp án thì hai người này đã giúp mình tìm ra một cái không chê vào đâu được..."Khương Lâm, Tam thúc ngươi từ giừ trở đi đã không còn chuyện gì nữa rồi. Sau này ngươi có tính toàn gì không? Nói cho gia gia nghe một chút!" Quân Chiến Thiên lão gia tử tâm trạng vô cùng tốt, càng nhìn tôn tử càng thấy vừa mắt, vân vê ria mép cất tiếng hỏi.

"Tính toán? Cháu thì có thể có tính toán gì, Tam thúc khỏi hẳn rồi, không phải cháu cũng thoát nợ rồi sao? Cháu bây giờ đang muốn quay lại làm một tên công tử ăn chơi, phá phách thật tốt a." Quân Khương Lâm uống thêm một hớp rượu, sau đó đưa tay xé một miếng thịt lợn rừng quay béo múp trên bàn, nói tiếp: "Mọi chuyện sau này gia gia cứ an bài là được. Bất quá cần lưu ý một chút, chuyện Tam thúc khỏi bệnh trong một thời gian ngắn, không được để lộ ra ngoài, nhất là chuyện hôm nay Tam thúc đã là một Thiên Huyền cao thủ. À quên, còn một chuyện nữa, phải làm phiền gia gia một chút. Đó là gia gia vẫn phải giữ nguyên bộ dáng sầu khổ như trước."

Vừa nghe xong Quân lão gia tử không khỏi níu mày, trong lòng có chút buồn bực. Cáu bẩn nói!" Nói bậy, ngày xưa lão phu ưu sầu, tất cả đều do hai thằng nhãi các ngươi ban cho, hôm nay, Khương Lâm ngươi cũng đã có chí phấn đấu, Vô Ý cũng đã khỏi bệnh, ta còn lo cái gì? Con người đang vô cúng vui vẻ thế này mà bảo ta giả bộ như trước sao được!" Nói xong, lão gia tử thở một hơi thật dài. Mọi chuyện đâu dễ dàng như vậy, chẳng qua bây giờ lão gia tử thật sự không cần sầu khổ, lo lắng như trước nữa, một người đầu óc đang thoải mái như thế lại bắt người ta giả bộ, như thế có khác nào tra tấn đây!

"Không được?" Quân Khương Lâm hai tay dính đầy mỡ nói tiếp: "Không phải cháu muốn làm khó gia gia? Hay là như thế này vậy, để cháu giúp gia gia tìm một chút phiền não? Làm cho gia gia nhăn mặt cau mày trở lại nhá? Ví dụ như đi Thịnh Bảo Đường tóm ba vi hoàng tử đánh cho một trận, hay là đi cưỡng hiếp con gái nhà lành được không?"

"Ngươi muốn ăn đòn hả!" Lão gia tử biết hắn đang đùa cợt nhưng trong lòng vẫn cảm thấy buồn phiền không thôi.

"Chuyện ngươi ngày trước đại náo Thịnh Bảo đường ta còn chưa hỏi đến, tự nhiên ngươi lại đem khai ra hết! Nói cho ngươi biết, có một số chuyện liên quan đến cả đế quốc, và Thịnh Bảo đường chính là một trong số đó! Bất kể lúc nào, Thịnh Bảo đường, ngươi không bao giờ đucợ chọc tới! Dù cho ngươi có đạt tới Chí tôn Thần huyền cao cao tại thượng đi nữa, Thịnh Bảo đường cũng không phải là chỗ cho ngươi quậy phá! Hiểu chưa?" Giọng nói của lão gia tử vô cùng trịnh trọng, nhưng cũng không kém phần nghiêm khắc!

"Thịnh Bảo đường, rốt cuộc có lai lịch gì vậy?" Không nói còn đỡ, lão gia tử nói xong càng làm cho bao nhiêu nghi vấn trong lòng Quân Khương Lâm dâng lên: "Ngay cả Chí tôn Thần huyền trong truyền thuyết cũng không dám động đến? Lại còn quan trọng hơn cả đại sự của đế quốc sao!"

"Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, Thịnh Bảo đường chính là một nhánh nhỏ của cả một đại thế lực không thể động tới."

Nhưng cho dù là thế cũng đủ ngạo thị thiên hạ rồi, trong đó cao thủ cỡ Chí tôn Thần huyền cũng có hơn một vị! Còn nói về thượng tầng của nó, lão phu cũng không biết rõ, ta chỉ dám chắc một điều, nó là thứ không nên động vào." Quân Chiến Thiên thở dài một hơi, ánh mắt nhìn sang Quân Vô Ý đầy vẻ xót xa.

Quân Vô Ý khuôn mặt hơi co giật, trong ánh mắt lộ ra vẻ đau đớn, gần như trong lúc này, tâm hồn của hắn cũng đang bị đả kích trầm trọng! Nhưng chớp mắt hắn đã bình tĩnh trở lại. Ngồi trầm lặng, so với lúc trước còn nhiều hơn vài phần.

"Đã như vậy, toàn bộ lực lượng tiềm phục của gia tộc từ bây giờ trở đi, toàn bộ chuyển cho Vô Ý tiếp quản!

Về phần Khương Lâm ngươi..." Quân lão gia tử cân nhắc một lúc lâu vẫn không có một chủ ý hay nào cả, cuối cùng đành hạ lệnh: "Ngươi cứ lo chuyện của ngươi đi, khi nào rảnh rỗi thì hỗ trợ Tam thúc ngươi một tay."

Hai người nghe xong đồng thanh đáp ứng, Quân Khương Lâm còn nhắc thêm: "Gia gia, Tam thúc, ở trước khi Tam thíc chính thức cai quản gia tộc, nhất định phải tiến hành thanh trừ nội bộ của gia tộc!" Ngừng một chút, Quân Khương Lâm mới nói tiếp: "Chuyện Tam thúc khỏi hẳn, đối với Quân gia ta tất nhiên là một chuyện tốt, ngược lại với một số người thì lại khác, giống như có thêm một mối nguy cơ vậy."

Ví như..." Quân Khương Lâm cười cười, ngón tay chỉ chỉ lên trên....

Ý này của hắn không cần nói cũng hiểu.

"Thế lực ngầm của Quân gia, gia gia chắc chắn đã thanh trừ sạch sẽ, người trong nhà chắc cũng không có vấn đề, điểm này ta có thể tin tưởng. Thế nhưng trong nhà nhất định có người của hoàng thất cài vào! Mà những người này, chắc chắn gia gia cũng biết, đúng không? Chẳng qua người cố tình một mắt nhắm một mắt mở mà thôi."

Quân Khương Lâm mỉm cười: "Nhưng bây giờ khác rồi, lấy đại cục làm trọng, cho nên cần phải trảm thảo trừ căn!"

Quân Chiến Thiên có chút khiếp sợ nhìn tôn tử của mình. Nghe nó nói mà lão mồ hôi đầy đầu, tuy rằng chỉ là lấy việc luận việc! Thế nhưng tất cả những điều nó nói ko có sai nửa điểm!

Một lát sau, Quân Chiến Thiên mới khổ sở nói: "Không sai, trong nhà đũng là có người của hoàng thất cài vào. Nhưng bọn họ cũng đã sống ở đây hơn chục năm, với Quân gia ta mà nói chính là trăm công vô hại..."

"Đó là bởi vì từ trước tới giờ Quân gia ta với hoàng thất không có uy hiếp gì, hơn nữa luôn luôn trung thành tận tâm cho nên mấy người bọn họ mới không cần báo cáo lại đó thôi! Thế nhưng bây giờ khác trước! Tuy chúng ta không có dị tâm, nhưng nếu mà tin tức truyền ra ngoài, dù chỉ là một chút nghi ngờ cũng đủ mang đến họa diệt tộc!"

Quân Khương Lâm hai mắt lấp lánh, nhấn mạnh từng chữ một: "Hiện tại, dù cho bọn họ đã phản bội hoàng thất, hoàn toàn trở thành người của Quân gia đi nữa, nhưng những người này tuyệt đối không nhiều, vạn lần chúng ta không được làm liều. Bây giờ không phải lúc mềm lòng! Bất chấp tất cả, càn phải "trảm thảo trừ căn", nếu không hỏng hết!"

Quân Chiến Thiên thở dài một tiếng, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua như hằn sâu thêm: "Cứ làm như ngươi nói đi, lát nữa ta sẽ đem danh sách gia cho hai chú cháu các ngươi, còn cụ thể thực hiện như thế nào, hai chú cháu các ngươi tự thương lượng với nhau rồi tiến hành, không cần báo lại cho ta nữa!" Nói xong, lão gia tử nặng nề đứng dậy rời đi.

