Trong thư phòng, Tinh Quân vẫn cậm cụi với những trang giấy chi chít chữ, lật lật chép chép; anh đang chuẩn bị cho buổi kí hợp đồng ngày mai với đối tác bên Nhật.
Hơn 10 giờ tối anh mới chịu gom tất cả giấy tờ lại bước về phòng ngủ.
Trên đường đi anh ghé qua phòng khách, nhìn lên gốc tường là bức ảnh được phóng to của người con gái đang tươi cười bên cạnh anh.
Anh nghĩ cứ giấu đi tất cả những gì liên quan đến cô thì có thể quên hết tất cả nhưng anh đã sai rồi.
Qua hơn hai năm khi anh nhắm mắt lại đưa tay sờ lên ngực trái của tim mình, anh cảm giác như tất cả mới vừa xảy ra hôm qua. Là vì anh còn yêu cô hay vì hận cô, người con gái bước vào cuộc sống của anh bước vào trái tim anh rồi lại bước ra thản nhiên như chốn không người.
Từ lúc nghe chuyện về cô gái lạ, anh lại muốn đem hình cô đặt lại nơi gốc phòng có lẽ anh muốn tìm kiếm một chút cảm giác nào đó khi còn cô bên cạnh.
Bước về phòng, nằm trên chiếc giường ấm áp quen thuộc; khẽ nhắm mắt để tất cả mọi thứ chìm vào bóng đêm, để thời gian làm nhòa đi những kí ức nhung nhớ đau thương.
Có lẽ thời gian là liều thuốc tốt nhất giúp anh vượt qua tất cả.
Lyly và Thanh Trúc đang từ trong trường bước ra có vẻ khó chịu vì giờ tan học nên người xe tấp nập chen chút nhau, mùi xăng xe đến khó chịu.
- Mình đã nói đợi lát nữa rồi ra, cậu không chịu... khó thở qúa đi "Lyly lầu bầu suốt quãng đường đi".
- Tại anh Minh gọi điện nói đang chờ tụi mình trước cổng trường chứ bộ...
- A... nói tóm lại cậu sợ ảnh chờ, yêu qúa hen.
- Này... cậu nói mình đi nha, sao này yêu rồi thì biết.
- Vậy thì cậu cứ chờ đi, cho cậu chờ cả đời haha...
- Giỏi mạnh miệng... lúc đó đừng trách bà nha.
Đối diện cổng trường một chiếc xe ôtô màu bạc đang đỗ, người đàn ông cao ráo đứng tựa vào xe, đầu hơi cúi xuống hai tay đút vào túi quần, chân thì đang nghịch nghịch trông rất ngầu.
Bởi tiếng gọi nên anh ngẩn đầu nở một nụ cười thật tươi, người đàn ông đó không ai khác chính là Duy Minh.
Chưa kịp nói gì Thanh Trúc đã lao vào lòng Duy Minh một cách ngọt ngào khiến bao người phải ganh tỵ.
- Này...này, vừa vừa phải phải thôi, nơi này là công cộng nha "Lyly lấy ngón tay chọc chọc vào vai Thanh Trúc".
- Mặc kệ đi thời đại nào rồi... phải không anh?
Duy Minh dùng hai tay vịnh vai Thanh Trúc tạo một khoảng cách vừa đủ, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi quay sang Lyly nói...
- Lyly, em lái xe đi... chúng ta đến nhà hàng Phương Đông dùng bữa trước.
Giao chìa khoá cho Lyly, anh mở cửa sau cho Thanh Trúc rồi anh cũng bước theo sau.
Chậm chậm hòa vào dòng xe trên phố, Thanh Trúc ngã đầu vào vai Duy Minh tìm một điểm tựa.
- Còn ba tháng nữa là hai em nghỉ hè, đã có định đi đâu chơi không?
- Ba tháng cũng đủ hành hạ tụi em rồi, còn thời gian đâu mà nghĩ làm gì hả anh.
- Giờ nghĩ cũng còn sớm nhưng mà hè đi Đà Lạt là sướng nhất... lúc đó anh có đi cùng tụi em không? "Thanh Trúc ngẩn đầu lên nhìn Duy Minh".
- Anh chưa biết nhưng nếu ba hay bốn ngày thì anh có thể sắp xếp được.
- Anh Minh, nếu anh mà không đi lấy ai cho Thanh Trúc ôm... chắc em khổ lắm thôi.
Thanh Trúc hơi đỏ mặt nhưng cũng không chịu thua đáp lại bạn mình.
- Còn đỡ hơn cậu, có muốn ôm cũng không có ai cho cậu ôm miễn phí à nha... lêu lêu...
- Đến nơi rồi, anh Minh với Thanh Trúc vô trước, em đỗ xe xong sẽ vô sau.
Đợi hai người bước xuống xe, Lyly hướng gara của nhà hàng đi đến.