”Cạch“.
Nghe phòng bên có tiếng mở cửa biết Lyly đã về nên ba cô (My, Trang và Linh) kéo nhau ra cửa xem nhưng thất vọng vì cửa đã khép lại chỉ kịp thấy bóng người.
Lyly để túi đồ mình vừa mua ở siêu thị xuống bàn, cô bước vào nhà tắm thay bộ đồ ngủ màu hồng phấn dễ thương; đặt tấm thân xuống niệm cô nhớ lại cuộc nói chuyện điện thoại vừa nảy, anh hai đã gọi cho cô...
- alô.
- Em yêu đang làm gì đó...
- Em đang đi siêu thị với bạn mua ít đồ dùng cá nhân, anh hôm nay rãnh sao gọi cho em đó.
- Anh nhớ em đến phát điên rồi, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?
- Xia... thật không đó, em tưởng có vợ nên quên đứa em này rồi.
- Vợ là vợ còn em gái là em gái cả đời không thể thay đổi được à nha.
- A... vậy là vợ có thể thay đổi được... anh hai tiêu rồi em phải mách chị dâu mới được haha...
- Có phải em gái anh không vậy, bênh vực người ngoài, anh là anh ruột à.
- Là chị dâu nha, thôi được tha cho anh lần này đó... thế anh khoẻ ha, chị dâu có ốm ngén không anh.
- Chị em khoẻ không sao... thế em bắt đầu học thế nào rồi, năm cuối có khó khăn lắm không?
- Em có thể tự lo được, anh chị khoẻ là em mừng rồi...
- Lyly này... thời gian cũng đã qua lâu rồi, cái gì quên được thì quên, em còn cả tương lai anh muốn em luôn vui vẻ hạnh phúc, em có hiểu không!
- Cảm ơn anh, thôi em có việc rồi pipi anh...
Khi cảm giác má mình ươn ướt cô đưa tay lên sờ thử mới biết mình khóc từ lúc nào rồi.
Qúa khứ hơn mười năm về trước có lẽ không bao giờ cô quên bởi vì từ đó đã ảnh hưởng đến lối sống của cô, không cảm xúc nếu có cũng chỉ là gỉa tạo. Ngoại trừ anh hai cô ra thì không ai cho cô một niềm tin, một nụ cười để cô thấy cuộc sống này là cô thật sự đang sống chứ không phả là tồn tại.
Mệt mỏi, mí mắt cũng dần dần cụp xuống, cô cũng chìm vào giấc ngủ; xung quanh giờ đây tĩnh lặng chỉ còn mùi oải hương thoang thoảng đang nhảy múa theo nhịp thở của cô.
Khi mắt cô khép lại chính là lúc kết thúc cho bức màn đen tối để chuẩn bị chào đón ánh bình minh ngày mai bắt đầu.