"Khương Lâm, làm như vậy có tàn nhẫn quá không? Gia gia của ngươi dường như có chút không đành lòng! Có nên..." Quân Vô Ý hai mày nhíu chặt, trên khuôn mặt cũng hiện lên vẻ do dự không quyết. Đối với địch nhân, nếu bảo hắn xuống tay, tuyệt đối Quân Vô Ý hắn không chớp mắt một cái, đằng này lại hạ thủ những người từng vì Quân gia lập không biết bao nhiêu công lao hiển hách, cho nên hắn không lỡ, cảm thấy có chút nhẫn tâm. Cho dù những người là tai mắt của hoàng thất đi chăng nữa, cống hiến của họ với Quân gia cũng không nhỏ, bảo hắn ra tay đối phó những người đó hắn cũng cảm thấy làm không được....Chương 107 Hai lão gia tử đụng độ

" Con thực sự cũng không muốn làm như vậy, con biết tất cả những người này đều là thuộc hạ cũ của người và gia gia, thậm chí có người từng là huynh đệ vào sinh ra tử. Tuy nhiên, chúng ta không thể đem sự tồn vong của Quân gia đặt trên một cái hi vọng mong manh xa vời như thế. Nếu lần này chúng ta không tàn nhẫn, tương lai sau này có thể chính chúng ta sẽ phải chịu đựng sự tàn nhẫn. Tam thúc cũng hiểu rõ là nội gián không phải chỉ có một người. Lẽ nào tất cả bọn họ đều phản bội hoàng gia mà gia nhập Quân gia chúng ta? Đây chính là chuyện hoang đường. Nếu những bí mật của Quân gia chúng ta lộ ra làm cho hoàng gia trở nên nghi ngờ, thì mấy trăm người sống trong Quân gia, mấy nghìn con dân sống trong đất được cấp cho Quân gia, thậm chí tất cả các phe phái, tướng lĩnh trong quân đội dưới trướng Quân gia đều bị liên lụy. Đây chính là liên quan tới sống chết của cả vạn người. Phải làm như thế nào, con nghĩ tam thúc còn rõ ràng hơn con. Mấy hôm trước, tam thúc đã từng nói với con, làm thế gia công tử thật sự quá bi ai, nhưng làm sao chọn lựa được người sinh ra mình ( chọn nhà mà vào), chỉ có thể chấp nhận thôi. Tam thúc bây giờ đã chấp chưởng sự sống chết của toàn bộ Quân gia, chẳng lẽ đến lúc này lại lùi bước sao?" Quân Khương Lâm lạnh lùng phân tích tình huống nguy hiểm của Quân gia, thần sắc cũng từ từ trở nên tàn khốc.

Nói đến lúc sau, ngữ khí của hắn đã trở nên dữ dội.

Quân Vô Ý nhíu mày hỏi: " Nếu nói như vậy, chúng ta cứ phải khổ sở giấu diếm hoài, cho đến chết cũng không ngưng ư?"

" Tam thúc, hình như người hơi thiển cận một chút? Người cứ nhìn Thịnh Bảo Đường mà xem" Quân Khương Lâm thản nhiiên cười nói: "Cả thiên hạ này, có hoàng đế nào dám đụng đến Thịnh Bảo Đường?"

Quân Vô Ý giật mình kinh hãi: Thì ra dã tâm của đứa cháu mình lại lớn đến thế.

" Nhưng Thịnh Bảo Đường có ngày hôm nay là do biết bao thế hệ nỗ lực mới có, mà Quân gia chúng ta thì…" Quân Vô Ý nhíu mày.

" Quân gia có con, có người, còn có cả gia gia!" Quân Khương Lâm hừ nhạt, tay cầm chén rượu nói: "Chỉ cần có ba ngươi chúng ta là đủ! Quân gia chúng ta sau này sẽ còn mạnh hơn cả Thịnh Bảo Đường" Quân Khương Lâm khuôn mặt hiện ra vẻ cực kỳ tự tin.

Quân Vô Ý kinh ngạc nhìn đứa cháu của mình, đột nhiên cảm thấy trong lòng một cỗ hào khí dâng lên cuộn trào. Đối với những gì cháu mình nói, hắn lựa chọn tuyệt đối tin tưởng, vì có như vậy, bản thân hắn mới có một thêm niềm tin mãnh liệt vào tương lai.

" Bây giờ đã khác xưa, vết thương của tam thúc vừa mới lành lại, độc dược chỉ vừa mới trừ, tốt nhất trong khoảng thời gian này, lấy việc an đưỡng là chính, tuyệt đối không được vận huyền khí. Tuy người đã đạt được cảnh giới Thiên Huyền, nhưng chủ yếu là nhờ vào dược lực của Phần Kinh Hà chứ không phải do bản thân người tu luyện, do đó, căn cơ chưa được vũng chắc.

Con đã nói nhà bếp làm những bữa ăn bổ dưỡng đặc biệt dành riêng cho tam thúc. Trong khoảng thời gian này, ít nhất là trong mười ngày, người chỉ có thể ổn định huyền khí trong đan điền, từ từ hấp thu toàn bộ huyền khí đó vào khắp cơ thể, trở nên quen thuộc thu phát tuỳ ý, tuyệt đối không nên hành động tùy tiện, cũng nên kiêng nộ giới (giận dữ). Nếu thúc không có gì bận rộn, cố gắng dùng chính sức lực cơ thể mà vận động, những điều con dặn dò như trên, mong tam thúc cố thực hiện" Quân Khương Lâm nhìn Quân Vô Ý đầy ẩn ý: "Chỉ cần thúc tin tưởng con, trong vòng mười ngày tới, con đảm bảo thúc sẽ cảm thấy bất ngờ vì chính thân thể của thúc".

Quân Vô Ý gật gù " Ta hiểu mà, mười năm ta còn có thể chờ, chỉ mười ngày này có thể làm khó được ta sao?"

" Ba trăm người con huấn luyện vẫn chưa về hả tam thúc?" Sau khi Quân Khương Lâm huấn luyện cho ba trăm người đến một trình độ tạm được, hắn liền bố trí một chuyến tử vong tu luyện: đến Thiên Phạt sâm lâm săn bắt huyền thú cấp thấp, thu hoạch da và huyền đan của chúng. Thêm vào đó là quy định trong số huyền đan, phải có ít nhất mười cái là của huyền thú cấp năm trở lên, cấp càng cao càng tốt, nếu không thể hoàn thành thì cũng không cần trở về.

Trước khi đi, Quân Khương Lâm sát ý dữ dội nói: " Lần này đi Thiên Phạt sâm lâm, tất cả đều do bản thân các ngươi làm chủ, kể cả tính mạng của chính các ngươi! Ta dự đoán, hơn một nữa số người ở đây sẽ tử vong! Đây là cái giá phải trả cho những bước đầu tiên trên con đường của cường giả, cũng là vòng đào thải đầu tiên, mà người bị đào thải, chỉ có một con đường, CHẾT!"

Thêm vào đó, đây cũng là cách Quân Khương Lâm tìm ra những tên nội gián bên trong đội ngũ của mình. Sau khi đội ngũ này tiến vào Thiên Phạt sâm lâm, Quân lão gia tử ra lệnh cho đại quân canh giữ trên đường về, nếu có ai tự tiện một mình trở ra, không cần biết vì lý do gì, lập tức giết không tha! Sau đó, tất cả chim đưa thư bay ra từ Thiên Phạt sâm lâm đều bị bắt lại, theo đó truy ra người gửi tin, rồi âm thầm lập tức giết chết.

Những người này đều là những thị vệ bí mật của Quân lão gia tử, ai ai cũng đạt tới Ngọc Phẩm huyền khí, kết quả đương nhiên là không cần lo lắng.

" Từ lúc đó tới giờ, có tất cả hai mươi bảy người lộ ra thân phận, dù có thừa nhận hay không, đều lập tức bị giết chết!" Tới giờ thì không có tin tức gì truyền ra nữa". Quân Vô Ý có chút uể oải nói: " Không ngờ đến đám gia tướng bình thường như vậy mà cũng ẩn tàng nhiều gián điệp như vậy, lẽ nào bọn chúng nghĩ Quân gia ta có thễ khi dễ là khi dễ sao?"

Quân Khương Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: " Lâu như vậy mà không có thêm ai gửi tin tức ra bên ngoài, có lẽ nội gian đã bị chúng ta thanh trừ sạch sẽ rồi. Những người còn lại chúng ta có thể hoàn toàn yên tâm, sau này người nào có thể toàn mạng quay về, con đều sẽ cố gắng bồi dưỡng.

Quân Vô Ý gật đầu, sau đó đứng lên, lưu luyến nhìn chén rượu trong tay Khương Lâm một lúc rồi mới xoay người đi về đình viện của mình.

Quân Khương Lâm ngồi yên tĩnh, miệng nở nụ cười đứng lên đi về hậu viện, nhóm rượu ngon thứ hai đã sắp xong rồi, đây chính là nhóm rượu mạnh nhất từ trước tới giờ nha.

Đúng thời điểm đó, kinh thành dường như rơi vào hỗn loạn, một con ngựa chạy như bay, khi đến trước cửa Quân gia thì dừng lại, trên lưng ngựa là một nội thị cung đình. Sau khi hắn tiến vào Quân gia, một lúc sau Quân lão gia tử cũng vội vã ra khỏi nhà, hướng về phía hoàng cung mà tiến.

Cùng lúc đó, ngự y hoàng cung vô cùng vội vã chạy tới Lý phủ.

Hai cha con nhà Độc Cô gia cũng vội vội vàng vàng cưỡi kị mã chạy vào hoàng cung.

Các đương gia của càc đại gia tộc và các đại thần có địa vị một chút đều ào ào tiến về phía hoàng cung.

Người bình thương nhìn thấy đều nhận ra đã xảy ra chuyện, lớn đến mức có thể làm rung chuyển cả Thiên Hương quốc.

Trên thực tế, việc này cũng có thể gọi là đại sự. Thái sư Lý Thượng của đương triều đã gặp tai nạn hiểm nghèo, hiện vẫn đang hôn mê bất tỉnh, sống chết chưa biết. Lý thái sư chính là người đứng đầu tất cả quan văn của Thiên Hương quốc. Người này mà đột ngột mất đi, chắc chắn cả triều đình sẽ rối loạn.

Hoàng đế bệ hạ ngồi trên ngai vàng tức giận đập bàn: " Một tên quan văn đang tốt đẹp không muốn, lại bày đặt tu luyện huyền khí, cuối cùng không những luyện không thành mà còn làm cho cái mạng già chỉ còn lại nữa hơi thở. Hắn quản lý triều chính đã lâu, nếu hôm nay mất đi chắc chắn sẽ làm cho triều đình tê liệt! Tình trạng này làm sao trẫm không buồn bực cho được? mọi người …" Khi nói tới đây, hoàng đế bệ hạ đột nhiên ngưng lại, hai tay ôm trán, thở dài vô lực.

Thì ra là khi lão hoàng đế vừa nói vừa nhìn xuống đám triều thần, lão mới nhận ra rằng lão đang làm việc một việc rất ngu ngốc, thật sự là quá ngốc!

Đám lão thần phía dưới: Quân lão gia tử thì mặt mày đăm chiêu, hai mắt mông lung nhìn vào hư không, chắc chắn là hồn vía đang du lịch nơi nào rồi, tất nhiên những gì lão bệ hạ vừa nói, một cau lão gia tử cũng không nghe thấy.

Độc Cô Tung Hoành thì đứng nghiêng đầu, ngón tay không ngừng móc vào mũi mình ngoáy ngoáy, sau đó rút ra, vo vo lại thành viên rồi tùy tiện búng tay bắn ra xa, thái độ gì đây chứ? (Thật là kinh tởm:61:smile:

Đường Vạn Lý Lý lão gia tử chau mày liếc xéo Độc Cô Tung Hoành, vừa tức giận thầm mắng, vừa nhảy đông nhảy tây để tránh "đạn mũi" bắn trúng mình, quả thật là quá đen mà:61:

Đừng nghĩ bình thường Đường lão gia tử và Mạnh gia, Lý gia ai ai cũng kiêu ngạo, nhưng trước vị lão đại này, dù tức giận muốn hộc máu nhưng một câu cũng không dám nói, dù có chửi cũng chỉ dám chửi ở trong lòng.

Mạnh gia lão gia tử thì trưng ra bộ mặt nghiêm túc, mắt cứ nhìn mũi, ra vẻ là đã nhập định quên tất cả mọi thứ.

Mộ Dung thế gia lão gia tử Mộ Dung Phong Vân lưng thì tựa vào cột trụ trong đại điện, chòm râu bạc trắng bay bay theo từng nhịp thở, từ miệng chảy ra… một dòng nước miếng. ( Mấy lão này ai cũng quá là kinh dị:110:smile:

Lão già của Tống gia thì cứ cuối đầu thật sâu, dường như đang nghiên cứu coi có cách nào để có thể đút đầu vào…. quần lót được hay không?

Lão hoàng đế nhìn thấy cảnh này thì hận không thể tát vài cái vào mặt mình: Nếu tức giận thì trút lên đầu mấy tên quan lại triều thần cũng được, tại sao ta lại vời mấy lão già này tới đây làm gì không biết. Nói với mấy lão này khác gì đàn gãy tai trâu đâu? Chẳng có tác dụng cái chó gì cả! Lão cuối cùng mất kiên nhẫn nói:" Thôi được rồi, là trẫm sai, đáng ra trẫm không nên làm phiền mấy "lão thần tiên" các ngươi làm gì, thôi các ngươi lui xuống về nhà ngủ hết đi, khỏi làm các ngươi mệ mỏi đứng đây".

Mấy lão già này nghe thấy mừng như bắt được vàng, tranh nhau tạ ơn rồi cáo lỗi rút lui. Độc Cô Tung Hoành bước đi vài bước rồi không biết nghĩ sao, đột nhiên quay lại dùng chân đạp thẳng vào mông của lão Mộ Dung Phong Vân:"Mau thức dậy, đừng ngủ nữa lão già, về nhà đi rồi… ngủ tiếp."

Mộ Dung Phong Vân miệng liên tục chép chép, giương đôi mắt ngái ngủ nhìn quanh, sau đó cuống cuồng chân tay: "Bệ hạ, cựu thần có tội, cựu thần đã có tuổi, nên vô tình ngủ gục tại cung vàng điện ngọc của bệ hạ, mong..."

" Tất cả cút hết cho trẫm, cút về nhà mà làm tuổi già sức yếu đi!" Hoàng thượng giận dữ gầm lên làm cho tất cả các bá quan văn võ còn lại sợ tới run rẫy. Mấy lão gia tử đểu bày ra bộ mặt bối rối và sợ hãi, nhưng khi vừa ra khỏi cửa cung, mấy lão già ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi rồi phá lên cười, sau đó nghênh ngang bỏ đi.

Từ trong hoàng cung, những tiếng quát mắng giận dữ như sấm sét đánh xuống của lão hoàng đế không ngừng vọng ra.

"Quân lão thất phu! Ngươi đứng lại cho lão tử!" Quân Chiến Thiên chuẩn bị lên ngựa rời khỏi hoàng cung thì chợt nghe phía sau có người gọi mình, quay đầu lại thì thấy Độc Cô Tung Hoành lão gia tử khuôn mặt xám xịt đen vọt tới.

" Ngươi kiếm ta có chuyện gì?" Quân lão gia tử nhíu đôi lông mày bạc trắng khó chịu hỏi: " Dám hô la hét ồn ào trước mặt lão phu, con khỉ già ngươi muốn tạo phản hả?"

"Đồ rơm rác, ngươi nghĩ ngươi là ai? Lão phu đã bao giờ thèm nhìn tới cái mặt ngươi?" Độc Cô Tung Hoành hừ mũi một cái rồi nói: " Lão phu đã quyết định sẽ giúp ngươi dạy dỗ đứa cháu của ngươi! Ta đang định lột một vài miếng da trên người nó, ngươi có ý kiến gì không?"

"Ngươi nói cái gì?" Quân Chiến Thiên đã xoay người định rời đi, nhưng khi nghe thấy thế liền quay lại, bây giờ trong mắt lão dường như đang chứa hai đạo thiểm điện (sấm sét): "Ngươi-thay-ta-dạy-dỗ-cháu-của-ta?" Cứ từng chữ một Quân lão nói ra thì lam quang cũng theo đó tăng vọt, một cổ khí thế bài sơn đảo hải mạnh mẽ phát ra, mặc dù không có tí gió nào xung quanh nhưng áo choàng có thêu hình huyết lan hoa của Quân lão bay phần phật trong không khí.

Đương nhiên lão gia tử đã thực sự tức giận! Hiện tại, ở kinh thành này, không có mấy người dám công khai đối chọi với Quân Khương Lâm. Tuy nhiên, Độc Cô gia chính là một số ít người dám làm điều đó, ví dụ như Độc Cô vô địch, Độc Cô Tiểu Nghệ, và cả Độc Cô Tung Hoành, người đang đứng trước mặt Quân lão gia tử.

Mà Độc Cô Tung Hoành này cũng là loại người nói được thì chắc chắn sẽ làm được! Chương 108 Phiền phức tới rồi

Độc Cô Tung Hoành đột nhiên cảm thấy khó thở, cảm giác đến ngay cả không khí chung quanh cũng không thể lưu động. Giờ phút này, lão cảm thấy vô vàn áp lực khi đối diện với Quân Chiến Thiên. Lão ngàn vạn lần không nghĩ tới, Quân Chiến Thiên chỉ vì đứa cháu phế vật của mình mà có thể nổi giận đến mức này. Lão cuối cùng cũng không nhịn được, tức giận hừ lạnh, huyền khí từ trong thân thể ầm ầm bạo phát, chống chọi lại khí thế bài sơn đảo hải của Quân lão gia tử, giằng co liên tục: " Chỉ là một tên phế vật mà lão già ngươi làm như là bảo vật sao? Lão tử cho dù thay ngươi dạy dỗ nó thì cũng là phúc tám kiếp cho nó!" Lão nói xong còn phun ra một bãi nước bọt.

Quân Chiến Thiên lạnh lùng nhìn hắn nói: "Độc Cô Tung Hoành, không biết cháu của ta làm gì đắc tội tới ngươi đến nổi ngươi phải tự mình ra tay? Thoải mái mà nói ra đi!"

Độc Cô Vô Địch hừ nhạt một tiếng, trợn mắt mắng: "Nếu nó dám đắc tội ta, cũng chẳng có gì to tát, lão phu là người đại nhân đại lượng, cùng lắm là đánh một cái rắm rồi phủi đít bỏ đi! Tuy nhiên, chuyện không nên làm nhất hắn cũng dám làm, to gan chọc ghẹo tới Tiểu Nghệ nhà chúng ta! Ta nói cho Quân Chiến Thiên ngươi biết, may mà cũng chưa có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, nếu không, đến xác của cháu ngươi, ngươi có muốn tìm cũng tìm không ra!"

"Nếu Khương Lâm chỉ cần thiếu một cọng tóc, Độc Cô Tung Hoành, ta đảm bảo Độc Cô thế gia các ngươi sẽ hối hận cả đời!" Quân Chiến Thiên lạnh lẽo nói.

"Nếu Tiểu Nghệ nhà ta mà bị cái gì, Quân Chiến Thiên, ta cũng cam đoan Quân gia ngươi chắc chắn còn hối hận gấp trăm lần so với Độc Cô gia của ta!" Độc Cô Tung Hoành không hề yếu thế, lạnh lùng nhìn Quân Chiên Thiên mà trả lời.

Hai vị đại gia của quân đội đứng trước của hoàng cung mà giương cung bạt kiếm, bốn mắt nhìn nhau toé lửa, sắp đánh nhau tới nơi.

Thân binh đi theo hai lão lo lắng đến mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhưng cũng chỉ biết đứng xung quanh mà nhìn, không dám làm ra bất cứ cử động gì.

Nếu hai lão gia tử thực sự xông vào nhau, cho dù đích thân hoàng đế có tới đây cũng chưa chắc làm được gì! Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc thì: " Hèn gì nãy giờ lão phu cảm thấy không khí nơi đây không thoải mái, thì ra là do hai lão già các ngươi gây ra náo nhiệt!" Đường Vạn Lý lão gia tử miệng cười sang sảng tiến tới: " Thiệt tình, ta nói lão Quân, lão Độc Cô, hai lão già các ngươi có biết xấu hổ là gì không? Tuổi hai ngươi cộng lại cũng hơn một trăm năm mươi, sáu mươi; một chân đã bước vào quan tài tới nơi, vậy mà còn đứng đây làm như hai con gà chọi, không sợ đám con cháu nó chê cười ah? Nếu so với ta, hai lão già các ngươi quả là thiếu phong độ tới đáng thương!"

Hai lão già "phì" một tiếng, ngay lập tức không khí giằng co đầy áp lực tiêu tan trong nháy mắt.

Quân Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng, nhìn Đường Vạn Lý và Độc Cô Tung Hoành rồi không nói tiếng nào xoay người bỏ đi.

" Ngươi bây giờ mới về thì đã chậm"

Độc Cô Tung Hoành hừ nhạt hai tiếng: "Bảy tên tiểu tử cháu ta đã đến Quân gia từ sớm rồi. Quân lão nhi ngươi trên đường về sẵn tiện mua thuốc trị thương mà về lo cho cháu ngươi luôn đi".

Độc Cô Tung Hoành miệng thỉ cười ha hả, nhưng trong lòng lúc này đã cảm thấy hơi hối hận. Ai cũng không ngờ rằng Quân Chiến Thiên lại lo lắng quan tâm tới đứa cháu mà hắn thất vọng cùng cực, không chỉ là phường ăn chơi trác táng, mà còn là thứ phế vật không có huyền khí. Nếu bảy đứa cháu mình ra tay không biết nặng nhẹ thì làm sao mà lo liệu đây? Bảy tên tiểu tử xem Độc Cô Tiểu Nghệ đứa muội muội duy nhất này chính là bảo bối trong nhà, vừa biết chuyện đã ào ào nhặng xị cả lên, kéo nhau thẳng tới nhà Quân gia.

Sau khi lão biết ai cũng phải vào cung vì việc của Lý Thượng xảy ra chuyện, lão lập tức sai bảy đứa cháu bắt Quân Khương Lâm về nhà mình, nhưng lão cũng biết, không ai thoải mái bó tay ngồi chịu trói, cho người ta muốn bắt là bắt. Quân Chiến Thiên hơi khựng lại, sau đó cũng không lên ngựa mà vận huyền khí toàn thân, lam quang phát ra, thân ảnh biến mất, tiếng quát giận dữ vang vọng: "Độc Cô Tung Hoành, lão tử sẽ không để yên cho ngươi, các ngươi sẽ hối hận!" Quân lão gia tử thật sự nóng giận, từ trước tới nay, lão luôn tự xưng là "lão phu", bây giờ đương trường gọi to mình là "lão tử".

"Lão Độc Cô, tại sao ngươi lại chọc tới lão Quân vậy? Chuyện đó có đáng giương cung bạt kiếm như vậy không?" Đường lão gia tử nãy giờ từ xa chứng kiến toàn bộ, tò mò hỏi.

Độc Cô Tung Hoành đang tức giận đùng đùng, nghe vậy thì trợn mắt mắng: " Ta muốn xúc phạm ai là chuyện của ta, liên quan cái chó gì tới ngươi mà lắm mồm?" Nói xong leo lên ngựa bỏ đi một nước.

Chỉ một câu nói của Độc Cô Tung Hoành làm cho Đường lão gia tử tức muốn bể phổi, ngây ngốc cả nửa ngày mới giận run rẩy cả người nói: " Lão… lão… lão thất phu ngươi, nếu lúc nãy không nhờ ta lên tiếng can ngăn, hai lão già các ngươi đã đánh nhau sống chết rồi. Lão phu ta có ý tốt khuyên can các ngươi, thế mà ngươi lại …. thật là tức chết mà!"

Lão nghĩ tới là thấy tức giận, ý tốt của lão,hai lão già đã không một tiếng cảm ơn, còn phủi đít bỏ đi, Đường lão gia tử đầu tóc rối loạn, mặt đỏ bừng bừng như cao huyết áp hét lên giận dữ: "Nếu về sau lão phu gặp chuyện như lần này mà xen vào, lão phu thề không làm người!" Nhưng nghĩ thề chưa đủ độc, lão lại hét to: "Lão phu chính là nhi tử của vương bát đản( con của con rùa)!" Thanh âm vang dội truyền ra xa.

Các lão gia tử của các đại gia tộc còn lại chưa đi xa, nghe thấy câu hét đó, xém tín nữa là té ngửa: "Rõ ràng là giọng của lão già Đường Vạn Lý, hắn bị gì vậy nhỉ? Ngay tại hoàng cung, giữa thanh thiên bạch nhật mà hét to mình là nhi tử của vương bát đản là sao? Chẳng lẽ cái đầu bị đập vào đâu nên tưng tưng rồi? Chuyện náo nhiệt thế này mà không được chứng kiến thì thật là tiếc, nhân cơ hội này chạy lại xem sao ah!" Mấy lão già đứng bàn bạc một chút rồi cùng nhau chạy nhanh như điện về phía Đường gia, bộ dáng già nua sắp chết bày ra lúc ở trong cung đã chẳng thấy đâu.

Nói không chừng, mấy lão già này với tốc độ hiện giờ, mấy thanh niên khỏe mạnh có muốn đuổi cũng đuổi không kịp.

Cảnh này mà hoàng đế bệ hạ nhìn thấy chắc chỉ còn nước tức giận mà hộc máu đương trường!

Lúc này, tại Quân gia, Quân Khương Lâm vẫn chưa biết tai họa sắp ập lên đầu mình. Hắn đang sai mấy người giúp việc khỏe mạnh khiêng theo vô số vò lớn xếp thành một hàng. Hắn dùng phương pháp thủ công chế tạo ra dụng cụ nhưỡng rượu ( chưng cất rượu) từ kiếp trước của mình, bây giờ là lúc thu hoạch. Nhìn thấy nước rượu đầu màu phấn hồng chảy chầm chậm vào những vò đã chuẫn bị sẵn, vò này đầy lại tới vò tiếp, không khí tràn ngập mùi rượu, Quân Khương Lâm vui vẻ vô cùng.

Thật ra, Quân Khương Lâm không thích uống liệt tửu (rượu mạnh), hắn chưng cất ra số rượu này, chẳng qua là muốn đem bán kiếm một số lượng lớn tiền tài mà thôi. Hắn đã tìm hiểu rõ ràng văn hoá uống rượu của thế giới này, do đó, hắn biết mơ ước một vạn lượng vàng một vò rượu của hắn chắc chắn sẽ thành hiện thực. Đương nhiên, lý do hắn làm chuyện này không phải tất cả đều vì tiền bạc, mà còn muốn làm cho mọi người ở thế giới này, cái gì mới gọi là rượu chân chính! Rượu của Trung Hoa là như thế nào! Rượu nào bản công tư chê, thứ đó là rác rưởi, nếu rượu được bản công tử công nhận, đó chính là rượu ngon. Rượu của ta là một vạn lượng một vò nhỏ! Cho dù vì vậy mà toàn gia bị tịch thu tài sản cũng nhất định không bớt! Đến rượu ngon mà cũng không nhưỡng ra được thì chặt cái đầu trên cổ xuống đi, sống cũng chỉ thêm xấu hổ mà thôi. Ý định thật sự của Quân Khương Lâm là: Nhưỡng ra loại rượu này, chỉ bán duy nhất một lần, sau này không…. Thèm bán nữa! Sau này mỗi tháng chỉ nhưỡng ra tầm mười mấy hai mươi vò, đủ cho toàn gia uống mà thôi, về phần những người khác, hừ hừ. cho dù là lão hoàng đế có muốn uống, Quân đại công tử ta cũng cứng đầu không làm tiếp: Ta nói không có là không có, lão làm gì được ta? Đầu tiên ta làm cho các ngươi nghiện loại rượu này, sau đó, búng tay một cái, không bán nữa! Sau đó các ngươi không còn cách nào khác, phải quay lại uống thứ rượu rác rưởi của thế giới này, dù khó uống cũng ráng mà nuốt xuống!

Quân Khương Lâm cực kỳ nóng lòng mong tới lúc đó, muốn nhìn xem mặt mũi lũ quý tộc có tiền sẽ chảy dài như thế nào, chắc chắn là sẽ là một cảnh tượng thập phần đặc sắc, lão tử ta sẽ chờ xem kịch hay. Quân Khương Lâm miệng khẽ hát nhỏ, thần sắc của hắn lúc này không thể nào gọi là "Lâm Quân" nữa rồi, phải gọi hắn là "tà thần" mới xứng với hắn.

Không thể không nói, người có thể nghĩ ra chủ ý nham hiểm đến mức độ này, thật sự đã đạt tới đỉnh phong của chữ "tà".

Đột nhiên, ngoài đại môn truyền tới tiếng đùng đùng vô cùng lớn làm cắt đứt suy nghĩ tà đạo của Quân Khương Lâm làm hắn vô cùng kinh ngạc. Dám có người giữa thanh thiên bạch nhật mà tới Quân gia làm loạn, đúng là chuyện lạ nha? Hắn có đoán cũng đoán không ra, chỉ nghe phía đại môn vô số tiếng răng rắc vang lên, sau đó là tiếng bước chân uỳnh ịch tiến đến, ầm một tiếng, cánh cửa hậu viện của hắn bị đập tan thành nhiều mảnh nhỏ, một giọng nói vang lên: " Tên nhóc Quân Khương Lâm mau bò ra đây cho lão tử!" Quân Khương Lâm thấy thế liền liên tưởng tới cảnh xã hội đen tìm tới cửa, cứ như mình đã trở vể thế giới cũ của mình.

Sau khi giọng nói vang lên, Quân Khương Lâm thò đầu ra nhìn, chỉ thấy bảy tên cẩu hùng tráng hán, to như cây cột điện vung tay múa chân, nét mặt hung dữ tiến về phía mình nhanh như gió.

Khương Lâm suy nghĩ một lúc rồi quyết định, nhanh chân chạy lại phân phó gia nhân: " Ngươi chạy đi nói cho tam thúc người không cần phải ra mặt, mọi chuyện ở đây do ta tự mình xử lý, ta có thể đối phó, nói người cứ yên tâm, nhân tiện nói cho đại tẩu của ta không cần phải tới đây!" Quân Khương Lâm hiện tại chỉ lo là Quân Vô Ý không kiềm được lo lắng mà chạy tới thì hỏng hết dự tính của hắn.

Quân Vô Ý tuy thực lực đã đạt tới Thiên Huyền cảnh giới, nhưng huyền khí bên trong thân thể vô cùng không ổn định, nên chưa thể vận dụng, nếu tùy tiện động thủ, huyền khí có thể làm nổ tung hết tất cả kinh mạch. Đến lúc đó cho dù là ông trời cũng không thể cứu... Còn về phía Quản Thanh Hàn, dù nói thế no cũng chỉ là một nữ nhân tóc dài não ngắn, nhiều khi tới đây lại càng vô ích.

Quân Khương Lâm vừa nhìn đã nhận ra ngay thực lực của bảy người này, tu vi của Quản Thanh Hàn miễn cưỡng chỉ có thể đối phó một tên yếu nhất trong đám này, hơn nữa bọn nó lại đông như vậy.

Gia gia đi vào cung, người hầu bình thường trong nhà không ai có thể chống lại bảy tên Hỗn Thế Ma Vương này, hơn nữa, các đại gia tộc đều có một thỏa thận ngầm: Dù đám tiểu bối làm gì, trưởng bối cũng không ra mặt, để bọn chúng tự giải quyết với nhau. "Xem ra hôm nay ta phải đơn thương độc mã đích ra trận rồi".

Quân Khương Lâm đương nhiên nhận ra bọn họ.

Độc Cô gia bảy người "Anh hùng hào kiệt trùng thượng tiền" cũng là đại danh đỉnh đỉnh ở Thiên Hương Thành, so với Quân Khương Lâm còn vang dội hơn.

Tuy không phải là bằng hữu, nhưng vẫn chào hỏi khi gặp nhau.

Hiện tại, điều khiến Quân Khương Lâm phân vân đau đầu nhất không phải là mình sẽ bị bảy tên cẩu hùng này hành hạ bầm dập đến mức nào, mà vấn đề là … hắn có nên giết sạch bảy tên này hay không? Độc Cô gia có vì vậy mà nổi điên không? Quân gia có thể chống chọi được cơn thịnh nộ đó không?Chương 109 "Anh hùng hào kiệt trùng thượng tiền"

Mấy tên gia hỏa này ngoại trừ hơi lớn tuổi, vẫn còn có chút nóng nảy, về cơ bản mỗi người đều vô cùng "đức hạnh", quả thật là huynh đệ một nhà có khác, người nào cũng cao lớn thô kệch, đầu to mắt lớn, râu ria xồm xoàm trên mặt, vừa mới gặp làm cho người khác liên tưởng đến ngay đám cỏ mọc ngang trên lối đi vậy.

"Thực sự quá thần kì mà! Mấy tên này được nuôi lớn bằng cái gì vậy ta? Mỗi người đều có đầy đủ những nét "ưu tú nhất, dũng mãnh nhất" của Trương Phi, nếu cho mấy tên này đi tới thế giới lúc trước của mình đóng Tam Quốc Diễn Nghĩa, chắc chắn cả đám này khỏi cần hóa trang luôn, hơn nữa, quan sát kĩ còn thấy so với hàng hiệu còn "khủng" hơn nhiều".

Bỗng nhiên, trong lòng Quân Khương Lâm có một loại cảm giác là lạ, không biết phải nói thế nào cho đúng nhỉ! Đúng rồi, đó là sự "Hâm mộ", một nỗi "hâm mộ" đến tột cùng: "Thực là làm khó ba huynh đệ Độc Cô gia tộc rồi, luôn luôn ao ước có mấy đứa con đủ khả năng để kế nghiệp cha, thế mà không ngờ lại có những cả bẩy người, mà người nào người ấy cũng vô cùng "đức hạnh". Ôi! Thật khéo mà..."

"Quân Khương Lâm! Tiểu tử ngươi có chạy đằng trời?" Độc Cô Anh dẫn đầu, liếc xéo Quân Khương Lâm một cái, ngay sau đó là một loại âm thanh mà người ta vẫn gọi là gầm rống vang lên, thì ra cả sáu người còn lại cũng thật hiểu ý nhau, đồng thời há miệng rống to:" Quân Khương Lâm, tiểu tử ngươi có chạy đàng trời!"

Khinh khủng, thật giống như sấm động giữa ban ngày!

Cây cỏ trong hoa viên dường như cũng cảm nhận được sự kinh khủng này, run rẩy không thôi.

Quân Khương Lâm trong lòng vẫn đang tán thưởng ông tạo sao lại khéo tay tới mức này, thiên hạ quả nhiên nhiều quái sự, không thiếu thứ gì! Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, thì ra bảy cái cột đình đang sừng sững trước mặt, trên đó là bảy khuôn giống hệt nhau, mặt đen thui như đít nồi, mười bốn con mắt trợn trừng trông như hung thần ác sát xuất thế vậy, so với họ Quân Khương Lâm phải thấp hơn cả nửa cái đầu.

Người không biết khẳng định nghĩ rằng Quân đại thiếu gia đang thiếu nợ của bảy vị "tráng hán, dũng mãnh" này!

Ngày xưa có truyện Nàng Bạch Tuyết và Bảy chú lùn: còn hôm nay Quân Khương Lâm lại ở cùng một chỗ với bảy cái cột đình, chuyện này mà đồn ra ngoài không khéo sau này viết thành cổ tích cũng nên...Quân Khương Lâm trong đầu miên man suy nghĩ, lui về phía sau môt bước, nhìn thẳng bảy vị nhân huynh trước mặt. Không còn cách nào, nếu không làm vậy, chắc chắn phải ngẩng lên mà nhìn. Trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, tiêu sái nói: "Nguyên lai là bảy vị Độc Cô đại ca, thất kính, thất kính; úi, để ta sai gia nhân phà trà mời các vị."

"Bớt nói nhảm đi, ở trước mặt lão tử còn dám hoa chân múa tay à!"

Độc Cô Anh vẻ mặt dữ tợn, song quyền nắm chặt, khớp xương kêu răng rắc quát: "Quân Khương Lâm, tiểu tử thối ngươi đúng là gan lớn, dám trêu trọc tiểu muội của chúng ta! Giỏi...! Để coi hôm nay lão tử đánh ngươi thế nào!"

"Giề? Trêu trọc tiểu muội của các ngươi? Độc Cô Tiểu Nghệ?! Lời này ai nói vậy? Chuyện này là sao?" Quân Khương Lâm ngạc nhiên nói, đúng là không dám nghĩ tới loại lí do thế này. Bộ dạng cũng không có chút giả dối nào cả.

"Quái, mình bị mấy tên này bức phải lui về sau từ lúc nào vậy nhỉ? Sao chẳng nhớ gì vậy?"

Trong lòng thầm than:" Độc Cô thế gia ngang ngược bá đạo thành tiếng, trước đây mới chỉ nghe nói, không ngờ hôm nay được đại khai nhãn giới. Phì: rõ ràng muội muội ngươi mỗi ngày đều hành hạ ta tìm vui, đổi không ngờ các ngươi lại nói ngược lại được? Ta còn chưa tới nhà gọi cửa còn may chán, thế mà các ngươi đã đến đây gầm gào vu khống sao? Thật thật là buồn cười!"

Với thân phận Độc Cô thế gia, ngang ngược nổi danh thiên hạ như Tiểu Nghệ, còn có người chán sống trêu trọc nàng ta sao? Đúng là chuyện lạ có thật, làm trẻ con cười rụng răng.

"Ngươi còn dám chối! Gây chuyện xong rồi muốn phủi tay sạch sẽ đúng không?". Nghe vậy, đang đứng một bên Độc Cô Hùng gào to lên, còn chưa hết câu, bỗng dưng nghi hoặc ngẩng lên, cãi mũi vĩ đại khịt khịt hít hà hai cái thật mạnh, hai mắt sang lên, cất tiếng hỏi: "Cái gì vậy nhỉ? Tại sao lại thơm như vậy? Thơm thật....!"

Sáu người còn lại không hổ là người một nhà, gần như cùng một lúc đánh hơi được sự lạ, "Mùi hương này thật là... quá mê người!", tất cả đang đờ ra thì bị một lời đó làm bừng tỉnh, cũng chẳng thèm để ý tới Quân Khương Lâm trước mặt, thi nhau hít lấy hít để. Cả bảy cái mũi vĩ đại không ngừng hít hà chỉ trong chốc lát, xung quanh như bị biến thành chân không.

Quân Khương Lâm bỗng thấy khó thở, thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra?" A! Hình như thiếu dưỡng khí thì phải? Đúng là một lũ quái vật!"

"Ta mũi thính nhất, mùi này hình như là mùi rượu." Độc Cô Anh nhắm mắt lại, chun chun mũi, vẻ mặt thập phần chắc chắn.

"Đoán mò! Là gì có loại rượu làm thơm như vậy? Mơ ngủ à!" Độc Cô Nhã vẫn ngửa mặt lên trời, bộ dạng vô cùng say sưa.

"Đây nhất định không phải loại bình thường, mà là tiên tửu." Độc Cô Hào tỏ vẻ sành sỏi, rung đùi đắc ý, giống như đã từng được uống vậy.

"Ngươi nghĩ mình là ai! Cái gì tiên tửu? Đúng là thiển cận, ngoan ngoãn té sang một bên đi..." Độc Cô Kiệt mắng luôn.

"Ngươi đang đánh rắm à, chính ngươi mới phải té sang một bên đấy?" Độc Cô Hào tức đỏ gay cả mặt.

Ủa, không lẽ là mê dược?" Độc Cô Trùng ngoài miệng thì nói vậy nhưng cái mũi vẫn mở to hít hà liên tục.

"Cho dù là mê dược, tiểu đệ cũng can tâm tìn nguyện để cho mê mẩn cả ngày, lão thiên a, cho ta thử một lần đi, nhỡ đâu từ giờ về sau không còn có dịp nữa thì sao?" Độc Cô Thượng nét mặt đầy say sưa, gần như trong bảy huynh đệ hắn là người hít được nhiều nhất vậy.

"Đồ vô dụng!" Độc Cô Tiền vô cùng khinh bỉ sáu vị ca ca "đức hạnh" của mình, dè bỉu mắng một câu, trong khi bản thân hắn vẫn nhắm ngửa mặt lên trời mắt ra sức hít thở.

Cả bảy người đều rung đùi đắc ý, hai mắt nhắm nghiền ngửa mặt lên trời hít hà, cho nên cả bọn đều không có dể ý thấy, ngay phí trước của bọn họ, cách không đầy một trượng có xếp hơn mười vò rượu lớn. Bên trong là một loại rượu có màu vàng óng, hương thơm từ đó đang không ngừng lan tỏa khắp không gian, liên tục chui vào mũ bọn họ, làm ngây ngất lòng người.

Quân đại thiếu gia trợn mắt há miệng: " Thế gian lại có loại người vô sỉ như vậy sao! Hơn nữa, không phải là một người mà là những bảy người lận! Tạo hóa thật khéo tay a!" Hắn nhịn không được liền giả bộ ho khan vài tiếng.

Nhất thời cả bảy người bừng tỉnh. Cả bọn đều cảm thấy có chút xấu hổ, vừa nhìn Quân Khương Lâm mới giật mình nhớ ra nhiệm vụ cần làm, đó là không nhiều lời tóm cổ tên này mang về Độc Cô gia, nghĩ vậy cả bảy người lập tức dừng lại, mười bốn con mắt trợn tròn kinh ngạc. Chỉ thấy trước mặt không biết tự bao giờ đã kê một cái bàn, Quân Khương Lâm đang yên yên ổn ổn ngồi đó, trên tay cầm một chiếc ly bằng ngọc trong suốt, bên trong đang đựng một chất lỏng màu vàng nhạt trông vô cùng hấp dẫn, hai mắt nhắm hờ từ từ đưa lên miệng, trên mặt hiện lên một nét tiếu ý. Sau đó, trông hắn bộ dạng vô cùng ngây ngất, hà ra một hơi thật dài...…vô cùng cao hứng lên tiếng khen: "Rượu ngon...."

Đúng là chuyện lạ có thật, từ trước tới giờ chưa có nghe ai nói qua có loại rượu vừa trong vừa thơm như thế!

"Đại ca, ngươi xem... Đúng là rượu thật đó?" Độc Cô Kiệt nuốt nước bọt ừng ực: "Con mẹ nó, rượu thơm thật."

"Nói thừa! Không phải rượu thì là giấm chua chắc? Ngươi có bao giờ thấy dấm thơm như vậy không? Quả là rượu ngon, sao từ trước tới giờ không có thấy nhỉ?!" Độc Cô Hào nước dãi chảy dài, rơi lộp bộp trên đất, nghe thấy vậy cũng đá đểu hai câu.

"Đừng nói là gặp, ngay cả ta cũng chưa từng nghe nói có loại rượu này! Nhìn thật muồn thử một ngụm!" Độc Cô Trùng đưa tay áo lên lau nước dãi trên miệng, "Xoẹt" một cái, ống tay áo đã ướt sũng.

"Nói thừa! Ai chẳng muốn được thử một ngụm!" Sáu huynh đệ còn lại đồng thời khinh bỉ một phen.

"Quân Khương Lâm!" Độc Cô Anh quát lớn một tiếng như xé rách bầu trời, nhưng chỉ trong nháy mắt liền hạ giọng, dịu dàng hỏi: "Trong tay ngươi, là cái gì vậy?"

Thật kinh sợ, đúng là quái sự, không ngờ một người còn hơn cả Trương Phi mà lại có thể dịu dàng như vậy.

"Cái này cũng phải hỏi, đây là chén rượu, thế ngươi nghĩ nó là cái gì?" Quân Khương Lâm đung đưa chén rượu, làm bộ sơ ý, "Bẹp" một tiếng rượu rơi trên mặt đất vô cùng tà dị, trong chốc lát mùi rượu càng nồng nặc hơn.

Bảy người đồng thời hai mắt trợn tròn, nhất thời cúi đầu nhìn xuống mặt đất, tại nơi đó đang có một chỗ bị rượu hất ra ướt sũng. Cả bọn hai mắt như tóe lửa: rượu quý như vậy trước giờ chưa có nghe qua mà tên tiểu tử này lại nỡ lòng làm đổ, thật là đáng hận! Sao lại có thể để như vậy? Ai chứ ta không thể nhịn được... Đúng, chúng ta không thể nhịn được nữa!

"Ta biết đó là chén rượu! Ta muốn hỏi ngươi trong chén là cái gì cơ?" Độc Cô Anh gầm nhẹ.

"Đây là nhà ta! Chén rượu này là chén rượu của ta, ta thích rót cài gì vào đó là quyền của ta, có thể là dấm chua, xì dầu, ngươi ý kiến giề", Quân Khương Lâm hai mắt không chớp nói, sau đó đưa hai chân gác lên bàn, hai bàn chân rung rung đắc ý nói: "Đương nhiên, còn có thể dùng để rót rượu."

Câu nói vừa xong, lại đưa chén rượu lên uống một ngụm, tấm tắc khen hai tiếng, đột nhiên giật mình như tỉnh mộng, hai mắt mở lớn hói: "Mà đúng rồi, rốt cục các ngươi tới đây làm gì? Có chuyện gì thì nói nhanh lên một chút, nếu không té đê."

Bảy vị huynh đệ nhà Độc Cô ánh mắt đều dán vào tay cầm chén rượu của Quân Khương Lâm, không ngừng than thở, rượu ngon thế kia mà tên tiểu tử tay chân cứ đung đưa hoài, nếu sánh ra ngoài thì sao, mỗi cái đưa tay nhấc chân của Quân đại thiếu gia đều làm cho cả lũ giật mình thon thót, tức giận vô cùng nhưng cũng chỉ biết dậm chân tại chỗ mà thôi!

"Chúng ta phụng mệnh tới bắt ngươi....." Độc Cô Hùng thuận miệng đáp, còn chưa nói hết câu đã bị Độc Cô Hào hung hăng dậm cho một phát vào chân, nhất thời nhảy tưng tưng kêu oai oái.

"Chúng ta phụng mệnh đến mời Quân đại công tử qua phủ gặp mặt một chuyến, để cho quan hệ hai nhà càng thêm khăng khít." Độc Cô Hào cố nặn ra vẻ nhã nhặn hiếm thấy, gật gật gù gù, nhấn mạnh từng chữ một. Theo từng động tác của hắn, nước dãi trên miệng bắn ra tứ phía, thấy vậy Quân đại thiếu gia vội vàng lấy tay che chén rượu lại.

Bên cạnh Độc Cô Anh thông minh đột xuất cũng đứng lên, trong đầu vừa có sáng kiến, cái miệng rộng ngoác ra đang định nói chuyện, nhưng khổ nỗi bên trong có nhiều nước bọt quá nói không nên lời, hắn vội vàng nuốt ực ực vài cái rồi nói: "Đúng đó, đúng đó, đây là ý của Lão gia tử nhà ta, quan hệ giữa hai nhà chúng ta từ trước tới giờ luôn vô cùng thân thiết mà, đúng, chính là vô cùng thân thiết, cho nên đồ tốt nên chia nhau cùng hưởng a,hắc, hắc..."

Sáu người còn lại cũng gật gù tán đồng, bộ dạng vô cùng chân thành.

"A...Độc Cô lão đại nhân quá khách khí rồi." Quân Khương Lâm cố làm ra vẻ áy láy, tiện thể "Xoát" một tiếng đem rượu trong chén hất đi, đây chính là rượu đầu chưa có pha loãng, uy lực khỏi nói. Quân Khương Lâm không dại gì mà uống nhiều, dù sao cũng chẳng phải là của ngon vật lạ gì, sau đó tươi cười đứng dậy nói: "Đã như vậy, chúng ta nên mau đi thôi, không nên để Lão đại nhân chờ lâu."

"Trời, mấy cái cây kia...!" Nhìn Quân Khương Lâm đổ cả một chén rượu đi như vậy cả bẩy người nhịn không được đều than thở....

"Sao thế....." Quân Khương Lâm cố ý nói ngập ngừng.

Biết đã bị người ta nhìn thấu, cả bảy người đều xấu hổ "Hì hì..."cười gượng, Độc Cô Anh mặt dày nói nói: "Quân công tử, hai nhà chúng ta tình nghĩa thâm hậu, mấy huynh đệ chúng ta thỉnh ngươi sang nhà chơi, ngươi coi rượu này có nên đem theo cho gia gia ta...... nếm thử không?"

Quân Khương Lâm ra vẻ khó xử, lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, không được, chỗ này của ta cũng không có nhiều. Đây chính là cực phẩm ngàn năm khó gặp, dù là một giọt cũng vô cùng tinh túy, nghìn vàng khó đổi, ta phải để lại thưởng thức cái đã." Vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ về mấy vò rượu: "Mấy vò này uống hết là nhịn, không có thêm nữa đâu."

Cái này cũng không nên làm căng quá, bảy người hướng theo ngón tay Quân Khương Lâm nhìn về phía mầy vò rượu cạnh đó, nhất thời ánh mắt không dời đi được!

"Hừ... hừ...., mỗi giọt đều tinh túy vô cùng, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, không ngờ lại còn có thêm người quảng cáo hộ... Cái này cũng coi như là chút lễ mọn trả lại cho các ngươi đi". Chương 110 Tửu lượng tốt

Quân Khương Lâm giương một ngón tay ra chỉ, huynh đệ bảy người nhãn thần đều nhìn theo hướng ngón tay hắn, nhất thời trở nên cứng đờ. Cả đám tức giận mắng:

- Ngươi còn nói không nhiều lắm? Cái vò lớn như vậy a!

Bên trong ít ra cũng phải năm mươi cân rượu. Chỗ này...... ít nhất.... cũng có vài trăm cân, đáng tiếc là chúng ta chỉ có thể ngửi... Một giọt cũng không được nếm, một giọt cũng đánh giá nghìn vàng a, ngươi tại sao không đi cướp luôn đi?... Bất quá, chỉ ngửi hương vị thôi thì rượu này nghìn vàng cũng đáng.

- Các vị đại ca, chúng ta không phải đi bái kiến Độc Cô lão đại nhân sao?

Quân Khương Lâm đi vài bước, nhìn lại, chỉ thấy bảy người vẫn vẫn đứng yên như cũ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mấy vò rượu, chân giống như đã mọc rễ dính chặt vào đất, quanh mép nước dãi dầm dề.

Lẽ nào có keo dính dưới đế giày sao? Dưới đất nhất định là không có keo dán, bất quá ma lực của rượu ngon cũng rất lớn!

- Thì ra là thế, nhờ bảy vị đại ca nhắc khéo, tiểu đệ xin đa tạ.

Quân Khương Lâm quay ngược trở lại, trầm giọng quát:

- Người đâu?

Lập tức mấy người giúp việc vvọi vàng chạy đến:

- Thiếu gia có gì phân phó?

- Bổn Thiếu gia đã không cẩn thận, các ngươi tại sao cũng vô ý như vậy? Đem hết mấy vò rượu này niêm phong lại, nếu không phải nhờ các vị Độc Cô đại ca nhắc nhở, rượu của ta đã bay mùi hết rồi! Sau đó, đem tất cả khiêng đi cho ta...

Quân Khương Lâm nói tới đây thì ngừng một chút.Mấy người giúp việc há hốc mồm, thiếu gia không phải nói lầm chứ? Không phải lúc nãy người vừa dặn chúng ta nhất định không được niêm phong mấy vò này rồi để đây sao? Bây giờ lại nói như thế?

Bảy vị mãnh nam của Độc Cô gia nghe vậy đều thấy sướng âm ĩ, cho rằng Quân Khương Lâm kêu người giúp việc khiêng mấy vò rượu này làm lễ vật tặng cho lão gia tử nhà mình, vừa nghĩ tới sau này có thể thưởng thức một chút liền nhịn không được trên mặt lộ rõ sự vui mừng mà khoa chân múa tay, bỗng nghe:

-.... khiêng vào để trong kho của ta, chờ buổi tối ta trở về sẽ cùng gia gia và tam thúc cử hành gia yến!

Quân Khương Lâm nghiêm mặt nói:

- Nhân tiện mời thêm vài vị khách, mà chừng này rượu e là không đủ.... các ngươi nên chuẩn bị thêm rượu dự trữ, kẻo làm chậm trễ việc đón tiếp khách quý.

Mấy người giúp việc cúi người nhận mệnh, tiến tới mấy vò rượu đem chúng niêm phong lại.

- Chậm đã!

Độc Cô Anh động tác mau lẹ không gì sánh được, nhảy tới cạnh vò rượu, hất người giúp việc ra rồi đem mấy bình rượu giấu sau lưng. Tư thế phi thân đẹp mắt như vậy, nếu là người không biết còn tưởng rằng tên này chính là một tuyệt thế cao thủ đang xuất tuyệt chiêu. Sáu huynh đệ còn lại cũng sực tỉnh, không hẹn mà cùng tiến tới chắn trước mấy vò rượu, bày ra tư thế sắp sửa gặp đại địch đến nơi. Té ra những vò rượu này là để Quân gia khuya hôm nay tiếp tổ chức yến tiệc, mà còn có khả năng không đủ rượu. Nói vậy chẳng phải là sau tối hôm nay, tất cả mấy vò rượu ngon này cũng không còn? Bọn họ cũng không nghĩ tới, lời nói của Quân Khương Lâm thật sự có quá nhiều kẽ hở, lúc thì nói mình muốn giữ lại từ từ uống, lúc thì lại nói sẽ tổ chức yến tiệc, đem rượu tiếp đãi khách cho tới hết thì thôi, đúng là tiền hậu bất nhất mà. Tuy nhiên, bảy người này khi nghe rượu ngon sẽ không còn, trong lòng đã cuống cuồng, làm sao mà nhận ra.

- Bảy vị đại ca làm vậy là ý gì?

Quân Khương Lâm làm ra vẻ khó hiểu hỏi.

- Gia gia của ta sẽ chờ ta về tối nay, tốt nhất chúng ta nên đi nhanh về nhanh.

Một câu nói kia đã khiến trong đầu bảy người này bỏ đi ý niệm cướp đoạt.

-Nguyên lai rượu này dùng để chiêu đãi Quân đại nguyên soái. Ha ha a hắc cạc cạc hì hì…

Độc Cô Anh cười mà thực ra không giống như cười, chẳng biết tại sao lại phát ra thanh âm như vậy, đột nhiên hắn nháy mắt. Sáu người còn lại nhất thời hiểu ý, như sáu con mãnh hổ xuất sơn, trong nháy mắt đem Quân Khương Lâm chế trụ, sau đó trong nháy mắt đem bốn người giúp việc đánh ngã xuống đất. Độc Cô Anh không ngừng thét to:

- Nhẹ tay thôi, nghìn vạn lần đừng làm ai bị thương.

Độc Cô Tiền giống như một trận gió chạy vào căn phòng trước mặt, một lát tay không chạy ra. Độc Cô Hùng giọng căm hận mắng to:

- Đồ con heo, xuống bếp mới có bát!

Độc Cô Trùng cùng Độc Cô Thượng xoát một tiếng đi ra ngoài, không bao lâu, mỗi người trong tay cầm một cái chén lớn cười ha hả trở về.

- Nghìn vạn lần đừng để rớt rượu ra ngoài.

Độc Cô Anh vẻ mặt trịnh trọng căn dặn:

- Theo quy tắc cũ, rượu sẽ do mọi người thay phiên nhau rót, uống từng vò một, đừng uống nhiều quá. Nhanh lên, uống một bát cho đã nghiền. Sau đó chúng ta đem Quân Khương Lâm hồi phủ. Nghìn vạn lần không thể uống say, lão lục, tiểu tử ngươi mê rượu nhất, nhớ kỹ uống ít thôi.

Xem ra mấy người này bình thường ở nhà uống trộm không ít, kinh nghiệm rất phong phú.

- Biết rồi!

Mấy người còn lại đã sớm không kềm nổi, ào ào chạy tới mấy vò rượu, mỗi người cẩn thận khiêng một vò, đem tới bàn đá rồi chia nhau ngồi xung quanh.

Độc Cô Anh bưng bát rượu lên, trước hết ngửi ngửi một cách mê luyến, sau đó mới mở to cái miệng uống một ngụm đầy, lập tức, một cổ lạnh lẽo như sợi tơ thuận theo cổ họng đi xuống, ngay sau đó trong bụng dâng lên một cổ hỏa diễm rừng rực, cảm giác cả người bay bay như thần tiên. Hắn lên tiếng khen:

- Quả nhiên là hảo tửu! Cực phẩm hảo tửu, trước đây uống rượu ngự cống (rượu dâng lên cho vua) và gì gì đó, toàn là rác rưởi! Sau này chắc chắn phải hỏi kỹ Quân Khương Lâm chỗ bán mới được!

Sáu người còn lại động tác giống y chang nhau, đồng thời uống một ngụm, sau đó đồng loạt "khà" một tiếng, đầu ngửa lên trời, ngồi ôm bụng rung đùi khoái trá, không hẹn mà cùng nhau rên lên sung sướng.

Bảy đại hán tử giờ phút này thanh âm phát ra giống như là của mười cô kỹ nữ thanh lâu đang cùng nhau tiếp khách,"ấy ấy" cùng một chỗ, thanh âm cực kỳ kiều diễm ướt át làm cho Quân Khương Lâm cả người lạnh run, rợn hết tóc gáy, cảm giác giống như nửa đêm đi ngang nghĩa trang, gai ốc nổi khắp người.

Ngay sau đó, bảy người càng lúc càng gấp, liếp tục múc rượu, thỉnh thoảng vang lên thanh âm tranh chấp:

- Lão đại ngươi hai chén rồi, ta mới được một chén...

- Lão thất ngươi lăn qua một bên, đừng cướp rượu của ta...

- Uống ngon thậ...t

- Ngươi, ngươi tại sao lại đẩy ta?

- Lão tam ngươi không nói gì mà đã uống hết ba chén, thật là vô sỉ mà...…

Không ai ngờ bảy huynh đệ này có thể làm vậy, chính mình đạp văng cửa nhà người ta, đường đường là nhà của một đại nguyên soái đế quốc, nhưng thời gian trôi qua không biết bao lâu, không thấy một người thị vệ hay quân sĩ nào tiến tới, bảy tên này không ai thấy bất thường, còn cư nhiên ngồi uống rượu như thế, thông minh đến mức này thì Quân Khương Lâm chỉ còn biết giương mắt mà nhìn. Tình huống này giống như một đám đạo tặc phô trương thanh thế xông vào nhà người ta, thản nhiên như không ngồi uống rượu, lại còn uống say nữa chứ, uống đến không thèm để ý tới chủ nhà đã đi báo quan từ sớm. Quân Vô Ý lặng lẽ xuất hiện, nhìn Quân Khương Lâm cười giễu xong lại vô thanh vô tức rời đi. Phía ngoài cửa, mấy trăm thị vệ của Quân gia cũng lặng lẽ rời đi…. Rượu này có thể gọi là chân chính rượu mạnh, chính là nước đầu tiên chưa qua pha loãng tí nào, nếu so sánh với cấp độ cồn của kiếp trước thì ít nhất, rượu này cũng phải bảy, tám mươi độ, có khi còn cao hơn, nếu gọi là cồn tinh khiết cũng không có gì quá.

Một chén ít nhất nửa cân a, Quân Khương Lâm trong lòng thầm thương hại.

Quân Khương Lâm ra vẻ bị chế trụ huyền khí mằm im trên mặt đất, mấy mãnh nam huynh đệ không ai để ý đến hắn, chỉ sợ mình uống rượu ít hơn người khác. Đương nhiên, với kiểu chế trụ này với Quân Khương Lâm mà nói thì có cũng như không. Lúc đầu hắn còn sợ bảy huynh đệ phát hiện nên giả vờ hôn mê, về sau liền ngồi dậy lẳng lặng nhìn bảy người ngươi tranh ta đoạt. Đến cuối cùng thì đứng hẳn lên, hoạt động tay chân một chút, sau đó khoanh tay đứng một xem náo nhiệt, bảy huynh đệ không ai thèm để ý tới hắn.

Chỉ chốc lát, thực sự chỉ chốc lát..." Phanh!" Độc Cô Tiền trẻ tuổi nhất, tửu lượng kém nhất, phát tác cũng sớm nhất, nhịn không được, ngã lộn nhào, vừa ngã xong là ngủ luôn.

Độc Cô Hào tưởng hắn tranh rượu, bất mãn tung một cước, đem Độc Cô Tiền đá văng ra ngoài, sau đó bước nhanh tới múc rượu.

" Phanh!" Độc Cô Trùng trên đường đi lấy rượu cũng lảo đảo, cuối cùng nhịn không được ngã xuống.

"Phanh!"

"Phanh!"

"Phanh!"

"Phanh!"

"Phanh!"

Trên mặt đất, bảy người nằm la liệt.

Thật là không có biện pháp, rượu này thật sự quá mạnh mà, phỏng chừng ngay cả hiệu lực của mông hãn dược cũng không nhanh được như vậy!. Truyện Lịch Sử

Tuy nói tửu lượng là có cao có thấp, bất quá cũng phải tùy loại rượu, bảy tên mãnh nam huynh đệ này cơ hồ là cùng nhau ngã xuống một lúc.

Quân đại thiếu gia lần này đem ra vốn là liệt tửu, mà rượu này chính là nước đầu, quả thực không khác gì cồn, bảy tên này tuy rằng tửu lượng bất phàm, nhưng có thể trụ tới lúc này mới gục cũng gọi là kinh khủng, giống như một người từ nhỏ tới lớn chỉ uống bia, đột nhiên uống một chén rượu xái (rượu nước thứ hai, nồng độ khoảng 60,70%). Vừa vào miệng thì không sao, thậm chí còn có thể tu hết trong một hơi, nhưng một khi rượu đã bắt đầu ngấm vào, đã đi vào túy mộng như thế này thì phỏng chừng một vài ngày sau cũng chưa thể tỉnh lại. Huống chi Độc Cô gia huynh đệ bảy người, người nào cũng uống ít nhất ba bốn bát to.

Trong chốc lát, từ tiểu viện của Quân Khương Lâm, tiếng ngáy vang ra như sấm. Tuy lần này phiền phức đã được giải quyết êm xuôi, nhưng Quân Khương Lâm cũng vô cùng bực mình. Nguyên nhân chính là do bảy huynh đệ này gây ra."Muốn ngủ thì cứ ngủ đi, lại còn ngáy là sao? Nếu chỉ như vậy cũng được đi, ta nhịn, nhưng các ngươi không chỉ có ngáy không thôi, nào là nghiến răng, nào là huýt gió, cái kiểu chó nào cũng có… lại còn trầm bổng du dương, thay phiên nhau vang lên nữa chứ". Trong khi Quân Khương Lâm đang phiền não suy nghĩ thì Độc Cô Anh, đang nằm phè trên mặt đất lại bắt đầu huýt gió.

Quân Khương Lâm bay lên tung một cước thẳng vào "thằng nhỏ" của hắn, oán hận mà chửi đổng:

- Kêu la cái chó gì!

Lúc đó tiếng huýt gió đột nhiên ngừng lại, Độc Cô Anh bị đá liền trở mình, ngửa mặt hướng lên trời, lẩm bẩm nói:

- Hảo tửu...

Lúc này, trên đầu tường sát vách của tiểu viện, Quản Thanh Hàn, một thân trường bào bạch sắc trắng như tuyết đứng nấp dưới một cành cây to đang giương to đôi mắt mà nhìn, thần sắc hiện ra vẻ không thể tin được.

Nàng có nhận được lời thông tri của Khả Nhi. Tuy nhiên, nàng vẫn tới.

Khi Độc Cô Gia huynh đệ bảy người đạp nát đại môn mà tiến đến, Quản Thanh Hàn đã rút trường kiếm ra, chỉ cần Độc Cô Anh huynh đệ mấy người làm cho Quân Khương Lâm bị thương hoặc muốn đem Quân Khương Lâm đi, Quản Thanh Hàn sẽ ra tay ngay lập tức. Dù nàng biết rõ là không địch lại, nàng cũng sẽ tận lực ra tay.

Tuy nàng từ trước tới giờ không vừa mắt với Quân Khương Lâm nhưng hắn dù sao cũng là đời thứ ba độc nhất của Quân gia, cũng chính là tiểu thúc tử (em chồng) của nàng, nàng dù thế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn hắn bị thương tổn. Thêm vào đó, dạo này hắn có vẻ giống "người" hơn trước….

Nhưng khi chứng kiến tất cả, Quản Thanh Hàn ngạc nhiên đến hai mắt mở to, trong ánh mắt thậm chí có vài phần bội phục khi nhìn thấy Quân Khương Lâm không có một chút run sợ lúc đám người này tiến tới. Trong trí nhớ của nàng, lúc này nếu Quân Khương Lâm sợ đến mức tè ra quần thì cũng không phải chuyện lạ, nhưng hôm nay hắn lại bình tĩnh một cách dị thường. Sau đó lại dùng kế lạt mềm buộc chặt, đem bảy huynh đệ của Độc Cô gia dẫn dắt vào bẫy, để cho bọn họ cảm thấy đang chiếm tiện nghi lớn lao, nhưng kì thực là đang bị lừa, sau đó tự chuốc mình say đến không còn biết gì... Tuy rằng bảy người này đều là ngu đến không thể ngu hơn, nhưng kết quả như thế, vẫn khiến Quản Thanh Hàn ngạc nhiên: "Tất cả mưu mẹo này đều do Quân Khương Lâm, một tên phá gia chi tử nhát như chuột bày ra sao?"

Nhè nhẹ thở dài, Quản Thanh Hàn cũng vô thanh vô tức tiêu thất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang